Kinh hoa tử ngọ

Chương 2 - Hung trạch tái ngộ


3 tháng

trướctiếp

Giúp hán tử đang vui mừng lấy tên cho con trai mới sinh, giúp thiếu nữ e thẹn hỏi việc hỷ sang năm, giúp khuyên giải lang quân hoài nghi đầu mình đang nội đón xanh, nói vài câu cát tường cho phụ nhân trong nhà có người bệnh đang chữa chạy ở y quán ... Chu Kỳ cẩn trọng vì sự an bình của kinh thành Trường An mà bận bịu nửa ngày, mắt thấy mặt trời đã nghiêng về phía tây liền muốn ngừng kinh doanh, cũng không phát hiện sự việc dị thường nào.

Đều là những nỗi lo củi gạo mắm muối, hỉ nộ ái ố của dân chúng bình thường, nơi này cũng vẫn có vài tên trộm vặt, nhưng Chu Kỳ không phải pháp tào *, lại vẫn thường hào phóng, kiềm chế bản thân cực khoan hậu, cũng không quá đánh giá người khác, mở to liếc mắt một cái liền nhìn ra, nhưng có thể qua thì bỏ qua.

(*) Pháp tào: Chức quan đi bắt tội phạm theo mệnh lệnh cấp trên

Chu Kỳ xem lại thời gian, cũng hỏi thăm buôn bán thế nào với hai vị “Truyền nhân Cung Tử Vi” và “Hậu duệ Chu Công” bên cạnh, liền bắt đầu thu thập lại sạp hàng, cùng Trần Tiểu Lục thương lượng xem mua gì ở chợ đông về ăn.

“Đạo trưởng ——”

Chu Kỳ ngẩng đầu.

Một hán tử mặc áo sam màu xám xông thẳng về phía Chu Kỳ.

Chu Kỳ buông ra nửa sạp hàng đang cuốn gói, sửa tư thế cầm lấy phất trần, “Thí chủ chính là có sự việc gì sốt ruột khó khăn phức tạp muốn bần đạo giải một quẻ sao?”

Hán tử mặt ủ mày ê, “Như lời đạo trưởng nói. Chủ nhân nhà ta, tức là Triệu Đại Lang bán hoa ở chợ đông đã đi hai ngày chưa trở về. Lão phu nhân cùng nương tử trong nhà đều lo lắng. Lão phu nhân nói bà đã gặp một cơn ác mộng cực kỳ hung hiểm, trong mộng A Lang cả người đầy máu tươi, miệng kêu oan.”

“Sao?” Nghe được “Máu tươi” “Kêu oan”, trong mắt Chu Kỳ tinh quang chợt lóe.

Bị nàng nhìn bằng ánh mắt như vậy, hán tử không hiểu sao có chút co rúm, “Cái kia, nương tử sai chúng ta đi tìm trong nhà của các bằng hữu quen thuộc, cũng không tìm được. Lão phu nhân  ầm ĩ không thôi, muốn phải đi báo quan.”

Chu Kỳ bình tĩnh hỏi: “Không có chứng cứ thực tế, chỉ là cảnh trong mơ, Vạn Niên huyện chỉ sợ không tiếp nhận?”

Nha môn ở các Châu huyện và Càn Chi Vệ không giống nhau, bọn họ đánh giá thành tích ít nhiều cũng  liên quan đến hung án phát sinh, hung án mà phát sinh nhiều, mặc dù phá được, cũng gây bất lợi với kỳ đánh giá cuối năm. Mới vào tháng chạp, sự tình nào có thể áp được thì liền áp xuống, có thể che giấu thì che giấu, cứ kéo qua năm sau rồi mới tính tiếp.

Hán tử thở ngắn than dài, “Đạo trưởng lại đúng! Ta nhờ làm đơn kiện, thấy pháp tào Vạn Niên huyện, mới nói hai câu lời nói liền bị đuổi. Vị pháp tào kia chỉ kêu chúng ta tìm tiếp, hỏi lang quân nhà ta có từng qua lại với vị tiểu nương tử nào ở phường Bình Khang không, bảo chúng ta đi hỏi xem.”

“Nếu lang quân khác ba năm ngày không về, có lẽ thật là đang lưu luyến ở chỗ kỹ nữ, nhưng lang quân nhà ta thì chắc chắn là không!”

Chu Kỳ kinh ngạc: “Lang quân nhà ngươi phá lệ quân tử đoan chính?” Hôm nay thấy vị Đại lý tự Thiếu Khanh kia từ đầu sợi tóc đến đai áo choàng đều không có chỗ nào bất cẩn, thần sắc trước sau nhàn nhạt cũng có hai phần hương vị đoan chính ít ham muốn, không lẽ hiện tại đường phố Trường An bây giờ đang lưu hành kiểu lang quân này?

Hán tử xấu hổ mà ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: “Nương tử nhà ta thực sự xinh đẹp hiền huệ, A Lang đối xử với nương tử…… Cái này, rất tốt, rất rất tốt!” Đây cũng là lý do mà hắn đi mời vị thầy bói nữ này, nếu nàng đến nhà gặp lão phu nhân và nương tử thì cũng sẽ tiện hơn. Nếu mời nam nhân, ngày sau A Lang trở về sẽ bị răn dạy làm việc không chu toàn. 

Chu Kỳ gật gật đầu, hỏi hán tử sinh thần bát tự của gia chủ hắn.

Bính thần năm…… Bấm tay tính toán, hơn bốn mươi, vợ chồng trung niên mà còn dính nhau như vậy —— hay là chồng già vợ trẻ?

“Còn sinh nhật tuổi tác chủ mẫu nhà ngươi? Việc hung tà như vậy, hoặc là tự mệnh số của thân chủ, hoặc là mệnh số của thân nhân. Tính sơ sơ, mệnh chủ nhân nhà ngươi không thấy có tai kiếp đại nạn gì...”

Hán tử khó xử: “Này ——sinh thần bát tự của chủ mẫu, ta lại không biết.”

Chu Kỳ trầm ngâm, lại nói: “Ngoài mệnh số, phong thủy âm dương điền trạch nếu không tốt thì cũng có thể gây nhiều trở ngại cho chủ nhân.”

“Đạo trưởng thật là thần! Tòa nhà kia—— xác thật có chút không yên ổn.”

Chu Kỳ: “……” Cái miệng gần đây của mình thật là... có chút đoán đâu trúng đó.

“Nhà ta ở phường Thăng Bình phố chữ thập phía đông, là tiểu trạch bên cạnh phủ Thịnh An quận công. Nghe nói mười mấy năm trước chết rất nhiều người. Khi chủ nhân nhà ta mua lại, tòa nhà này đã hoang phế từ lâu, các phòng ở đều đã hư hỏng nặng, phải sửa sang một phen thì mới có thể dọn vào.”

“Ngày thường có gì bất ổn không? ” Chu Kỳ hỏi.

“Vậy thì chưa từng…… Ta có nghe người cùng phường nói, trước khi nhà chúng ta chuyển đến, khoảng giữa tháng bảy, trong nhà hình như có người, lại thấy tiền giấy bay múa.” Hán tử xoa xoa cánh tay, “Không thể tưởng tượng, suy nghĩ nhiều thật là có chút sợ.”

“Vậy tại sao lại mua tòa hung trạch này? Chẳng lẽ là bị người khác lừa?”

“Do nhà này tiện nghi. Lúc ấy A Lang hỏi qua lão phu nhân cùng nương tử, họ đều nói không sợ, nhà cửa ở đây cũng rất tiện lợi, A Lang liền mua.”

Tiếng chuông ngừng kinh doanh vang lên, Chu Kỳ mang theo Trần Tiểu Lục cùng vị hán tử xem bói này cùng đi ra khỏi khu chợ đông. Vừa đi vừa nói chuyện phím, lại ước định ngày mai đi phường Thăng Bình xem tòa nhà, gặp lão phu nhân và nương tử.

Ai ngờ ngày thứ hai tới phường Thăng Bình chưa thấy được đôi mẹ chồng nàng dâu Triệu gia, lại gặp kinh triệu thiếu Doãn Thôi Dập cùng vị lang quân  chút mùi vị đoan chính ít ham muốn Tạ Thiếu Khanh.

Theo người hầu vào tiền viện, Chu Kỳ liền liền đến gầnThôi Dập.

Chu Kỳ đi ra phía trước, cười nói: “Thôi lang quân, bần đạo có lễ.”

Thôi Dập nhìn thấy nàng, cười rộ lên, kêu theo nàng “Chu đạo trưởng”: “Chu đạo trưởng —— cái mũi thực linh a. Toàn thành Trường An nơi nào có chút gió thổi cỏ lay, ngươi đều biết.”

Có giáo huấn ngày hôm qua, lại bởi vì muốn vào cửa nhà người khác, Chu Kỳ hôm nay sửa soạn một chút, đạo bào thanh thoát thêu hoa sen, rất có hai phần tiên phong đạo cốt. Chu Kỳ ném vung phất trần, tự đắc cười: “Quá khen quá khen.”

“Trưởng công chúa điện hạ thân thể an khang?” Chu Kỳ lại hỏi.

Vị Thôi Thiếu Doãn này là cháu của Thọ Khang trưởng công chúa. Kim thượng có rất nhiều huynh đệ, nhưng chỉ có vị trưởng công chúa này là sống đến thành niên trong năm vị công chúa. Khi kim thượng vừa mới bước lên hoàng vị, cuộc sống các vương gia khác cũng khá là gian nan, nhưng vị trưởng công chúa này vẫn rất bình an. Trưởng công chúa sống dễ chịu vài thập niên, sinh được 1 trai 1 gái, con trai của bà lại có con trai, đó là vị trước mặt này.

Thôi Thiếu Doãn là họ hàng gần của hoàng đế, lại không giống các vị vương gia cùng họ bị hoàng đế kiêng kỵ, khoái hoạt lớn lên, là kẻ ăn chơi trác táng đứng đầu thành Trường An, cũng là thiếu niên khả ái đơn thuần.

Trước đó vài ngày trưởng công chúa thân thể bất an, vị này mỗi ngày ở nhà hầu bệnh, sao hôm nay lại ra đây?

“Đa tạ nhớ thương, tổ mẫu đã bình phục.” Vẫy lui người hầu, hai người ghé vào cùng nhau nói xấu thiên hạ. Thôi Dập bĩu môi nói, “May mắn ta quay lại. Ngươi nói xem tính toán của bọn lão Trịnh có đúng không? Che giấu vụ việc, có thể kéo dài được bao lâu? Trái phải gì thì năm nay cũng vậy rồi, vội vàng kết án, sang năm nếu ông trời rủ lòng thương không có việc vặt vãnh, cũng chưa biết chừng đánh giá thành tích tốt.”

Chu Kỳ giơ ngón tay cái lên, “Muốn nói gì thì nói đó, đúng là Thôi Thiếu Doãn!”

Thôi Dập cười, lại đột nhiên nhớ tới cái gì: “Ngươi lần trước giúp thánh nhân dạy ưng thật tốt. Có một người Hồi Hột nói có thể đem tới một con ưng cực tốt, ngươi dạy ta luyện chim ưng như thế nào đi?”

Chu Kỳ cười nói: “Việc này có gì khó? Chờ chim ưng đưa tới, ngươi nói cho ta một tiếng là được, huấn luyện một hồi, ngươi liền biết. Đúng rồi, lái buôn ngựa đã mang ngựa Ðại Uyên đến, ngươi đi nhìn không? Ta hôm qua nghe nói, nhưng chưa kịp đi xem.”

“Ngựa tốt không nhiều lắm, bất quá có một con ngựa trắng, rất là xinh đẹp. Ta là một nam nhi, cưỡi nó có chút yếu đuối, ngươi cưỡi lại thích hợp, tiểu nương tử oai hùng tư thế hiên ngang ... Chậc chậc, tuyệt!”

Chu Kỳ được hắn khen đến nỗi cười rộ lên, tiểu Thôi lang quân của cúng ta nói thật hay!

Hai người đang nói chuyện rất náo nhiệt, liền nghe được tiếng bước chân.

Chu Kỳ ngẩng đầu, là Tạ Thiếu Khanh, phía sau có sai dịch cùng nô bộc của Triệu phủ đi theo.

Sai dịch cùng nô bộc Triệu gia đều xa xa mà ngừng chân.

Tạ Dung đến gần, Chu Kỳ hành lễ theo kiểu đạo gia.

Thôi Dập cười nói: “Ngươi lại tác quái!” Sau đó nói với Tạ Dung: “Ngươi không nhận biết nàng, nàng chính là ——”

“Càn Chi Vệ bộ Giáp, trưởng Hợi Chi Chu tướng quân.”

Thôi Dập: “…… Các ngươi nhận thức?”

“Hôm qua Chu tướng quân đã xem một quẻ cho ta.”

Chu Kỳ đổi tay cầm phất trần, cười hỏi: “Không biết Tạ Thiếu Khanh là như thế nào nhận ra hạ quan?”

“Một đạotuổi còn trẻ lại ở giữa những đạo sĩ bói toán rồng rắn hỗn tạp ở chợ phía đông, giành được vị trí tốt nhấ, lại có xu hướng được bọn họ nịnh bợ, chỉ sợ không phải bởi vì Chu tướng quân có đạo thuật thượng thừa đi?”

Chu Kỳ: “……”

Thôi Dập trước cười, trêu ghẹo Chu Kỳ: “Vậy là lộ tẩy rồi?”

“Huống hồ Thôi Thiếu Doãn cũng đã từng nhắc tới Chu tướng quân với mỗ, đối chiếu một chút, nhận ra cũng không khó.” Tạ Dung nhàn nhạt giải thích.

Đối chiếu với bộ dáng đức hạnh ngày hôm qua của mình nhận ra không khó? Chu Kỳ quay đầu nhìn Thôi Dập, cắn răng cười hỏi: “Không biết Thôi Thiếu Doãn là nhắc tới hạ quan như thế nào?”

Thôi Dập gắt gao nhắm miệng, lại dùng ngón tay điểm điểm Tạ Dung.

Chu Kỳ liếc hắn một cái, vẫy vẫy phất trần, tiến vào nội trạch Triệu gia. Tạ Dung buông tay, dường như không có việc gì mà hướng ngoài cửa đi.

Thôi Dập hậm hực, thuyền nhỏ hữu nghị này, nói lật là lật.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp