Những ngày không có anh người yêu bên cạnh đối với cậu nó hệt như một cực hình vậy. Mỗi sáng thức giấc đều rửa mặt bằng nước mắt, tối đến phải vùi người vào lớp áo của anh để lấy mùi mà ngủ, ban ngày thì mơ mơ màng màng chẳng có chút sức sống. Chỉ những lúc được gọi điện nói chuyện với anh, tâm trạng cậu mới coi như là tốt hơn.
Ở nửa bán cầu bên kia, Cao Khương Hàn mỗi lần gọi video call thấy bạn nhỏ của mình ngày một tiều tụy thì không khỏi đau lòng. Anh biết bạn nhỏ của anh hiện đang rất đau buồn, và anh cũng vậy. Nhưng ở xa nhau như này anh chỉ biết nói lời an ủi thôi, chẳng thể bên cạnh ôm ấp như trước rồi.
"Bác Quản Gia ơi." Từ trên tầng hai đi xuống, cậu nhỏ giọng gọi vị quản gia đang đứng ở trong phòng bếp.
Vị quản gia già đang xem lại một số thực phẩm được đem về, khi nghe thấy cậu gọi liền ôn nhu đáp "Sao vậy Ân Ân?"
Những ngày không có vị thiếu gia họ Cao kia, cậu đã yêu cầu bọn họ gọi mình bằng mấy cái tên thân mật như Tiểu Ân, Ân Ân, hay Ân Nhi, bởi dù sao tuổi tác của cậu vẫn nhỏ hơn họ rất nhiều, với cả cậu không muốn bị gọi như vậy cho lắm a.
Đường Nhã Ân ngoan ngoãn dạ vâng nhờ vả bác quản gia, vì chỉ còn chưa đầy 1 tuần nữa là đã tới kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông rồi nên hôm nay cậu chính là muốn nhờ bác quản gia làm một hộp cơm lớn cho mình để ăn trưa ở trường, cũng như là để cho mấy bé mèo hoang kia.
Vị quản gia nghe cậu nói vậy cũng không thắc mắc hỏi lại mà trực tiếp ra lệnh cho nhà bếp chuẩn bị món luôn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, còn nhớ ngày nào có cậu trai mít ướt nào đó khóc sướt mướt đưa bạn trai đi công tác mà giờ đã qua được hơn nửa tháng.
Mấy tuần qua cậu cũng gặp không ít việc với những người họ Đường. Những người kia biết việc Cao Khương Hàn đi công tác nên cũng đã không ít lần đến làm phiền cậu, nhưng vị họ Cao kia sớm đã cao tay hơn họ, anh cho hẳn một dàn vệ sĩ, một nửa cải trang thành giáo viên, một nửa ẩn mình đi, chỉ để bảo vệ cậu, cũng như ngăn những người nhà họ Đường kia.
...----------------...
"Mẹ, người thật sự muốn đến trường thật sao?" Đường Tư Hân nhìn người mẹ của mình đang vào bếp làm cơm hộp lớn thì không khỏi ngạc nhiên.
Tối hôm qua Đường Phu Nhân đã tỏ ý muốn đến trường cấp ba chuyên Cao Thành để gặp cậu con trai út cũng như thăm trường. Những tưởng lời nói của bà chỉ là đùa nhưng nào đâu sáng hôm sau đã thấy bà sửa soạn mọi thứ, còn tự tay vào bếp nấu bữa trưa.
Đường Phu Nhân đang đứng trong bếp sắp xếp đồ ăn vào hộp lúc nghe cô con gái cưng hỏi liền nhanh nhẹn đáp "Tất nhiên rồi, lâu rồi mẹ cũng chưa gặp tiểu Ân, mẹ có phần lo cho thằng bé... Vậy nên hôm nay mẹ nhất định phải đến trường một chuyến."
Nghe bà nói vậy Đường Tư Hân định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi, cô cũng không có ý muốn ngăn cản mẹ mình đến thăm cậu nhưng với sự bảo vệ của đội vệ sĩ nhà họ Cao thì khả năng họ được đến gần cậu rất thấp, trừ khi cậu chịu để họ đến gần mình.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, hai mẹ con Đường Gia ngồi chiếc xe chuyên dụng hướng thẳng đến trường cấp ba chuyên Cao Thành.
Việc Đường Phu Nhân đến thăm trường từ sớm cũng đã đến tai hiệu trưởng và ban lãnh đạo trường. Khi chiếc xe ô tô vừa dừng trước cổng trường, ban lãnh đạo trường liền đi ra nồng nhiệt chào đón. Bọn họ cung cung kính kính mời bà đi lên phòng họp hội đồng, người cần mời trà thì mời trà, người tiếp khách vẫn tiếp khách.
Ban lãnh đạo trường chính là không ngờ sẽ lại được đón tiếp một nhân vật lớn nữa vào thời điểm này.
Tách khỏi mẹ mình, Đường Tư Hân sải bước đôi chân dài hướng thẳng về lớp, trên gương mặt hiện rõ sự vui vẻ.
Thấy lớp học có vẻ vắng, cô liền đoán chắc những người bạn học của mình lại đi xuống gốc cây để ngồi học rồi. Mà không sao, miễn có người cần tìm ở đây là được.
"Tiểu Ân." Đường Tư Hân thấy cậu đang ngồi ở vị trí của bàn của cậu chăm chú giải đề liền đi tới bắt chuyện. Cô nhẹ giọng tỏ ý mời trước, không đợi đối phương đáp lại liền rời đi "Hôm nay mẹ có đến trường đấy, bà ấy cũng đã chuẩn bị phần cơm trưa ngon miệng rồi, vậy nên buổi trưa chúng ta cùng ăn trưa nha."
Đường Nhã Ân tính mở miệng từ chối nhưng cô nàng sớm đã đi mất, cuối cùng vẫn là nuốt ngược lời định nói vào ngược lại trong bụng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT