Tới độ tháng Ba, tháng Tư là đã vào mùa xuân rồi.

Sáng sớm ngày xuân ấm áp, Ôn Tinh thay quần áo thể thao đi sân thể dục chạy bộ, bốn năm qua cô đều có thói quen chạy bộ. Lúc chạy bộ rất có lợi cho suy nghĩ, cô đang suy nghĩ xem hôm nay nên nói với Giang Lăng như thế nào để bà ấy có thể thu nhận Hứa Minh Nhụy.

Ôn Tinh biết Giang Lăng rất yêu thương cô, chỉ cần không liên quan đến công ty và công việc, bà ấy là một người mẹ rất hào phóng và thích giảng đạo lý. Khi bắt tay vào công việc, bà ấy sẽ dùng nhiều chiều kích khác nhau để đo lường một sự việc để giữ cho mình sự tỉnh táo, bà ấy sẽ không dễ dàng đồng ý hay đưa ra quyết định về một việc nào đó, mà trong khoảng thời gian này hai mẹ con cũng đã lâu không nói chuyện nên việc làm thế nào để phá băng một cách tự nhiên cũng rất quan trọng.

Đương nhiên Ôn Tinh có thể lợi dụng địa vị con gái này của mình để tùy hứng làm nũng để nói chuyện này với Giang Lăng, nhưng về lâu dài, điều này sẽ rất bất lợi cho Hứa Minh Nhụy. Ôn Tinh hy vọng mình có thể thuyết phục được Giang Lăng, hiệu quả tốt nhất chính là làm cho Giang Lăng sau khi suy nghĩ một chút cũng tự nguyện đồng ý việc này, đồng thời Ôn Tinh cũng cân nhắc đến kết quả tồi tệ nếu cô nói chuyện mà chưa kịp suy nghĩ chu đáo trước, Giang Lăng sẽ cứng rắn không chịu đồng ý, và cô sẽ không còn lối thoát, điều này sẽ làm cho mối quan hệ của mẹ con bọn họ càng lúc càng tệ. Vì vậy, để có được kết quả tốt hơn, ngay cả khi nói chuyện với mẹ mình, Ôn Tinh cũng không ngừng suy nghĩ mình nên nói gì, làm cái gì, đoán trước thái độ của Giang Lăng đối với từng lời cô nói.

Đợi đến khi chạy xong, trong đầu Ôn Tinh có lẽ đã hiểu ra vấn đề. Cô có đầu óc rất nhạy cảm và nhanh chóng nghĩ đến một chuyện để tăng thêm động lực làm việc này: Ôn Tinh thầm hy vọng Hứa Minh Nhụy có thể học được cách sống cứng rắn như Giang Lăng, như vậy cô ấy có thể chiến đấu chống lại Hoàng Tinh Kỳ và nỗi đau đã xảy ra với cô ấy trong quá khứ.

Buổi chiều, Trần Trạch đến đón Ôn Tinh đúng giờ, không giống như lần trước cô đến dự tiệc sinh nhật của Trần Trạch, lần gặp mặt này Ôn Tinh ăn mặc rất đơn giản, cô trang điểm nhẹ và buộc tóc đuôi ngựa, trên người là một chiếc áo sơ mi, áo len cardigan phối với quần jeans thẳng và giày vải, bộ dạng trông giống hệt như một học sinh trung học.

Ôn Tinh vừa lên xe, Trần Trạch đã mỉm cười hỏi cô: “Em đã làm hòa với mẹ chưa?”

"Anh hỏi chuyện này làm gì? Em và mẹ không có cãi nhau." Ôn Tinh đáp.

Trần Trạch cười nói: "Trông bộ dạng em như thế này giống như là đi lấy lòng mẹ em vậy."

"Trần Trạch, anh thật thông minh." Ôn Tinh cười nói.

"Em mới là người thông minh đấy, em rõ ràng là một yêu tinh thông minh." Trần Trạch nhìn Ôn Tinh , sau đó còn đưa tay nhéo mặt cô.

"Ồ, bị anh phát hiện rồi." Ôn Tinh nhướng mày, giả vờ kinh ngạc cười nói.

Trần Trạch thấy vậy liền nghiêng người hôn lên mặt Ôn Tinh , thấy còn chưa đủ, anh ta lại ôm cô vào lòng, xoa xoa mặt cô và cười nói: "Sao em lại đáng yêu thế hả, Tinh Tinh?"

Ôn Tinh mỉm cười tựa vào trong ngực Trần Trạch, cô ngẩng mặt nhìn anh, chờ đợi anh nói thêm điều gì đó. Anh ta có khuôn mặt tuấn tú, đôi môi dịu dàng, sống mũi cao thẳng và tính tình cũng rất hiền lành, mẫu người đàn ông như vậy ngày xưa rất được yêu thích nhưng cũng có vài phần do dự không quả quyết. Anh cúi đầu nhìn cô, mím môi, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Cuối cùng, Ôn Tinh đợi một lúc cũng không đợi được gì, cô ngồi thẳng người dậy, cười vỗ vỗ cánh tay của Trần Trạch rồi nói: "Đi thôi.

"Ừ, chúng ta đi thôi." Trần Trạch cười cười, nhưng trên lông mày anh ta hiện lên một tia u sầu, anh ta biết Ôn Tinh đang chờ đợi điều gì, nhưng đột nhiên anh ta lại không dám hứa hẹn gì với cô hay đơn giản là nói về chuyện hôn nhân.

Bữa tối đã được đặt trước tại khách sạn Nhạc Nam và địa điểm đã được Triệu Truyền Hùng đặt trước. Mà đêm nay ai mời khách là một chuyện vi diệu, quyết định tính chất sự tình. Vốn nên là Lương Nham mời vì anh ta ngỏ ý muốn gia đình Ôn Tinh lùi một bước để giải quyết sự tình, nhưng việc đấu thầu sau đó đã làm cho việc này thay đổi tính chất, Triệu Truyền Hùng kiên trì bảo bọn họ muốn mời Lương Nham bữa cơm này, thứ nhất là tỏ vẻ giải quyết hiểu lầm, thứ hai chính là xây dựng quan hệ làm ăn hữu nghị.

Lương Nham đã quen với việc nhìn bộ dạng nịnh bợ của những người khác, mặc kệ là anh mời hay là gia đình Ôn Tinh gia đối với anh mà nói đều không có vấn đề gì cả, anh làm việc theo quy tắc của mình, bữa tối, anh đến muộn hơn mười lăm phút so với giờ hẹn, khi anh đi vào phòng bao, mọi người bên trong đều đồng loạt đứng lên.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Người đứng dậy đầu tiên là Triệu Truyền Hùng, vẻ mặt ông ấy rất vui vẻ và nhiệt tình; sau đó là đến Trần Trạch, một người rất tôn trọng anh trai mình; Giang Lăng là người thứ ba đứng dậy, khi bà ấy chậm rãi đứng dậy, phong thái đầy tự tin và biểu cảm trên gương mặt cũng rất duyên dáng, người đứng dậy cuối cùng là Ôn Tinh , cô thuộc kiểu người giả vờ hòa đồng.

Trên đùi Ôn Tinh còn đang đặt một cái túi xách, lúc đứng dậy cô vội vàng nhét nó ra sau lưng, nhưng nào ngờ khi chiếc ghế lùi lại thì chiếc túi xách cũng bị vô tình rơi xuống đất, chiếc túi rơi xuống nền đá cẩm thạch màu xám, tương phản đặc biệt với màu hồng pastel của chiếc túi nên càng đem lại ấn tượng thị giác rất bắt mắt. Chiếc túi màu hồng này chính là "quà gặp mặt" do Triệu Hoài Viễn tặng cho Ôn Tinh . Hôm qua gói hàng này được gửi đến nhà Ôn Tinh , nhưng trên đó lại ghi tên của Triệu Truyền Hùng.

Triệu Truyền Hùng nhận được gói hàng liền gọi điện cho Triệu Hoài Viễn hỏi xem có phải gửi nhầm đồ hay không, nghe tin con trai mình mua đồ làm quà cho Ôn Tinh, ông ấy vừa ngạc nhiên vừa thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Truyền Hùng cao hứng tưởng rằng Ôn Tinh không biết chuyện này, liền nóng lòng lấy túi ra đưa cho Ôn Tinh , ông ấy hy vọng món quà bất ngờ này sẽ giúp cho hai anh em có thể cùng chung sống hòa thuận.

Ôn Tinh nhận lấy chiếc túi trước ánh mắt háo hức của Triệu Truyền Hùng và còn mỉm cười nói rằng nó thật đẹp. Giang Lăng ở một bên cười nói: “Mẹ còn tưởng rằng con không thích màu hồng.”

Ôn Tinh cười nói: "Nếu con tự mua thì chắc chắn con sẽ không mua màu hồng, nhưng Hoài Viễn đã có lòng, con cảm thấy chiếc túi này cũng rất đẹp.”

Giang Lăng đột nhiên cười hỏi Trần Trạch: "Cậu có biết Ôn Tinh thích màu gì không?"

Trần Trạch bất ngờ không kịp đề phòng, anh ta vô thức nhìn sang Ôn Tinh, giống như muốn tìm kiếm đáp án từ trên mặt cô.

“Thật ra em cũng không biết anh thích màu gì.” Ôn Tinh lại tự nhiên cười nói, cô còn nhíu mày nhìn Trần Trạch giống như vừa phát hiện ra một chuyện gì đó rất thú vị.

Giang Lăng nghe được Ôn Tinh có ý bảo vệ Trần Trạch, bà ấy chỉ cười nói: "Xem ra hai đứa còn phải tăng cường tìm hiểu kỹ về nhau hơn."

"Đúng vậy, phải mất cả đời mới có thể từ từ hiểu được." Ôn Tinh nói, khoé miệng cô khẽ nhếch lên và quay mặt về phía Giang Lăng, bày ra vẻ mặt tươi cười.

Giang Lăng không để ý tới Ôn Tinh, ánh mắt bà ấy lướt nhanh qua cô rồi dừng ở trên người Trần Trạch cười cười với anh ta.

Trần Trạch cũng lộ ra một nụ cười, nhưng trong lòng anh ta bỗng có chút không vui, anh ta nghiêng mặt nhìn Ôn Tinh, chỉ thấy Ôn Tinh liền đứng lên đeo túi được tặng lên vai, còn cười hỏi bọn họ: "Đẹp không?’

“Xoay một vòng cho mẹ xem nào.” Giang Lăng hơi dựa vào tay vịn mỉm cười nhìn Ôn Tinh .

Ôn Tinh cũng ngoan ngoãn làm theo lời bà ấy, sau đó còn hỏi Giang Lăng: "Thấy thế nào, Giang tổng?”

Giang Lăng vui vẻ bật cười, bà ấy nói: "Chiếc áo len màu trắng lần trước chúng ta nhìn thấy ở trung tâm thương mại rất hợp với cái túi này, hôm nào đi mua đi."

"Được, cuối tuần này con sẽ đi." Ôn Tinh vui vẻ nói, tảng băng tồn đọng giữa hai người bọn họ cứ tự nhiên được phá vỡ như thế.

"Hai người đang nói tới quần áo gì vậy?" Triệu Truyền Hùng tò mò hỏi.

“Chuyện con gái ông tò mò như vậy làm gì?” Giang Lăng chê cười Triệu Truyền Hùng.

Ôn Tinh cũng nở nụ cười, cô ngồi xuống, đặt túi trở lại trên đùi, quay đầu về phía Trần Trạch và dùng giọng điệu nũng nịu nói: "Anh cũng mua cho em một cái túi đi.”

Rõ ràng là đòi hỏi, nhưng vào lúc này, Trần Trạch cảm thấy như được an ủi và thụ sủng nhược kinh, anh ta lập tức nói: "Em thích cái gì anh sẽ mua cho em."

"Vậy em sẽ gửi mẫu cho anh." Ôn Tinh vui vẻ nói.

Đây là chuyện đã xảy ra trong phòng riêng trước khi Lương Nham bước vào. Anh nhìn thấy Ôn Tinh cẩn thận nhặt chiếc túi lên rồi đặt lại trên ghế, trên ghế của cô có hai chiếc túi, chứng tỏ có người vừa đưa cho cô thêm một chiếc túi, anh đoán đó là Trần Trạch.

Triệu Truyền Hùng bước tới và bắt tay Lương Nham, trong mắt ông ấy, Lương Nham là một nhân vật lớn, nếu không có sự cố này, bọn họ sẽ không có cơ hội gặp gỡ và bàn việc làm ăn với Lương Nham, cơ hội này thật đáng mừng, ông ấy nhường cho Lương Nham ngồi ở ghế chủ vị, còn ông ấy, Giang Lăng, Ôn Tinh và Trần Trạch thì ngồi ở hai bên anh.

Sau khi ngồi xuống, vẻ mặt Lương Nham vẫn hoàn toàn vô cảm, không nói gì cũng không cự tuyệt lắng nghe, làm cho người ta hoàn toàn không thể nhìn thấu cảm xúc của anh khi đến tham gia bữa tiệc này. Người mở màn là Triệu Truyền Hùng, ông ấy trực tiếp xin lỗi Lương Nham, nhưng không phải là xin lỗi về cái chết của mẹ Hạ Băng Đình, mà là xin lỗi về sự cố tai nạn lần trước: "Lương tổng, sự cố lần trước thật sự ngại quá, không ngờ lại mang đến cho anh nhiều phiền toái không cần thiết như vậy.:

Lương Nham không trả lời ngay, anh chợt im lặng ba giây rồi mới lên tiếng: "Đúng vậy, nếu không có sự cố lần đó thì cũng sẽ không có vấn đề sau đó." Tốc độ nói của anh chậm rãi nhưng rất mạnh mẽ, giọng điệu trầm ổn và sắc bén.

Giang Lăng nghe vậy thì mỉm cười nói: "Chuyện này xảy ra chúng tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc, đúng là nhân sinh vô thường."

Trần Trạch lúc này mới đứng dậy, anh ta cũng cười nói: "Anh, tối nay anh muốn uống gì?"

Ôn Tinh ở một bên yên lặng lắng nghe bọn họ nói chuyện, càng lúc càng cảm thấy nhàm chán.

“Buổi tối không uống rượu.” Lương Nham trả lời.

Triệu Truyền Hùng nghe vậy thì đứng dậy nói: “Vậy sao được chứ? Dù sao cũng phải uống một chút chứ, Lương tổng."

“Đúng vậy, anh, nếu anh không uống rượu chẳng phải là không nể mặt em sao?” Trần Trạch cười nói.

“Chẳng lẽ tôi còn phải nể mặt cậu à?” Lương Nham quăng cho Trần Trạch một ánh mắt lạnh lùng.

"Bình thường thì đương nhiên không cần, nhưng hôm nay trước mặt là Ôn Tinh , mẹ cô ấy và chú của cô ấy, dù sao anh cũng phải nể mặt em chứ?"

Lương Nham nghe vậy thì liếc nhìn Ôn Tinh , sau đó nhìn Giang Lăng và Triệu Truyền Hùng, mỉm cười nói: “Vậy hôm nay đúng là tôi không nể mặt cậu mà là nể mặt Ôn Tinh .”

Mọi người đều bật cười chỉ ngoại trừ Ôn Tinh, cô chỉ nhìn Lương Nham với vẻ mặt mê mang khó hiểu. Trong thâm tâm, Ôn Tinh cảm thấy Lương Nham thực sự đã quen với việc tỏ ra xa cách và kiêu ngạo, anh là người gây ra sự xấu hổ và cũng là anh là người cố gắng xoa dịu bầu không khí, xem ra anh ta rất am hiểu tiết mục vừa đánh vừa cho cậu người khác.

Vì vậy, Ôn Tinh cũng giả vờ ngoan ngoãn nhận lấy cây kẹo Lương Nham đưa cho, cô mỉm cười hỏi anh: “Tối nay anh muốn uống gì?”

"Sao cũng được." Lương Nham mỉm cười đáp lại và nghiêm túc nhìn Ôn Tinh, anh có thể nhìn ra được cô bé này rất thông minh.

“Rượu trắng thì sao?” Ôn Tinh vừa nói xong, ánh mắt cô liền chuyển sang Trần Trạch để trưng cầu ý kiến của anh ta.

“Anh, vậy lấy một chai rượu trắng nhé?” Trần Trạch cười nói.

Trước khi Lương Nham gật đầu, Ôn Tinh đã nói thêm: "Chú tôi hôm nay chắc chắn cũng có mang rượu ngon đến. Chú Triệu, chú đi lấy nhanh đi."

Triệu Truyền Hùng vội vàng gật đầu, ông ấy cười nói: "vẫn là Tinh Tinh hiểu chú! Vậy chú đi lấy rượu, Lương tổng, rượu rất ngon, anh có thể nếm thử một chút!"

Giang Lăng gọi ông ấy lại nói: “Mấy người uống rượu trắng đi, để cho tôi và Tinh Tinh một chai rượu vang đỏ là được rồi.”

“Dì, dì biết Tinh Tinh biết uống rượu à? "Trần Trạch cười nói.

"Trần Trạch, anh đang bán đứng em đấy à, mẹ em là đang thăm dò em, em còn đang muốn từ chối, anh nói hưu nói vượn cái gì vậy hả?" Ôn Tinh lo lắng nói với anh ta.

Trần Trạch “A” một tiếng: “Dì ơi, xem ra dì cũng thật cao tay.”

Triệu Truyền Hùng cười nói: "Tinh Tinh, để chú lấy rượu vang đỏ cho con!" Nói xong ông ấy liền mở cửa đi ra ngoài chuẩn bị đồ uống.

Giang Lăng mỉm cười nhìn Ôn Tinh, ánh mắt tràn đầy ôn nhu và hài lòng. Bà ấy đã biết Ôn Tinh biết uống rượu, ly đầu tiên cô uống cũng là cùng uống với bà ấy. Giang Lăng không ngờ Ôn Tinh lại thông minh như vậy, biết cách làm náo động bầu không khí, có khi năng lực của cô còn vượt xa những gì bà ấy nghĩ, biết tiến và lùi rất đúng lúc.

Lương Nham thấy Ôn Tinh véo Trần Trạch, hai người không coi ai ra gì thấp giọng cười nói đùa giỡn một hồi, cô vỗ tay Trần Trạch, trần trạch vừa trốn vừa tranh thủ nắm tay cô. Bọn họ cười đùa rất vui vẻ, còn có vài phần ngây thơ hồn nhiên. Lương Nham cảm thấy cảnh tượng này rất tốt, Trần Trạch rất may mắn, có thể gặp được một cô gái thông minh như Ôn Tinh, đối phương cũng rất biết dùng sự thông minh của mình vào đúng chỗ, phải nói là vô cùng hiếm thấy có người như cô. Nhưng Trần Trạch lại không tỉnh táo lắm, Lương Nham cúi đầu nhìn thấy tên khách sạn được thêu trên khăn ăn trên bàn, tinh xảo cầu kỳ, anh chợt nhớ tới ngày đó cũng ở tại khách sạn này, Trần Trạch thiếu chút nữa đã phạm vào chuyện hồ đồ. Đối với Lương Nham mà nói, Trần Trạch là em trai còn thân thiết hơn cả huyết thống, anh rất hy vọng anh ta có cuộc sống tốt đẹp.

Trên bàn ăn, Lương Nham, Giang Lăng và những người khác đều không nói gì về việc đấu giá, mọi người đều tránh nhắc đến chuyện đó. Mục đích thực sự của Giang Lăng khi mời bữa ăn này rất đơn giản, bà ấy đang tranh thủ ‘xin’ một mối quan hệ, bà ấy không chỉ muốn dự án đầu thầu này mà còn muốn lập kế hoạch cho tương lai lâu dài, bà ấy muốn trực tiếp leo lên cái cây mang tên Lương thị này.

Khi đưa ra yêu cầu hẹn gặp mặt Lương Nham, Giang Lăng thật ra cũng không dám nắm chắc Lương Nham sẽ nhận lời mời, dù sao người như anh căn bản sẽ khinh thường những người khác lợi dụng cơ hội như thế này để tiếp cận với anh, cũng sẽ không vì người khác chịu lùi một bước mà đáp ứng yêu cầu được voi đòi tiên của đối phương, cho nên khi thấy Lương Nham sảng khoái đáp ứng lời mời này làm cho Giang Lăng cảm thấy rất bất ngờ, bà ấy cũng thông qua hiện tượng nhìn bản chất, nhìn ra được Lương Nham là một người có tâm tư rất kín kẽ và không thể chỉ nhìn qua biểu hiện bên ngoài.

Không có thảo luận về chuyện công việc, vậy nên phần lớn cuộc trò chuyện trên bàn ăn đều là về những người trung gian, cụ thể là về chuyện của Trần Trạch và Ôn Tinh . Triệu Truyền Hùng có uống một chút rượu hỏi Trần Trạch có cầu hôn Ôn Tinh hay không, ông ấy nói mình coi Ôn Tinh như con gái ruột nên tuyệt đối không cho phép Trần Trạch làm tổn thương Ôn Tinh .

Trần Trạch cười nói: "Sao cháu lại dám bỏ rơi một cô gái như Tinh Tinh cơ chứ? Cháu còn lo lắng rằng mỗi ngày cô ấy sẽ gặp được nhiều người ưu tú rồi quên mất cháu. Vì vậy cháu thực sự hy vọng cô ấy có thể ở lại công tác tại trường."

"Cậu không tự tin như vậy sao Trần Trạch? Ôn Tinh của tôi có tầm nhìn xa trông rộng, tuyệt đối không phải là người có mới nới cũ, tôi thấy cậu cũng quá xem thường chính mình rồi đấy." Giang Lăng mỉm cười nói tiếp, bà ấy không thích lý do thoái thác của Trần Trạch, mặc dù lời nói của anh ta nghe rất hoa mỹ và lọt tai, nhưng lại không hề có thành ý chút nào, loại lời này của anh ta chỉ có thể dùng để dụ dỗ mấy cô gái ngây thơ non nớt mà thôi.

Trần Trạch mỉm cười có vẻ xấu hổ, anh ta nhìn Giang Lăng rồi giải thích: “Là do Tinh Tinh quá ưu tú.”

Ôn Tinh vẫn mỉm cười không mở miệng nói gì.

Lúc này Lương Nham bỗng nhiên không nóng không lạnh chen vào nói: "Đến tuổi này cậu đã có thể tự định đoạt chuyện hôn nhân của mình, tuổi cậu cũng không còn nhỏ nữa, nếu hai bên đã ý đầu tâm hợp thì kết hôn sớm một chút, đến lúc đó tôi sẽ làm chủ hôn cho hai người.”

Trần Trạch không ngờ Lương Nham lại giúp đỡ thúc giục anh ta kết hôn, anh ta buột miệng cười nói: “Chẳng phải là em đang đợi anh kết hôn trước sao? Anh còn chưa kết hôn thì sao em có thể dám kết hôn trước chứ?" Nhưng câu nói này lại khiến Lương Nham chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Trần Trạch.

Trên mặt Trần Trạch hiện lên một tia đỏ bừng mất tự nhiên, anh ta vội vàng giải thích mọi chuyện: "Em xin lỗi, anh, không phải là em cố ý thúc giục anh mau chóng kết hôn."

Đối với việc này, Lương Nham không nói gì, chỉ giơ tay vỗ mạnh vào lưng Trần Trạch, sau đó cầm lấy đũa tiếp tục tự nhiên dùng bữa, nhưng ánh mắt của anh lại quét qua Ôn Tinh, chỉ thấy Ôn Tinh đang cầm lấy điện thoại di động thản nhiên lướt web, giống như không hề để ý đề tài trên bàn cơm có liên quan tới cô, giống như một cô gái nhỏ không rành thế sự không hiểu gợn sóng ngầm.

"Lương tổng đã tính đến chuyện kết hôn chưa?" Triệu Truyền Hùng là một người ngay thẳng, trong lòng không có nhiều khúc cua, ông ấy cho rằng Lương Nham cũng cảm thấy ngại ngùng khi bị người ta thúc giục kết hôn, loại tương phản này khiến cho anh không còn trông giống như một tổng giám đốc cao cao tại thượng nữa, cho nên ông ấy mỉm cười trực tiếp hỏi thẳng anh giống như là đang tâm sự.

Giang Lăng cau mày, bà ấy không có thời gian nháy mắt với Triệu Truyền Hùng, chỉ có thể cầm đũa lên nhanh chóng phân tán sự chú ý của Lương Nham trên bàn ăn, tránh cho Triệu Truyền Hùng sau đó phải mất mặt. Bà ấy đoán rằng Lương Nham có thể sẽ phớt lờ câu hỏi của Triệu Truyền Hùng.

Nhưng Lương Nham lại ngẩng đầu và trả lời câu hỏi một cách ngắn gọn và xúc tích: "Không có, tạm thời chưa có suy nghĩ đến chuyện này.”

"Lương tổng tốt như vậy, khẳng định yêu cầu cũng rất cao có phải không, không biết Lương tổng thích kiểu con gái nào? Có cơ hội tôi sẽ giới thiệu cho anh, có lẽ tình duyên sẽ tới." Triệu Truyền Hùng vui vẻ nói, nghĩ rằng mình đã mở ra được một chủ đề mới.

Ôn Tinh ngẩng đầu nhìn Triệu Truyền Hùng, cô cũng cảm thấy xấu hổ thay cho Triệu Truyền Hùng, bởi vì quan hệ giữa bọn họ và Lương Nham không đủ thân thiết để thảo luận về chủ đề này. Câu trả lời đầu tiên của Lương Nham hẳn là xuất phát từ thái độ lịch sự và cũng là muốn thể hiện thái độ của mình để tránh hiểu lầm, nhưng nếu còn tiếp tục trò chuyện về chủ đề này nữa thì khẳng định là không ổn chút nào.

Giang Lăng Thanh ho khan một tiếng định ngắt lời, bà ấy nói với Triệu Truyền Hùng: "Lão Triệu, rót cho tôi ly nước.”

"Dì, để cháu rót cho dì." Trần Trạch nhanh chóng đứng dậy tiếp lời.

“Không cần không cần, Trần Trạch, để chú của cậu làm.” Giang Lăng lập tức từ chối ý tốt của trần trạch.

‘Đừng khách sáo, đừng khách sáo, dì, để cháu, để cháu rót cho dì và Tinh Tinh một ly nước, phụ nữ phải uống nhiều nước mới đẹp da.” Trần Trạch cười nói, cũng may cũng có thể dùng phương thức này để cắt đứt cuộc nói chuyện giữa Triệu Truyền Hùng và Lương Nham.

Triệu Truyền Hùng có chút hiểu ra, ông ấy cũng nhìn thấy Lương Nham cầm ly rượu lên uống một ngụm với thái độ thờ ơ. Vì thế ông ấy vội vàng đứng dậy đáp lại lời của Trần Trạch: "Cháu ngồi xuống đi, Trần Trạch, để chú rót nước cho dì của cháu, để chú làm." Nói xong, ông ấy chuyên chú tập trung rót nước và quẳng đề tài còn đang dang dở ra sau đầu.

Trần Trạch thở phào nhẹ nhõm, anh ta chậm rãi ngồi lại, sau khi quan sát Lương Nham, anh ta mỉm cười nói với Giang Lăng: "Dì, cháu thường nghe Ôn Tinh nói chú rất quan tâm đến dì, xem ra sau này cháu còn phải học hỏi chú nhiều hơn."

"Vậy nó có nói với cậu tôi cũng đối xử rất tốt với ông ấy không? Tinh Tinh của chúng tôi luôn cho rằng mọi người đều tốt hơn mẹ của con bé." Giang Lăng cười nói.

"Không phải đâu, mẹ, đừng trách oan con. Con luôn nói với người khác rằng mẹ con là người tốt nhất trên đời này, nếu không bạn tốt của con Hứa Minh Nhụy sau khi tốt nghiệp cũng sẽ không muốn làm việc ở công ty của mẹ. Cô ấy còn muốn trở thành đồ đệ của mẹ nữa đấy.”

"Thật sao? Mẹ cô không biết dạy người khác đây." Giang Lăng cười nói.

"Giáo viên không biết dạy, nhưng học sinh cũng có thể học tốt đúng không?" Ôn Tinh cười nói.

“Con đang muốn giúp người khác qua cửa sau à, con yêu?” Giang Lăng trêu đùa hỏi cô.

"Không có." Ôn Tinh bĩu môi ủy khuất buồn bã nói: "Chỉ là con cảm thấy nói chuyện rất mệt mỏi, nói cái gì mẹ cũng có thể nghĩ tới chuyện khác, sao con có thể dám giúp người khác đi cửa sau với mẹ chứ, con biết mẹ là một người kỷ luật và có nguyên tắc đến mức nào mà, chưa kể lúc này trên bàn còn có trần trạch và anh trai của anh ấy, nếu con nói ra chuyện đi cửa sau và bị mẹ cự tuyệt thì chẳng khác nào là tự làm mất mặt mình sao, lỡ như hai mẹ con chúng ta cãi nhau thì chẳng phải là biến thành trò cười cho người ta xem sao?"

Giang Lăng bị lời nói của Ôn Tinh làm cho cảm thấy dở khóc dở cười, bà ấy tức giận vì cô nhanh mồm nhanh miệng nhưng đồng thời cũng cảm thấy yêu cô đáng yêu và thông minh vô cùng, bà ấy cười nói: "Nếu bạn con thật sự có ý định đến công ty của mẹ thì cứ bảo người nọ gửi sơ yếu lý lịch, nếu thấy phù hợp thì bên mẹ sẽ liên hệ lại với người nọ.”

“Đúng vậy, con cũng đã nói với cô ấy như vậy.” Ôn Tinh mỉm cười bỏ cuộc.

Giang Lăng bất đắc dĩ lại liếc nhìn Ôn Tinh với ánh mắt đầy cưng chiều, sau đó còn thuận tiện quay sang đánh Trần Trạch một cái: "Trần Trạch, cậu phải cẩn thận một chút, Tinh Tinh là một người rất thông minh, cậu đừng cố nghĩ cách lừa gạt con bé hay là xem thường con bé.”

“Dì, cháu luôn biết Tinh Tinh là một người rất thông minh mà.” Trần Trạch cười nói, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy có chút chột dạ.

Lúc này Ôn Tinh cũng nắm lấy tay Trần Trạch, cô giúp anh ta giải vây, cười nói: "Anh xem, Trần Trạch, mẹ em bắt đầu châm ngòi ly gián cho quan hệ giữa anh và em rồi.”

“Con gái hướng ngoại, khuỷu tay hướng ra ngoài.” Giang Lăng cười nói.

Ôn Tinh mỉm cười không nói gì, vừa lúc Triệu Truyền Hùng vừa bưng hai ly nước đi vào, bầu không khí lại khôi phục bình thường.

Lương Nham một mực quan sát Ôn Tinh , ý định ban đầu của anh là vì Trần Trạch, rất nhanh anh liền phát hiện Ôn Tinh là một người rất thú vị. Trong ánh mắt của cô thỉnh thoảng cất giấu rất nhiều ý nghĩ và cũng rất biết cách thể hiện mọi cảm xúc của mình một cách nhẹ nhàng, tuy cô còn trẻ và có ít kinh nghiệm, nhưng như Giang Lăng đã nói, cô có thể không đơn giản như Trần Trạch nghĩ. Lương Nham đoán rằng Ôn Tinh không biết gì về chuyện của Trần Trạch và Dương Cung, nhưng cô có lập trường và suy nghĩ của mình, cho nên cô không tỏ thái độ gì và vẫn vô cùng bình tĩnh.

Sau bữa tiệc tối, đoàn người rời khỏi phòng riêng và đi ra ngoài, lúc đi qua đại sảnh khách sạn, Trần Trạch bỗng nhiên dừng chân. Ôn Tinh đang nói chuyện với Giang Lăng, khi khóe mắt cô liếc thấy Trần Trạch đột nhiên dừng bước, cô cũng dừng bước nhìn theo ánh mắt của anh ta nhìn về phía một quán rượu gần đó, Dương Cung đang mỉm cười đầy vui vẻ dựa vào một người đàn ông, thái độ hai người vô cùng thân mật, thỉnh thoảng còn hôn môi, thái độ của Dương Cung không hề tỏ ra kiêng kị gì cả, dường như là cô ta đã say.

Lương Nham cũng nhìn thấy Dương Cung, anh đi ở phía trước nên còn nhìn thấy Dương Cung sớm hơn Trần trạch, anh nhíu mày cất bước tiếp tục đi về phía quán rượu.

Trần Trạch đột nhiên tỉnh táo lại, anh ta vội vàng đuổi theo Lương Nham, nói: "Anh, anh, đừng đến đó, chị Dương Cung nhất định say rồi, anh cho chị ấy một cơ hội nữa đi!"

"A Trạch, cậu cảm thấy mình nói ra những lời này có buồn cười lắm không?" Lương Nham lập tức hất tay Trần Trạch ra.

Khi Lương Nham bước vào cửa xoay, Dương Cung ôm eo người đàn ông và loạng choạng bước ra khỏi cửa xoay, lúc cô ta đi ngang qua Lương Nham, bóng dáng của anh đột nhiên khiến cô ta tỉnh táo, cô ta sững người và đột nhiên trở nên cứng đờ.

Người đàn ông đang ôm eo Dương Cung thấy cô ta chợt dừng bước liền cúi đầu trêu chọc cô ta: "Sao cô lại sợ hãi thế, tiểu quỷ? Còn chưa tới giường mà..."

“Buông ra.” Dương Cung lạnh lùng ngắt lời anh ta.

Người đàn ông bị thái độ tương phản của cô ta làm cho khó hiểu cũng có chút nổi giận, anh ta nói: "Con mẹ nó, cô đang đùa giỡn tôi sao?’

"Cút." Dương Cung ngẩng đầu, lạnh lùng nói với người đàn ông.

Lời này làm cho người đàn ông hoàn toàn tức giận, anh ta đẩy Dương Cung ra và định đánh cô, nhưng giây tiếp theo anh ta đã bị đấm trước, và người ta tay chính là Trần Trạch.

Trong khách sạn dần trở nên náo loạn, có người lập tức hét lên, Lương Nham dừng lại và quay lại liền nhìn thấy Trần Trạch và người đàn ông kia đang vật lộn với nhau, còn Dương Cung thì đang sợ hãi đứng sang một bên, hơi rượu làm cho cảm xúc của cô ta có chút tê liệt. Cách đó không xa, Ôn Tinh cứ im lặng đứng đó, ánh mắt sáng ngời mang theo chút bi thương và buồn bã

Ôn Tinh nhớ tới con mèo đen của cô. Về mặt tình cảm thật ra Ôn Tinh là một người theo chủ nghĩa bi quan, cô không tin ai có thể thay đổi ai, mà cô đã cho Trần Trạch thêm một cơ hội, giống như con mèo đen kia của cô. Một khi hai chữ "chia tay" hiện ra trong đầu, Ôn Tinh đã có quyết tâm đi làm chuyện đó. ( truyện trên app tyt )

Lương Nham quay lại khách sạn và kéo Trần Trạch đi, nhân viên bảo vệ khách sạn cũng nhanh chóng chạy tới kéo người đàn ông đi, và trò hề đã kết thúc. Dương Cung ngã xuống đất, Ôn Tinh đi tới cúi xuống đỡ cô ta đứng dậy, Dương Cung quay người lại, nhìn thấy vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa buồn bã của Ôn Tinh, trong lòng cô ta cảm thấy có chút xấu hổ, giọng nói run rẩy nói với Ôn Tinh: “Xin lỗi em.”

Ôn Tinh không nói lời nào, nhưng động tác vẫn rất ôn hòa, cô đẩy Dương Cung tới trước mặt Trần Trạch và hét lớn với Trần Trạch: “Trần Trạch, chị Dương Cung không sao rồi.”

Trần Trạch vốn còn đang tức giận đột nhiên bình tĩnh lại quay mặt sang nhìn Ôn Tinh , ngay lúc anh ta còn chưa kịp cảm thấy áy náy hay sợ hãi thì Ôn Tinh đột nhiên nói thẳng với anh ta: “Anh nói với tôi chị Dương Cung là vị hôn thê của anh trai anh nhưng hình như bọn họ sẽ không kết hôn, mà anh thì lại rất thích chị Dương Cung có phải không, vậy từ nay anh đi theo đuổi chị ấy đi, chúng ta chia tay đi, trần trạch.."

Tất cả mọi người đều cảm thấy choáng váng.

Lần trước Dương Cung bị Lương Nham mắng cũng không đau bằng lần này khi đối mặt với Ôn Tinh , cô ta vội quay lại nói với Ôn Tinh: "Ôn Tinh , em nghe chị nói, sự tình không phải như em nghĩ đâu! Giữa chị và A Trạch hoàn toàn không có chuyện gì cả! Đều là lỗi của chị! Mấy năm qua chị sống vật vờ không giống như một con người gì cả.”

"Không cần đợi có chuyện gì xảy ra, chị Dương Cung, mọi người nên phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Chị nghiện rượu như vậy, quả thực không phải là không coi trọng chính mình." Ôn Tinh lùi lại một bước, tránh khỏi bàn tay đang đưa ra của Dương Cung.

"Tinh Tinh..." Trần Trạch kinh ngạc nhìn Ôn Tinh , anh ta không thể tin được cô đột nhiên kiên quyết nói chia tay với anh ta.

Ôn Tinh không nói chuyện, chỉ nhìn Trần Trạch, cuối cùng là thở dài một hơi. Cô chợt cảm thấy anh ta chưa bao giờ thực sự quan tâm đến cảm xúc và suy nghĩ của cô.

Trước sự bất lực của Ôn Tinh , sự kinh ngạc của Trần Trạch dần dần chuyển thành im lặng, thậm chí anh ta còn cảm thấy tay chân mình có chút yếu ớt, dáng vẻ Ôn Tinh lúc này hoàn toàn xa lạ đối với anh ta.

"Tinh Tinh, đến đây! Chúng ta về nhà thôi!" Cách đó không xa, Giang Lăng đã theo dõi toàn bộ quá trình, nếu như Triệu Truyền Hùng không kéo bà ấy lại, bà ấy đã đi tới đánh cho Trần Trạch một trận và hỏi xem chuyện gì đang xảy ra, tại sao anh ta lại đột nhiên đánh nhau với người ta để bảo vệ cho một người phụ nữ khác trước mặt bạn gái của mình, bà ấy cảm thấy tức giận và đau khổ thay cho Ôn Tinh .

Ôn Tinh quay người đi về phía Giang Lăng, trong lòng lúc này cảm thấy đau đớn khó tả. Nếu lúc này có cuốn nhật ký của cô ở trước mặt, cô cũng không biết nên viết gì vào đó, đây không phải là tức giận hay đau đớn, mà là một loại nỗi buồn thuần túy. Cô bước tới trước mặt Giang Lăng, không biết nên nói gì, chỉ có thể nói: “Con và anh ta chia tay rồi, không biết có ảnh hưởng đến dự án đấu thầu của mẹ hay không?”

Giang Lăng đau lòng ôm lấy vai Ôn Tinh, bà ấy chỉ nói một chữ: "Đi thôi."

Một tay Lương Nham nắm lấy cánh tay của Trần Trạch, nhìn gia đình Ôn Tinh bước đi, anh cũng ngạc nhiên và khá sốc trước cách làm của Ôn Tinh , nhưng không hiểu sao anh cũng cảm thấy rất sảng khoái và vui vẻ. Nói cách khác, anh rất vui khi thấy Ôn Tinh dùng phương pháp này để “đánh” hai người bất tỉnh kia tỉnh lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play