Xe bảo mẫu chạy vòng quanh thành phố một lúc lâu mới hướng tới nơi ở hiện tại của Thịnh Từ, Lý Lan Như vừa cầm lái vừa kiểm tra gương chiếu hậu xem có bị paparazzi theo dõi hay không.

Lần đầu tiên Thẩm Triều Mộ trải qua việc bị paparazzi truy đuổi chặn đường, cậu nhìn hai người trong xe vẫn giữ vẻ khá bình tĩnh, trong lòng không khỏi thở dài, làm nghệ sĩ đúng là không hề dễ dàng, cậu nghĩ một lát rồi nói: “Chúng ta không cần để ý đến trợ lý với vệ sĩ sao?”

Người trợ lý còn thấp hơn Thịnh Từ nửa cái đầu, nhưng tư thế một mình giữ cửa chống lại vạn người đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Thẩm Triều Mộ.

Lý Lan Như nói: “Không cần phải để ý, họ sẽ ngồi xe khác đến đây.”

Vào tình huống lúc đó, nếu còn chờ trợ lý lên xe thì sợ sẽ bị paparazzi vây kín cả người lẫn xe luôn mất.

Lý Lan Như nhìn chằm chằm tình hình giao thông phía trước, gõ gõ ngón tay lên tay lái: “Tiểu Thẩm không có sao chứ? Chuyện hôm nay bọn chị cũng có trách nhiệm, bây giờ là thời điểm nóng nhất mà còn bất cẩn để lộ địa chỉ của em.”

Thẩm Triều Mộ vội vàng lắc đầu nói không sao, nhóm của Thịnh Từ cũng không ngờ lại bị theo dõi, thậm chí còn đặt biệt phái vệ sĩ đến đón cậu, nếu phải truy cứu trách nhiệm trong việc này thì chính là do đám paparazzi kia quá không biết giới hạn.

Lý Lan Như quan sát sắc mặt của Thẩm Triều Mộ, thấy vẻ mặt của cậu cũng được xem là bình thường, không hề bị dọa sợ nên cũng có chút yên tâm.

Cho dù đó là thông báo chính thức về chuyện kết hôn với Thịnh Từ, hay là sắp phải tham gia show yêu đương.

Thẩm Triều Mộ không còn có thể sống một cuộc sống yên bình giống như người bình thường được nữa, đi trên đường lớn cũng rất có thể sẽ bị nhận ra, sau này cơ hội đối mặt với ống kính chỉ có nhiều chứ không có ít.

Cô nói với Thẩm Triều Mộ: “Đợi vài ngày nữa chuyện này giảm nhiệt rồi hãy về lấy đồ đạc của em.”

“Mấy ngày nay em cứ ở nhà của Thịnh Từ đi, có yêu cầu gì thì nhắn Wechat cho chị.”

Lý Lan Như nói lời này xong, cô không khỏi liếc nhìn người ngồi ở ghế sau vẫn luôn im lặng trong suốt cả hành trình, thấy anh không có phản ứng gì, cô nhất thời không hiểu được anh đang nghĩ gì.

Thẩm Triều Mộ đã biết trước mình sẽ phải đến ở nhà Thịnh Từ nên cũng không cần chuẩn bị tinh thần gì nhiều nữa mà chỉ nói: “Được.”

Lý Lan Như đang định quay mặt đi thì nghe thấy giọng nói lười biếng của người ngồi ở ghế sau vẫn luôn im lặng từ nãy giờ vang lên: “Tìm ra công ty đứng sau những tên paparazzi đó, để bộ phận pháp lý của công ty nói chuyện với bọn họ.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Bất kể sau này Thẩm Triều Mộ có tham gia chương trình giải trí hay không thì hiện tại cậu vẫn là một người bình thường, chưa nói đến chuyện chặn ở dưới lầu nhà cậu canh me, đã vậy còn hất tung mũ của Thẩm Triều Mộ, ý định tạo ra tin tức của đám người đó cũng quá rõ ràng rồi.

Vẻ mặt không chút để ý kia của Thịnh Từ khi nói chuyện lộ ra một chút sắc bén, diện mạo của anh rất xuất chúng, lại lộ ra một chút tàn bạo như thế này càng khiến người ta khiếp sợ hơn.

Lý Lan Như đáp lại một tiếng được, trong xe lại không có người nói chuyện nữa, từ khi Thẩm Triều Mộ nghe người bên cạnh lên tiếng, trong lòng không khỏi giật nảy lên.

Trong tình huống khẩn cấp hồi nãy, anh đã nắm lấy cổ tay của cậu, cậu cũng không thể phản kháng, bây giờ chỗ cổ tay bị anh nắm lấy dường như còn có thể nhớ lại cảm giác đó.

Suy nghĩ của Thẩm Triều Mộ có hơi bay cao, lúc đó cậu bị kéo tay đi, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bóng lưng của Thịnh Từ, những người xung quanh cứ không ngừng ép sát và máy ảnh liên tục nhấp nháy lúc họ đi về phía trước hình như cũng không còn đáng sợ như vậy nữa.

Xe chạy đến một khu dân cư cao cấp, khi vừa bước vào, nhân viên bảo vệ cẩn thận xác nhận biển số xe trước khi cho họ vào, xe đậu ở bãi đậu xe ngầm, sau đó đi thang máy là có thể đến thẳng nhà của Thịnh Từ.

Đây không phải lần đầu Lý Lan Như tới đây, cô nhìn xuống danh sách đồ đạc Thẩm Triều Mộ gửi đến, cúi đầu cười nói: “Lát nữa trợ lý sẽ mua rồi mang đến cho em, còn có đồ dùng vệ sinh cá nhân cũng cần phải mua, trong nhà của Thịnh Từ chỉ có đồ của em ấy thôi, nếu em có thích thương hiệu nào thì nói với chị nhé, nếu không có thì chị sẽ bảo trợ lý mua đại vậy.”

Thẩm Triều Mộ gật đầu: “Cứ mua đại là được rồi, cảm ơn chị.”

Về mặt này cậu không có bất kỳ yêu cầu gì, Lý Lan Như không khỏi nhìn cậu thêm hai lần, Thẩm Triều Mộ có một khuôn mặt quá xinh đẹp, không phải là loại mỹ nhân xinh đẹp rực rỡ, mà là kiểu được chế tác một cách tinh tế tỉ mỉ, khí chất trên người cậu lạnh lùng và thờ ơ, nhìn qua thôi thì có vẻ không dễ ở chung nhưng thật ra cậu lại rất hiền hòa.

Cách trang trí trong nhà Thịnh Từ rất đơn giản, là phong cách im lìm đang thịnh hành hiện nay, trong nhà không có quá ba màu, bước vào là có thể nhìn thấy một phòng khách ngoại cỡ và một căn bếp mở.

Lý Lan Như gần như vừa đưa người đến nơi đã phải rời đi ngay, Thịnh Từ đã tự mình đi vào nhà, Thẩm Triều Mộ nhìn Lý Lan Như đang chuẩn bị rời đi, há miệng thở dốc, không nhịn được hỏi: “Chị Như, chị định đi ngay bây giờ luôn sao?”

Lý Lan Như giống như hoàn toàn không hề cảm nhận được tâm trạng khó xử của Thẩm Triều Mộ, cô cười nói: “Còn có một đống chuyện đang chờ chị xử lý, nhiệm vụ đưa hai em đến chị đã hoàn thành rồi, mấy ngày nay em cứ yên tâm sống ở đây, muốn ra ngoài thì nhớ phải đeo khẩu trang che một chút nhé, lần sau gặp lại.”

"... Lần sau gặp lại." Thẩm Triều Mộ nhìn cô xoay người đi ra chỗ thang máy, nơi này hẳn là có rất ít hộ gia đình, thang máy còn chưa đi xuống, gần như là mấy giây thôi là người đã biến mất khỏi tầm mắt.

Trong lòng Thẩm Triều Mộ điên cuồng nhảy ra bình luận, cho nên bây giờ cậu phải ở riêng với Thịnh Từ trong cùng một không gian sao?

Từ lúc tỉnh dậy cho đến bây giờ, mỗi lần hai người ở chung đều có mặt người khác, lần duy nhất ở riêng với anh cũng chỉ là khoảng cách từ nhà cậu đi xuống lầu, không thể so sánh được với việc bây giờ phải ở cùng căn nhà với anh.

Thẩm Triều Mộ đứng ở cửa, lưỡng lự nhìn về hướng thang máy, cậu đột nhiên cảm thấy đi ra ngoài tùy tiện thuê một phòng khách sạn ở tạm hai ngày cũng không phải không được, chứ không nhất thiết phải ở lại nhà của bạn trai cũ.

Lúc cậu đang suy nghĩ biện pháp này có ổn hay không thì Thịnh Từ ở trong nhà đột nhiên quay đầu lại, anh nhìn thấy Thẩm Triều Mộ vẫn đứng ở cửa thì hỏi: "Không vào sao?"

Ý nghĩ ra ngoài thuê khách sạn không ở lại trong đầu được ba giây đã bị Thẩm Triều Mộ gạt bỏ, cậu hít một hơi thật sâu trong lòng rồi bước vào. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng cảm giác đứng trước cửa và bước vào nhà hoàn toàn khác hẳn, ngôi nhà là một vật rất riêng tư, bởi vì nó sẽ để lại dấu vết cư trú của một người, sau khi bước vào trong, cậu có cảm giác như mình đã bước vào thế giới riêng tư của Thịnh Từ.

Thịnh Từ đi thẳng vào bếp rót một cốc nước ấm uống, ánh mắt của Thẩm Triều Mộ ngơ ngác nhìn quanh phòng.

Hồi nãy ở ngoài cửa cậu không nhìn kỹ lắm, nhưng khi bước vào thì thấy trên bàn có vài tờ giấy lộn xộn và một cây bút, ở góc phòng còn có một chậu cây lan điếu, có điều đã sắp héo chết rồi.

Trong nhà có dấu vết có người từng sinh sống, đây hẳn là nơi Thịnh Từ thường ở.

Cậu còn chưa kịp lặng lẽ đánh giá xung quanh thì người đàn ông uống xong nước đã bước tới, người đàn ông có vóc dáng cao và đôi chân dài, cảm giác chèn ép chẳng hề ít đi tẹo nào so với ba năm trước, cái khuôn mặt đã nổi bật ở trường từ ba năm trước, trải qua thời gian ba năm không chỉ càng thêm tuấn tú mà còn có thêm chút sắc bén mà thời đại học không có.

Thẩm Triều Mộ giả vờ bình tĩnh, đầu óc cậu ngây ngốc, ý nghĩ chợt lóe qua hồi nãy không hiểu sao lại đột nhiên xông ra: “Thật ra cũng không cần phải phiền phức như vậy đâu, em tùy tiện tìm một khách sạn nào đó ở mấy ngày là…”

Cậu còn chưa nói hết lời thì đã đối diện với tầm mắt của Thịnh Từ, lời nói trong miệng bỗng chốc dừng lại. Ánh mắt của Thịnh Từ không rõ lắm, giọng nói mang theo chút lười biếng lặp lại lời cậu vừa nói: “Đến khách sạn ở?”

Trái tim Thẩm Triều Mộ có hơi trùng xuống: “Ừm.”

Thịnh Từ giống như đang nhắc nhở, anh nói rất chậm: “Bây giờ cả thế giới đều đã biết chúng ta kết hôn rồi.”

Thịnh Từ chỉ là đang nói ra sự thật, trong lời nói cũng không chứa quá nhiều cảm xúc.

Nhưng Thẩm Triều Mộ đột nhiên nhớ tới quan hệ thật sự của hai người họ hiện giờ, cũng chính là lúc này cậu mới hiểu được sâu sắc, ký ức của cậu dừng lại ở ba năm trước, chia tay với Thịnh Từ là chuyện không lâu trước đây, còn đối với anh mà nói thì đây là chuyện cũ đã qua rất lâu rồi.

Nói cách khác, cậu cảm thấy sống chung một mái nhà với Thịnh Từ sẽ rất lúng túng và lạc lõng, còn đối với Thịnh Từ mà nói, đó có lẽ chỉ là sống chung với một người ở ghép mà thôi.

Thẩm Triều Mộ lặng lẽ thở ra một hơi, cảm giác ngượng ngùng không thể giải thích được trong lòng đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.

Thịnh Từ liếc nhìn cậu, trước khi quay người rời đi, anh để lại một câu: “Phòng ngủ phụ ở bên kia, ngoại trừ phòng làm việc và phòng ngủ chính, mấy chỗ khác em cứ tùy ý.”

Gần đến tối, trợ lý mới mua hết những thứ Thẩm Triều Mộ cần, đồng thời còn mua hai phần cơm đến đưa cho Thẩm Triều Mộ, khi giao đến cho Thẩm Triều Mộ, trợ lý nhìn quanh phòng cũng không thấy bóng dáng Thịnh Từ đâu, cũng đã quen rồi nên nói: “Anh ấy lại nhốt mình trong phòng làm việc rồi.”

Thấy Thẩm Triều Mộ nhìn qua, trợ lý nói: “Phòng làm việc là nơi sáng tác của anh ấy, anh ấy thường xuyên nhốt mình ở bên trong, người bình thường không thể nào vào được, mà một khi anh ấy vào đó thì vào rất lâu, có đôi khi còn không thèm ăn cơm.”

Trợ lý gãi đầu, đặt đồ xuống rồi đi đến gõ cửa phòng làm việc.

Trong cửa truyền ra cái gì, Thẩm Triều Mộ nghe không rõ, cậu chỉ có thể nhìn thấy trợ lý đi tới bày cơm lên bàn: "Anh ăn trước đi, đợt lát nữa anh ấy sẽ tự mình ra ngoài."

Dừng một chút, trợ lý nói: “Nếu như quá muộn mà anh ấy còn chưa ra thì có thể phiền anh giúp em gọi anh ấy một tiếng được không?”

Thẩm Triều Mộ còn chưa kịp mở miệng, trợ lý đã lộ ra vẻ mặt giống như cầu xin, lời đến bên miệng lại phải nuốt trở vào, chuyển thành một chữ "Được".

Tuy rằng cậu cảm thấy đến trợ lý gọi cũng không có tác dụng thì cậu gọi sẽ có gì khác nhau sao?

Sẽ không.

Trợ lý giao đồ xong liền rời đi, Thẩm Triều Mộ tự ăn cơm một mình, sau đó lại đặt từng thứ một mà trợ lý đã mua vào phòng vệ sinh bên ngoài, trong phòng vệ sinh chỉ có đồ của một mình cậu, trong phòng ngủ chính chắc là có phòng vệ sinh riêng.

Sau khi làm xong tất cả những điều này, cậu nhìn phòng làm việc yên tĩnh, sau đó bước tới gõ cửa.

Trong phòng rất yên tĩnh, cậu do dự một giây, không nhịn được lại gõ cửa lần nữa, lúc này trong phòng vang lên một giọng nói có phần bực bội, kèm theo tiếng bước chân: “Không phải đã bảo đừng làm phiền tôi rồi sao?”

Cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra, tay của Thẩm Triều Mộ còn đang ở trên không, cậu không kịp phòng bị đụng phải ánh mắt của Thịnh Từ, đôi mắt đó đen kịt, còn có chút thiếu kiên nhẫn, khi nhìn thấy cậu thì vẻ bực bội trong mắt dường như đã biến mất.

Lời đã đến bên miệng nhưng khi Thẩm Triều Mộ nói ra lại hơi khựng lại một chút: “… À thì, trợ lý mua cơm rồi.”

Nghĩ tới lời trợ lý nói, Thẩm Triều Mộ quyết định nói thêm một câu nữa, cậu ngẩng đầu nghiêm túc chân thành nói: “Không ăn thì dạ dày sẽ khó chịu.”

Nói xong, Thẩm Triều Mộ nhận thấy vẻ mặt của Thịnh Từ có chút thay đổi nhỏ, cậu không thể nói rõ là không đúng chỗ nào, cậu còn đang hoài nghi có phải mình nhìn nhầm rồi hay không thì Thịnh Từ đã đóng cửa lại, đi về phía phòng khách.

Thức ăn đã nguội từ lâu, Thịnh Từ cho vào lò vi sóng hâm nóng lại, cả người anh tựa vào cạnh bếp im lặng chờ đợi.

Thẩm Triều Mộ suy nghĩ một chút, cảm thấy Thịnh Từ ăn cơm mà mình trở về phòng thì không tốt lắm, cho nên cậu dứt khoát đi đến ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, đợi Thịnh Từ ăn xong mới quay về phòng.

Thịnh Từ đang đứng đợi ở bên cạnh lò vi sóng, ánh mắt lại rơi vào Thẩm Triều Mộ đang ngồi trên sô pha.

Cậu đang cúi đầu nhìn vào điện thoại di động, cứ như vậy lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, từ góc độ của anh có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Triều Mộ, khuôn mặt đó vì đang căng thẳng nên căng rất chặt, trong khoảnh khắc đó, vô số ký ức hiện ra trước mắt anh.

Thẩm Triều Mộ đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn qua, Thịnh Từ bình tĩnh đối diện với cậu, giống như là vì cảm nhận được tầm mắt của cậu nên mới nhìn qua đó.

Thẩm Triều Mộ chỉ ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó lại chú ý tới điện thoại di động.

Trên màn hình điện thoại hiển thị một tin nhắn do trợ lý mới vừa gửi đến: [Anh, anh Từ đã ăn chưa?]

Thẩm Triều Mộ vừa nhìn đã biết có ý gì, ngón tay cậu gõ lên bàn phím trả lời: [Ừm.]

Trợ lý trả lời tin nhắn rất nhanh: [A a a a a anh ơi, anh là ân nhân cứu mạng của em, anh ngầu quá đi mất!!!!! (Chữ “phục” viết thật to.jpg)]

Cách một màn hình mà cậu vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc hưng phấn của trợ lý, Thẩm Triều Mộ nghĩ tới trạng thái của Thịnh Từ lúc vừa mở cửa, sau đó lại nhìn tin nhắn trên điện thoại, im lặng suy nghĩ.

Mấy chuyện còn ngầu hơn nữa như này cậu cũng không dám lần thứ hai đâu.

*

Thịnh Từ đã ăn xong, Thẩm Triều Mộ trở về phòng ngủ phụ, còn khoảng một lát nữa mới đến giờ ngủ bình thường của cậu, cậu không ngủ được, trong đầu không khỏi nghĩ tới tâm trạng bực bội của Thịnh Từ khi cậu đến gõ cửa, ngón tay của cậu khẽ cử động, khi cậu lấy lại tinh thần thì trên Weibo đã nhảy ra mấy tin tức về Thịnh Từ.

Khi còn đi học, Thịnh Từ đã khác với những người xung quanh, giữa hai lông mày có một cảm giác tự phụ và kiêu ngạo, bây giờ sự kiêu ngạo đó vẫn còn đó, còn cảm giác tự phụ đã trở nên khó dò, khiến người ta khó nhìn thấu.

Trên mạng có rất nhiều tin tức về Thịnh Từ, mấy thông tin đứng đầu được ghim ở hàng trên, Thẩm Triều Mộ đổi mới giao diện thì nhìn thấy video buổi hòa nhạc của Thịnh Từ.

Trong video, Thịnh Từ đứng trên sân khấu, ánh đèn từ trên cao chiếu vào trên người anh, tóc của anh bị nhuộm thành màu xanh, dưới ánh đèn rất dễ thấy, chỗ cằm của anh lấm tấm những giọt mồ hôi, theo yết hầu của anh chảy xuống dưới cổ, gợi cảm muốn chết.

Vẻ mặt anh mang theo sự lạnh lùng và tràn đầy sự tự tin không ai bì nổi đối với lĩnh vực chuyên môn của mình.

Dưới sân khấu vang lên tiếng hò reo cổ vũ của hàng vạn khán giả, khúc dạo đầu vang lên, dưới cái nhìn của vô số con mắt, toàn thân anh như được bao phủ bởi ánh sáng, chói lóa như một vị thần sáng ngời trên bầu trời.

Các bình luận dồn dập dày đặc khiến Thẩm Triều Mộ nhìn đến mức choáng váng, thứ cậu nhìn thấy nhiều nhất chính là một loạt bình luận “A a a a a a”, quá khảo nghiệm thị lực của cậu rồi.

Cậu tắt khung bình luận đi, yên tĩnh nghe hết cả bài hát.

Có lẽ vì đã nghe Thịnh Từ hát trước khi đi ngủ, cho nên Thẩm Triều Mộ đã mơ thấy Thịnh Từ thời còn đi học.

Những tia nắng ấm áp cuối tháng 8 chiếu xuyên qua cửa sổ rơi xuống mặt bàn làm bụi tung mù mịt trong không khí.

Anh đang ngồi ở bàn học, tờ giấy trải ra trước mặt, trong tay cầm một cây bút chì, anh cau mày nhìn tờ giấy trắng, trong một góc của căn phòng thuê nhỏ, Thịnh Từ đang ngồi trong chỗ tối chỉnh dây đàn, khi nghe thấy cậu thở dài đến lần thứ ba rồi thì nhướng mi nhìn sang.

Thiếu niên chân dài cao lớn chậm rãi bước tới, toàn thân toát ra một loại cảm giác dè dặt và quý phái, thậm chí còn chưa bắt đầu phát triển dáng người mà cũng có thể đoán được sau này anh sẽ có dáng vẻ yêu nghiệt như thế nào, cả người anh cứ như bước ra từ trong truyện tranh vậy.

Anh đi tới phía sau Thẩm Triều Mộ, lấy cây bút chì trong tay cậu ra, thuận tay ném nó đến bên cạnh bàn học, giọng nói thản nhiên, vô cùng bắt tai: “Không vẽ ra thì đừng vẽ nữa.”

Trong giấc mơ, Thẩm Triều Mộ vẫn có thể đoán trước được tình tiết tiếp theo, ký ức về tương lai trống rỗng, ký ức về quá khứ càng trở nên sâu sắc hơn.

Cậu ngồi ở bên bàn học quay lại nhìn thiếu niên vừa đi đến bên cạnh, nửa thật nửa đùa nói: “Như vậy không được, nếu không vẽ ra thì không thể nào nộp bài tập, mà không nộp được bài tập thì sẽ không thể tốt nghiệp, mà không thể tốt nghiệp thì tương lai làm sao kiếm được tiền mua album của anh rồi xem buổi hòa nhạc của anh đây chứ?”

Một chuỗi câu dài, cộng với sự buồn rầu trong giọng điệu của cậu đã thành công khiến thiếu niên bên cạnh lộ ra chút ý cười sung sướng, lát sau anh lại có chút rụt rè kìm nén ý cười bên khóe miệng lại, trong giọng nói như mang theo vẻ không chút để ý: “Ừm, vậy em cố lên, tiết kiệm tiền từ giờ là có thể đủ rồi.”

Thẩm Triều Mộ lộ ra vẻ mặt uể oải, đang định cầm bút lên thì thiếu niên đang định quay người bỗng nhiên khựng lại, sau đó đột nhiên chống tay lên bàn rồi thò người qua.

Ánh sáng từ dưới bệ cửa sổ chiếu vào phía sau anh, mái tóc bị nhuộm thành màu vàng óng, cả người anh như đang phát sáng, khuôn mặt của anh bị ánh sáng làm mờ đi, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng cười khẽ của anh, sau đó sát lại gần Thẩm Triều Mộ hôn lên trán cậu một cái.

“Bỏ đi.”

Nụ hôn có chiều hướng dần đi xuống, lúc Thẩm Triều Mộ bị ép vào sau gáy đón nhận nụ hôn này, cậu nghe thấy thiếu niên trước mặt thở ra hơi thở nóng hổi trong lúc hôn, giọng nói chứa đựng vẻ không chút để ý: “Anh sẽ giảm giá cho em.”

Trong hai ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè năm đó, Thịnh Từ đã đưa cậu đi cắm trại trên núi để thu thập thông tin, cuối cùng cậu cũng nộp được bài tập vào khai giảng đầu năm học.

.

Khi Thẩm Triều Mộ tỉnh lại, suy nghĩ của cậu còn chưa bắt đầu quay lại, đầu óc cứ như biến thành một khối bột nhão.

Điện thoại di động đặt bên cạnh đột nhiên vang lên, Thẩm Triều Mộ chậm rãi cầm lên: "Alo?"

Giọng nói hưng phấn của Quan Hoảng phát ra từ trong điện thoại: “Cậu mau vào xem Weibo đi, cái tên paparazzi hất rớt mũ của cậu xin lỗi cậu kìa, dùng nick thật để xin lỗi luôn đó! Mẹ kiếp!!!”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play