5 giờ 18 phút sáng, Đường Nhã Ân khẽ nhăn nhó mặt mày, tỉnh dậy ở nơi ở mới khiến cậu có chút chưa thể thích nghi. Khẽ đưa mắt liếc nhìn căn phòng lớn trước mắt, rồi lại nhìn sang nam nhân đang ôm mình ngủ ngon lành cuối cùng chỉ biết thở dài.

"... Đẹp thật." Nhìn gương mặt nam nhân tuấn tú với từng đường nét sắc có, thanh có, Đường Nhã Ân không khỏi trầm trồ khen ngợi. Cái gương mặt vóc dáng này và cả cái cơ ngơi khủng kia đi cùng với nhau quả thực rất hợp mắt a.

Cao Khương Hàn: "Đẹp trai không?"

Đường Nhã Ân: "Có."

...

"Anh!!?" Mải mê nhìn ngắm gương mặt đẹp của người ta đến mức khi được hỏi cậu liền ngoan ngoãn mà nói lời thật lòng, đến khi nhận ra thì đã lại bị đối phương thơm vào má nhỏ, báo hại ai đó gương mặt đã đỏ nay còn đỏ hơn.

Cao Khương Hàn trông có vẻ rất vui khi chọc cho mèo nhỏ này xù lông, anh cũng thực không ngờ mèo nhỏ này da mặt lại mỏng như vậy, mới đó đã đỏ mặt đến vậy rồi "Đi vệ sinh cá nhân nào, xong rồi chúng ta đi chạy bộ tập thể dục rồi ăn sáng nha."

Nghe anh nói vậy cậu ngoan ngoãn vâng dạ gật đầu nghe theo, sau liền nhanh chóng rời giường lạch bạch chạy vào phòng vệ sinh.

Diện tích căn biệt thự của Cao Khương Hàn rất rộng, vậy nên việc chạy bộ của hai người cũng chỉ diễn ra ở phạm vi quanh xung quanh căn biệt thự thôi.

Với thể lực "khá" tốt, cộng thêm việc thường xuyên chạy bộ rất nhanh Cao Khương Hàn liền đi lên dẫn trước bạn nhỏ này "Bé Ân mệt chưa? Có muốn uống nước không?" Chạy song song bên cạnh bé cưng của mình trông dáng vẻ hai người thật sự khác nhau một trời một vực, người thì thở không ra hơi, người còn lại thì cười tươi rói có khi nhìn còn không thấy mặt trời ý.

"Không ạ... ha.. chạy tiếp ạ.. ha." Đường Nhã Ân tuy đã mệt đến mức thở không ra hơi nhưng cậu vẫn cố gắng nói lời đáp lại anh. Có lẽ sau ngày hôm nay cậu sẽ không dám đi chạy bộ hay tập thể dục với người nam nhân này nữa đâu, quả là cực hình mà.

Thấy cậu không muốn uống anh cũng không ép thêm nữa mà tiếp tục chạy tiếp.

"Hộc... ha.. Mệt quá." Đứng trước cánh cửa to lớn của căn biệt thự, Đường Nhã Ân tuy than mệt nhưng vẫn phải làm một số động tác dãn gân cốt để tránh trường hợp căng cơ, rồi chuột rút này kia.

Thấy dáng vẻ bạn nhỏ mệt mỏi như vậy Cao Khương Hàn vừa thấy buồn cười mà cũng cảm thấy thương. Chắc từ nay anh sẽ không rủ bé cưng đi tập thể dục như này nữa đâu mà thay vào đó là tập thể dục trên giường có lẽ sẽ hay hơn đó.

"Đi lên tắm rửa thay đồ rồi xuống ăn sáng, một lát anh sẽ đưa em đến trường." Cao Khương Hàn dùng giọng điệu dịu dàng nhẹ nói với cậu, còn không quên tiến đến nắm tay người thương đi vào trong căn biệt thự a.

Trước hành động thể hiện tình cảm công khai này của anh, cậu thật sự thấy rất xấu hổ a. Hàng bao nhiêu con mắt đang nhìn kia kìa, người làm còn đang chỉ trỏ cười khúc khích thế kia mà anh vẫn bình thản coi như chưa thấy ý.

Lên đến phòng cậu nhanh chóng cầm quần áo chạy vào phòng tắm trước, còn anh thì phải sang phòng khác tắm rửa.

"Bé cưng nhanh thật đó." Cao Khương Hàn có chút tiếc nuối khi không được vào tắm chung với người thương, nhưng rất nhanh thứ cảm xúc đó liền bay màu thay vào đó là sự vui vẻ với những viễn cảnh về bữa sáng đầu tiên của hai người do anh tự tưởng tượng ra.

...----------------...

"Em không ăn nổi nữa đâu ạ." Đường Nhã Ân ăn được phân nửa phần đồ ăn liền cảm thấy no căng bụng. Cậu có thể nhận ra rằng nếu bản thân mà cố ăn nữa chắc chắn ngay sau đấy số thức ăn đã được bỏ bụng sẽ cùng nhau tháo chạy ra ngoài từ miệng cậu.

Cao Khương Hàn như chưa tin lời cậu nói, anh còn phải đưa tay xoa xoa cái bụng nhỏ tròn xoe hai cái rồi mới đồng ý cho cậu đứng dậy. "Đi trường nào."

"Ư.. Anh chưa ăn xong mà ạ." Thấy anh mới chỉ vừa ăn được có hai miếng ở phần ăn của mình mà đã định đứng dậy đi, cậu liền có chút không vui, trên gương mặt liền hiện sự hờn dỗi.

Thấy người thương quan tâm mình như vậy anh cũng không nỡ phụ lòng, đành nghe theo mà ngồi lại ăn hết phần ăn kia.

"Bé cưng trưa nay em muốn ăn gì? Hay để anh mang cơm trưa đến cho em nha." Ngồi trên chiếc xe ô tô sang trọng, Cao Khương Hàn điêu luyện thể hiện tài năng lái xe của mình, vừa lái xe anh vừa hỏi ý muốn của cậu về bữa cơm trưa hôm nay.

"Không ạ... ăn đồ canteen." Đường Nhã Ân lại trở về với dáng vẻ lầm lì thường ngày, cậu không đưa mắt nhìn xung quanh mà chỉ hướng mắt nhìn chằm chằm chiếc cặp sách đang được ôm trong tay.

Thấy cậu lại trở về cái dáng vẻ như xưa Cao Khương Hàn liền thở dài một hơi "Ở cái hộp trước mặt em bên trong có thẻ ngân hàng, mở ra cầm lấy một cái mà dùng, cấm từ chối." Giọng nói trầm ấm của anh nhẹ cất lên, nhưng trong đó cũng mang theo sự uy hiếp không nhỏ.

Đường Nhã Ân nghe anh nói xong liền vâng dạ nghe lời, cậu không rõ cái vụ thẻ ngân hàng này kia cho lắm vậy nên liền nhắm mắt chọn đại một cái thẻ "Mình ước con số trong thẻ này là con số nhớ (⁠◡⁠ ⁠ω⁠ ⁠◡⁠)"

Cao Khương Hàn: "Bé cưng giỏi quá, chọn đúng thẻ đen luôn."



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play