Ôn Tinh khi còn bé từng nuôi một con mèo hoang toàn thân đều là màu đen. Mèo là được một bà dì hàng xóm tặng cho cô, bà ấy nói mèo đen có thể giúp trừ tà có thể bảo vệ Ôn Tinh và mẹ cô Giang Lăng, ngoài ra, bà ấy còn rất nhiệt tình khuyên Giang Lăng trẻ tuổi đã mất chồng nên tái hôn.
Trong trí nhớ của Ôn Tinh, con mèo đen này rất hung dữ và không thích gần gũi với người khác, cô nuôi nó hơn hai tháng nay, nó còn thường xuyên cào cấu cô. Giang Lăng nói rằng loại mèo hoang này nếu không được nuôi dưỡng tốt thì mối quan hệ của cô với chúng sẽ không kéo dài được lâu, nhưng Ôn Tinh thì lại nghĩ rằng dù số phận có kéo dài hay không thì chúng ta vẫn nên trân trọng những giây phút ở bên nhau, vậy nên cô đối xử cẩn thận với mèo đen từng ly từng tí nhưng cuối cùng nó vẫn bị lạc hai lần.
Lần đầu tiên mèo đen bị lạc là vào buổi tối đầu tiên của kỳ nghỉ hè, Ôn Tinh trở về từ lớp luyện thi ở dưới lầu, việc đầu tiên cô làm là đi vào căn bếp ngột ngạt, cô dời một chiếc ghế dài và trèo lên, sau đó kiễng chân lên đẩy cửa sổ ra cho thông thoáng. Làn gió thổi qua khuôn mặt trẻ con và suy tư của cô, cô dường như đang suy nghĩ điều gì đó rất quan trọng, nhưng thực ra cô chỉ đang nghĩ xem nên ăn kem vị gì mà thôi.
Ôn Tinh nhảy xuống ghế, cô mở tủ lạnh lấy ra một cây kem vị nho, bẻ làm đôi rồi gọi tên con mèo đen: Mimi.
Con mèo đen nhanh chóng chạy vào từ ngoài cửa, đuôi của nó dựng đứng lên, chân cũng kiễng lên, đôi mắt màu xanh lục sắc bén và điềm tĩnh.
“Của mày đây.” Ôn Tinh đưa que kem cho nó.
Con mèo đen nhìn Ôn Tinh không nhúc nhích, giây tiếp theo nó đột nhiên cử động, chạy lên mấy bước rồi nhảy lên ghế dài, trèo lên mặt bàn, sau đó nhảy lên bệ cửa sổ.
Ôn Tinh kinh ngạc nhìn một màn này, cô kinh ngạc nói: "Mày đi đâu vậy?"
Con mèo đen quay người lại như thể nhìn cô lần cuối rồi dứt khoát nhảy ra khỏi cửa sổ. Gia đình Ôn Tinh sống ở tầng ba, nhà bếp đối diện vành đai xanh cạnh khu dân cư, khi con mèo nhảy ra khỏi tòa nhà, Ôn Tinh lập tức lao tới và cố túm lấy nó nhưng không thể, nửa người cô nằm nhoài trên mặt bàn và trơ mắt nhìn một bóng đen rơi xuống mảng xanh phía dưới.
Buổi tối sau khi Giang Lăng tan sở và trở về nhà, nhìn thấy Ôn Tinh đang ngồi ở bàn học trong phòng khách đọc sách, bà ấy hỏi cô: "Con gái yêu, con đang đọc gì vậy?"
Ôn Tinh quay lại nói với mẹ cô: "Mimi vừa nhảy ra khỏi tòa nhà, nhưng con nghĩ chắc nó chưa chết đâu"
Giang Lăng nghe vậy lập tức buông túi xách xuống rồi vội vàng đi tới ngồi xổm bên cạnh Ôn Tinh, bà ấy kinh ngạc hỏi: "Nó nhảy xuống từ đâu?"
“Cửa sổ nhà bếp.” Ôn Tinh trả lời.
“Con có thấy nó nhảy không?”
Ôn Tinh gật đầu.
Giang Lăng giơ tay ôm lấy Ôn Tinh rồi hỏi: “Con không sợ sao, bảo bối?”
"Con không sợ, lúc nó nhảy bộ dạng của nó rất dũng cảm, chắc là nó đã nắm chắc nên nó mới tự tin làm như vậy." Ôn Tinh lắc đầu.
Giang Lăng dở khóc dở cười nhìn Ôn Tinh đang đọc "Robinson phiêu lưu ký", sau đó bà ấy nhỏ giọng nói: "Đừng sợ."
"Ngày mai con sẽ đi tìm nó." Ôn Tinh nghiêm túc nói.
Ôn Tinh đã tìm kiếm mèo đen suốt một tháng, mỗi ngày trên đường đến lớp luyện thi đều gọi tên mèo đen suốt cả dọc đường, cuối cùng, vào ngày cuối cùng của khóa luyện thi mùa hè, cô đã tìm thấy con mèo đen của mình. Kỳ lạ thay, khi cô gọi “Mimi” dưới một gốc cây nào đó thì đột nhiên có tiếng meo meo từ trên cây đáp lại, khi cô ngẩng đầu lên thì thấy con mèo đen đang ngồi trên thân cây. Cây xanh và con mèo đen tương phản nhau cực kì rõ ràng nên cũng không khó tìm chút nào, tuy cô đã tìm kiếm hơn một tháng nay nhưng giờ phút này cô cảm thấy thật sự rất dễ tìm.
Con mèo đen trèo xuống cây rồi đi vòng quanh chân Ôn Tinh mấy vòng, đầu nó không ngừng cọ xát vào quần cô. Cô cúi xuống xách nó lên thì phát hiện từ khi lang thang xa nhà thì hình như nó đã tăng cân không ít. Trước khi đem mèo đen về nhà, Ôn Tinh đem nó đến một cửa hàng thú cưng bên ngoài khu dân cư để tẩy giun và tắm rửa sạch sẽ cho nó.
Khi mèo đen trở về nhà Ôn Tinh, nó dường như trở thành một con mèo khác, ba ngày đầu nó rất tích cực quấn quýt với những người trong nhà và sẽ có mặt ở bất cứ nơi nào có Ôn Tinh. Ôn Tinh nằm trên sô pha xem TV, nó sẽ nằm trên bụng Ôn Tinh xem cùng cô, mỗi khi cô vuốt ve nó, nó sẽ phát ra những tiếng lẩm bẩm có vẻ đầy thích thú.
Ôn Tinh lặng lẽ nói với Giang Lăng rằng cô đã thuần hóa được con mèo đen này. Giang Lăng khẽ mỉm cười nói: “Suỵt, đừng để nó nghe thấy. Nếu mèo đen nghe được thì nó sẽ phản kháng.”
Đến ngày thứ tư, con mèo đen dường như thực sự nghe được lời Ôn Tinh nói, liền trở về bản chất hoang dã của nó trước đây, nó giơ chân lên bày tỏ thái độ từ chối bàn tay đang muốn đụng vào nó của Ôn Tinh, sau đó cứ liên tục đi qua đi lại làm cả nhà bừa bộn cả lên và trốn rúc ở dưới gầm bàn ăn
Lần thứ hai mèo đen bị lạc là vào ngày cô tốt nghiệp ở trường tiểu học Văn Hưng và chuẩn bị tham dự lễ tốt nghiệp. Sáng hôm đó, Ôn Tinh đang ngồi ở hành lang mang giày thể thao, cửa vừa mở ra, ánh nắng từ bên ngoài nhanh chóng len lỏi vào thông qua khe cửa.
Ôn Tinh vừa buộc dây giày vừa ngâm nga, chợt cô cảm thấy sau lưng có thứ gì đó cọ vào cặp sách mình, cô quay đầu lại thì nhìn thấy mèo đen đang đứng gác hai chân trước lên cặp sách của cô.
"Này, mày muốn làm gì?" Ôn Tinh cười hỏi nó.
Mèo đen nhìn Ôn Tinh, hôm nay nó cũng không có cự tuyệt Ôn Tinh vuốt đầu nó.
"Tao chuẩn bị tham dự lễ tốt nghiệp, sau khi về sẽ chơi cùng mày." Ôn Tinh cho rằng mèo đen đang đòi cô cùng chơi với nó.
Đáp lại lời này, mèo đen liền kêu lên một tiếng, khi Ôn Tinh đứng dậy, hai chân trước của nó lại chạm đất, nó nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang chậm rãi mở ra.
Ôn Tinh không nhìn thấy bộ dạng của mèo đen, tiếp tục ngâm nga một bài hát không rõ giai điệu rồi mở cửa, không ngờ con mèo đen từ giữa hai chân cô đột nhiên luồn lách qua như một con rắn, cô giật mình, đóng sầm cửa lại, hét lên "Mimi" rồi đuổi theo nó ra bên ngoài, nhưng tốc độ của con mèo đen cực nhanh, nó nhanh chóng vượt qua ngưỡng cửa, nhảy xuống cầu thang, khi Ôn Tinh đuổi theo xuống lầu thì đã không còn nhìn thấy dấu vết của nó đâu nữa.
Lần này Ôn Tinh cũng ở trong khu dân cư tìm rất lâu, một ngày trước còn ở dưới tàng cây hô lớn "Mimi", một ngày sau nói quên liền quên mất chuyện này, dần dần cô cũng không còn cảm thấy vướng bận việc này nữa. Năm Ôn Tinh tốt nghiệp trung học cơ sở, Giang Lăng dẫn theo cô rời khỏi khu dân cư cũ nát này và chuyển đến sống trong một căn hộ cao cấp, kể từ đó cô hoàn toàn rời khỏi mèo đen.
Giang Lăng xuất thân là nhân viên bán hàng, ba bốn năm trước bà ấy đã rời công ty cũ và tự thành lập nên một công ty thương mại của riêng mình, cũng may mắn mấy năm nay công việc làm ăn cũng khá tốt nên kiếm được rất nhiều tiền. Khi Ôn Tinh học cấp ba, các bạn cùng lớp còn cho rằng gia đình cô trời sinh giàu có vì cô rất hào phóng và rộng lượng khi đối xử với những người khác. ( truyện trên app tyt )
Trong năm cuối trung học của Ôn Tinh, Giang Lăng tái hôn với một doanh nhân, đối phương còn có một đứa con trai riêng, và người này cũng bằng tuổi Ôn Tinh .
Giang Lăng và người chồng hiện tại Triệu Truyền Hùng gặp nhau thông qua công việc kinh doanh, ông ấy vốn là ông chủ của một trong những nhà cung cấp cho công ty của Giang Lăng và cũng sở hữu nhà máy sản xuất của riêng mình. Triệu Truyền Hùng không phải là người gốc Nhạc Thành, mà sống ở huyện Hà Thành, một quận nhỏ lân cận, sau khi công việc kinh doanh trở nên lớn mạnh, ông ấy mua một căn nhà và bắt đầu đầu tư vào Nhạc Thành, sau đó mới chuyển đến Nhạc Thành để định cư. Tuy nhiên, nhà máy của ông ấy vẫn còn hoạt động ở Hà Thành, cho nên ông ấy vẫn luôn chạy tới chạy lui giữa Hà Thành và Nhạc Thành.
Triệu Truyền Hùng ban đầu đánh giá cao khả năng của Giang Lăng và tiếp cận bà ấy vì ông ấy muốn hợp tác với bà ấy để mở một công ty thương mại ở Nhạc Thành, tách biết việc thương mại và sản xuất nhằm giải quyết gánh nặng sản xuất quá mức cho nhà máy, mà sau khi con đường kinh doanh của Giang Lăng mở rộng, bà ấy cũng cần phải tìm được chuỗi cung ứng và ký hợp đồng hoặc sở hữu nhà máy riêng để giải quyết vấn đề sản xuất, thế là sau vài cuộc gặp trao đổi hai người đã nảy sinh tình cảm, dần dần phát triển từ đối tác kinh doanh thành người yêu, và cuối cùng là kết hôn.
Bất kể là trước hay sau khi kết hôn, Giang Lăng đều là nhân vật cốt lõi của công ty thương mại và là cổ đông lớn của công ty. Sau khi kết hôn, bà ấy bắt đầu tham gia vào việc quản lý công ty sản xuất của Triệu Truyền Hùng và Triệu Truyền Hùng cũng đã chia cho bà ấy 10% cổ phần của mình. Sự việc này khiến vợ cũ của Triệu Truyền Hùng là Đỗ Thăng Thăng vô cùng bất mãn, nhưng cũng chẳng biết vì sao mà bà ta vẫn cúi đầu, Triệu Truyền Hùng cũng nhượng bộ, toàn bộ cổ phần, tài sản và đất đai của nhà họ Triệu ở Khu công nghiệp Hà Thành không hề bị chuyển đi, tất cả đều được giữ lại cho con trai của ông ấy và Đỗ Thăng Thăng.
Mặc dù vậy, sự tồn tại của Giang Lăng luôn là mối đe dọa rất lớn đối với Đỗ Thăng Thăng, điều này làm cho bà ấy thường xuyên tiêm nhiễm vào đầu con trai mình là Triệu Hoài Viễn một suy nghĩ: Giang Lăng là một người phụ nữ rất tham vọng, và Ôn Tinh trong tương lai nhất định cũng sẽ tranh giành quyền lực với anh ta.
Nhưng Triệu Hoài Viễn không thích Ôn Tinh không chỉ vì Đỗ Thăng Thăng xúi giục, mà còn vì bản thân anh ta vốn cũng không thích Ôn Tinh vì sự xuất sắc của cô. Khi Triệu Hoài Viễn mười tám tuổi, anh ta không thể trúng tuyển vào một trường đại học có danh tiếng ở Trung Quốc, Triệu Truyền Hùng đã gửi anh ta sang Anh, nhưng trình độ của anh ta chỉ có thể học tại một trường kém danh tiếng bên đó, vì vậy anh ta có thể được hưởng tự do bên ngoài hai, ba năm. Sau khi tốt nghiệp, Triệu Hoài Viễn trở về Trung Quốc và có ý định muốn phát triển ở thành phố Nhạc Thành màu mỡ này, anh ta muốn vào làm việc trong công ty thương mại nhưng Triệu Truyền Hùng đã cưỡng ép gửi anh ta về Hà Thành để anh ta quản lý nhà máy.
Triệu Hoài Viễn làm việc trong nhà máy cũng được hai, ba năm, nhưng khu công nghiệp nơi đặt nhà máy rất xa xôi và nhàm chán, xung quanh không có nỗi một nơi vui chơi giải trí nên anh ta thường xuyên cảm thấy khá chán nản. Ngoài ra, điều khiến Triệu Hoài Viễn đau lòng và tức giận nhất chính là ở trong nhà máy, anh ta không cảm thấy mình là người có giá trị, dường như anh ta cũng không khác gì những người công nhân trong nhà máy và không có quyền lên tiếng. Hầu hết các đơn đặt hàng trong nhà máy đều do công ty thương mại ở Nhạc Thành hạ xuống, công ty thương mại là khách hàng lớn của Triệu thị nên bọn họ thường hay khoa tay múa chân với ban quản lý nhà máy, yêu cầu bọn họ cải tiến và hối thúc tiến độ để có thể đáp ứng nhu cầu giao hàng. Vì vậy, mặc dù Giang Lăng không có mặt ở nhà máy nhưng sức ảnh hưởng của bà ấy vẫn rất lớn, rất nhiều lần quyết định của Triệu Hoài Viễn đều bị bà ấy từ xa bác bỏ.
Trong khoảng thời gian này, Ôn Tinh ở Nhạc Thành sống cùng Giang Lăng và Triệu Truyền Hùng, mười tám tuổi cô thi đậu vào một trường đại học trọng điểm và quyết định học chuyên ngành tiếng Anh, sau này dự định học sâu vào phiên dịch văn học và có ý định ở lại trường để thực hiện nghiên cứu sâu hơn. Triệu Truyền Hùng thường khen ngợi Ôn Tinh vì sự xuất sắc và thông minh của cô, đồng thời cũng nhiều lần đề nghị Ôn Tinh cũng nên học thêm cách quản lý và đề nghị cô cân nhắc đến công ty để giúp đỡ Giang Lăng, ba người họ trông càng giống như một gia đình ruột thịt.
Triệu Hoài Viễn thường xuyên nhìn thấy ảnh của ba người bọn họ do Giang Lăng hoặc Triệu Truyền Hùng đăng trong vòng bạn bè của họ, chẳng hạn như cuối tuần khi Ôn Tinh đi học về bọn họ sẽ cùng nhau ra ngoài đi ăn tối, chẳng hạn như Triệu Truyền Hùng thỉnh thoảng cũng sẽ dẫn mẹ con Giang Lăng đi mua sắm quần áo mới, chẳng hạn như trong kỳ nghỉ hè, Triệu Truyền Hùng còn dành thời gian cho hai người bọn họ, bọn họ cùng đi nghỉ dưỡng và còn chụp rất nhiều ảnh đăng lên vòng bạn bè. Còn Triệu Hoài Viễn thì suốt ngày phải nép mình trong nhà máy, thỉnh thoảng anh ta gọi điện cho Triệu Truyền Hùng muốn bàn bạc chuyện gì đó thì ông ấy lại sốt ruột cắt ngang, cứ bảo anh ta tự mình quyết định, nhưng khi anh ta quyết định thì lại bị cấp trên từ chối phê duyệt.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Hôm nay là cuối tuần, Ôn Tinh lái xe từ trường về, năm nay cô đã là sinh viên năm cuối đại học và đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học và xin ở lại trường để công tác trường. Sau khi về đến nhà và mở cửa ra, cô bỗng nhiên nhìn thấy ở hành lang có một đôi giày thể thao nam khác thường, mẫu giày thể thao này là phiên bản giới hạn và giá đã tăng lên hơn 20.000 nhân dân tệ, trong nhà cô không ai đi đôi giày như vậy nên cô nghĩ chắc là nhà đang có khách.
Ôn Tinh đi vào phòng khách liền nhìn thấy Triệu Hoài Viễn, không ngờ đây là lần đầu tiên anh ta tới nhà của bọn họ, nhưng hẳn là phải tới nhà bọn họ. Khách thì ngồi trên ghế sofa lớn, Triệu Truyền Hùng thì ngồi trên ghế sofa đơn, hai người không nói gì, bầu không khí có chút căng thẳng. Âm thanh Ôn Tinh trở về ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của hai người bọn họ, Triệu Hoài Viễn lập tức ngẩng đầu và dùng ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn chằm chằm Ôn Tinh, mặc dù Ôn Tinh tỏ vẻ vui vẻ mỉm cười chào hỏi nhưng anh ta cũng không có ý định đáp lại mà liền quay mặt đi.
Triệu Truyền Hùng cau mày liếc nhìn con trai mình, ông ấy quan tâm hỏi thăm Ôn Tinh tuần này ở trường như thế nào.
"Cũng bình thường, chú Triệu, mẹ con đâu rồi?" Ôn Tinh cười hỏi ông ấy.
"Mẹ con hôm nay có hẹn với khách hàng nên đi dự tiệc xã giao rồi, bây giờ vẫn còn chưa về được đâu, con nghỉ ngơi trước đi, lát nữa chú Triệu dẫn con và Hoài Viễn cùng đi ăn cơm." Triệu Truyền Hùng nói.
"Khách hàng nào mà lại hẹn vào cuối tuần vậy chứ?" Ôn Tinh lại hỏi một câu.
"Là một khách hàng lớn, mẹ con đã hẹn người ta từ lâu rồi." Triệu Truyền Hùng không giấu được vui mừng.
Ôn Tinh mỉm cười, ngay lúc cô đang định trở về phòng, khóe mắt cô liền liếc nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Triệu Hoài Viễn, vừa rồi ở cửa Ôn Tinh cũng có mơ hồ nghe được cuộc đối thoại Triệu Hoài Viễn và Triệu Truyền Hùng, Triệu Hoài Viễn lần này tới xin tiền Triệu Truyền Hùng, anh ta muốn đầu tư vào công ty của chính mình. Triệu Truyền Hùng đồng ý cho anh ta ra ngoài làm việc, nhưng không đồng ý đưa tiền cho anh ta, ông ấy cho rằng ở giai đoạn này chừng có công ty đã đủ cho anh ta rồi, yêu cầu Triệu Hoài Viễn đừng quá nóng vội. Yêu cầu không được đáp ứng làm cho Triệu Hoài Viễn cảm thấy tức giận và khó chịu vô cùng. Ôn Tinh cũng không có ấn tượng tốt với người em trai hợp pháp kém cô hai tháng tuổi này, cô và Triệu Truyền Hùng đều có cùng một quan điểm.
Sau khi Ôn Tinh vào phòng, Triệu Truyền Hùng và Triệu Hoài Viễn vẫn còn nói chuyện hơn một giờ, sau khi nói chuyện xong, hai cha con chia tay trong bầu không khí không mấy vui vẻ. Triệu Truyền Hùng giận dữ mắng Triệu Hoài Viễn, mắng anh ta không biết quản lý tốt mọi việc trong nhà máy và lúc nào cũng tự cho mình là đúng, còn Triệu Hoài Viễn thì lại nói Triệu Truyền Hùng bị lời nói của Giang Lăng mê hoặc, anh ta nói Giang Lăng vốn luôn có âm mưu, bà ấy đang tìm mọi cách để ngăn cản anh ta gia nhập vào công ty thương mại để đề phòng anh ta, bà ấy an bài anh ta phụ trách công việc sản xuất trong nhà máy vì bà ấy không muốn anh ta có thể học được bất cứ điều gì.
Ôn Tinh mơ hồ nghe thấy tiếng cãi vã ngoài phòng, trong lúc nhất thời, cô chợt nghĩ đến Giang Lăng mà lâm vào trầm tư. Vào khoảng năm thứ hai trung học, cô phát hiện ra rằng mẹ cô làm việc gì cũng có mục đích, bà ấy dần dần không còn là người mẹ thông minh và kiên nhẫn như lúc cô còn nhỏ nữa, bà ấy dần dần trở nên rất lạnh lùng. Năm ngoái Triệu Truyền Hùng phải nhập viện phẫu thuật viêm ruột thừa, Giang Lăng đến bệnh viện ở cùng ông ấy một đêm, ngoài mặt bà ấy tỏ ra vô cùng lo lắng nhưng sau khi về đến nhà lại nói: “Sớm không bệnh, muộn không bệnh, lại bị bệnh ngay đúng lúc này.”
Ôn Tinh cho rằng mình nghe nhầm nên liền cười nói: “Bị bệnh mà cũng có thể chọn thời điểm sao?”
“Ông ta vứt lại cho mẹ một đống công việc, mệt chết mẹ rồi.” Giang Lăng lạnh lùng nói.
Ôn Tinh kinh ngạc nhìn vẻ mặt cau mày của Giang Lăng, phát hiện bà ấy dường như rất bất mãn chuyện Triệu Truyền Hùng bị bệnh. Ôn Tinh nói: “Vậy thì mẹ đừng đến bệnh viện nữa, nếu đã không muốn thì còn cưỡng ép mình đến đó làm gì?”
Giang Lăng nghe xong thì vẫn im lặng, bà ấy cởi túi trên vai xuống, ngã xuống ghế sofa một lúc rồi mới mệt mỏi nói: "Tinh Tinh, lấy cho mẹ một cốc nước."
“Để con pha cho mẹ một tách trà.”
Ôn Tinh vào bếp đun nước pha trà dâu tây, sau khi đưa trà cho Giang Lăng xong, cô liền ngồi xuống nhìn bà ấy, sau đó nghiêm túc hỏi: “Mẹ, mẹ có thật sự yêu chú Triệu không?”
Giang Lăng sửng sốt, bà ấy chậm rãi uống một ngụm trà, sau đó nhìn Ôn Tinh rồi nói: “Không có gì gọi là yêu hay không yêu ở đây.”
Ôn Tinh không biết nên thương Giang Lăng hay là thương xót cho bà ấy, cô biết Giang Lăng một mình nuôi cô cũng không dễ dàng gì. Ngày nào Giang Lăng cũng lo một mực làm việc để chăm sóc cho cô, ngày nào cũng tất bật chạy tới chạy lui như kim đồng hồ, mãi đến khi Ôn Tinh thi đậu đại học và xác định được hướng đi cho sự nghiệp của mình, bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm và nói đùa: “Cuối cùng mẹ cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi, đợi thêm vài năm nữa, đợi sau khi con tốt nghiệp đại học, tìm được người yêu con, kết hôn và lập gia đình, lúc đó mẹ mới có thể yên tâm hoàn toàn.”
Trong kế hoạch của Ôn Tinh, kết hôn sớm cũng là một trong những mục tiêu của cô, lúc cô học năm ba đại học cũng gặp được một người đàn ông không tồi, bọn họ hẹn hò cũng được hơn một năm, và cô cũng có ý định muốn kết hôn với người nọ.
Khoảng sáu giờ tối, tiếng ồn ào trong phòng khách cuối cùng cũng lắng xuống, một lúc sau, Triệu Truyền Hùng gõ cửa phòng Ôn Tinh kêu cô ra ngoài ăn tối.
Ba người đi ra ngoài, bầu không khí có chút ngượng ngùng, bởi vì sắc mặt Triệu Hoài Viễn vẫn luôn quá khó coi. Vì vậy, trên xe đi đến nhà hàng, Triệu Truyền Hùng chỉ nói chuyện với Ôn Tinh, một lúc sau lại nói về chuyện bạn trai của Ôn Tinh: “Hình như cuối tuần sau hẹn đến nhà ăn tối phải không?”
"Đúng vậy, chú Triệu, đến lúc đó chú Triệu cũng phải ở đó đấy nhé." Ôn Tinh cười nói.
Triệu Truyền Hùng vừa nghe những lời này liền cảm thấy vô cùng cảm động, ông ấy cũng mỉm cười nói với Ôn Tinh: "Đương nhiên rồi, chú cũng muốn gặp bạn trai của cháu từ lâu rồi, hình như cậu ấy tên là Trần Trạch, đúng không?"
"Ừm. Vốn dĩ cháu định đưa anh ấy về thăm chú trong tuần này, nhưng anh ấy lại bị anh trai gọi về có việc nên mới đổi sang tuần sau, nào ngờ trùng hợp tuần này mẹ cháu cũng đi vắng."
“Chắc là do ông trời sắp đặt rồi.” Triệu Truyền Hùng mỉm cười.
Ôn Tinh mỉm cười tựa vào cửa sổ xe, cô thản nhiên nhìn những ánh đèn náo nhiệt ngoài cửa sổ, sau đó cúi đầu nhìn thế giới nhỏ bé trong điện thoại, Trần Trạch ở đầu bên kia vừa gửi cho cô một tin nhắn: [Ra sân bay đón người, yêu em, Tiểu Tinh Tinh của anh.]