Mối quan hệ giữa các cá nhân của Ôn Tinh từ khi còn nhỏ đã rất tốt, hầu như những người có quen biết với cô đều thích cô, Hứa Minh Nhụy thường nói rằng Ôn Tinh có chỉ số EQ rất cao, biết tiến biết lùi đúng lúc, dường như Ôn Tinh từ khi mới sinh ra đã biết cách xử lý các mối quan hệ giữa các cá nhân xung quanh mình, chỉ cần cô nguyện ý thì không có trái tim nào là không thể lay chuyển được, ngoại trừ con mèo đen mà cô từng nuôi, và khi Ôn Tinh không muốn làm bạn với ai đó, cô có thể làm như không thấy, giống như cách cô đối xử với Hạ Y Y.

Hạ Y Y và Ôn Tinh lần đầu gặp nhau bắt đầu bằng việc chọn giường cho sinh viên năm nhất, giường của Ôn Tinh nằm ở cạnh ban công, có ánh sáng rực rỡ, vị trí thoải mái, đây cũng là vị trí giường ưa thích của Hạ Y Y.

Ngày nhập học, Ôn Tinh là người đầu tiên đến ký túc xá, sau khi đặt hành lý xuống gầm giường đã chọn, cô cầm chậu rửa mặt đi vào phòng tắm lấy nước, chuẩn bị dọn dẹp trước rồi mới dọn giường, nhưng khi Ôn Tinh mang nước trở lại, cô liền thấy Hạ Y Y đang leo lên chiếc giường cô đã chọn và đang chuẩn bị dọn giường.

Ôn Tinh nói với Hạ Y Y rằng giường này cô đã chọn rồi, khi nói lời này Ôn Tinh cũng không có ý định tranh giành chiếc giường kia, cô biết chắc là Hạ Y Y đang hiểu lầm nên cũng mỉm cười vui vẻ nói với cô ta, nào ngờ phản ứng của Hạ Y Y lúc đó rất nhạy cảm, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Ôn Tinh và giận dữ lên tiếng: "Sao lại có chuyện cậu chọn? Lúc tôi tới thì thấy giường trống không, chẳng lẽ cậu nói cậu chọn chính là cậu chọn à?"

“Tôi có để hành lý dưới gầm giường.” Ôn Tinh bình tĩnh nói.

“Hành lý của tôi cũng ở dưới gầm giường này, tôi còn để ở trên giường nữa.” Hạ Y Y khịt mũi cảnh giác nhìn Ôn Tinh, bộ dạng coi cô là địch thủ.

"Lúc tới cậu có thấy hành lý của tôi để đầu tiên không?" Ôn Tinh nhìn Hạ Y Y hỏi, cố gắng lý luận lần nữa.

Hạ Y Y không trả lời, cô ta giả vờ như không nghe thấy và còn trợn mắt nhìn cô.

Lúc này Ôn Tinh thực sự cảm thấy tức giận, cô nhẹ nhàng đặt chậu rửa xuống, sau đó cầm lấy vali của Hạ Y Y đi ra ngoài.

Hạ Y Y thấy vậy vội vàng xuống giường đuổi theo, vừa xỏ giày vào vừa hét lên: "Này! Cậu đang làm gì vậy! Sao cậu lại tự ý đụng vào vali của người khác?"

Ôn Tinh kéo vali đến cửa mà không trả lời, cô dùng sức đẩy một cái, vali chạy dọc theo hành lang. Hạ Y Y chạy ra ngoài đuổi theo hành lý của cô ta, còn cô thì trở lại phòng, leo lên giường, và bắt đầu tự mình thu dọn đồ đạc.

Sau khi Hạ Y Y lấy lại được vali thì mang theo vẻ mặt tức giận trở về ký túc xá, cô ta hỏi Ôn Tinh có phải cô bị điên rồi không. Ôn Tinh dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô ta rồi trả lời: “Nếu không biết nói những điều hay thì tốt nhất nên nói ít lại, kẻo làm xúc phạm người khác và làm hại cả chính mình.”

Hạ Y Y vừa mới đến liền bị khí thế của Ôn Tinh hù dọa, mặc dù cô ta rất tức giận nhưng không dám đối đầu với Ôn Tinh lần nữa vì cô biết Ôn Tinh không sợ rắc rối.

Vì vậy, trước khi Hứa Minh Nhụy và một người bạn cùng phòng khác của họ là Trương Tĩnh đến ký túc xá, Ôn Tinh và Hạ Y Y đã từng tranh cãi mấy lần, và cả hai đều có ấn tượng xấu về nhau, làm cho mối quan hệ giữa hai người càng ngày càng tệ. Tuy nhiên, vì thành tích xuất sắc và ngoại hình đẹp nên cả hai người bọn họ luôn bị người khác so sánh, nói tới nói lui, mâu thuẫn giữa hai người bọn họ càng trở nên sâu sắc. Đặc biệt, Hạ Y Y đối với Ôn Tinh là tràn đầy ác cảm, mỗi lần nhìn thấy Ôn Tinh ôn hòa trước mặt người khác, luôn tỏ ra tốt bụng và dịu dàng, cô ta đều cảm thấy Ôn Tinh chẳng khác nào là một kẻ đạo đức giả.

Hồi năm nhất khi Ôn Tinh bị Mao Vũ điên cuồng theo đuổi, bọn người Hứa Minh Nhụy đều đổ mồ hôi thay cho Ôn Tinh, Hạ Y Y lúc ấy còn làm một chuyện chọc giận Ôn Tinh, cô ta đem rất nhiều sở thích của Ôn Tinh nói cho Mao Vũ biết, thậm chí còn tiết lộ cả địa chỉ nhà của Ôn Tinh. Lúc Ôn Tinh chất vấn cô ta, cô ta tỏ vẻ hợp tình hợp lý nói: "Tôi bị sự chân thành của cậu ta làm cho cảm động nên muốn giúp cậu ta chẳng lẽ cũng không được sao? Đấy là chuyện của cô, cô không thích cậu ta, nhưng mà cậu ta thích cô, chẳng lẽ cậu ta cũng không có quyền theo đuổi cô sao?”

Đây là lần đầu tiên Ôn Tinh tức giận đến muốn nổ tung ngay tại chỗ, trước khi Mao Vũ được xác định có vấn đề về thần kinh thì cô đã có thể chắc chắn xác nhận đầu của Hạ Y Y có vấn đề.

"Cô thích Mao Vũ đúng không?" Ôn Tinh lạnh lùng cười hỏi Hạ Y Y.

Hạ Y Y đỏ mặt nói: “Coi trọng người theo đuổi cô, ánh mắt của tôi kém như vậy à, sao tôi có thể thích cậu ta được chứ?”

Ôn Tinh nhìn thấu Hạ Y Y và cười nhạo cô ta: “Nếu một chàng trai đã không thích cô thì cho dù cô có đối xử tốt với anh ta như thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng sẽ không thích cô. Cô đừng có ở đó mà ngây thơ cho rằng sau khi bán đứng tôi thì cậu ta sẽ quay sang cảm kích cô."

Hạ Y Y bị lời nói của Ôn Tinh làm cho mất hết mặt mũi và không thể bước xuống đài. Trong khi Ôn Tinh cảm thấy đầu óc của cô ta có vấn đề, thì cô ta cũng cảm thấy Ôn Tinh có gì đó không ổn. Trong mắt cô ta thấy mình là một người chân thành và bộc trực, còn Ôn Tinh thì lại là một người lạnh lùng và tàn nhẫn, giống như một tên ngốc không có tình cảm gì. Cha mẹ của Hạ Y Y ly hôn từ khi cô ta còn nhỏ, cha cô ta thì suốt ngày bận rộn với công việc, tuy cô ta thiếu tình yêu nhưng cũng vô cùng mê tín về tình yêu. Cô ta luôn tin vào những lời thề non hẹn biển, luôn bị tình yêu say đắm dây dưa không thể tự kiềm chế trong chuyện xưa đả động, cô ta cho rằng đó là sự tốt đẹp của thế gian này, vậy nên cô ta cũng rất khát vọng có được thứ tình cảm như vậy.

Hạ Y Y thực sự nhìn thấy sự kiên trì rõ ràng ở Mao Vũ, anh ta can đảm đứng dưới lầu ký túc xá với một hình trái tim được xếp bằng những ngọn nến và công khai tuyên bố tình yêu của mình mà không sợ ánh mắt của người khác, nhưng mà Ôn Tinh vẫn làm ngơ và lạnh lùng từ chối nên nhưng anh ta vẫn cố chấp với tình cảm của mình. Hạ Y Y cũng có từng hỏi Mao Vũ nếu không bắt được trái tim của Ôn Tinh thì phải làm thế nào, và anh ta thẳng thắn nói rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ kết hôn. Nếu Ôn Tinh nghe được lời này, cô nhất định sẽ cười nhạo anh ta, nhưng Hạ Y Y lại tin, điều cô ta nhìn thấy chính là lời hứa không bao giờ rời xa, vì vậy cô ta muốn giúp đỡ anh ta, đó cũng là một sự đóng góp và thể hiện tình yêu của cô ta.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Hạ Y Y ban đầu cũng không biết tại sao Ôn Tinh lại kiêu ngạo như vậy, sau này khi gặp Giang Lăng ở bệnh viện, cô ta mới biết thì ra Ôn Tinh được trưởng thành trong môi trường như thế, mẹ của Ôn Tinh cũng là loại người như vậy, độc đoán, hung hăng và rất vênh váo. Những gì xảy ra trong bệnh viện gần như đã phá hủy hoàn toàn mọi khả năng giao hảo giữa Ôn Tinh và Hạ Y Y.

Suốt một tuần nay Ôn Tinh và Hạ Y Y đều coi nhau như người trong suốt trong ký túc xá, Hứa Minh Nhụy và Trương Tĩnh cũng tập mãi thành quen với tình trạng của hai người bọn họ, nhưng hôm nay sau khi Hạ Y Y từ Lương thị thi vòng hai trở về, cô ta tựa như thay đổi thành một người khác, bỗng nhiên chủ động đáp lời Ôn Tinh.

Ôn Tinh đang hỏi Hứa Minh Nhụy có muốn ra ngoài trường học ăn cơm không, Hạ Y Y đột nhiên nói: “Chúng ta cùng đi đi, tôi đãi các cậu bữa tối.” Ba người còn lại đều kinh ngạc, ai nấy đều đoán rằng có thể Hạ Y Y đã vượt qua cuộc phỏng vấn của Lương thị, dù sao cô ta là một trong số ít những người có thể tham gia vòng phỏng vấn thứ ba, chắc là cô ta đang cảm thấy rất cao hứng nên mới rộng rãi như vậy.

Ôn Tinh sửng sốt mấy giây, sau đó cô suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Chúng ta đi cùng nhau đi, không cần ai phải mời ai cả." Cô không muốn giải quyết mâu thuẫn với Hạ Y Y, nhưng cô chỉ cảm thấy rằng mình cũng nên để lại vài tiếng vỗ tay trước sự thành công của người khác

Hứa Minh Nhụy và Trương Tĩnh không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy hai người đột nhiên phá băng.

Bốn người bọn họ cùng nhau ra ngoài đi ăn, địa điểm là một nhà hàng nằm gần trường học, bốn năm nay bọn họ thường xuyên đến đây, có khi đi hai người, có khi đi ba người, có khi cả bốn người cùng nhau, đó là vào năm thứ hai, bốn người bọn họ cũng đã đi cùng nhau như thế này.

Trương Tĩnh đề nghị buổi tối uống chút rượu, cô ấy mỉm cười hỏi Hạ Y Y: "Hôm nay cậu muốn mời khách có phải là phỏng vấn đã thành công rồi không?"

Hạ Y Y cười nói: “Cái này có thể gọi là họa phúc gắn bó.”

Trương Tĩnh thở dài nói: “Bọn tớ cũng cảm thấy rất đau buồn vì mẹ cậu đã qua đời.” Nói xong, cô ấy nhận ra có lẽ Ôn Tinh không thích nghe điều này nên không khỏi liếc nhìn Ôn Tinh một cái.

Nhưng thái độ của Ôn Tinh lại rất bình thường, cô đang chuyên tâm order món trên điện thoại di động, cô chợt hỏi: "Mọi người muốn uống gì? Có muốn uống rượu không?"

Hứa Minh Nhụy đi tới cùng Ôn Tinh xem thực đơn.

"Đã là tai nạn thì không ai có thể làm gì được. Con người thật sự rất yếu đuối." Hạ Y Y nói.

Ôn Tinh nghe vậy thì chợt ngẩng đầu lên, tự hỏi không biết Giang Lăng đã bắt đầu xử lý bồi thường hay chưa, khi mỗi người đều lui về phía sau một bước để tiến lên sân khấu thì tất cả mọi người sẽ vui vẻ hòa thuận, cảnh tượng này đối với Ôn Tinh mà nói đã quá quen thuộc.

Trương Tĩnh cảm thấy khá vui mừng khi thấy Hạ Y Y có thể nghĩ thoáng, cô ấy đưa tay ra nắm lấy tay Hạ Y Y, đồng thời chuyển chủ đề và hỏi: "Cậu đã vượt qua cuộc phỏng vấn ở Lương thị rồi à?"

"Có thể xem là vậy, nhưng mà tớ vẫn chưa quyết định được nên làm việc ở Lương thị hay là ở lại trường." Hạ Y Y nói.

"Cậu đang khoe khoang đấy à?" Hứa Minh Nhụy cười nói.

Hạ Y Y cười không nói gì, cô ta nhìn Ôn Tinh một cái, trong mắt hiện lên một tia đồng tình.

Ôn Tinh có chút bối rối, nhưng vẫn không lên tiếng, cúi đầu giúp mọi người gọi đồ ăn vả gọi thêm cho mỗi người một lon đồ uống.

Rượu được phục vụ lên trước, Trương Tĩnh đề nghị mọi người nâng ly chúc mừng Hạ Y Y là người đầu tiên có thể kiếm được việc làm, Hạ Y Y mỉm cười cầm ly rượu lên nói lời cảm ơn và còn bổ sung một câu: “Chẳng phải chúng ta cũng nên chúc mừng Ôn Tinh sớm kết hôn sao?"

"Đúng vậy!" Trương Tĩnh mỉm cười nói: "Lần trước Ôn Tinh nói cậu ấy sẽ đưa bạn trai về nhà ra mắt, Ôn Tinh này cũng thật là, sắp kết hôn mà vẫn chưa chịu ra mắt bạn trai với chúng ta gì cả "

"Khi nào kết hôn sẽ mời mấy cậu tới uống rượu mừng." Ôn Tinh cười nhạt nói.

"Cậu thực sự chắc chắn muốn kết hôn à? Cậu định khi nào sẽ kết hôn?" Hứa Minh Nhụy hỏi Ôn Tinh. Ôn Tinh không đề cập gì với cô ấy về kết quả cuộc gặp gỡ lần trước với trưởng bối, cô ấy cũng có chút không hiểu thái độ của Ôn Tinh. Nói thật, Hứa Minh Nhụy không muốn để Ôn Tinh kết hôn sớm như vậy, cô ấy cảm thấy hôn nhân thật đáng sợ.

Ôn Tinh còn chưa kịp trả lời Hứa Minh Nhụy thì đã nghe thấy Hạ Y Y tiết lộ lai lịch của Trần Trạch: “Bạn trai của cậu ấy rất có thế lực, anh ấy là quản lý cấp cao của Lương thị.”

Hứa Minh Nhụy và Trương Kinh đều kinh ngạc nhìn Ôn Tinh: “Thật sao?”

"Đương nhiên là sự thật. Với đôi mắt của Ôn Tinh , làm sao cô ấy có thể tìm được một người bình thường được chứ?" Hạ Y Y cười nói.

Ôn Tinh không trả lời trực tiếp mà hỏi ngược lại Hạ Y Y: “Hôm nay Trần Trạch phỏng vấn cậu à?”

"Đúng vậy, anh ấy là một trong những người phỏng vấn." Hạ Y Y mỉm cười.

Ôn Tinh đang thắc mắc liệu sự thay đổi thái độ của Hạ Y Y có liên quan gì đến Trần Trạch hay không, nhưng trong lúc nhất thời cô lại nghĩ không ra có mối liên hệ trực tiếp nào, lại thấy Hứa Minh Nhụy ở bên cạnh mang theo ánh mắt có chút tổn thương và kinh ngạc nhìn cô, cô giải thích: "Anh ấy không phụ trách bộ phận nhân sự, tớ cũng không ngờ rằng anh ấy sẽ tới phỏng vấn."

“Anh trai của anh ấy là tổng giám đốc của Lương thị, chị tôi cũng biết, tôi có thể đi giúp hai người chứng thực chuyện này.” Hạ Y Y rất nghĩa khí hào hùng lên tiếng.

“Chế độ của công ty bọn họ rất nghiêm ngặt, tuyển người là chuyện của bộ phận nhân sự.” Ôn Tinh lại nói.

"Đây là một xã hội nhân tình, Ôn Tinh, bối cảnh gia đình cậu cho cậu vừa sinh ra đã có thể hưởng thụ các mạng lưới quan hệ, cho nên cậu mới không có cảm giác với vấn đề này, còn cho rằng thế giới rất công bằng, nhưng chúng tôi thì lại không giống như thế, nếu không tranh thủ quan hệ thì ngay cả cơ hội biểu hiện cũng không có. Cho dù chúng tôi không đi cửa sau thì cũng sẽ có người khác đi cửa sau, đối với chúng tôi mà nói như thế rất không công bằng chút nào." Hạ Y Y nói, cô ta nghiêm túc nhìn Ôn Tinh. Có thể cô ta đã bắt đầu thay đổi cách nhìn đối với cô, bắt đầu cảm thấy cô là một người rất ngây thơ và non nớt, cho nên trong ánh mắt cũng ít đi sự khinh bỉ thường ngày, và thay vào đó là vài phần bất đắc dĩ không thể đề phòng.

Bàn ăn đột nhiên rơi vào im lặng, Trương Tĩnh và Hứa Minh Nhụy đều có chút xấu hổ, Hạ Y Y đã nói ra những gì họ nghĩ đến nhưng bọn họ không muốn thừa nhận quá sớm.

Ôn Tinh không quan tâm Hạ Y Y nói gì hay cô ta muốn bày tỏ cái gì, cô chỉ quan tâm lúc này Hứa Minh Nhụy nghĩ như thế nào, cô vẫn còn nhớ tới lời đùa lần trước của Hứa Minh Nhụy. Cô cũng đang suy nghĩ lý do tại sao mình lại từ chối giúp đỡ Hứa Minh Nhụy, nếu chỉ vì che đậy sự xấu xí của mẹ cô thì có phải là quá không phù hợp rồi không? Giang Lăng quả thực rất có năng lực về mọi mặt, nếu bà ấy chịu bồi dưỡng Hứa Minh Nhụy, Hứa Minh Nhụy có thể tránh được rất nhiều con đường vòng trên con đường sự nghiệp.

Trương Tĩnh là người lên tiếng xoa dịu bầu không khí, cô ấy cười nói: “Còn tớ thì chỉ muốn làm giáo viên dạy tiếng Anh ở một trường tư thục, tớ thậm chí còn không muốn thi vào biên chế, còn đến những công ty lớn làm việc thì tớ thấy áp lực quá lớn." Bộ dạng Trương Tĩnh trông cũng bình thường, thành tích cũng bình thường, nhưng tính cách lại rất vui vẻ.

"Tớ cũng cảm thấy các công ty lớn có áp lực quá lớn nên vẫn còn đang suy nghĩ xem có nên vào Lương thị hay không." Hạ Y Y nói.

Ôn Tinh nói: “Chuyện tốt nào cũng phải trải qua áp lực mới có thể thành công.”

Hứa Minh Nhụy không nói gì, cả buổi cô ấy đều trầm mặc và là người đầu tiên uống hết rượu trong ly.

Ăn tối xong, bốn người không cùng nhau về ký túc xá, Trương Tĩnh đi đến phòng tập thể dục, Hạ Y Y cũng không nói đi đâu, Ôn Tinh và Hứa Minh Nhụy lại quay về ký túc xá. Trên đường đi, hai người bọn họ chỉ im lặng bước đi mà không nói một lời nào, khi đi ngang qua thư viện, Hứa Minh Nhụy chợt nhìn thấy một hàng cây mộc lan đang nở hoa, cô ấy cười nói: “Hoa mộc lan đều nở rộ rồi.”

Ôn Tinh nghe vậy thì cũng dừng lại ngắm hoa, dưới ánh đèn đường, những bông hoa màu trắng phiếm hồng đang đua nhau khoe sắc, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền mỉm cười nói: "Trước kia tớ có nói với cậu chưa nhỉ, trước cổng trường tiểu học nơi tớ từng học có trồng rất nhiều cây ngọc lan nên nhiều người vẫn luôn quen gọi là trường tiểu học bạch Ngọc Lan, mỗi lần mẹ ra ngoài đưa đón tớ đi học, mỗi khi gặp người quen hỏi tớ đi học ở đâu, bà ấy đều nói là ở trường tiểu học Bạch Ngọc Lan."

“Cậu đã kể tớ nghe chuyện này rồi.” Hứa Minh Nhụy mỉm cười, nói.

“Khi đó còn cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, mới đó mà tớ đã sắp tốt nghiệp đại học rồi.” Ôn Tinh cười khanh khách.

“Hiện tại cậu có ý định kết hôn luôn sao?” Hứa Minh Nhụy lại hỏi Ôn Tinh vấn đề này.

Ôn Tinh lắc đầu nói: "Còn phải xem Trần Trạch muốn cái gì."

“Anh ấy không muốn kết hôn à?”

“Tớ cảm thấy anh ấy vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng về chuyện này. Thật ra chuyện kết hôn đều là do tớ đề cập tới, tuy lần nào anh ấy cũng vui vẻ đồng ý nhưng nếu tớ không nói ra thì anh ấy cũng sẽ không có kế hoạch. Nếu anh ấy thật sự muốn kết hôn thì hiện tại anh ấy hẳn đã bắt đầu lên kế hoạch rồi. Dù sao anh ấy cũng không còn là một chàng trai mới ra trường, sự nghiệp hiện tại cũng đã rất ổn định, việc lên kế hoạch kết hôn cũng không còn trở ngại lớn nào nữa." Ôn Tinh thành thật bày tỏ hết với Hứa Minh Nhụy.

“Vậy thì cậu đừng vội kết hôn.” Hứa Minh Nhụy nói.

Ôn Tinh im lặng hai giây rồi nói: “Trước kia tớ rất muốn có một gia đình của riêng mình là bởi vì tớ không muốn thấy mẹ mình phải làm việc vất vả như vậy nữa, nhưng bây giờ thì tớ muốn mau chóng tách ra độc lập với bà ấy.”

“Mẹ cậu cho cậu rất nhiều tự do.” Hứa Minh Nhụy nói.

“Cũng không biết nếu tớ làm mẹ sẽ trở thành bộ dạng như thế nào?” Ôn Tinh không đầu không đuôi nói ra một câu như thế. ( truyện trên app tyt )

Hứa Minh Nhụy cười nói: "Còn tớ thì không dám tưởng tượng đến việc làm mẹ, bởi vì tớ rất hận cha mẹ mình."

"Tớ có thể hiểu được, tớ và mẹ thường có những suy nghĩ khác nhau. Tuy nhiên, mẹ tớ quả thực là một người rất thành công trong công việc." Ôn Tinh nhìn Hứa Minh Nhụy.

Hứa Minh Nhụy theo bản năng liền né tránh ánh mắt của Ôn Tinh.

"Tiểu Nhụy, nếu cậu muốn đi theo học tập bà ấy thì tớ sẽ hỏi mẹ tớ giúp cậu." Ôn Tinh cuối cùng cũng nói ra lời này.

"Ôn Tinh, tớ như vậy có làm cho cậu khó xử và cả chính mình khó xử hay không? Bởi vì tớ rất hiểu quy tắc làm người của cậu, bao gồm cả chuyện cậu không nói cho mọi người biết Trần Trạch là quản lý ở Lương thị." Hứa Minh Nhụy cúi đầu nhíu mày khổ sở nói.

"Thật ra thì không sao đâu, tớ cảm thấy những gì Hạ Y Y nói cũng có lý." Ôn Tinh đưa tay nắm lấy tay Hứa Minh Nhụy an ủi cô ấy rồi cười nói: "Chuyện của Trần Trạch tớ không nói ra là bởi vì tớ cũng không thật sự rõ ràng về công việc của anh ấy, nhưng tớ thì rất tin tưởng vào năng lực và nhân phẩm của cậu, Tiểu Nhụy, tớ cũng hy vọng công ty của mẹ tớ có thể càng ngày càng phát triển tốt, cứ thử xem thì cũng đâu có gì gọi là không tốt, chỉ là mẹ tớ thật sự là một người rất mạnh mẽ, trong công việc cực kì không dễ ở chung."

“Từ bất chưởng binh*.” Hứa Minh Nhụy nói.

*Từ bất chưởng binh: lòng nhân ái không thể chỉ huy quân đội

Ôn Tinh nghe xong thì cũng bật cười, lông mày cô khẽ cong lên, buồn chán mấy ngày nay lập tức tan thành một luồng khí đục ngầu và được phóng thích ra khỏi cơ thể.

Nửa đoạn đường sau, Ôn Tinh nhận được điện thoại của Trần Trạch, anh nói cho cô biết ngày mai Lương Nham sẽ chạm mặt Giang Lăng, mà hai người bọn họ cũng phải có mặt.

Trần Trạch có lẽ đang lo lắng Ôn Tinh sẽ không đi vì thế anh ta lại bổ sung một câu: "Chỉ là ăn cùng một bữa cơm mà thôi, sau bữa tối nếu em muốn rời đi trước thì anh sẽ chở em về trước."

"Ngày mai em chờ anh tới đón." Ôn Tinh nói.

Trần Trạch cười nói: "Lần này anh sẽ không đến muộn."

"Không sao đâu, nếu có lý do chính đáng thì vẫn có thể đến muộn." Ôn Tinh mỉm cười, bắt đầu coi trọng việc lấy lùi làm tiến.

Trần Trạch không nói nên lời, sau khi suy nghĩ hồi lâu anh ta mới nhận thức ra Ôn Tinh thực sự rất lợi hại, chỉ là không biết cô cố ý hay là vô tình.

Đi tới dưới lầu ký túc xá, Ôn Tinh muốn tiếp tục nói chuyện điện thoại với Trần Trạch, cô mỉm cười vẫy tay với Hứa Minh Nhụy, sau đó đi đến một con đường khác đi về phía hồ.

"Trần Trạch, hôm nay anh phỏng vấn Hạ Y Y sao?" Ôn Tinh cúi đầu nhìn đường, thuận miệng hỏi.

Chủ đề đột nhiên thay đổi, Trần Trạch bên kia từ từ mới có thể hoàn hồn lại, thiếu chút nữa là nghe không hiểu cô muốn nhắc đến chuyện gì, anh ta mơ hồ nói "ừm" một tiếng, sau đó lập tức nói: "Cũng là bất ngờ mà thôi."

“Cô ta đậu phỏng vấn rồi à?” Ôn Tinh hỏi.

"Em muốn cô ấy thông qua phỏng vấn sao?" Trần Trạch cười hỏi.

"Không ngờ cô ta lại đến công ty của anh phỏng vấn, bởi vì cô ấy luôn muốn ở lại trường." Ôn Tinh nói.

"Vậy nếu cô ấy được Lương thị tuyển dụng, chẳng phải em sẽ mất đi được một đối thủ sao? Những sinh viên cùng kỳ của em chỉ có một chỉ tiêu mà thôi." Trần Trạch nói, hôm nay anh ta có một bữa tiệc xã giao và đang trên đường lái xe đến câu lạc bộ tư nhân.

“Ít hơn một đối thủ cũng không phải là chuyện gì to tát, dù sao em cũng không phải nhất thiết phải ở lại trường. Em có một chị gái làm việc ở nhà xuất bản, chị ấy đã giới thiệu cho em một công việc, là công việc của hiệp hội phiên dịch Nhạc Thành, ngày mốt tôi sẽ đi phỏng vấn. “ Ôn Tinh nói.

‘Hiệp hội này anh biết, anh trai anh cũng là một thành viên của hiệp hội đó.” Trần Trạch vui mừng nói.

“Sao chỗ nào cũng có anh trai anh vậy?” Ôn Tinh có chút không kiên nhẫn, nhịn không được phun ra một câu có vẻ đầy oán giận.

“Bà ngoại của anh trai anh rất nổi tiếng trong giới phiên dịch, không biết em có từng nghe nói qua danh tiếng của bà ấy chưa. Lúc ấy hiệp hội này do anh trai anh lấy danh nghĩa của bà ấy đứng ra thành lập, và cũng chính anh ấy là người tài trợ cho hiệp hội này.” Trần Trạch mỉm cười giải thích.

"Là giáo sư Hoàng Thái Vi sao? Hai năm trước bà ấy được mời đến trường em để diễn thuyết, nghe nói bà ấy cũng có trong hiệp hội nên em mới muốn đi phỏng vấn." Ôn Tinh nói.

"Đúng vậy!" Trần Trạch vỗ vỗ đùi hắn.

Hai mắt Ôn Tinh lập tức sáng lên, lẩm bẩm nói: “Thật tuyệt vời.” Giọng điệu có phần hâm mộ.

"Bà ấy cũng là bà cô họ của anh, hay là hôm nào anh dẫn em đi gặp bà ấy nhé?" Trần Trạch nghe ra sự vui mừng của Ôn Tinh vui mừng nên liền vội hỏi.

“Nếu bà ấy không cảm thấy phiền thì đương nhiên là có thể.” Ôn Tinh cắn môi để kìm nén sự kích động.

Khi Trần Trạch thấy Ôn Tinh không còn hỏi anh ta về chuyện phỏng vấn Hạ Y Y và việc ở lại trường, Trần Trạch âm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh ta thực sự không muốn lừa dối Ôn Tinh, nhưng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm một hồi, anh ta lại nghe thấy phân tích của Ôn Tinh: "Trần Trạch, phỏng vấn có thể thông qua hay không chắc hẳn không chỉ có anh là người quyết định đúng không? Cho dù quyền lực của anh có lớn đi chăng nữa thì chung quy anh cũng không phải là người của bộ phận nhân sự, tất cả mọi người phỏng vấn Hạ Y Y hôm nay đều tương đương với một phiếu quyết định, chắc hẳn hôm nay không thể có kết quả nhanh như thế được, nhưng Hạ Y Y vừa rồi trông vô cùng tự tin, cho nên có phải là anh trai anh có liên quan đến việc tuyển dụng cô ta có phải không?"

"Đầu óc em xoay chuyển nhanh nhạy thật đấy..." Trần Trạch bắt đầu tưởng tượng ra bộ dáng đắc thắng của Hạ Y Y, anh ta tự hỏi liệu hôm nay có phải mình đã nói quá nhanh hay không, cho cô ta quá nhiều hy vọng hay không, Ôn Tinh vào lúc này khiến Trần Trạch cảm thấy mình đã phạm sai lầm khi đánh giá thấp một cô gái ở độ tuổi như cô.

“Hết kế hoạch đấu thầu rồi lại tới tuyển dụng nhân sự, Trần Trạch, em cảm thấy anh trai anh giống như một hôn quân vậy, rốt cuộc đây là tình yêu đích thực, hay là anh trai anh vốn thực sự là hôn quân?”

Khi Ôn Tinh nói ra điều này, Trần Trạch chợt nhận ra rằng những điều này dường như không chỉ là vấn đề lợi ích. Lương Nham bảo anh ta làm việc nhưng lại không nói cách thức làm như thế nào, vậy nên anh ta đã dùng biện pháp đơn giản nhất: dùng miệng nói dối.

Hôm nay Trần Trạch đối phó với Hạ Y Y căn bản cũng không tốn bao nhiêu khí lực, anh ta muốn bắt đầu từ Hạ Y Y mà không cần phải thông qua Ôn Tinh, trực tiếp thông qua một ít quan hệ trong trường học liền biết được thì ra Hạ Y Y cũng có tham gia phỏng vấn ở Lương thị. Sau cuộc phỏng vấn hôm nay, trong lòng anh ta rất rõ ràng Hạ Y Y muốn ở lại trường, nhưng lại cố ý gián tiếp nói với cô ta cô ta đã được thông qua phỏng vấn. Vì muốn hù dọa Hạ Y Y, sau khi phỏng vấn kết thúc, anh ta còn cố tình hàn huyên với cô ta nhiều một chút, thậm chí còn đùa giỡn nói: "Lương thị đã quyết định tuyển dụng, bây giờ em không thể nộp hồ sơ vào công ty khác, và cũng không thể ở lại trường.”

“Tại sao?” Hạ Y Y hỏi.

Trần Trạch giả vờ kinh ngạc nói: "Em không biết sao? Công ty anh đã thỏa thuận với trường của em rồi. Anh không biết các công ty khác như thế nào, nhưng công ty anh có quyền ưu tiên, một khi sinh viên trong trường có thể vượt qua cuộc phỏng vấn của công ty anh thì họ không thể nộp hồ sơ đến các công ty khác, không được phỏng vấn và nộp đơn xin ở lại công tác tại trường. Nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến tín chỉ của em và có thể còn gây ảnh hưởng đến cả việc tốt nghiệp.”

Hạ Y Y sửng sốt.

"Việc này căn bản cũng chỉ là nâng kiệu cho nhau mà thôi. Với danh tiếng và sức ảnh hưởng lớn như vậy, mấy năm nay Lương thị hợp tác với trường của em đã giúp ích rất nhiều cho việc tuyển sinh của trường, mà công ty anh hợp tác chắc cũng phải tính đến một số lợi ích chứ, đúng không? Quyền ưu tiên tuyển dụng chính là lợi ích của công ty anh." Trần Trạch cười nói.

Lúc Hạ Y Y thi vòng hai, Hạ Băng Đình vẫn chưa nhận được hồi âm từ Lương Nham cho nên cô ta cũng không trả lời Hạ Y Y, vậy nên trước khi Hạ Y Y đi thi vòng hai còn uy hiếp Hạ Băng Đình một lần, nói mình sắp nhậm chức Lương thị. Ai ngờ việc này bỗng nhiên trở nên đâm lao phải theo lao, sắc mặt Hạ Y Y bỗng trở nên tái nhợt đến mức khó coi.

Trần Trạch thấy thế giả vờ bày ra vẻ quan tâm hỏi cô ta: "Có chuyện gì sao?"

Hạ Y Y cảm thấy thống khổ đến mức không thể diễn tả được. Vì vậy, Trần Trạch đã đóng vai một người anh thân thiết an ủi cô ta và nghe được từ trong miệng Hạ Y Y nói rằng cô ta không muốn nhận việc ở Lương thị mà thực chất là muốn ở lại trường. Trần Trạch giả vờ kinh ngạc hỏi cô ta: “Vậy tại sao em lại đến tham gia phỏng vấn?”

Hạ Y Y không dám trả lời, chuyện này rất khó trả lời. Trần Trạch thấy con mồi đã đi theo đúng hướng của mình, anh ta biết lúc này mình cần phải nói vài lời để khiến cho đối phương tự nói hết ra, nhưng mà lời nói cũng phải khéo léo và nhẹ nhàng một chút, anh ta nói: “Vậy xem ra việc này em phải nhờ anh trai anh giúp mà thôi, chỉ có anh ấy mới có thể giúp em hủy bỏ một suất trúng tuyển này.”

"Anh trai anh có thể giúp em thật sao?" Hạ Y Y cẩn thận hỏi, cô ta đã hoàn toàn rơi vào thế bất lợi, lúc này cô ta cũng chỉ biết nghe theo lời của Trần Trạch.

“Có lẽ là vậy. Chẳng phải anh trai anh và chị gái em có quan hệ không tầm thường sao? Hoặc là em bảo chị em nói với anh trai anh, có khi anh ấy sẽ giúp em lần này.”

Lời nói của Trần Trạch lập tức khiến Hạ Y Y giật mình, cô ta ngẩng đầu lên, cảm thấy mình như vừa bị Hạ Băng Đình lừa gạt, ngay cả Trần Trạch cũng nói nếu Hạ Băng Đình chịu nói một câu thì Lương Nham nhất định sẽ giúp, nhưng Hạ Băng Đình lại không chịu đáp ứng lời nhờ vả của cô ta giúp cô ta ở lại trường, có thể thấy Hạ Băng Đình không hề có ý định muốn nhờ Lương Nham giúp đỡ cô ta, nhất thời trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng thất vọng, Hạ Y Y vừa buồn bã vừa tức giận nói: “Em sẽ không nhờ chị ta giúp đỡ.”

"Tại sao? Cô ấy là chị gái của em mà, những gì cô ấy nói trước mặt anh trai anh có trọng lượng hơn nhiều so với lời anh nói." Trần Trạch tiếp tục nói.

“Anh trai anh có thích chị ta lắm không?” Hạ Y Y hỏi.

‘Trước kia nhất định là từng thích, nhưng bây giờ có một vài nguyên nhân khác nên anh không tiện nói, tốt nhất em nên quay về hỏi chị em thì sẽ biết rõ ràng mọi chuyện, nhưng ngàn vạn lần đừng nói là anh nói, anh thấy em và Tinh Tinh là bạn học nên mới nói cho em biết những chuyện này, anh sợ anh ấy sẽ đuổi việc anh.” Trần Trạch giả vờ tỏ vẻ khó xử.

Hạ Y Y nghe vậy thì cảm thấy mình đã đoán được nguyên nhân, tính cách tự cho mình thông minh và kiêu ngạo của cô ta làm cho cô ta không thể che giấu được nữa, đột nhiên cô ta ngẩng đầu hỏi Trần Trạch: “Có phải Hạ Băng Đình nói với Lương Nham rằng An An là con trai của anh ta không?” 

"Anh cũng không biết." Trần Trạch gạt mình sạch sẽ và vội vàng lắc đầu, mà anh ta càng làm như vậy thì càng khẳng định suy đoán của Hạ Y Y.

Hạ Y Y tức giận đến nội thương, trong mắt cô ta nổi lên một tầng hơi nước, nhưng cô ta kìm nén không cho nước mắt mình rơi xuống, cô ta hung hăng lau qua mắt mình một cái, sau đó nhìn về phía Trần Trạch và nói: "Em có thể tự mình nhờ anh trai anh hỗ trợ được không? Em không muốn vào làm ở Lương thị, em chỉ muốn ở lại công tác tại trường mà thôi.’

"Em có ý gì?" Trần Trạch giả vờ ngu ngốc.

"An An căn bản không phải là con trai của anh trai anh, thằng bé rõ ràng là con của bạn trai cũ của chị gái em, chị em không phải là một người tốt lành gì cả." Hạ Y Y nói.

“Những chuyện như vậy em nói không có cơ sở chứng minh gì cả, tốt nhất em nên đưa An An qua gặp anh trai anh trước. Anh trai anh luôn coi An An là con trai mình nên luôn đối xử rất tốt với chị gái em, còn chuẩn bị đón con trai về nhà. Em nên biết việc anh trai anh thừa nhận con trai cũng giống như việc Lương thị thừa nhận chủ nhân mới của nó. Nếu em có thể nói cho anh ấy biết rõ chân tướng thì đây xác thực chính là một công lao to lớn, vậy nên chuyện em muốn ở lại trường chỉ là một chuyện nhỏ.” Trần Trạch chậm rãi lên tiếng.

"Anh trai anh chưa bao giờ nhìn thấy An An à? Để lừa dối anh trai anh, Hạ Băng Đình thậm chí còn giấu đứa trẻ không cho anh trai anh gặp mặt luôn à?" Hạ Y Y quả thực quá kinh hãi trước thủ đoạn của Hạ Băng Đình, tinh thần chính nghĩa của cô ta lập tức được kích thích, cô ta tức giận nói: “Khó trách em còn tự hỏi tại sao gần đây chị ta lại để An An ở chỗ anh rể, anh rể em là một người tốt như vậy, biết rõ An An không phải là con của anh ấy mà vẫn giúp cô ta nuôi dưỡng thằng bé!”

"An An đã đi học chưa? Hiện tại chi phí nuôi con rất cao." Trần Trạch nói.

“Thằng bé mới đi nhà trẻ mà thôi, nó học ở trường mẫu giáo ngay dưới chung cư của anh rể em.” Hạ Y Y không hề phòng bị nói ra hết hết mọi chuyện.

Những gì Trần Trạch muốn biết đều đã biết nên anh ta liền dừng lại, kẻo lại làm cho Hạ Y Y nghi ngờ, vì thế anh ta nhanh chóng dẫn đề tài trở lại trường học, anh ta nói ở lại trường cũng là một phương hướng nghề nghiệp rất tốt. Trần Trạch dựa vào tài ăn nói của mình nhanh chóng rửa não cho Hạ Y Y, nói những lời nhìn như thấu hiểu lòng người, suy nghĩ cho cô ta và cho cô cảm giác an toàn.

Sau đó Hạ Y Y trở về tựa như biến thành một người khác, cô ta cảm thấy mình vừa trải qua những thăng trầm của sợ hãi và lừa dối, và cuối cùng mọi việc đều được giải quyết thỏa đáng, như thể cô ta đã được tái sinh. Không những vậy, cô ta còn vừa làm một việc tốt giúp Lương Nham thoát khỏi sự lừa dối của Hạ Băng Đình, cô ta mơ hồ cảm nhận được giá trị của bản thân.

Đối phó với Hạ Y Y thật sự quá dễ dàng, Trần Trạch hoàn toàn không để ý đến ảnh hưởng của sự việc này, anh ta cho rằng cho dù có những ảnh hưởng thì nó cũng nhỏ vô cùng và có thể quy thành 0, nhưng lời nói của Ôn Tinh giống như có mang theo một lực sát thương làm cho anh ta bắt đầu cảm thấy bất an.

Sau khi cúp điện thoại của Ôn Tinh, Trần Trạch lái xe đến câu lạc bộ tư nhân đã thỏa thuận và thấy Lương Nham cũng đã đến.

Lương Nham đang ngồi trong phòng bao và nghịch bộ bài trong tay, khi nghe thấy âm thanh, anh liền ngẩng đầu lên và gật đầu với Trần Trạch, ra hiệu cho anh ta ngồi xuống.

"Anh đang chơi gì vậy, anh trai?" Trần Trạch tò mò hỏi.

Lương Nham bình tĩnh nói: "Nghịch chơi thôi."

Trần Trạch cười: “Ngây thơ quá, anh.”

"Đỡ phải phí não." Lương Nham cũng mỉm cười, anh đặt cọc bài xuống và hỏi Trần Trạch: "Nghe nói hôm nay cậu đã gặp Hạ Y Y, mọi chuyện tới đâu rồi?"

"Cũng có thể xem như gần xong rồi, An An chín mươi chín phần trăm không phải là con trai của anh." Trần Trạch nói.

"Thật sao? Nhanh như vậy mà đã giải quyết được Hạ Y Y rồi à, cậu càng ngày càng có bản lĩnh đấy."

Trần Trạch mỉm cười, anh ta nhìn vẻ mặt của Lương Nham thì thấy anh có vẻ không vui lắm, vậy nên anh ta liền hỏi: “Anh cảm thấy không vui vì An An không phải là con của anh sao?”

"Là chuyện tốt nhưng cũng có nỗi khổ não." Lương Nham trả lời.

“Hôm nay em mới nghe Hạ Y Y nói đứa bé này có thể là con của bạn trai cũ của chị cô ta. Em đoán việc chị cô ta ly hôn cũng có thể liên quan đến đứa bé này, nhưng chúng ta vẫn phải làm xét nghiệm ADN thì mới có thể yên tâm hơn.”

Lương Nham gật đầu, anh tựa lưng vào ghế sofa, không biết đang suy nghĩ cái gì bỗng thấy khóe môi anh khẽ cong lên.

"Anh cười cái gì vậy, anh trai?" Trần Trạch thắc mắc hỏi.

"Không có gì, tôi chỉ cảm thấy trông mình thật buồn cười khi làm những việc này." Lương Nham nói.

"Trông giống như một hôn quân." Trần Trạch nói đùa, sau đó anh ta bỗng nhiên nghĩ đến Lương Nham thà làm hôn quân cũng không muốn kết hôn với Dương Cung, giọng nói của anh ta lại có vài phần cay đắng.

“Rất giống, rất chuẩn xác.” Lương Nham nhíu mày tự giễu chính mình, anh phát hiện ra rằng mỗi người ít nhiều đều sẽ bị ép đến bờ vực hoang đường.

"Em không có nói, là Ôn Tinh nói." Trần Trạch cười nói.

Nghe vậy, Lương Nham liền liếc nhìn Trần Trạch và nhắc nhở anh ta: "Ôn Tinh của cậu không đơn giản đâu, A Trạch."

"Ừm." Trần Trạch gật đầu đáp lại, nhưng có vài phần thờ ơ thất thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play