Vào đêm cô và Trần Trạch chia tay, Ôn Tinh không quay lại kí túc xá mà về nhà. Ngày hôm sau cô xin nghỉ một ngày và ngủ thẳng đến tận chiều mới tỉnh, sau đó thu dọn trang phục chuẩn bị đi phỏng vấn.

Chị gái giới thiệu công việc cho Ôn Tinh không phải ai khác chính là con gái của "bạn tốt" Hoàng Như Phương của mẹ cô: Vương Nam. Sau khi Ôn Tinh tốt nghiệp trung học có từng gặp lại Hoàng Như Phương và vẫn giữ liên lạc với bà ấy cho đến tận bây giờ, thỉnh thoảng cũng thường xuyên qua lại, cô và Vương Nam tuổi nhỏ nên cũng trở thành bạn bè. Vương Nam lớn hơn Ôn Tinh năm tuổi, học đại học khoa báo chí, sau khi tốt nghiệp từng làm phóng viên một thời gian, sau đó trời xui đất khiến trở thành biên tập viên của một nhà xuất bản ở Nhạc Thành.

Vương Nam rất thích Ôn Tinh và luôn quan tâm đến cô. Khi Ôn Tinh đứng trước những lựa chọn trong cuộc sống vào năm cuối cấp, Vương Nam đã cho cô rất nhiều lời khuyên và lắng nghe ý kiến ​​của Ôn Tinh . Vốn dĩ cô ấy muốn tuyển Ôn Tinh đến nhà xuất bản của họ để làm công việc văn học và làm đồng nghiệp của cô ấy, nhưng tình cờ cô ấy nghe được ở Hiệp hội dịch thuật rằng bọn họ đang tìm một trợ lý có trình độ học vấn phù hợp để hỗ trợ một số công việc dịch thuật và tổ chức và điều phối các hoạt động trong hiệp hội, cô ấy nghĩ có thể Ôn Tinh sẽ quan tâm đến công việc này nên đã đề cập với Ôn Tinh .

Vương Nam phân tích tính chất công việc này cho Ôn Tinh nghe: Mọi người khi nghe tới công việc trợ lý sẽ nghĩ rằng là một người chuyên chạy đi làm việc vặt, chưa kể đây là làm việc trong hiệp hội chứ cũng không phải là công ty chính quy gì cả, khả năng thăng tiến gần như bằng 0, nhưng căn cứ vào ý đồ cá nhân, Ôn Tinh muốn đi theo con đường học thuật, vậy nên cô ấy cho rằng Ôn Tinh không nên cách giới học thuật quá xa.

Một điểm nữa là Vương Nam cho rằng Ôn Tinh rất phù hợp với công việc này vì cô có điều kiện tài chính để thử sức với công việc này. Vương Nams nói với Ôn Tinh : "Nếu như em còn phải nuôi gia đình và là gánh nặng gia đình thì chị có thể sẽ không giới thiệu công việc này cho em."

Đáp lại cô ấy Ôn Tinh chỉ cười nói: “Nhưng cả đời này em cũng đâu thể dựa vào mẹ em mãi được.”

"Em là con gái duy nhất của mẹ em, chẳng lẽ bà ấy không để lại tài sản của mình cho em? Em đã có trong tay tài sản ròng mấy chục triệu, đến lúc đó muốn làm cái gì mà không được" Vương Nam nói đùa với cô.

Ôn Tinh đối với lời này rất bất ngờ, cô hỏi: "Sao chị biết là mấy chục triệu?”

Vương Nam nghe vậy liền giải thích: "Mẹ chị nói với chị . Có một dì tên là Châu Châu, dì ấy là bạn tốt của mẹ chị và mẹ em, đang kinh doanh trong ngành bất động sản. Thời gian trước dì ấy có rao bán một tòa nhà rất hot, mẹ em và dì ấy mua ngay hai căn nhà liền kề, là biệt thự cỡ ngàn vạn chứ chẳng ít đâu. Tuy rằng được mua dưới tên của mẹ em nhưng thực ra sau này là để lại cho em, chẳng lẽ mẹ em vẫn chưa nói cho em biết chuyện này à?"

"Em chưa bao giờ nghe bà ấy nhắc đến chuyện này, em thậm chí còn không biết chuyện bà ấy đi mua nhà." Ôn Tinh nói.

Vương Nam cười nói: “Mẹ em chắc chắn đã lén lút mua cái này sau lưng em, có thể là sợ em không tìm được đối tượng tốt, hoặc sợ em bị người ta bị lừa nên mới chưa nói cho em biết. Mẹ chị cũng vậy, những thứ mẹ muốn đưa cho chị vẫn còn đứng tên mẹ, dù sao mẹ chúng ta vẫn còn ở đó, sau này khi chúng ta kết hôn và lỡ như có ly hôn thì còn có nhà để chạy về, tài sản vẫn còn, không cần dây dưa với đàn ông.”

Ôn Tinh bị Vương Nam chọc cười, cô nói: “Đúng là con gái yêu quý của mẹ mà, kế hoạch tinh vi thật đấy.:

“Mẹ em có nói sau khi kết hôn bà ấy sẽ để lại cho em cái gì không?” Vương Nam hỏi Ôn Tinh .

“Bà ấy không nói, nhưng em cũng sẽ không tự tiện đi hỏi. Bà ấy có tính toán của mình, dù sao cũng là tài sản của bà ấy, em nhất định sẽ tôn trọng bà ấy.” Ôn Tinh nói.

Khi đó Ôn Tinh vẫn đang hẹn hò với Trần Trạch, Vương Nam cũng có nghe nói qua về chuyện này: “Đừng có nói một đằng rồi sau này làm một nẻo. Đến lúc kết hôn đừng có khóc lóc đòi mẹ cho mẹ tài sản rồi dọn hết về nhà mình, cô gái, con người ai cũng sẽ thay đổi, sau khi kết hôn thì chắc chắn sẽ càng phải thay đổi, em sẽ bắt đầu biết tính toán cho con cái của mình.”

"Trần Trạch là người có nền tảng kinh tế vững chắc, chị, chị cho rằng trước khi em tìm đối tượng chưa từng suy tính qua chuyện này sao?"

"Ôn Tinh , thật ra em rất giống mẹ em."

“Ừ, có một câu em em rất đồng tình với mẹ em, quan hệ giữa người với người thực chất là quan hệ phân phối lợi ích. Tình cảm cũng là một loại lợi ích, phân phối đều thì có thể đi lâu dài, còn phân phối không đều thì sẽ rất nhanh tan vỡ. Cho nên, chị giới thiệu công việc cho em, mặc kệ thế nào em cũng phải cảm ơn chị trước.”

"Nếu như có thể thành công, coi như em nợ chị một phần tình này, em sắp có mấy chục triệu trong tay, về sau nhất định còn cần em giúp đỡ cho chị đấy." Vương Nam cười nói.

Ôn Tinh cũng mỉm cười và ghi nhớ lời Vương Nam nói.

Trong mắt nhiều người có quen biết với Ôn Tinh, cô là một người đơn giản, nhưng Ôn Tinh biết rất rõ về bản thân mình, sự đơn giản của cô đến từ sự phức tạp. Cô là người chân thành và thực tế, chưa bao giờ cố tình che giấu sự phức tạp của mình, tuy nhiên, hầu hết mọi người chỉ nhìn vấn đề một cách hời hợt, một số người chỉ coi sự nhượng bộ của cô là sự thỏa hiệp mà không biết rằng đó chỉ là thời gian chờ giương cung để bay tới mục tiêu của mình. Ôn Tinh cũng thừa biết nhân sinh trên đời này không có con đường nào là thẳng cả, tất cả đều phải đi đường vòng.

Làm trợ lý trong hiệp hội cũng vậy, như Vương Nam đã nói, đây là một công việc cần phải thử sức, có người cả đời chỉ có thể gắn bó với vị trí tầm thường này, nhưng Ôn Tinh thì không, cô biết cách thăng tiến và rút lui. Cô muốn thử thách bản thân và ngay cả khi thử thách thất bại, cô sẽ nắm bắt mọi cơ hội học tập trong quá trình đó.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Ôn Tinh lấy lại chìa khóa xe từ Giang Lăng và lái xe đến buổi phỏng vấn. Trên đường đi, Ôn Tinh có bật nghe một bài hát, trong đầu cô chợt nghĩ tới Trần Trạch, nhưng trong lòng lại không có tâm tình gì đặc biệt, cô có thể cảm giác được là cô đang cố gắng kiềm chế, đặc biệt là khi nghĩ đến mối quan hệ giữa Trần Trạch và Dương Cung, cô càng cảm thấy bất lực, thậm chí có chút buồn vì đầu óc của mình nhất thời không tỉnh táo, vậy nên mới không đối xử tốt với cuộc sống của mình. Ôn Tinh không biết bộ dạng mình như vậy được coi là người có lòng dạ sắt đá hay là ôn nhu thiện lương.

Hiệp hội Dịch thuật tọa lạc tại một khu dân cư ở trung tâm thành phố, Ôn Tinh theo địa chỉ lái xe đến cổng khu dân cư, sau khi hỏi nhân viên bảo vệ thì được biết ngôi nhà cô đang tìm chính là vua của các tòa nhà trong khu dân cư này, là một căn nhà cao bốn tầng và tất cả đều là sàn phẳng lớn.

Ôn Tinh muốn đi lên lầu bốn, cô nhấn chuông cửa ở cửa, lầu trên mở cửa nhắc nhở cô đi thang máy bên tay phải. Ôn Tinh đi thang máy lên lầu, cửa thang máy vừa mở ra chính là không gian hoa viên của hộ gia đình, nhưng mà lại không có một đóa hoa nào, hết thảy đều trống rỗng. Cửa phòng đã mở ra, Ôn Tinh nhẹ nhàng gõ cửa rồi đẩy cửa ra.

Trong phòng là một khoảng không gian mở với sàn gỗ, bàn ghế ăn, ghế sofa da và quầy bar đều được trang trí theo tone màu màu xám nhạt, một tông màu làm cho tổng thể trông vô cùng sạch sẽ và đơn giản, sạch sẽ đến mức không trông thấy dấu vết của người ở, dấu vết duy nhất của sự sống chính là chiếc chai thủy tinh tùy tiện đặt trên quầy bar, trong chai chứa đầy một phần ba lượng nước, bên trong còn có cắm một bông hồng đỏ kiều diễm.

Ôn Tinh nhìn bông hồng đỏ, trong lúc nhất thời có chút mất tập trung, không hẹn mà gặp gặp phải tình cảm lãng mạn, nhưng lại đồng thời gợi nhớ đến dáng vẻ chật vật của bản thân cô.

Đột nhiên có một người từ bên trong đi ra, người nọ một âu phục giày da, dáng vẻ rất lịch lãm, trên gương mặt còn đeo một cặp kính trông rất tri thức, bộ dáng ước chừng chỉ mới ba mươi tuổi. Ôn Tinh hoàn hồn lập tức chào hỏi với người nọ: "Xin chào, tôi tới đây phỏng vấn, cho hỏi đây là hiệp hội dịch thuật có phải không?"

"Đúng vậy, vừa rồi là tôi mở cửa cho cô, xin chào, tôi tên là Tạ Lãng." Người đàn ông tiến lên và đưa tay về phía Ôn Tinh .

Ôn Tinh cũng lịch sự bắt tay người đó, tưởng rằng người kia là người phỏng vấn. Cô nhìn thấy Tạ Lãng xoay người đi về phía quầy bar, anh ta nhặt bông hồng trong bình thủy tinh đi vào trong, Ôn Tinh tự nhiên đi theo và nghe anh ta trò chuyện cũng rất thân thiện: “Cô bắt xe hay lái xe tới đây? Nhà cô có cách xa đây không? Cô đi tới dây mất bao lâu?"

Ôn Tinh chậm rãi trả lời từng câu hỏi một: "Lái xe ước chừng mất bốn mươi phút."

“Nếu trúng phải giờ cao điểm buổi sáng và buổi tối thì có thể sẽ bị kẹt xe lâu hơn, sau này nếu cô đi về không tiện thì có thể trực tiếp ở lại đây.” Tạ Lãng đi tới cửa một căn phòng, ngay lúc anh ta đưa một tay ra chuẩn bị mở cửa thì đột nhiên lại quay đầu lại cười nói với Ôn Tinh .

Ôn Tinh mỉm cười chờ Tạ Lãng mở cửa, cô đoán bên trong là thư phòng: “Nơi này mới được sửa sang lại à?”

"Đúng vậy, vì địa chỉ cũ đã bị phá bỏ nên ông chủ chúng tôi đã chuyển hiệp hội đến đây để kinh doanh. Ở đây có rất nhiều không gian, có thể tổ chức những buổi họp mặt nội bộ nhỏ ở đây." anh ta vừa xoay tay nắm cửa vừa giải thích cho Ôn Tinh .

"Trong hiệp hội này còn có ông chủ nữa sao?" Ôn Tinh có hơi tò mò về chức danh này.

Tạ Lãng cười ra tiếng, anh ta mở cửa, trên tay vẫn còn đang cầm bưng bình hoa, hoa hồng màu đỏ kiều diễm tiếp tục lắc lư trước mặt cô, tựa như một bức tranh biết động: "Tôi nói là cấp trên trực thuộc của tôi, ông chủ của tôi, chứ không phải là ông chủ của hiệp hội.”

"Ồ, vậy ông chủ của anh và hiệp hội này có quan hệ gì vậy?" Ôn Tinh cúi đầu nhìn điện thoại kiểm tra xem nó đã tắt tiếng hay chưa, sau đó mới đi theo Tạ Lãng vào cửa.

Tạ Lãng không nghe được câu hỏi của Ôn Tinh , bởi vì bước chân của anh ta đột nhiên trở nên nhanh hơn, anh ta vội vàng đi về phía một người đàn ông đang dựa vào bàn nhìn điện thoại di động: “Lương tổng, hoa mà ngài muốn đã có rồi, người được nhà xuất bản cử tới tới đây phỏng vấn.”

Nói xong, Tạ Lãng liền đặt bó hoa lên bàn, anh ta nép người sang một bên để tránh cản tầm nhìn của ông chủ, chợt nhớ ra mình còn chưa hỏi tên Ôn Tinh nên chợt quay người hỏi cô: “À mà, tên của cô là gì vậy? Cô có mang theo sơ yếu lý lịch đến không?"

Ôn Tinh kiểm tra điện thoại của mình đã tắt tiếng rồi nhét vào túi xách, đồng thời lấy túi đựng hồ sơ đựng lý lịch ra, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Tôi tên Ôn Tinh .”

Vừa nói xong, Ôn Tinh chợt nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên cạnh bàn hơi ngẩng đầu lên, hai ánh mắt chạm nhau, cả hai đều cảm thấy sửng sốt.

Lương Nham thậm chí còn ngạc nhiên hơn cả Ôn Tinh, mặc dù Ôn Tinh biết rằng Lương Nham có tên trong hiệp hội này, nhưng cô không ngờ rằng anh sẽ là người phỏng vấn cô ngày hôm nay. Lương Nham cũng không bao giờ nghĩ tới anh sẽ gặp lại Ôn Tinh ở một nơi tình cờ như thế này.”

“Cô Ôn, mời đưa sơ yếu lý lịch của cô. Đây là Lương tổng của chúng tôi, mọi việc trong hiệp hội tạm thời sẽ do anh ấy quản lý, và anh ấy cũng là người phỏng vấn cô ngày hôm nay.” Tạ Lãng đưa tay ra ra hiệu Ôn Tinh đưa sơ yếu lý lịch cho anh ta, anh ta vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của hai người bọn họ.

Lúc này, Lương Nham đi vòng qua bàn làm việc và ngồi xuống ghế, Ôn Tinh cũng dần trở nên tỉnh táo lại và đưa lý lịch của mình cho Tạ Lãng, Tạ Lãng sau đó chuyển nó cho Lương Nham.

Trong khi Lương Nham mở sơ yếu lý lịch của cô ra, anh ra hiệu cho Tạ Lãng mời Ôn Tinh ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bàn làm việc.

Chiếc bàn này rất hiện đại, có thiết kế hình đa giác không đều, sau khi Ôn Tinh ngồi xuống, Tạ Lãng liền hỏi cô: "Cô Ôn, cô muốn uống gì?"

"Nước lọc bình thường thôi, cảm ơn anh." Ôn Tinh trả lời.

Sau khi Tạ Lãng đi ra ngoài, trong thư phòng chỉ còn lại Ôn Tinh và Lương Nham. Lương Nham vẫn im lặng, lúc này anh đã ngồi ngay ngắn lại và nhìn xuống sơ yếu lý lịch của Ôn Tinh : thành tích của cô rất xuất sắc, lúc còn học đại học từng tham gia nhiều hoạt động do hội sinh viên tổ chức và còn được đánh giá là một sinh viên năng động, đánh giá của cô về bản thân chỉ có bốn chữ rất thú vị: tính mục tiêu mạnh.

Trong lúc Ôn Tinh đang chờ đợi thì cô bỗng liếc mắt sang nhìn hoa hồng kia, cô quan sát thấy bông hoa này không tinh xảo xinh đẹp như nhìn từ xa, có vài cánh hoa đã ố vàng có dấu hiệu héo rũ.

Tạ Lãng đem lên cho Ôn Tinh một chai nước và giúp cô rót vào trong một cái ly thủy tinh. Anh ta để ly nước xuống rồi lại rời đi, trước khi đi ra còn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Lúc cửa vừa đóng lại, Lương Nham đặt sơ yếu lý lịch của Ôn Tinh xuống, anh xoay ghế đối mặt với cô bắt đầu phỏng vấn: "Xin chào, cô Ôn, xin hỏi vì sao cô lại tới đây tham gia phỏng vấn?"

Ôn Tinh suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Tôi nghe nói hiệp hội này có rất nhiều chuyên gia trong lĩnh vực này, vậy nên tôi hy vọng có cơ hội được gặp gỡ và học hỏi từ họ. Hơn nữa, hiệp hội lại không tuyển dụng người bên ngoài, nhưng tôi vẫn có được một cơ hội đến đấy phỏng vấn, vậy nên tôi sẽ cố gắng hết sức để nắm bắt nó."

Một Ôn Tinh tự tin như vậy hoàn toàn khác với Ôn Tinh mà Lương Nham từng thấy trước đây, anh không thể nhìn thấy bất kỳ dấu vết thất vọng nào trên gương mặt của cô, chỉ cảm nhận được một thứ, đó là tham vọng, nhưng hai từ này hình như khó có thể tương thích với vẻ ngoài của Ôn Tinh .

"Cô có thể cho tôi biết về kế hoạch nghề nghiệp của cô được không?" Lương Nham đặt hai tay lên bàn và nhìn chằm chằm vào Ôn Tinh . Đối với một sinh viên mới tốt nghiệp, việc nói về kế hoạch nghề nghiệp không phải là điều dễ dàng.

Ôn Tinh suy nghĩ về vấn đề này một lúc, nói: "Tôi dự định vừa làm việc vừa học nghiên cứu sinh, tôi cảm thấy khả năng gặp được một người thầy giỏi ở đây không hề nhỏ hơn so với ở lại trường. Năm năm đầu, dù là làm việc hay học tập, mục tiêu của tôi là học hỏi và nắm vững những kiến thức hữu ích, nâng cao tu dưỡng cá nhân và tạo ra giá trị cho bản thân. Năm năm sau, mục tiêu của tôi là trở thành một nhà phiên dịch văn học, tôi hy vọng có thể được mọi người công nhận trong lĩnh vực này, từ đó có một không gian tự do nhất định để chuyên tâm đọc sách và làm công việc phiên dịch của mình. Có thể yên tâm học tập suốt đời là mục tiêu cuối cùng của cuộc đời tôi, mọi kế hoạch của tôi đều xoay quanh mục tiêu chính này."

"Vậy là hiện tại cô không thể an tâm học tập à?" Lương Nham hỏi.

"Tôi sắp tốt nghiệp rồi, nếu còn có thể hoàn toàn yên tâm học tập thì đó gọi là ôm ảo tưởng, ảo tưởng điều kiện gia đình có thể giúp tôi an tâm học tập cả đời. Loại chuyện đem hy vọng cả đời ký thác vào người khác này, tôi cho rằng không hợp lý cũng không thực tế. Cho nên nếu trong công việc có cơ hội thích hợp, tôi sẽ cố gắng tranh thủ và đồng thời cũng sẽ rất quý trọng." Ôn Tinh đối đáp rất linh hoạt, nói xong, cô nhìn thấy Lương Nham khẽ nhướng mày, ánh mắt anh có chút dò xét, cô bỗng nhiên có chút hối hận vì mình trả lời quá nghiêm túc và cứng nhắc.

Đối với Ôn Tinh mà nói, khi còn bé cô và Giang Lăng từng trải qua một đoạn thời gian vô cùng vất vả, khi đó Giang Lăng vừa mất chồng lại vừa mới nghỉ việc tại công ty để ra ngoài gầy dựng sự nghiệp, áp lực tinh thần và áp lực tài chính đều vô cùng lớn, vậy nên mỗi khoản thu chi trong nhà đều phải tính toán rất rõ ràng, nếu hôm nay tiêu nhiều hơn 1 đồng thì ngày hôm sau hai mẹ con sẽ phải đói bụng.

Năm Ôn Tinh nuôi mèo đen từng ký sổ ở cửa hàng thú cưng, một món nợ gần cả trăm tệ. Sau khi Giang Lăng nghe nhắc đến chuyện này thì ngày nào bà ấy cũng đều cố tình đi đường vòng né cửa hàng thú cưng để về nhà. Ôn Tinh còn ngây thơ nhiều lần nhắc nhở bà ấy đi trả tiền, bà ấy đều chỉ cười cười và nói hai ngày sau sẽ đi trả, mà hai ngày của bà ấy thực chất là đến nửa năm sau vẫn chưa thể trả hết, có lần ông chủ của cửa hàng thú cưng mất hết kiên nhẫn liền chặn đường Ôn Tinh và kêu cô truyền lời với Giang Lăng: "Đều là hàng xóm láng giềng, đừng có có cư xử như thể mọi người đều là kẻ ngốc để tránh cho sau này lại cảm thấy khó xử, cho dù các người không thể trả tiền thì cũng phải có một lời giải thích đàng hoàng.”

Ôn Tinh nghe xong cũng cảm thấy khó xử, cũng hiểu được Giang Lăng là đang tránh né, vì vậy sau khi trở về cô không nói cho Giang lăng nghe chuyện này mà là chỉ hỏi bà ấy: "Mẹ, có phải chúng ta không có cách nào để trả tiền cho ông chủ của cửa hàng thú cưng hay không?"

Giang Lăng trầm mặc hồi lâu, sau đó mới nói với Ôn Tinh : "Đúng vậy. Nhưng sau này mẹ sẽ trả cho ông ấy gấp mười lần."

"Vậy chúng ta đi nói cho ông ấy biết đi." Ôn Tinh nói.

"Không cần phải nói." Giang Lăng đáp. Không ai có thể hiểu được áp lực và căng thẳng trong giai đoạn đầu khởi nghiệp của Giang Lăng, khát khao thành công nhưng đồng thời cũng sợ thất bại, bà ấy không dám mạnh miệng cũng như không dám nhụt chí, tiền đồ mờ mịt làm cho bà ấy không còn để ý tới cái nhìn của những người khác về bà ấy, bà ấy chỉ có thể cúi đầu nhìn con đường dưới chân mình, tự nói với chính mình không được chịu thua kém.

Giang Lăng vật lộn gần mười năm, cuối cùng bà ấy cũng thở phào nhẹ nhõm sau khi Ôn Tinh tốt nghiệp trung học cơ sở. Khi bọn họ rời khỏi tiểu khu đổ nát của mình, Giang Lăng đã trả lại 10.000 nhân dân tệ cho ông chủ của cửa hàng thú cưng. Chỉ với 10.000 nhân dân tệ này đã có thể cải tạo lại hình ảnh một người phụ nữ ma lanh chuyên đi tính kế và chiếm tiện nghi của người khác thành một người phụ nữ khôn ngoan và thấu hiểu lòng người. Mọi người đều rất khoan dung với tiền bạc, và chỉ có tiền bạc là phương thức biểu đạt tốt nhất. ( truyện trên app T Y T )

Trong mười năm đó, Ôn Tinh có thể từng chút một cảm nhận được sự bất an của Giang Lăng. Vào ngày chuyển nhà, Ôn Tinh ngồi trên chiếc xe mới của Giang Lăng và đi theo chiếc xe tải chuyển đến ngôi nhà mới của họ. Trên đường đi, Giang Lăng mở cửa sổ xe để thông gió, bà ấy thở dài nhẹ nhõm, nói đùa với Ôn Tinh : “Tinh Tinh, lỡ như có một ngày nào đó mẹ lại trở thành một kẻ bần cùng thì sao?”

Ôn Tinh quay đầu nhìn Giang Lăng. Công ty Giang Lăng ngày càng phát triển, mấy năm nay Ôn Tinh cũng có thỉnh thoảng đến công ty Giang Lăng vào những ngày nghỉ lễ, cô luôn có thể nghe thấy người trong công ty Giang Lăng nói với cô: “Tinh Tinh, mẹ cháu thật lợi hại, Giang tổng quả thật là một người rất có năng lực.” Những lời nói như vậy làm cho Ôn Tinh thấy được một Giang Lăng mạnh mẽ và dũng cảm, vậy nên cô cũng không được trở nên yếu đuối hay cảm thấy sợ hãi.

Giang Lăng không đợi Ôn Tinh trả lời, cũng không nhìn phản ứng của con gái, bà ấy thản nhiên tựa lưng vào ghế, thay đổi tư thế thoải mái tiếp tục lái xe, mỉm cười tự nhủ: “Con phải học tập chăm chỉ, Tinh Tinh. Dù cho mẹ con có mạnh mẽ đến đâu, sau này con cũng phải dựa vào chính mình, chỉ có như vậy con mới có thể an tâm sống tiếp cuộc sống của mình."

Ôn Tinh giống như được lời nói của bà ấy khích lệ, cũng hiểu được nỗi bất an của bà ấy, cho dù đã gần mười năm trôi qua, khi Giang Lăng dẫn dắt cô sống một cuộc sống ngày càng giàu có, cô vẫn có một thái độ cảnh giác nguy hiểm ‘trong thời bình’. Ôn Tinh sợ một ngày nào đó Giang Lăng sẽ già đi không còn đủ sức gánh vác sự nghiệp, hoặc là thế sự vô thường bà ấy đột ngột rời xa cô, và trước khi cô có thể tự mình đứng lên, cuộc sống bấp bênh của cô sẽ lại đến một lần nữa.

Cho nên, khi Lương Nham hỏi Ôn Tinh hiện tại vẫn chưa cảm thấy an tâm sao, Ôn Tinh chân chính trả lời là chưa từng an tâm. Nội tâm của cô vẫn giống như nội tâm của Giang Lăng, cô khát vọng mình là người chế tạo pháo đài kia, chứ không phải là người hưởng thụ sự bảo vệ rất yếu ớt kia. Lý tưởng của cô cũng rất thực tế, lúc trước khi suy tính đến chuyện kết hôn với Trần Trạch, cô cũng đã cân nhắc đầy đủ về tính cách và nền tảng kinh tế của hai người. Trần Trạch thông minh có năng lực, chưa kể còn là một người mềm lòng khó thấy, Ôn Tinh biết anh ta rất dễ dàng bị cô đả động, nói cách khác về sau khả năng cô có thể dẫn dắt anh ta làm một người chồng tốt là rất lớn, bọn họ sẽ có một quan hệ hôn nhân tương đối ổn định, nhưng Ôn Tinh thật không ngờ trái tim Trần Trạch đã sớm mềm mại hơn với người phụ nữ khác và cô lại chỉ là vật thay thế của anh ta. Vì thế khi đối mặt với tính cách không quả quyết của Trần Trạch, Ôn Tinh đã có thể nhận thức rõ ràng mình hoàn toàn không có ưu thế nào trong tình cảm này, biện pháp tốt nhất chính là hiên ngang rời khỏi. Cô tự biết mình không có năng lực thay đổi tính cách của một người, vậy nên mọi chuyện cũng nên chấm dứt ở đây thôi.

Lương Nham nghe xong câu trả lời của Ôn Tinh thì vẫn không nói gì, khi anh cúi đầu đọc lại lý lịch của Ôn Tinh , căn phòng chìm vào sự im lặng đáng sợ. Im lặng một phút cũng không sao, im lặng hai phút cũng không sao, khi đến phút thứ năm mà Lương Nham vẫn chưa lên tiếng, Ôn Tinh với tư cách là người được phỏng vấn bắt đầu cảm thấy có phần lo lắng.

Ôn Tinh hối hận mình quá mức bình tĩnh vùi đầu vào phỏng vấn, cô có thể tách vấn đề tình cảm với Trần Trạch ra khỏi công việc để xử lý, nhưng cô không biết Lương Nham sẽ nghĩ như thế nào, có lẽ anh sẽ cảm thấy cô là một người nhập nhằng giữa chuyện công việc và chuyện cá nhân. Trong ấn tượng của Ôn Tinh , Lương Nham là một người ở địa vị cao đã lâu và dần quen với việc mình thích làm việc ác, có thể anh căn bản không quan tâm năng lực của cô, cũng không quan tâm đúng sai giữa cô và Trần Trạch, trong mắt anh, cô chỉ đơn thuần là một lựa chọn của Trần Trạch.

Quả nhiên, khi Lương Nham ngẩng đầu lên lần nữa, anh bỗng hỏi Ôn Tinh : "Cô có chắc chắn muốn chia tay với Trần Trạch không?"

"Cái này có quan hệ gì với cuộc phỏng vấn à?" Ôn Tinh hỏi.

Lương Nham chỉ mỉm cười, anh cảm thấy tiếc nuối thay cho Trần Trạch, anh nhìn thấy được tinh thần tỉnh táo độc lập trên người của Ôn Tinh chính là thứ mà Trần Trạch thiếu nhất.

Ôn Tinh không hiểu Lương Nham có ý gì, chỉ có thể mỉm cười nhìn anh.

"Mỗi người đều khó tránh khỏi có lúc phạm sai lầm, Trần Trạch còn trẻ không nghĩ ra mình muốn cái gì, trong mắt tôi, cậu ta thật sự rất thích cô, mà giữa cậu ta và Dương Cung thực sự là không có gì cả, tôi nghĩ cô nên cho cậu ta một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm." Lương Nham nói, anh còn cố tình hơi hạ mình để giảng hòa thay cho Trần trạch.

Ôn Tinh im lặng suy nghĩ hồi lâu, sau đó cô nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: “Tối hôm qua Trần Trạch có nói là chờ Lương tổng kết hôn trước, xin hỏi Lương tổng có cưới Dương Cung không?”

Lương Nham bất ngờ giật mình, anh cảm thấy Ôn Tinh đang châm chọc anh, nhưng giọng nói và vẻ mặt của cô thật sự quá bình tĩnh.

“Tôi nghĩ Lương tổng chắc chắn sẽ không, vậy tôi cũng sẽ không.” Ôn Tinh từ tốn nói, đồng thời, cô cũng biết cuộc phỏng vấn này đã kết thúc.

Biểu tình của Lương Nham dần trở nên nghiêm túc, ánh mắt của anh đảo qua trên gương mặt của Ôn Tinh , chỉ thấy trong ánh mắt lạnh lùng của cô thậm chí còn có sự khinh bỉ nhàn nhạt, điều này làm cho Lương Nham cảm thấy vô cùng không thoải mái. Anh đưa tay sờ lên thái dương theo thói quen, sau đó dùng sức đẩy sơ yếu lý lịch của Ôn Tinh từ trên mặt bàn trở về chỗ cô, lạnh lùng nói: "Về nhà chờ kết quả.”

Ôn Tinh rất nhanh nhẹn, cô đưa tay đè lại sơ yếu lý lịch, cất kỹ bỏ vào trong túi, sau đó đứng lên lễ phép nói: "Cảm ơn anh, Lương tổng, tôi xin phép đi trước.”

Lương Nham không trả lời, anh ngồi nghiêng người trên ghế và bắt chéo chân, đôi giày da bóng loáng của anh ta tỏa ra ánh sáng quý phái và kiêu ngạo.

Ôn Tinh nhanh chóng quay đầu rời đi.

Sau khi Ôn Tinh rời đi, Tạ Lãng đi vào hỏi thăm tình hình, anh ta hỏi Lương Nham xem Ôn Tinh có được ở lại hay không. Lương Nham ung dung dựa vào lưng ghế, nhấc mũi chân lên và nói: "Đợi sau khi tôi nghĩ kỹ rồi nó với cậu sau."

Tạ Lãng nghe xong cũng không dám nói gì, dọn ly nước Ôn Tinh chưa uống trên bàn rồi rời đi.

Lương Nham ngồi một mình trong thư phòng, Ôn Tinh vừa rồi cho rằng lời khuyên giảng hòa của anh có ý uy hiếp ép buộc cô, cho nên cô mới phản kích châm chọc điều anh không muốn lại bắt người khác làm, điều này làm cho anh cảm thấy quả thật có chút mất hết mặt mũi. Nhưng mà, Lương Nham cũng chỉ khó chịu một hồi rồi thôi, anh không so đo với cô gái nhỏ Ôn Tinh này, cũng hiểu được dù sao cũng là Trần Trạch sai trước.

Sau khi cảm xúc qua đi, Lương Nham tự hỏi liệu Ôn Tinh có phù hợp để được tuyển dụng làm trợ lý hay không, hiệp hội của bọn họ hoạt động theo hình thức bán công và ban đầu được thành lập vì mong muốn của bà ngoại anh là Hoàng Thái Vi là quảng bá văn hóa thơ ca Trung Quốc sang phương Tây và cũng để giúp kết nối những người có hứng thú với dịch thuật có thể đi xa hơn trên con đường này. Ban đầu, sức ảnh hưởng của Hoàng Thái Vi đã thu hút nhiều dịch giả, học giả và các giáo sư có danh tiếng tham gia hiệp hội, hàng năm hiệp hội đều tổ chức rất nhiều hoạt động khác nhau, bao gồm dịch thuật từ thiện, trao đổi học tập ở nước ngoài. Năm ngoái, Hoàng Thái Vi muốn thực hiện một tuyển tập dịch và giải thích thơ Đường, đây là một công trình rất lớn, bà ấy đã tìm đến một số học giả để mời cộng tác, tuy nhiên mỗi người đều ở những nơi khác nhau, vậy nên cần phải có một người đứng ra làm cầu nối giao tiếp giữa bọn họ. Vì vậy, hiệp hội mới đăng tin tuyển dụng trợ lý và đồng thời là trợ lý cho Hoàng Thái Vi, Lương Nham cảm thấy Ôn Tinh thông minh linh hoạt và cũng có ý tưởng, có lẽ có thể tuyển cô vào một lần.

Lương Nham còn chưa kịp quyết định, suy nghĩ của anh đã bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại di động trên bàn. Lương Nham liếc nhìn và thấy người gọi là Hạ Băng Đình, anh cau mày và lập tức bấm cúp máy không hề do dự, trong kinh nghiệm sống của anh, người ngu ngốc nhất anh từng thấy chính là Hạ Băng Đình, nhưng anh cũng đã từng bị cô ta lừa một vố.

Sau khi Ôn Tinh rời Hiệp hội dịch thuật, cô lái xe trở lại trường học. Khi đến ký túc xá, Ôn Tinh nhận được tin nhắn từ Trần Trạch, chỉ có một câu ngắn gọn: Xin lỗi, Tinh Tinh..

Ôn Tinh không trả lời ngay, cô đụng phải Hứa Minh Nhụy đang chuẩn bị ra ngoài, Hứa Minh Nhụy vui vẻ ôm cô, thì thầm vào tai cô: “Hôm nay tớ nhận được lời mời phỏng vấn từ công ty của mẹ cậu. Cảm ơn cậu . Hoàng Tinh Kỳ hôm nay có hẹn tớ ra ngoài, tớ đi trước đây.”

Ôn Tinh cười nói: “Tớ hy vọng cậu không nên đi gặp anh ta.”

Hứa Minh Nhụy mím môi: “Tạm biệt, tớ đi trước.”

Ôn Tinh cầm điện thoại di động đi vào ký túc xá, Hạ Y Y và Trương Tĩnh đang chia nhau ăn một gói khoai tây chiên. Hạ Y Y thấy Ôn Tinh liền nói với cô: "Tôi có ý định ở lại trường, Ôn Tinh ." Giống như một lời thông báo.

Ôn Tinh cũng không có tâm trạng hỏi tại sao cô ta có thể tự tin như vậy, cô biết rằng cô ta đang dựa vào mối quan hệ của Lương Nham.

"Nghe nói hôm nay cậu đi phỏng vấn à, tôi thấy như vậy cũng rất tốt, có rất nhiều lựa chọn và cơ hội. Với năng lực của cậu, tôi tin cậu nhất định sẽ tìm được một công việc tốt." Hạ Y Y tiếp tục cười, dùng giọng điệu chân thành nói với cô. Hạ Y Y cảm thấy cuộc phỏng vấn của Ôn Tinh đã xác nhận rằng thỏa thuận mà cô ta và Trần Trạch đạt được là đáng tin cậy. Ôn Tinh là bạn gái của Trần Trạch, nếu cô muốn ở lại trường thì anh ta nhất định sẽ giúp cô, tuy nhiên vị trí có thể ở lại trường lại có hạn, Lương thị nhất định sẽ giúp người có giá trị hơn để đạt được lợi ích của mình, Hạ Y Y cho rằng giá trị của mình lớn hơn, cho nên Ôn Tinh mới buông tha vị trí công tác tại trường và tìm cho mình một con đường khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play