".. Chị muốn gì?" Đường Nhã Ân khẽ cất lời thắc mắc, điệu bộ có phần khó chịu và không hài lòng khi bị cô chị gái này động tay động chân không cho phép cậu đi chỗ khác như hiện giờ. Rõ ràng khi nãy ở trường học còn rất bình thường ấy vậy mà khi trở về nhà người này liền như phát điên vậy, tự dưng không nói lời nào cứ thế theo chân cậu lên phòng rồi ép cậu ngồi trên giường cũng đâu đó gần 10 phút rồi mà chẳng thấy nói lời nào.

Nghe cậu hỏi vậy cô nàng Đường Tư Hân cũng chưa biết nên nói những gì, chỉ lắp bắp vài chữ như "Vì sao?" rồi lại "Cao Thiếu".

Như đã đoán ra câu hỏi của đối phương cậu có chút lưỡng lự không muốn nói, nên vẫn là úp mở mối quan hệ kia "Không có gì, chị muốn nghĩ như nào cũng được."

"Đường Nhã Ân, liệu.. cái người kia thật sự sẽ đối tốt với em thật lòng?" Đường Tư Hân khẽ buông một câu hỏi đã có sẵn câu trả lời. Cô hiện giờ vẫn là muốn xác minh về mối quan hệ hai người, vẫn là muốn xem xem liệu người đó có thật sự tốt với người em này của mình không, hay.. sẽ lại như gia đình họ Đường này.

Đối với cái câu hỏi đã có đáp án như này cậu cũng lười mà trả lời, cứ mặc kệ người này muốn nghĩ sao thì nghĩ, dù gì thì sớm muộn vẫn lại trở về như cũ thôi, người này sẽ lại không quan tâm cậu có mối quan hệ với ai nhiều, sẽ lại coi cậu như người vô hình.

"Người kia thật sự đáng tin?" Đường Tư Hân vẫn hỏi tiếp một lời nữa, trong lòng cô hiện giờ chính là mong muốn sẽ nghe được cậu nói rằng người kia không đáng tin nhưng tiếc là câu trả lời lại khác hoàn toàn những gì cô hi vọng.

"Có... Anh ấy đáng tin hơn Đường gia, đáng tin hơn chị." Nói xong lời này Đường Nhã Ân liền đứng lên tiến về phía phòng tắm mặc kệ cô chị gái đang đứng thất thần một chỗ kia.

Thật ra cậu cũng không giám chắc chắn rằng cái người tên Cao Khương Hàn này thật sự đáng tin không, nhưng nếu để đem ra so sánh với cái nhà họ Đường này thì cái vị họ Cao kia sẽ đáng tin nhất.

Tuy mới chỉ gặp mặt được có vài lần nhưng những lời Cao Khương Hàn đã hứa anh đều sẽ làm, những điều đó hoàn toàn khác với cái nhà họ Đường này. Nếu có thể.. cậu chỉ mong những câu nói tỏ tình đó là thật, chỉ mong đối phương có thể đem cậu đi khỏi cái gia đình không chút tình thương nào dành cho cậu.

"Xin lỗi em." Đường Tư Hân nhìn cánh cửa phòng tắm đóng lại liền buông ra lời xin lỗi rồi rời đi.

Đứng trong phòng tắm cậu nghe rõ được lời xin lỗi kia nhưng cũng chỉ biết im lặng, bản thân cũng không giận không trách gì nhưng xin lỗi thì cũng có ích gì đâu, liệu xin lỗi có thể bù đắp những năm tháng bị gia đình lãng quên, bị coi như không khí kia sao?

...----------------...

Thay đồ tắm rửa sạch sẽ xong Đường Nhã Ân lại bắt tay làm bữa tối cho bản thân mình, cậu quyết định hôm nay sẽ làm món sườn xào chua ngọt mà bản thân thích coi như là phần thưởng cuối tuần vậy.

Tiếng lạch cạch của dao kéo nhanh chóng vang lên, mùi thơm rất nhanh liền bay lên khắp căn phòng, cũng may mà phòng này có tận hai cái cửa sổ chứ nếu không cậu dám chắc mùi thức ăn sẽ bám ở đây mãi thôi.

Căn phòng ngủ của cậu không quá to nhưng rất sạch sẽ và gọn gàng, trong phòng còn có cả phòng vệ sinh và phòng tắm, ngoài ra còn có một khu vực nhỏ để nấu ăn nữa a, phải nói là đa dạng đầy đủ tiện nghi.

Vì từ khi có thể nhận thức được sự ghét bỏ ghẻ lạnh từ gia đình thì cậu đã hạn chế tối đa nhất việc có thể chạm mặt họ, vậy nên khi được chọn phòng ngủ cậu đã chọn căn phòng ở cuối góc hành lang vừa yên tĩnh lại không lo sẽ gây phiền cho những người kia.

Còn về phần nấu ăn thì cậu đã làm từ lúc 9 tuổi rồi, được sự giúp đỡ của các chị giúp việc nên từ lúc 9 tuổi cậu đã tự nấu ăn, tự dùng bữa một mình trên phòng, tính đến thời điểm hiện giờ thì số lần ngồi trên bàn ăn với những người họ Đường kia có khi còn chưa đến 10 lần.

Mỗi ngày cậu sẽ được bác quản gia hoặc là các chị giúp việc mang đến cho một thùng lương thực thực phẩm mới, đều là loại tươi xanh mới nhập về, vấn đề này cũng được duy trì từ năm cậu 9 tuổi đến hiện giờ rồi nên hiện giờ mà nói cậu chỉ có nhiệm vụ đi học, rồi nấu ăn, tự chăm sóc bản thân thôi.

"Trông khá giống như đi ở trọ vậy " Ngồi thưởng thức đồ ăn do chính tay mình làm ra Đường Nhã Ân liền liên tưởng bản thân như một nam sinh đang sống trong căn phòng trọ nhưng chỉ khác mỗi một điều là cậu nam sinh này không cần phải trả tiền thuê trọ, không cần phải tự đi giặt quần áo, cũng như không lo việc thiếu lương thực thực phẩm và đặc biệt là mỗi tháng không cần làm việc nhưng vẫn có tiền lương a.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play