Hạ Y Y đã xin nghỉ cả tuần này vì nhà có tang, nhưng tin tức về việc gia đình Ôn Tinh hại chết mẹ của Hạ Y Y đã nhanh chóng lan truyền trong trường đại học của bọn họ.

Ôn Tinh cũng có nghe được những tin đồn này, nhưng cô cũng không thèm tranh cãi, chỉ lo làm việc mình nên làm, kế hoạch cuối tuần đưa Trần Trạch về nhà gặp cha mẹ cũng không có gì thay đổi.

Ôn Tinh đã hẹn với Trần Trạch gặp nhau trực tiếp tại nhà cô vào lúc bảy giờ tối thứ bảy. Khoảng bốn, năm giờ, Trần Trạch nói với Ôn Tinh rằng anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng cuối cùng anh ta vẫn không đến đúng giờ, mãi đến sau chín giờ mới thấy bóng dáng anh ta xuất hiện, anh ta cũng không thèm trả lời tin nhắn hay trả lời cuộc gọi nào từ Ôn Tinh, cô lo lắng đến mức thậm chí còn cả gan gọi thẳng để hỏi Lương Nham.

Lương Nham không biết số của Ôn Tinh, cho nên khi điện thoại di động của anh nằm trên bàn reo lên, anh liền đi và cầm tách trà lên, anh đứng dậy đi về phía cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn. Bên ngoài trời đã tối, ánh đèn thành phố phía xa xa trông vô cùng lạnh lẽo và buồn chán.

Lương Nham nhấp một ngụm trà, anh cởi cà vạt ra và cởi bớt hai cúc đầu tiên của áo sơ mi, đầu óc này nào cũng phải hoạt động hết công suất lúc này lại trở nên trống rỗng, anh nhàm chán suy nghĩ phải làm gì để vượt qua đêm nay.

Đúng lúc này, tiếng chuông từ điện thoại của anh lại vang lên lần thứ hai, tần suất có vẻ rất gấp gáp và căng thẳng, Lương Nham quay người lại nhìn điện thoại, anh trầm ngâm một hồi rồi mới quyết định nhấc máy. Anh nhấc điện thoại lên mà không nói gì, nhưng đối phương lại nóng lòng lên tiếng trước, một giọng nói nhẹ nhàng mang theo vẻ lo lắng và căng thẳng vang lên: "Anh Lương, em là Ôn Tinh , xin lỗi đã làm phiền anh vào cuối tuần."

Lương Nham hơi ngạc nhiên, sau đó anh lại nghĩ đến Trần Trạch, anh nhớ rằng hôm nay anh ta có nói với anh rằng anh ta sẽ đến nhà của Ôn Tinh để gặp mặt cha mẹ cô, vì thế anh không khỏi trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Anh có thể liên lạc với Trần Trạch được không? Em đã gọi cho anh ấy nhiều lần nhưng không thấy anh ấy bắt máy. Em lo anh ấy sẽ xảy ra chuyện gì đó, anh có cách nào để liên lạc với anh ấy không?"

“Cô bắt đầu mất liên lạc với cậu ta từ khi nào?”

Ôn Tinh nói cho anh nghe thời gian cuối cùng cô liên lạc với Trần Trạch, đã gần bốn tiếng đồng hồ kể từ lần cuối cô liên lạc với anh ta.

Nghe vậy, Lương Nham liền an ủi Ôn Tinh: "Đừng lo lắng, để tôi liên lạc với cậu ta, nếu liên lạc được tôi sẽ kêu cậu ta gọi lại cho cô, còn nếu không thì tôi sẽ kêu người đi tìm cậu ta."

“Vậy nửa tiếng nữa em gọi lại cho anh, được không?” Ôn Tinh nói.

"Đợi tôi liên lạc với cô." Lương Nham nói xong rồi cúp điện thoại.

Ôn Tinh nghe tín hiệu bận, nhớ lại thái độ lạnh lùng nửa vời của Lương Nham trong bệnh viện, cô không biết liệu mình có thể tin tưởng anh hay không, nhưng cô không thể nghĩ ra ai khác có thể giúp cô liên lạc với Trần Trạch.

Bên kia, Lương Nham vừa cúp điện thoại thì lập tức gọi điện cho Trần Trạch. Không giống như Ôn Tinh, điện thoại vừa reo hai lần thì Trần Trạch đã nhanh chóng nhấc máy.

Câu đầu tiên của anh ta là: "Anh ơi, chị Dương Cung say rồi, em vừa đưa chị ấy về khách sạn, anh có thời gian thì qua đây giúp em với."

Lương Nham đặt mạnh tách trà trong tay xuống làm phát ra một tiếng "cạch", anh trầm giọng hỏi Trần Trạch: "A Trạch, cậu có biết mình đang làm gì không?"

"Chị Dương Cung say rượu rồi gọi điện cho em, em không thể bỏ mặc chị ấy một mình được." Trần Trạch trượt người xuống bên cạnh giường, hai tay gắt gao nắm chặt, trên mặt đi cũng mất đi thần sắc.

"Bây giờ mới mấy giờ mà cô ta đã say đến bất tỉnh nhân sự rồi à, mụ điên này!" Lương Nham nghiến răng nghiến lợi lên tiếng.

"Anh ơi, anh có thể qua đây một chuyến được không? Chị Dương Cung rất muốn nói chuyện vui vẻ với anh." Giọng nói của Trần Trạch có phần cầu xin.

"Tôi không có gì để nói với cô ta. Tôi hiểu cô ta hơn cậu. A Trạch, cô ta không cần sự thương hại hay giúp đỡ của cậu, nếu cậu muốn diễn với cô ta thì cứ ở đó đi." Lương Nham kiên quyết từ chối.

Trần Trạch không nói gì, anh ta vô thức quay đầu lại, nhìn thấy Dương Cung đang nằm trên giường không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, hình như cô ta không hề say, ánh mắt lúc này vô cùng tỉnh táo nhưng có vẻ trống rỗng.

Trần Trạch nhìn thấy cảnh này liền muốn cú điện thoại, nhưng Dương Cung liền chạy tới giật lấy điện thoại di động của anh ta và bật loa ngoài, trong điện thoại vang lên rõ ràng giọng nói của Lương Nham: "Cô ta điên rồi, chẳng lẽ cậu cũng điên theo cô ta luôn sao? A Trạch? Cậu có biết hôm nay mình phải làm gì không? Bạn gái Ôn Tinh của cậu hay Dương Cung quan trọng hơn?"

"Lương Nham! Anh nói rõ ràng cho tôi biết, tôi điên ở chỗ nào chứ?" Dương Cung hét lớn vào điện thoại.

Lương Nham cũng khẽ giật mình, sau đó anh nghe thấy tiếng Trần Trạch và Dương Cung điên cuồng tranh giành điện thoại di động, anh dứt khoát lên tiếng: "Nói cho tôi biết địa chỉ khách sạn, tôi sẽ đến đó ngay."

"Đừng nói cho anh ta biết!" Dương Cung tức giận nói.

"Nhạc Thành Nam!" Trần Trạch vội vàng nói ra tên khách sạn.

Trên đường Lương Nham đến khách sạn lại nhận được một cuộc gọi khác của Ôn Tinh, lúc đầu anh có ý nghĩ không muốn nghe máy, nhưng sau đó lại nghĩ đến sự lo lắng của Ôn Tinh nên liền mềm lòng nhấc máy.

Ôn Tinh ở đầu bên kia thực sự sốt ruột, cô lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Anh, anh có thể liên lạc với Trần Trạch được chưa?"

"Đã liên lạc." Lương Nham trả lời, trong khi trong đầu anh đang nhanh chóng suy nghĩ xem nên nói gì để có thể giải quyết ổn thỏa.

"Anh ấy không sao chứ? Tại sao anh ấy lại không bắt máy của em? Anh gọi vào di động của anh ấy à?" Ôn Tinh vội vàng hỏi.

"Không phải, tôi đã gọi cho luật sư. Điện thoại di động của cậu ta bị hỏng nên không nghe máy được." Lương Nham chậm rãi nói.

“Luật sư?” Ôn Tinh sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra: “Là vì ​​chuyện của gia đình em sao?” Cô đoán Trần Trạch đang gặp tình trạng khó xử giữa cô và anh trai anh ta.

Lương Nham nhếch môi, lạnh lùng nói: "Chuyện cụ thể tôi cũng không rõ."

"Vậy anh có thể cho em số điện thoại của luật sư được không? Em muốn liên lạc với Trần Trạch." Ôn Tinh vội vàng nói.

"Tôi sẽ kêu anh ta liên lạc với cô." Nói xong, Lương Nham liền cúp điện thoại, đèn giao thông phía trước đã chuyển sang màu vàng và đang đếm ngược ba giây, anh lập tức nhấn ga và tăng tốc vượt qua.

Việc đầu tiên Lương Nham làm khi đến khách sạn là kéo Trần Trạch vừa mở cửa ra khỏi phòng, anh ấn anh ta vào tường hành lang và đánh vào đầu anh ta: "Sao cậu có thể hành động mập mờ như vậy chứ?"

Trần Trạch cảm nhận được sức mạnh trong tay của Lương Nham, anh ta cũng biết anh đang tức giận, thực ra anh ta cũng tức giận giống như anh, nhưng anh ta còn chưa kịp nói một lời.

Lương Nham càng tức giận hơn khi nhìn thấy sự hèn nhát của Trần Trạch, anh siết chặt cổ áo của anh ta một lúc rồi mới chịu buông lỏng ra, còn giơ chân đá anh ta một cái: "Biến đi và làm những gì cậu phải làm! Nơi này cứ để cho tôi."

“Em xin lỗi anh, em chỉ hi vọng anh và chị Dương Cung có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng một lần.” Trần Trạch giống như không cảm thấy đau đớn, anh ta loạng choạng hai bước, nhưng miệng vẫn cứng rắn nói ra những lời như thế.

"Cậu đã kể hết mọi chuyện cho cô ta nghe rồi sao?" Vẻ mặt của Lương Nham lập tức trở nên xám xịt, trong mắt còn hiện lên vẻ nguy hiểm.

“Không có.” Trần Trạch lập tức phủ nhận, anh ta vô thức ưỡn thẳng sống lưng, dáng vẻ có chút khẩn trương.

Vẻ mặt của Lương Nham dần dần trở lại bình thường, anh liếc nhìn cánh cửa tự động đóng lại và nói: "Hôm nay đã hẹn gặp cha mẹ của bạn gái mà lại đến muộn, ngay cả lời giải thích cậu cũng chưa chuẩn bị luôn à?"

Trần Trạch lắc đầu, anh ta không ngờ sự việc lại xảy ra như thế này. Buổi chiều khi đang trên đường đến nhà Ôn Tinh, anh ta liền nhận được điện thoại của Dương Cung, cô ta nói mình đang uống rượu một mình ở một quán bar gần khách sạn, rất muốn say nhưng lại không say được, còn hỏi Trần Trạch có muốn đến uống với cô ta hay không, còn bảo anh ta gọi Ôn Tinh cùng tới.

Trên đường đến nhà Ôn Tinh cũng trùng hợp đi ngang qua khách sạn nơi Dương Cung ở, Trần Trạch định đến đó xem xét tình trạng của Dương Cung, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng cô đơn, chán nản và say xỉn của cô ta, anh ta không đành lòng để cô ta một mình. Tâm trạng cô ta như vậy làm cho Trần Trạch cảm thấy rất giày vò, anh ta biết mình rất có lỗi với Ôn Tinh, anh ta cũng từng nghĩ đến việc kiếm cớ hoãn cuộc gặp mặt ngày hôm nay với cha mẹ cô, nhưng dù lời nói dối có khéo đến đâu, anh ta cũng không thể đành lòng nói dối Ôn Tinh nên cứ lần lượt trì hoãn, càng ngày càng sợ hãi khi nghe thấy Ôn Tinh gọi tới.

Lương Nham không kiên nhẫn nhíu mày nói: "Trên đường tới đây tôi đã bảo bác sĩ Hoàng đưa cho luật sư Tưởng một bản ghi chép khám bệnh, mọi chuyện còn lại là do cậu tự mình bịa ra.”

"Anh... anh đây là..." Trần Trạch rất bất ngờ và ngạc nhiên.

Lương Nham sốt ruột giơ chân muốn đá Trần Trạch thêm một cái nữa: "Nếu cậu muốn chia tay với Ôn Tinh thì ngay lập tức nói cho cô ấy biết chân tướng!"

Trần Trạch theo bản năng liền né tránh, đột nhiên trở nên đỏ mặt, anh ta không muốn chia tay với Ôn Tinh.

Lương Nham thấy thế thì nghiêm khắc nói: "Đầu óc cậu tỉnh táo một chút."

Trần Trạch hoàn toàn không ngẩng đầu lên được, nhìn thấy Lương Nham bấm chuông cửa, anh ta vô thức muốn đi theo anh, nhưng Lương Nham đã thô bạo đẩy anh ta ra và chửi mắng một câu: "Cút nhanh lên."

Lúc này Trần Trạch mới ngượng ngùng rời đi, lúc xoay người lại anh ta còn thở dài một hơi. 

Trong phòng khách sạn, Dương Cung nghe thấy tiếng chuông cửa liền biết là Lương Nham tới, cho nên cô ta vừa mở cửa vừa tức giận nói: “Có chuyện gì?"

Khi Lương Nham đối mặt với Dương Cung, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng nhưng lông mày lại khẽ động, anh đi thẳng qua Dương Cung đi vào phòng và nói: “Đóng cửa lại.”

Trước mặt Lương Nham, cơn say của Dương Cung đã hoàn toàn tiêu tan, nhưng lời nói của Lương Nham lập tức khiến cô ta lại say.

Lương Nham nói: "Dương Cung, nếu cô không muốn làm hại A Trạch thì sau này ít tìm cậu ta lại đi."

"Anh nói thế là có ý gì, Lương Nham? Anh đang dạy dỗ tôi sao?" Dương Cung có chút xấu hổ nên liền trở nên cáu kỉnh.

"Tôi dạy cô sai cái gì sao?" Lương Nham hơi quay mặt lại, ánh mắt sắc bén của anh rơi vào Dương Cung: "Cậu ta là đứa em tôi coi trọng nhất, tôi tuyệt đối không cho phép cô quấy rầy cuộc sống của cậu ta."- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

“Sao tôi lại có thể quấy rầy cuộc sống của A Trạch được chứ? Nó cũng là em trai của tôi mà! "Dương Cung càng thêm xấu hổ không chịu nổi.

“Cô coi cậu ta là em trai, vậy còn cậu ta coi cô là gì, chẳng lẽ cô không biết chuyện gì thật sao? Cô đừng có giả bộ với tôi, đừng nói là cô không biết cậu ta thích cô. "Lương Nham nói trúng tim đen vạch trần sự mập mờ của hai người.

Dương Cung hận Lương Nham như vậy, cô ta nhìn chằm chằm anh một lát, càng lúc càng không nói nên lời, càng ngày càng cảm thấy xấu hổ: “Anh đừng có đứng đó nói hươu nói vượn, tô và cậu ta hoàn toàn không có khả năng, tôi đối với cậu ta chỉ là tình cảm chị gái với em trai đơn thuần mà thôi.”

“Vậy thì cô không nên lợi dụng tình cảm của cậu ta dành cho cô. Nếu thực sự chỉ là quan hệ chị gái em trai, vậy tại sao hôm nay cô lại gọi điện cho cậu ta? Cậu ta đã có bạn gái, hôm nay cậu ta sẽ về nhà gặp mặt cha mẹ của bạn gái của cậu ta, cậu ta còn chuẩn bị kết hôn luôn rồi." Giọng điệu của Lương Nham rất tàn nhẫn, nếu không phải vì A Trạch, anh cũng không rảnh mà đến đây nói chuyện với người phụ nữ điên này.

Dương Cung lắp bắp kinh hãi: "Tôi không biết hôm nay cậu ta sẽ đi gặp mặt cha mẹ bạn gái! Cậu ta cũng không nói cho tôi biết!"

"Cô cũng nhớ cậu ta đã có bạn gái sao? Cô ấy tên là Ôn Tinh, lần trước khi cô say rượu là cô ấy chăm sóc cô cả đêm." Lương Nham nói.

Dương Cung nhìn thấy Lương Nham thiếu chút nữa đã viết chữ ‘ghét’ lên mặt, mà cô ta cũng cảm thấy vô cùng ủy khuất, cô ta luôn bị Lương Nham hiểu lầm, cô ta cảm giác ở trong lòng anh cô ta chính là một người phụ nữ ích kỷ và có vô số tâm cơ.

"Tôi nói rồi! Tôi không biết hôm nay A Trạch và Ôn Tinh có hẹn gặp với cha mẹ cô ấy!" ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Hiện tại đã biết rồi chứ?" Lương Nham nghiến răng nghiến lợi nói gằn từng chữ.

Dương Cung hoàn toàn không nói nên lời, thế giới nội tâm và nhận thức của cô ta luôn bị Lương Nham dễ dàng phá vỡ. Lý do có lẽ giống như Lương Nham đã nói trước đây, bọn họ là loại người hoàn toàn khác nhau. Những điểm anh để ý chưa bao giờ là những điểm cô ta sẽ quan tâm, còn những điểm cô ta lo lắng thì hầu hết đối với anh đều là những điều vô nghĩa.

Sau khi Lương Nham nói xong những gì cần nói, anh đứng dậy định rời đi, nhưng Dương Cung đột nhiên ôm anh từ phía sau. Cô ta áp chặt mặt vào lưng anh, giọng điệu run run gần như cầu xin: "Lương Nham, anh đừng đi, anh có thể đừng cay nghiệt với em như vậy được không? Em không đáng ghét như anh nghĩ đâu, em xin anh, đừng đối xử tệ với em như vậy, em..."

Lương Nham vặn tay Dương Cung, phát hiện cô ta đang ôm anh rất chặt, anh muốn tránh thoát chỉ có thể động thủ, nhưng anh không thể động thủ, dù sao Dương Cung cũng là phụ nữ.

“Cô có thể lý trí một chút được không, Dương Cung?” Lương Nham lạnh giọng hỏi.

“Anh có nguyện ý kết hôn với em không? Em không ngại anh không yêu em, em yêu anh là được.” Dương Cung phát hiện mình thật sự uống say, cho nên đầu óc cô ta lúc này hết sức thanh tỉnh bày tỏ rõ ràng khát vọng của mình, cô ta chấp nhận bản thân hèn mọn yếu ớt trước mặt Lương Nham, ý đồ đổi lấy sự đồng tình và mềm lòng của anh.

Nhưng Lương Nham vẫn rất nhẫn tâm, anh nói: "Nếu chúng ta kết hôn vậy thì cả hai đều không ai được hạnh phúc.”

Dương Cung cảm thấy rất đau đớn, cô ta ôm chặt bộ đồ của Lương Nham, tự hỏi liệu có cách nào có thể trực tiếp đi vào trái tim anh thông qua quần áo và cơ thể anh hay không. Cô ta không biết anh muốn gì, cũng không hiểu tại sao bản thân ưu tú lại trở nên vô dụng trước mặt anh. Cô chỉ có thể hết lần này đến lần khác buồn bã cầu xin anh: “Em cầu xin anh, Lương Nham, đừng làm vậy với em… Em quay về Trung Quốc hoàn toàn là vì anh, em cầu xin anh… chúng ta chung sống thật tốt nhé. Về sau em nhất định sẽ nghe lời anh, cố gắng hiểu anh, nhượng bộ tính tình của anh..."

"Dương Cung, cô có thể giống như một con người được không? Trong cuộc sống của cô còn có rất nhiều lựa chọn khác và cô vẫn có thể sống tốt." Lương Nham hoàn toàn không thể hiểu được Dương Cung đang cố chấp cái gì, anh tuyệt đối sẽ không để chuyện ngoài kế hoạch quấy nhiễu nhịp sống của anh. Cuộc sống nên là một hành trình tự do, con người là chủ nhân của cảm xúc và dục vọng của mình chứ không phải là nô lệ.

Dương Cung vô cùng thống khổ, chỉ có thể buông anh ra và đánh cược một phen, cô ta kéo mạnh Lương Nham và nhanh chóng kiễng chân hôn lên môi anh. Trong khi hôn anh, cô ta vội vàng mò mẫm cởi khuy quần áo của anh, nhưng chỉ chưa đầy vài giây, cô ta đã bị anh ném xuống ghế sofa.

Lương Nham hoàn toàn mất kiên nhẫn và lập tức vung tay đẩy mạnh cô ta ra Sau khi đẩy Dương Cung xuống ghế sô pha, anh liền xắn tay áo bỏ đi không nói một lời, để lại Dương Cung che mặt nằm trên ghế sô pha khóc nức nở. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Ôn Tinh sốt ruột đi qua đi lại trước cổng tiểu khu, cuối cùng cũng nhìn thấy xe của Trần Trạch xuất hiện, cô thở phào nhẹ nhõm, đứng bên đường vẫy tay với anh, Trần Trạch nhanh chóng chạy đi đỗ xe, Ôn Tinh lập tức chạy tới ôm lấy anh ta, lo lắng nói: "Em bị anh dọa chết mất, Trần Trạch..."

Trần Trạch hít sâu một hơi, anh ta cũng đưa tay ôm lấy Ôn Tinh, mỉm cười lấy điện thoại di động từ trong túi ra cho cô xem và bình tĩnh giải thích: “Xin lỗi, Tinh Tinh, điện thoại di động của anh bị rơi ở bệnh viện, màn hình bị hỏng nên không hoạt động. Buổi chiều luật sư Tưởng hiếm khi rảnh rỗi hẹn anh trò chuyện một chút về vụ án, vốn định đi một giờ sẽ về nhưng nào ngờ ông ấy đột nhiên phát bệnh, anh vội vàng đưa ông ấy đến bệnh viện nên mới bị trì hoãn đến bây giờ, để anh vào giải thích với mẹ em và chú cô, hy vọng bọn họ..."

"Em biết, em biết, không có việc gì." Ôn Tinh ngăn không cho Trần Trạch nói tiếp, cô giơ tay che miệng anh ta lại: "Không cần giải thích, em đã nói với bọn họ rồi."

Ôn Tinh như vậy khiến Trần Trạch vốn đã điều chỉnh tâm lý bỗng sửng sốt, một lúc sau anh ta mới thấp giọng hỏi: “Sao em không chất vấn anh, hiện giờ thông tin liên lạc tiến bộ như vậy, tại sao anh lại không dùng phương thức khác để liên lạc với em, lại làm cho em cảm thấy lo lắng cho anh lâu như vậy?

Ôn Tinh mỉm cười, lắc đầu nói: “Bởi vì em biết anh vì chuyện của nhà em mà cũng cảm thấy rất khó xử, một bên là em, một bên là anh của anh, nếu anh đã không thể nói chuyện với anh mình thì việc này cứ để nhà em giải quyết, chuyện luật sư mẹ em và chú sẽ tự mình tìm, anh không cần can dự vào đâu Trần Trạch."

Trần Trạch kinh ngạc nhìn Ôn Tinh, anh ta cảm thấy có chút áy náy khi đối mặt với Ôn Tinh chân thành trước mặt.

Ôn Tinh cũng tiếp tục giải thích: “Vì không tìm được anh nên em mới gọi điện cho anh trai anh. Thái độ của anh trai anh hình như không tốt lắm, khi nhắc đến chuyện luật sư thì thái độ của anh ấy có vẻ không tốt lắm, cho nên em cũng cảm thấy rất khó chịu khi thấy hai người trở nên ầm ĩ như vậy.”

Trần Trạch không nói nên lời, anh ta biết Lương Nham đã vì mình suy tính kỹ càng, anh ta cũng biết Ôn Tinh rất tin tưởng anh ta, nhưng anh ta lại không thể làm chủ nhân của chính mình, khó trách Lương Nham lại tức giận như thế.

Ôn Tinh nắm tay Trần Trạch và dẫn anh ta về nhà, cô có vẻ rất vui vẻ và không bị ảnh hưởng bởi sự đến muộn của Trần Trạch, cô chấp nhận tất cả những sự việc bất ngờ xảy ra. Trần Trạch luôn cho rằng Ôn Tinh là một cô gái rất lạc quan, có vẻ ngoài hiền lành và trái tim dịu dàng, phải đến khi ngồi vào bàn ăn của cô và nói chuyện với Giang Lăng về việc đấu thầu, anh ta mới phát hiện ra Ôn Tinh cũng có một mặt lạ lùng làm anh ta cảm thấy khá ngạc nhiên.

Giang Lăng không thích sự đến muộn của Trần Trạch vì bà ấy cho rằng anh ta không coi trọng Ôn Tinh, hơn nữa Lương Nham còn là anh trai của anh ta, vậy nên bà ấy càng có thành kiến với bọn họ. Vì vậy, khi thấy Trần Trạch đến muộn và Ôn Tinh dẫn anh ta vào, Triệu Truyền Hùng thì nhiệt tình đứng lên chào hỏi, còn Giang Lăng thì liền đứng lên trở về phòng và cũng không có ý định chào đón anh ta. Ôn Tinh đi tới gõ cửa phòng bà ấy, Trần Trạch ở ngoài cửa áy náy xin lỗi mấy lần và nhiệt tình giải thích, sau khi nghe anh ta đến trễ là do đi tìm luật sư, vẻ mặt bà ấy mới dịu lại đôi chút, nhưng phải hơn nửa giờ sau bà ấy mới chịu ra khỏi phòng.

Giang Lăng vừa đi ra, Ôn Tinh liền vào phòng bếp hâm nóng đồ ăn cho Trần Trạch. Trần Trạch, Giang Lăng và Triệu Truyền Hùng đang ngồi ở bàn ăn nói chuyện, anh ta tìm thời cơ đem chuyện đấu thầu nói ra: “Anh trai cháu thật ra cũng biết chuyện này không thể trách là do tai nạn xe cộ, nhưng người chết là một chuyện rất nghiêm trọng, anh ấy cũng không muốn người bên kia lại thêm đau lòng, bởi vậy việc này anh ấy cũng sẽ đưa ra bồi thường xứng đáng, chuyện đấu thầu này, anh ấy đã dặn dò cháu đi xử lý."

Ôn Tinh vừa lúc bưng ra một đĩa thịt kho, cô nghe vậy liền cười nói: "Trần Trạch, anh của anh đang nói đùa sao? Anh nói là anh ta cũng biết đúng sai nhưng cuối cùng vẫn bắt nhà em phải nhận lỗi sao, anh ta coi nhà em như kẻ ngốc đấy à?"

Trần Trạch có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ buông bỏng trên gương mặt của Giang Lăng và Triệu Truyền Hùng, khi nghe Ôn Tinh nói ra những lời như thế, an ta cũng cảm thấy khá bất ngờ không biết phải nói sao, anh ta liếc nhìn cô, có chút kinh ngạc và cũng có chút lo lắng.

Giang Lăng cũng liếc nhìn Ôn Tinh, vẻ mặt bà ấy nghiêm nghị bình tĩnh nói: "Tinh Tinh, chỗ người lớn nói chuyện con đừng nên xen vào."

"Bộ con nói sai gì sao?" Ôn Tinh hỏi Giang Lăng, cô mỉm cười nhìn bà ấy nhưng nụ cười dần dần nhạt đi. Cảnh tượng này rất quen thuộc với Ôn Tinh, cô không biết từ khi nào mà mẹ cô bắt đầu có tình trạng miệng không đồng nhất, bà ấy thường xuyên hứa hẹn với cô rất nhiều điều, nhưng cuối cùng lại quên mất hoặc thay đổi lời hứa. Bà ấy luôn cố gắng làm cho cô hiểu rằng mọi người phải thích nghi với mọi thứ phức tạp vì những trách nhiệm khác nhau, và cô cũng đã cố gắng học tập chăm chỉ, học nhiều đến mức ngày càng cảm thấy mệt mỏi với chuyện này. Ôn Tinh luôn nhạy bén và trưởng thành hơn các bạn bè đồng trang lứa, nhưng khi gặp phải sự phức tạp của Giang Lăng, cô luôn cảm thấy mình như mới lần đầu ra đời, chuyện này làm cho cô khó có thể chấp nhận ngay lập tức.

Lúc này đây, Giang Lăng lại một lần nữa khiêu chiến năng lực tiếp thu của Ôn Tinh, sự chính trực dũng cảm thiện lương là bà ấy dạy cho cô, bà ấy còn dạy cô làm người phải biết mạnh mẽ và kiên trì. Hai ngày trước ở trong bệnh viện, suy nghĩ và thái độ của Giang Lăng rất rõ ràng, dáng vẻ khăng khăng bất chấp tin đồn của bà ấy vẫn còn in rất rõ ràng trong lòng Ôn Tinh, nhưng giờ phút này đã hoàn toàn sụp đổ.

Giang Lăng không để ý đến lời nói của Ôn Tinh, bà ấy nhìn Trần Trạch, nói: "Thì ra anh trai cậu là chủ tịch của Lương thị à"

Trần Trạch gật đầu.

"Vậy tôi có thể hẹn anh ta gặp mặt để bàn chuyện đấu thầu được không?" Giang Lăng mỉm cười hỏi Trần Trạch, giọng điệu của bà ấy hoàn toàn thay đổi sang vẻ ấm áp, thái độ thay đổi rất vi diệu.

Trần Trạch mỉm cười, anh ta suy nghĩ một chút rồi bình tĩnh nói: "Nếu anh ấy biết hai người chịu nhượng bộ như vậy thì chắc hẳn anh ấy cũng rất vui vẻ muốn cảm ơn hai người." Nhưng ánh mắt của anh ta không khỏi liếc nhìn Ôn Tinh, anh ta thấy cô lại quay vào phòng bếp.

“Thật ra trong chuyện này không có đúng sai, chỉ là mọi người cùng nhất trí lùi lại một bước, vừa không làm lãng phí thời gian vừa có thể hòa khí sinh tài, có thể nó là vẹn toàn cho cả đôi bên." Triệu Truyền Hùng vui vẻ cười nói.

Giang Lăng lần này cũng không có phản bác Triệu Truyền Hùng mà chỉ mỉm cười, khi thấy Ôn Tinh bưng cá ra, bà ấy đưa tay sửa lại khăn choàng trên vai và nói với cô: "Cá nóng sẽ không ngon, không phải mẹ bảo con khoan dọn cá lên rồi sao?"

"Mẹ chưa từng nói chuyện này, nhưng Trần Trạch thích ăn cá." Ôn Tinh vẫn đặt cá lên bàn, sau đó chán nản lên tiếng: "Con về phòng trước, mọi người dùng cơm với Trần Trạch đi." Nói xong cô liền trở về phòng.

Trần Trạch hoàn toàn không ngờ tới người có mâu thuẫn nhất lại là Ôn Tinh, anh ta cũng đột nhiên ý thức được mình chưa từng chân chính hiểu rõ Ôn Tinh, anh ta chưa từng suy xét đến lập trường của cô.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trần Trạch, Giang Lăng chậm rãi đứng dậy nói: "Để tôi đi nói chuyện với con bé. Cậu Trần, cậu ăn từ từ đi. Con bé vẫn còn là một đứa trẻ nên có vài việc nó khá cố chấp."

“Hay là con đi nói chuyện với cô ấy đi, dì?” Trần Trạch vội vàng đứng dậy.

"Cậu ăn cơm trước đi. Tốt nhất vẫn nên là tôi đi, tôi hiểu con bé hơn cậu." Giang Lăng bình tĩnh nhìn Trần Trạch, sau đó gật đầu với anh ta.

Trần Trạch chậm rãi ngồi lại, nhìn thấy Triệu Truyền Hùng mỉm cười nhìn anh ta như không có chuyện gì xảy ra, Triệu Truyền Hùng cũng cười nói: "Cứ để hai mẹ con nó nói chuyện với nhau đi, Tinh Tinh nghe lời mẹ nó nhất, đây cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra tình huống như vậy.”

Giang Lăng đi vào phòng Ôn Tinh, nhìn thấy cô bình tĩnh ngồi ở bàn làm việc và quay lưng ra cửa, bóng lưng thoạt nhìn rất bướng bỉnh.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play