Buổi trưa đến, Đường Nhã Ân theo lời mời gọi của hai người kia đi lên căn phòng dành cho khách quý ở bên khu vực dãy làm việc của giáo viên. Trước khi đi cũng không quên việc mang đồ ăn cho mấy chú mèo hoang ở sân sau kia.
"Tiểu Ân." Đường Phu Nhân đứng ngoài hành lang đi đi lại lại trông mong cậu tới. Khi thấy người liền không nhịn được mà chạy đến động tay động chân.
Khẽ tránh né hành động đụng chạm kia của bà, cậu nhẹ gật đầu cất giọng chào hỏi cho qua lệ "Đường Phu Nhân."
Nghe thấy người con trai mình xưng hô xa cách như vậy Đường Phu Nhân không khỏi buồn lòng. Nhưng biết sao được, vốn dĩ trước đây cũng chính bà là người bắt cậu phải gọi như vậy cơ mà.
Còn nhớ năm đó, đứa trẻ mới có 8 tuổi đã phải chịu sự thiên vị từ ba mẹ, từ các anh của mình. Đứa trẻ mới chỉ gọi một tiếng "mẹ", ấy vậy mà nhận lại lại chính là ánh mắt chán ghét đầy ghét bỏ của người mẹ đó.
"Mẹ, Nhã Ân đến rồi thì chúng ta cùng ăn trưa thôi." Từ bên trong phòng bước ra, Đường Tư Hân nhẹ giọng gọi Đường Phu Nhân đang chìm trong suy nghĩ dằn vặt của mình.
Vừa bước vào cậu đã đưa mắt nhìn quanh căn phòng này, căn phòng dành cho khách quý tuy không rộng lắm nhưng có đầy đủ tiện nghi. Bên trong căn phòng được bố trí một bộ bàn ghế sô pha khá lớn, một bộ bàn ghế làm việc, một tủ lớn, và một chiếc giường đơn ở trong góc phòng.
Ngồi đối diện với hai mẹ con họ Đường, cậu im lặng nhìn một bàn đồ ăn trước mắt, rồi lại nhìn hai người họ.
"Quả nhiên.. vẫn thấy không thoải mái." Nghĩ ngợi trong lòng, cậu không khỏi tự thở dài.
Bữa ăn trưa không mấy thoải mái cứ thế trôi qua nhanh chóng. Trong bữa ăn, chỉ có hai mẹ con Đường Gia là mở miệng nói chuyện, chỉ riêng cậu vẫn im lặng từ đầu đến cuối, họ hỏi câu gì cậu liền trả lời ngắn gọn xúc tích câu đó.
"Mèo thối, sao từ nãy đến giờ các cậu vẫn chưa ăn hết thức ăn vậy hả?" Rời khỏi căn phòng đầy bí bách đấy, cậu lại chạy ra sân sau tìm mấy chú mèo hoang kia.
Vừa đến đã trông thấy mấy chú mèo đang hái hoa bắt bướm, còn chiếc hộp cơm trưa thì bị vứt bỏ một xó, chỉ có một chú mèo màu cam đang nằm bên canh chừng.
Mấy chú mèo hoang kia thấy cậu liền như trông thấy chủ nhân, bọn chúng nhanh chóng chạy đến bu xung quanh cậu, một số con còn không ngần ngại mà leo hẳn lên người cậu.
"Mau lại đây, món ăn trưa hôm nay đều ngon như vậy mà các cậu lại không biết đường mà ăn, thật là xấu mà." Đường Nhã Ân nhanh chóng tay xách nách mang mấy chú mèo kia, cậu đặt chúng xuống trước phần cơm hộp, đút từng muỗng cho chúng ăn, hệt như mẹ già và những đứa con nhỏ.
Cứ thế, một người nhiều mèo cùng nhanh làm sạch hộp cơm trưa.
"Mèo ngoan, hay là tớ đưa các cậu đi khỏi nơi này nha, tớ sẽ cùng anh chăm các cậu." Khẽ vuốt ve mấy chú mèo, cậu liền nảy lên ý sẽ đưa mấy chú mèo này đi cùng mình sau khi tốt nghiệp.
Đã nhiều lần Đường Nhã Ân lần suy nghĩ về công việc mà bản thân sẽ làm sau khi tốt nghiệp, có lần cậu tâm sự với anh rằng bản thân đi làm văn phòng nhưng chưa kịp nói hết đã bị anh kịch liệt phản đối, anh suy diễn rất nhiều, còn đưa ra hàng đống lý do nói về những cái hại khi đi làm văn phòng, và cuối cùng là cậu lại phải đổi dự định công việc khác.
Nhưng bây giờ nhìn mấy chú mèo này cậu lại nảy ý sẽ mở quán nước, một quán nước kết hợp với mấy chú mèo hoang xinh xắn giúp mọi người thư giãn, quả là ý tưởng không tồi.
Nghĩ là làm, Đường Nhã Ân liền nhắn tin cho anh người yêu, sau lại lên mạng tìm hiểu thông tin về cách mở một quán nước kết hợp với việc nuôi mấy chú mèo.
Ta nói tình yêu có thể vượt qua khoảng cách địa lý cũng như khoảng cách của thời gian. Cao Khương Hàn ở nửa bán cầu bên kia khi vừa nhận được tin nhắn của bạn nhỏ liền nhanh chóng nhắn lại, anh thông báo bản thân đã chuẩn bị hết mọi thứ, đã tìm được địa điểm để mở quán, đã tìm chuyên gia chăm sóc mấy chú mèo kia, cũng như tìm chuyên gia pha chế, giờ chỉ cần có người làm chủ quán nữa thôi.
Đường Nhã Ân ngờ nghệch nhìn tin nhắn điện thoại cứ liên tục được chuyển tới, cậu không ngờ anh người yêu của mình lại làm nhanh như vậy, xem ra được yêu và yêu một người có tiền thích thật a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT