Khi còn nhỏ, Giang Lăng thường dạy Ôn Tinh phải tự lập và mạnh mẽ, vì bận công việc nên bà ấy thường để cô ở nhà một mình, còn bảo cô tự lập ra một bảng thời gian biểu và coi vào đó làm theo.
Ôn Tinh rất ngoan, đi học liền khóa cửa ở nhà làm bài tập, còn tự mình ăn cơm, tắm rửa và đi ngủ. Sở dĩ Ôn Tinh có thể làm được như vậy là bởi vì cô tin tưởng Giang Lăng, khi đó Giang Lăng sẽ luôn nói cho cô biết sau khi ra ngoài bà ấy sẽ mang về cho cô những gì, hơn nữa lần nào cũng thực hiện theo đúng lời hứa. Điều này làm cho Ôn Tinh có cảm giác kỳ vọng của mình thường xuyên được thỏa mãn và đạt được cảm giác an toàn vô hạn.
Vì vậy, khi Giang Lăng bắt đầu thay đổi nhận thức và cách đối xử với mọi người, bà ấy cũng vô tình ép Ôn Tinh phải thay đổi, tuy nhiên, kinh nghiệm và cách sống của Ôn Tinh hoàn toàn không thể so sánh với Giang Lăng, vì chuyện này mà cô thường xuyên cảm thấy rất thống khổ và lo lắng. Thông qua việc tự điều chỉnh nhiều lần, Ôn Tinh học được cách ở một mình và bình tĩnh, đồng thời cô cũng rèn luyện khả năng bình tĩnh mỗi khi xảy ra xung đột. Ôn Tinh có một cuốn sổ ghi đầy những dòng chữ “Bình tĩnh, đừng tức giận”, cũng như ngày tháng khi cô viết những câu này. Nếu không có giấy bút, cô sẽ thầm niệm trong đầu, sau khi niệm thầm, cơn giận của cô sẽ dần dần lắng xuống và cô sẽ có thể bình tĩnh trở lại.
Ôn Tinh chậm rãi đóng cuốn sổ lại khi nghe thấy tiếng bước chân của Giang Lăng, cô hít một hơi thật sâu để điều chỉnh tâm trạng của mình rồi mới quay đầu nhìn Giang Lăng: "Nếu lúc ở bệnh viện mẹ đồng ý với lời khuyên của chú Triệu thì con có thể hiểu được thái độ của mẹ ngày hôm nay, nhưng bây giờ con có cảm giác như mẹ bắt nạt kẻ yếu và sợ hãi trước kẻ mạnh.’
Giang Lăng không nói gì chỉ ung dung đóng cửa lại, bà ấy đi đến phía sau Ôn Tinh và chỉ chạm nhẹ vào vai cô.
“Bởi vì anh trai của Trần Trạch đưa hạng mục đấu thầu cho mẹ nên mẹ phải nhượng bộ sao?” Ôn Tinh lại hỏi.
“Đối với mẹ mà nói là cậu ta đang nhượng bộ.” Giang Lăng nói.
“Vậy đáng lẽ mẹ nên sớm nghe theo lời khuyên của chú Triệu, không cần phải ra vẻ chính nghĩa và nguyên tắc. Chú Triệu tốt hơn mẹ, lòng dạ chú ấy rộng rãi, còn mẹ thì chỉ nhìn đến lợi ích.” Ôn Tinh khổ sở nói.
Giang Lăng nhéo bả vai Ôn Tinh, bà ấy nói: "Con có thể kiên trì làm chính mình, cuộc sống của mẹ dạy mẹ phải làm như thế nhưng không có nghĩa là cuộc sống của con cũng thế. Nếu như con cảm thấy mẹ không tốt vậy thì đừng học theo mẹ."
“Mẹ có biết nếu mẹ làm như vậy thì con sẽ bị các bạn cùng lớp cười nhạo như thế nào không?” Ôn Tinh chợt nghĩ đến Hạ Y Y.
“Xin lỗi con.” Giang Lăng chỉ có thể nói ra ba chữ này.
Cảm giác an toàn của Ôn Tinh dần dần bị Giang Lăng lấy đi từng chút một, cô dần dần nhận ra mình không phải là điều quan trọng nhất trong cuộc đời Giang Lăng, bà ấy yêu sự nghiệp của mình hơn là yêu cô, nhưng Ôn Tinh thỉnh thoảng cũng thắc mắc tại sao con cái luôn đòi hỏi cha mẹ phải yêu thương mình nhất, giống như bọn họ cũng hay đòi hỏi con cái phải yêu thương mình nhất, hiển nhiên khi lớn lên mỗi đứa trẻ đều phải sống cuộc sống của riêng mình.
Sau một hồi trầm mặc, Giang Lăng lên tiếng tiếp: "Chuyện của con và Trần Trạch, mẹ nghĩ con phải suy nghĩ nhiều hơn, mẹ thấy cậu ta không yêu con nhiều như con nghĩ.”
Ôn Tinh lập tức cảm thấy suy sụp, cô nói với Giang Lăng: "Sau này mẹ đừng xen vào chuyện tình cảm của con.”
Giang Lăng hơi giật mình, nhưng sau đó bà ấy chợt hiểu được tâm tình của Ôn Tinh nên cũng không tiếp tục nói gì nữa. Bà ấy ngồi ở mép giường của Ôn Tinh chừng nửa phút, cuối cùng bà ấy đứng dậy và nói: “Mẹ đi ra ngoài tiếp Trần Trạch, nếu con không muốn ra ngoài thì cũng không sao.”
Ôn Tinh cũng không có trả lời, sau khi Giang Lăng rời đi, cô liền đứng dậy thu thập đồ đạc trở về trường học. Không lâu sau, cô xách hành lý ra khỏi phòng và nói với Trần Trạch: "Trần Trạch, anh ăn cơm nhanh đi, anh còn phải chở em về trường nữa đấy."
Giang Lăng ngồi ở một bên không nói gì, Triệu Truyền Hùng lập tức đứng dậy hỏi Ôn Tinh: "Có chuyện gì vậy, sao đột nhiên lại muốn quay lại trường học? Trần Trạch là khách, con thúc giục cậu ấy như vậy thì không phải phép lắm đâu, Tinh Tinh."
"Không sao đâu, chú Triệu, anh ấy không phải là khách mà là bạn trai của con, chúng con cũng không có xa lạ gì nhau nữa." Ôn Tinh nói.
Trần Trạch lần đầu tiên lĩnh hội được tính tình của Ôn Tinh, anh ta nhất thời cũng quên nuốt xuống cơm trong miệng
“Mau lên.” Ôn Tinh lại thúc giục anh ta lần nữa.
Trần Trạch lập tức tỉnh táo lại, anh ta vội vàng ăn xong cơm trong miệng, sau đó liền đứng lên nói: "Chú, dì, cảm ơn vì bữa cơm hôm nay, cháu đưa Tinh Tinh về trường học trước.”
Lúc này, Giang Lăng chậm rãi hỏi Ôn Tinh: “Con không biết lái xe sao?”
Ôn Tinh nghe vậy liền lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn ăn rồi nói: “Không lái, lái đi lái lại cũng rất mệt, từ giờ cứ để Trần Trạch đưa đón con là được rồi.”
Giang Lăng liếc nhìn chìa khóa xe rồi cầm đi không nói một lời.
“Đi thôi, Trần Trạch, đưa em về trường.” Ôn Tinh xoay người rời đi: “Tạm biệt chú Triệu, chú cũng nhớ nghỉ ngơi sớm một chút nhé.”
Triệu Truyền Hùng thấy thế ‘oán giận’ nhìn Giang Lăng một cái rồi vội vàng đuổi theo Ôn Tinh khuyên nhủ: "Đừng nóng giận, Tinh Tinh, có chuyện gì thì từ từ nói.”
"Con không tức giận gì cả, chú Triệu, con chỉ muốn quay lại trường học mà thôi." Ôn Tinh cười nói.
Trần Trạch nhìn thấy Triệu Truyền Hùng nháy mắt với anh ta, ý muốn nhờ anh ta giúp đỡ thuyết phục Ôn Tinh, nhưng anh ta căn bản không biết nên thuyết phục cô như thế nào, bởi vì anh ta hoàn toàn không biết gì về Ôn Tinh cả., anh ta cố gắng rặn ra một câu: "Tinh Tinh, hay là đêm nay em ở lại đây đi? Sáng sớm mai anh sẽ tới đón em."
Ôn Tinh đang ngồi ở tủ giày thay giày, cũng không thèm ngẩng đầu lên liền nói: “Không cần.”
Trần Trạch cảm thấy bất lực, anh ta xấu hổ liếc nhìn Triệu Truyền Hùng, sau đó chỉ có thể tự xỏ giày của mình.
Sau khi Ôn Tinh thay giày xong, cô liền nắm lấy cánh tay của Trần Trạch và mỉm cười nói tạm biệt Triệu Truyền Hùng lần nữa: “Đi thôi, chú Triệu, chú không cần tiễn bọn con nữa đâu.”
Triệu Truyền Hùng biết mình không thể giữ được Ôn Tinh, liền vội vàng mang dép lê đi theo hai người ra cửa, sau khi mở cửa ra một chút, ông ấy nắm lấy cánh tay Ôn Tinh và thấp giọng thuyết phục cô: “Về đi con, con đừng tranh cãi với bà ấy nữa, bà ấy thương con nhất mà.”
Ôn Tinh vẫn là mỉm cười gật đầu, cô nhẹ giọng nói: “Sao con phải giận bà ấy chứ?”
Trần Trạch càng lúc càng mơ hồ và và không thể hiểu được Ôn Tinh vừa xảy ra chuyện gì. Trên đường đưa Ôn Tinh trở lại trường học, Trần Trạch đã cố gắng nói lời xin lỗi với Ôn Tinh, anh ta cho rằng chính anh ta là người đã làm cho hai mẹ con cô cãi nhau.
Ôn Tinh nói: “Không liên quan gì đến anh, Trần Trạch.”
"Không phải là bởi vì dự án đấu thầu đó sao? Chẳng lẽ em không muốn mẹ em trúng thầu sao?" Trần Trạch thăm dò hỏi.
‘Đương nhiên là có chứ, nghe bà ấy nói dự án trị giá hơn trăm triệu, năng lực sản xuất trong nửa năm tới của nhà máy đều đã được giải quyết." Vẻ mặt của Ôn Tinh khi nói lời nói không thể nhìn ra là vui mừng hay tức giận. ( truyện trên app tyt )
Trần Trạch suy nghĩ một chút, sau đó dùng giọng nhẹ nhàng nhất có thể giải thích với Ôn Tinh: "Tinh Tinh, thật ra trong xã hội này có rất nhiều chuyện thật sự không có đúng sai, chỉ là do cách nhìn của chúng ta mà thôi, tất cả mọi người đều sẽ có lúc phải nhượng bộ và thỏa hiệp.”
"Chủ ý dự án đấu thầu này là do anh nghĩ ra hay do anh trai anh nghĩ ra?" Ôn Tinh đánh thẳng vào tim đen.
Trần Trạch không kịp chuẩn bị, liền buột miệng nói: “Là anh trai.”
Ôn Tinh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Thật anh ấy cũng đang nhượng bộ.” Trần Trạch cảm thấy mình vừa nói sai, vì thế nhanh chóng bổ sung thêm một câu.
"Ừ, em hiểu. Anh ta không muốn em trai mình phải khó xử." Ôn Tinh không hỏi lập trường của Trần Trạch là gì, bởi vì cô cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi vì phải ngụy trang quá nhiều.
Trần Trạch rất ngạc nhiên trước trí thông minh của Ôn Tinh, trong đầu anh ta đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: là anh ta đã đánh giá thấp Ôn Tinh, Ôn Tinh tưởng chừng như ngây thơ và hiền lành nhưng thực chất lại có đầu óc sáng suốt hơn cả một tấm gương sáng, cô có thể nhìn thấu mọi chuyện mà không nói cho anh ta biết. Trần Trạch vô thức bóp chặt vô lăng, lần đầu tiên anh ta cảm thấy có chút xấu hổ trước mặt bạn gái nhỏ này, cảm giác tội lỗi này kéo dài cho đến khi Ôn Tinh xuống xe, Trần Trạch vẫn có thể cảm nhận được điều đó, và tiếp tục kéo dài cho đến hai ngày tiếp theo mỗi khi anh ta nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cô, thậm chí trong khi làm việc còn có đôi lúc mất tập trung. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Nội dung của cuộc họp vẫn còn đang được hiển thị trên màn hình lớn trong phòng họp, Lương Nham nhận thấy Trần Trạch đang đắm trong suy nghĩ riêng của mình, hoàn toàn khác với trạng thái làm việc bình thường của anh ta, anh không khỏi khẽ cau mày, sau cuộc họp, Lương Nham liền giữ Trần Trạch lại và hỏi anh ta: "Gia đình Ôn Tinh đã chấp nhận giá thầu chưa?"
“Mẹ của Ôn Tinh là Giang Lăng muốn hẹn gặp anh nói chuyện.” Trần Trạch nói.
“Có thể." Lương Nham buông tay ra.
Trần Trạch gật đầu.
"Tôi thấy việc này cũng đâu có gì sai trái, vậy thì cậu còn lo lắng cái gì chứ?" Lương Nham ung dung tựa lưng vào ghế, khoanh tay và nhìn chằm chằm Trần Trạch.
Trần Trạch suy nghĩ một chút rồi nói: "Giang Lăng và Triệu Truyền Hùng thì không có vấn đề gì, bọn họ rất có thể sẽ đồng ý chuyện này, nhưng không ngờ Ôn Tinh lại phản kháng mãnh liệt như vậy."
"Cô ấy cãi nhau với cậu à?" Lương Nham nhướng mày hỏi.
"Không có cãi vã, Ôn Tinh không có tức giận gì cả, cô ấy thậm chí còn hiếm khi lớn tiếng với người khác. Cô ấy chỉ là..." Trần Trạch cố gắng miêu tả lại thái độ của Ôn Tinh nhưng cuối cùng lại chẳng được gì, anh ta cau mày nói tiếp: "Cô ấy có thể là một người theo chủ nghĩa lý tưởng. Cô ấy sẽ không cãi nhau với em hay là xảy ra bất hòa với mẹ cô ấy."
Lương Nham cũng hơi ngạc nhiên, anh nói: "Xem ra Ôn Tinh là một người rất chu đáo."
“Em cũng không hiểu cô ấy đang nghĩ gì.” Trần Trạch vừa nói xong liền xấu hổ gãi đầu.
Lương Nham nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của Trần Trạch thì cười nói: "Có thể cậu chưa bao giờ hiểu được bạn gái của mình."
Trần Trạch không nói nên lời, phát hiện lời nói của Lương Nham cũng rất đạo lý.
Lương Nham đứng dậy vỗ nhẹ vào cánh tay của Trần Trạch, giọng điệu đầy ẩn ý: "Tâm tư phải đặt đúng chỗ, coi chừng sau này mất đi rồi lại cảm thấy hối hận."
"Đây là kinh nghiệm của anh sao, anh trai?" Trần Trạch cười hỏi.
Lương Nham liếc nhìn Trần Trạch với vẻ mặt uy nghiêm.
Trần Trạch mỉm cười, đột nhiên nhớ tới Lương Nham và Dương Cung thời niên thiếu. Bọn họ từng là một cặp đôi hoàn hảo, vẻ ngoài vui vẻ, vô tư của họ chính là sự hiểu biết sớm nhất về tình yêu của Trần Trạch. Trong lòng Trần Trạch, địa vị của Dương Cung rất đặc biệt, khác với tình yêu của anh ta dành cho Ôn Tinh, đó là một hồi ức buồn bã, đau khổ và cũng có khát vọng, cô ta không chỉ là một người chị đã giúp đỡ, an ủi anh ta mà còn là một hoa hồng đỏ tươi kiêu hãnh không thể chạm tới. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Cuộc sống của sinh viên năm cuối đại học tuy dễ dàng nhưng cũng đầy căng thẳng. Khi chương trình học dược giảm bớt, Hứa Minh Nhụy về cơ bản sẽ làm việc bán thời gian mỗi ngày, đồng thời cô ấy cũng đã bắt đầu tìm kiếm một công ty lớn đáng tin cậy để lên kế hoạch cho sự nghiệp tương lai của mình. Không giống như Ôn Tinh, Hứa Minh Nhụy không có ý định theo đuổi sự nghiệp nghiên cứu, cô ấy biết mình không có vốn để làm việc đó và kiếm tiền trong lĩnh vực đó rất khó nên cô ấy đã xác định hướng đi nghề nghiệp của mình là bán hàng. Hứa Minh Nhụy có một bí mật mà cô ấy chưa từng nói với Ôn Tinh, đó là Giang Lăng luôn là thần tượng của cô ấy, cô ấy không nói cho cô biết là vì Ôn Tinh thường kể cho cô ấy nghe những cảm xúc thất vọng với mẹ mình.
Hứa Minh Nhụy từng muốn thông qua mối quan hệ của Ôn Tinh để trực tiếp vào Công ty Thương mại Á Lam của Giang Lăng, cô ấy rất tự tin rằng mình có thể nhận được sự chấp thuận của Giang Lăng. Vào tuần mới, cô ấy đã chuẩn bị tinh thần để nói chuyện này với Ôn Tinh, nhưng rất nhanh sau đó cô ấy phát hiện Ôn Tinh và Giang Lăng vừa mới xảy ra tranh cãi. Ôn Tinh hoàn toàn không muốn nhắc tới Giang Lăng. Vì vậy, Hứa Minh Nhụy tạm dừng kế hoạch này và âm thầm nộp hồ sơ cho công ty Giang Lăng, nhưng cô ấy không bao giờ nhận được phản hồi từ công ty của Giang Lăng, thay vào đó, hồ sơ của cô ấy lại được Lương thị tiếp nhận và đối phương cũng đã thông báo cho cô thời gian hẹn đi phỏng vấn.
Giống như Hứa Minh Nhụy, Hạ Y Y cũng nhận được thông báo phỏng vấn từ Lương thị, nhưng cho đến buổi sáng đi phỏng vấn thì Hứa Minh Nhụy mới biết được chuyện này.
Lương thị cũng có hợp tác tuyển dụng với trường đại học nơi các cô đang theo học, hàng năm vào tháng 3 và tháng 4, họ sẽ bố trí xe đưa đón sinh viên đến Lương thị để phỏng vấn, và chính trên xe mà Hứa Minh Nhụy mới gặp được Hạ Y Y. Quá trình phỏng vấn của Lương thị rất phức tạp, cơ bản là có hai hoặc ba vòng, tuy tuyển dụng rất nhiều vị trí nhưng thực tế lại rất khó được vào. Hứa Minh Nhụy đã chuẩn bị rất nhiều cho cuộc phỏng vấn lần này, nhưng cô ấy cũng biết rõ cơ hội của mình rất mong manh nên liền quay sang hỏi Hạ Y Y: "Chẳng phải cậu nói muốn ở lại trường à? Tại sao hôn nay lại đến đây phỏng vấn?"
“Cứ thử sức thôi, chừa cho mình nhiều đường đi hơn.” Hạ Y Y bình tĩnh nói.
Hứa Minh Nhụy đã bí mật gửi tin nhắn để nói với Ôn Tinh về việc này. Ôn Tinh tối hôm qua thức khuya học bài, vừa mới dậy đánh răng cô liền nhìn thấy tin nhắn của Hứa Minh Nhụy gửi tới, cô cũng quá không ngạc nhiên vì nghĩ đến mối quan hệ giữa Hạ Băng Đình và Lương Nham.
Ôn Tinh không mấy quan tâm tới chuyện của Hạ Y Y, cô chỉ động viên Hứa Minh Nhụy.
Hứa Minh Nhụy suy nghĩ một chút rồi nói đùa: “Nếu không phỏng vấn được thì cậu giúp tớ tìm việc làm nhé!”
Ôn Tinh đương nhiên hiểu ý tứ này của Hứa Minh Nhụy, cô cười khổ trả lời tin nhắn: "Công ty của mẹ tớ à? Tớ nghĩ hay là chúng ta nên quên chuyện đó đi, Tiểu Nhụy, mẹ tớ là một người nghiện công việc. Bà ấy yêu cầu mọi người phải giống bà ấy, vậy nên áp lực làm việc cũng rất lớn, bà ấy chỉ quan tâm đến lợi ích thôi.” Ôn Tinh vừa gõ chữ vừa nhớ tới tới một người phụ nữ, bà ấy tên là Hoàng Như Phương, là cộng sự tốt nhất bên cạnh Giang Lăng trong những ngày đầu mẹ cô khởi nghiệp, nhưng sau đó cả hai ‘chia tay’ do có những bất đồng và phân phối lợi ích không đồng đều. Hoàng Như Phương bắt đầu một công việc kinh doanh mới từ đầu. Khi Ôn Tinh vừa vào đại học cũng từng gặp bà ấy một lần, bà ấy vẫn rất nhiệt tình với Ôn Tinh và vẫn là người dì hiền lành giống như trong trí nhớ của cô, nhưng bà ấy chưa bao giờ nhắc đến Giang Lăng, và một trong những lời nhận xét của bà ấy về Giang Lăng là: đạo đức giả. Trong khi Hứa Minh Nhụy ghen tị với Ôn Tinh vì có một người mẹ quyền lực thì Ôn Tinh lại sợ rằng cô ấy sẽ biết bộ mặt thật của Giang Lăng.
Hứa Minh Nhụy đọc tin nhắn nhưng không trả lời, cô ấy bối rối nhìn lưng ghế trước mặt một lúc. Hứa Minh Nhụy có thể hiểu tình tình của Ôn Tinh, cô sẽ không bao giờ cúi đầu trước gia đình mình.
Hạ Y Y trên xe cũng nhận được tin nhắn của Hạ Băng Đình: “Chị sẽ nhờ Lương Nham giúp em ở lại trường, em không cần phải đến Lương thị.”
"Tại sao Lương Nham cứ hỏi chị về chuyện của An An thế? An An rõ ràng là con trai của chị và Lục Đường mà. Rốt cuộc là chị đang giở trò gì vậy, Hạ Băng Đình? Chuyện ở lại trường không phải là tôi cầu xin chị giúp đỡ mà là chị sợ hãi tôi sẽ nói với Lương Nham mới đúng, tình tình của chị và mẹ y hệt nhau!" Hạ Y Y giận dữ gõ bàn phím.
Hạ Băng Đình không trả lời Hạ Y Y nữa, cô ta đang soạn bài, tay phải cầm bút của cô ta khẽ run rẩy. Hạ Băng Đình cũng thường thắc mắc rốt cuộc là cô ta đang làm gì vậy, khi nghe tin Lương Nham sắp cưới Dương Cung, lòng căm hận trong cô ta không thể kìm nén được, vì vậy Hạ Băng Đình đã gửi tin nhắn cho Lương Nham và nói: "Giúp em một việc nữa, giúp em gái em có thể ở lại công tác tại trường." Cô ta biết rằng mình đang thách thức sự kiên nhẫn của Lương Nham, đối với cô ta việc này vô cùng nguy hiểm nhưng đồng thời cũng có chút kích thích.
Bên kia, Lương Nham nhận được tin nhắn liền lấy điện thoại ra xem, sau đó lại đút lại vào túi quần, anh hơi điều chỉnh tư thế, lại cầm gậy golf, tập trung đẩy bóng vào lỗ bằng một cú xoay người nhẹ nhàng. Thời tiết hôm nay rất tốt, nắng đẹp, sân vận động xanh tươi trước mặt thật mát mắt.
Sáng sớm sau khi chơi golf xong, Lương Nham tự mình lái xe ra ngoài, trợ lý của anh đang đợi anh ở ngoài sân, khi thấy anh đi ra, anh ta vội vàng báo cáo: “Lương tiên sinh, chủ tịch không liên lạc được với anh nên đang nổi giận ở nhà."
Lương Nham không nói gì, anh bước xuống xe và đưa cây gậy trong xe cho trợ lý.
Trợ lý căn bản không nhìn ra được thái độ của anh, anh ta hiển nhiên rất sợ cha của Lương Nham, Lương Kiến Quốc, anh ta không khỏi nói thêm một câu: "Lương tiên sinh, hay là anh gọi cho chủ tịch trước đi?"
Lương Nham lúc này mới liếc nhìn trợ lý và hỏi anh ta: "Anh đã làm việc ở bên cạnh tôi bao nhiêu năm rồi, Tiểu Đông?"
"Đã ba năm rồi."
"Ba năm không phải là thời gian ngắn, nhưng hiện tại tôi cảm thấy anh không thích hợp với vị trí hiện tại nữa rồi, sau này tôi sẽ điều động anh đến một vị trí mới, để anh làm trợ lý cho chủ tịch." Lương Nham nói.
Trợ lý thoáng sửng sốt, đợi khi anh ta định thần lại thì Lương Nham cũng đã đi xa.
Lương Nham tắm rửa xong thay quần áo rồi rời khỏi sân bóng, trên đường lái xe đến công ty, anh gọi điện thoại cho Trần Trạch và nói: "Hôm nay Hạ Băng Đình nhờ tôi giúp Hạ Y Y ở lại công tác tại trường, nếu tôi nhớ không lầm thì cha mẹ của bọn họ đã ly dị từ lâu, một người với mẹ một người ở với cha, quan hệ của hai chị em cũng không thân thiết mấy, Hôm nay bỗng nhiên cô ta lại làm như vậy, khẳng định là có nguyên do. Cậu đi điều tra em gái của Hạ Băng Đình là Hạ Y Y đi, tôi nhớ cô ta và Ôn Tinh là bạn cùng phòng, chuyện đứa bé có thể bắt đầu điều tra từ Hạ Y Y.”
Trần Trạch cũng đang lái xe, anh ta liền hỏi: “Anh có định giúp Hạ Y Y ở lại trường không?”
"Không phải cái gì tôi cũng có thể thỏa mãn cô ta, trước tiên cứ án binh bất động." Lương Nham nói.
Trần Trạch bây giờ mới nghe được Lương Nham quả nhiên cũng rất tàn nhẫn với Hạ Băng Đình, anh ta chưa bao giờ biết mối tình tay ba giữa Lương Nham, Dương Cung và Hạ Băng Đình là như thế nào, anh ta chỉ mơ hồ biết rằng năm đó Hạ Băng Đình hình như đã làm chuyện một chân đạp hai thuyền với Lương Nham. Hiện tại xem ra hình như là còn có một chuyện ầm ĩ gì đó khác, nếu không Lương Nham cũng sẽ không tuyệt tình với cô ta như vậy.
Trần Trạch cúp điện thoại, chợt nhớ tới Ôn Tinh cũng có ý định muốn ở lại trường học, anh ta lại gọi lại cho Lương Nham: "Anh ơi, Tinh Tinh của em cũng muốn ở lại trường, chuyện lần trước em đã làm cô ấy rất không vui nên em muốn dỗ dành cô ấy."
"Biết rồi, cậu cứ bảo cô ấy làm tốt hết khả năng của mình, những chuyện còn lại tôi sẽ xử lý." Lương Nham nói.
"Cảm ơn anh trai! Chuyện của Hạ Y Y trong hai ngày tới em sẽ nhanh chóng giải quyết giúp anh." Trần Trạch cười nói.
Lương Nham bấm kết thúc điện thoại, anh bỗng có một trực giác không thể giải thích được, bạn gái Ôn Tinh của Trần Trạch không phải là người dễ dụ dỗ như vậy, anh có cảm giác mơ hồ rằng những lời nịnh nọt của Trần Trạch hình như đã được sử dụng không đúng chỗ, nhưng anh và Ôn Tinh tiếp xúc quá ít nên anh không thể phán đoán trực giác của mình có đúng hay không.