Nơi tổ chức tiệc sinh nhật cho Đường Lão Gia là ở một khách sạn 6 sao cao cấp trực thuộc sự quản lý của Đường Thị.
Đứng từ bên ngoài ta đã có thể thấy dàn người được mời tham gia đều là những kẻ lắm tiền, ông to bà lớn hay là con ông cháu cha. Bọn họ ai nấy đều phô diễn sự giàu sang của mình thông qua những bộ trang phục lộng lẫy đắt tiền.
Từng chiếc siêu xe thay nhau nối đuôi dừng ngay đầu thảm đỏ, từng người lần lượt bước xuống, ánh đèn máy ảnh cũng theo đó mà lần lượt lên xuống nhấp nháy.
Ngồi trên xe, Đường Nhã Ân không khỏi cảm thấy căng thẳng, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cậu tham gia một bữa tiệc như vậy, lại còn là bữa tiệc sinh nhật của người "ba" kia nữa.
"Bé ngoan đừng lo lắng, em cứ việc ngoan ngoãn đi theo sau anh là được." Như nhận ra người thương đang lo lắng, Cao Khương Hàn liền nhẹ giọng trấn an, còn thơm nhẹ lên đôi môi hồng chúm chím kia một cái nữa.
Nhận được sự an ủi cũng như nụ hôn nhẹ kia, cậu liền cảm thấy bớt lo lắng phần nào, mà thay vào đó là cảm thấy ngại ngùng a.
Đến khi cánh cửa xe được mở ra, người xuống đầu tiên là vị nam nhân họ Cao kia, sự xuất hiện của người này đã làm cho một số cánh nhà báo xôn xao, bởi cái vị họ Cao này trước nay đều rất ít đi tiệc, nếu muốn người này xuất hiện thì chắc chắn người tổ chức bữa tiệc này phải là gì đó quan trong với người này.
Sự thắc mắc xôn xao của những người kia chưa kịp tan biến, bọn họ đã lần nữa phải trố mắt nhìn vị nam nhân họ Cao, đầy quyền lực kia tay trong tay với một cậu thiếu niên đi vào trong bữa tiệc, trông đầy ân ái.
Vào đến sảnh khách sạn, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên, rất nhanh cả hai đã tiến vào hội trường, nơi sẽ diễn ra tiệc sinh nhật của Đường Lão Gia.
"Chúng ta ra góc kia nha." Nhìn quét qua một vòng căn phòng, Cao Khương Hàn liền muốn dẫn người đến một góc khuất để ngồi.
Đường Nhã Ân vẫn là bị hình ảnh trước mắt làm cho ngạc nhiên, cậu rất muốn hỏi những vị khách này có thật là họ đi dự tiệc không? Có khách mời nào mà lại ăn mặc lố lăng lộng lẫy hơn cả nhân vật chính bữa tiệc như họ không vậy?
Thấy bạn nhỏ cứ nhìn những người khách tham gia với ánh mắt đầy sự chê bai và khinh bỉ, vị nam nhân họ Cao kia chính là đã bị chọc cười, anh mặc kệ đối phương có đồng ý hay không, trực tiếp dẫn người đến một góc phòng.
"Ngồi lên ghế này đi, để anh lấy bánh và nước ép hoa quả cho em." Cao Khương Hàn kéo chiếc ghế ở cạnh đó sang cho bạn nhỏ ngồi, để người yên vị trên ghế, anh mới quay người đi lấy một số món lên.
Vì không quen biết ai nên sau khi anh rời đi cậu vẫn rất ngoan ngoãn mà ngồi ở đó, mở điện thoại ra chơi cho đỡ chán.
"Ân Ân... thời gian qua con sống tốt không? Không bị ai bắt nạt chứ?" Đường Phu Nhân nhìn thấy người con trai út mà bản thân ngày đêm mong nhớ thì không khỏi nóng ruột. Bà nhanh chóng đi đến, nắm lấy tay cậu buông lời hỏi han mà chẳng hề để tâm đến sự lúng túng, biểu cảm từ chối trên mặt cậu.
Người tiến đến không chỉ có Đường Phu Nhân mà theo sau bà còn là nguyên cái gia đình Đường Gia kia, từ Lão gia, hai vị thiếu gia và cả tiểu thư đều có đủ. Bọn họ đều vây quanh bàn khiến cậu có phần lúng túng khó xử, chỉ mong anh mau chóng trở về bên mình thôi.
"Đường Lão, xin chào." Cao Khương Hàn nhanh chóng trở về bên cạnh bạn nhỏ, anh đặt đĩa bánh cùng với một ly nước ép cam xuống bàn, sau chìa tay ra tỏ ý muốn bắt tay với cái người nhân vật chính của bữa tiệc kia.
Đường Lão Gia thấy vậy cũng mau chóng đưa tay bắt lại, ông cũng nói lời chào hỏi thăm qua loa với đối phương, sau vẫn là dán mắt vào nhìn cậu con trai út mà bản thân đã lãng quên hơn 15 năm qua.
Nhìn ánh mắt của mấy người này dành cho bạn nhỏ, anh có phần khó chịu ghen tuông, mà cũng cảm thấy hả hê. Biết sao giờ, lỗi cũng là ở mấy người, ai bảo mấy người trước đây bỏ rơi bạn nhỏ, giờ bày đặt hối lỗi thì cũng đã muộn rồi.
"Đường Lão Gia, con.. con và anh gửi ngài quà, chúc ngài sức khoẻ dồi dào..." Đường Nhã Ân dè dặt đưa món quà đã được anh người yêu chuẩn bị sẵn. Đợi món quà về tay người cần thiết, cậu liền rụt người về sát bên cạnh anh.
Những người của Đường Gia đều nhận thấy được hành động kia của cậu, bọn họ ai nấy đều cảm thấy đau lòng. Từ lúc nào mà người con trai út này lại trở nên dè dặt với người nhà như vậy cơ chứ? Với cái độ tuổi 17 thì đáng lẽ ra cậu phải vui vẻ nói cười với người nhà cơ mà, hà cớ gì lại có biểu hiện e dè, sợ hãi vậy cơ chứ?
Trái ngược với vẻ buồn lòng của những người kia, Cao Khương Hàn chính là cảm thấy rất hả hê, ý muốn cũng đã được thực hiện rồi, vậy còn ở đây làm gì nữa? Vẫn là nên đi về thôi!
Cao Khương Hàn cúi xuống nói nhỏ vào tai người thương, thấy cậu ngoan ngoãn gật đầu liền nhanh chóng nói lời chào với mấy người họ Đường kia, rồi cùng cậu tay trong tay ra về, bỏ lại đám người Đường Gia đáng đứng thất thần với sự tiếc nuối.