Nói Chuyện Cùng Ánh Trăng

Chương 5


1 tháng

trướctiếp

Người gọi Ôn Tinh chính là Triệu Truyền Hùng.

Giang Lăng cùng Triệu Truyền Hùng đến bệnh viện giải quyết tiền thuốc men, không ngờ vừa đến bệnh viện lại biết được tin mẹ Hạ Băng Đình qua đời. Bệnh nhân là đột tử ngoài ý muốn, hai ngày trước sau khi bà ấy thức dậy liền đi vào toilet, nhưng đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu khó chịu, sau đó không may bị ngã ngửa về phía sau, cái ót nặng nề đập mạnh xuống đất một cái, dẫn đến xuất huyết não và rơi vào tình trạng hôn mê, cấp cứu không tỉnh, bác sĩ nói từ nay về sau bà ấy đã hoàn toàn trở thành người thực vật, nhưng không ngờ tới trưa đã nghe tin bà ấy đã qua đời.

Người nhà Hạ Băng Đình đổ lỗi cho Triệu Truyền Hùng về cái chết của mẹ cô ta, cô ta cho rằng do chân của bà ấy bị thương nên bà ấy mới bị ngã, nếu không có vết thương ở chân thì tình trạng sẽ không đến mức nghiêm trọng như vậy. Loại lời nói này khiến người ta cảm thấy cực kì khó chịu, tính tình nóng nảy của Giang Lăng lập tức nổi lên, đối mặt với những lời buộc tội vô lý của người khác, bà ấy lạnh lùng nói: “Cô không cần ở đây nói nhảm với tôi, tìm người hiểu đạo lý tới đây nói chuyện với tôi, bằng không thì gọi luật sư đến nói chuyện, nếu mấy người còn tiếp tục nói hươu nói vượn nữa thì tôi sẽ trực tiếp kiện các người trước đấy."

Nào ngờ Hạ Băng Đình lập tức điện thoại cho thân thích trong nhà và kể cho bọn họ nghe người gây tai nạn không hề có áy náy nào về cái chết của mẹ cô ta và còn tỏ ra kiêu ngạc và trịch thượng đến mức nào. Cô ta và Giang Lăng nói chuyện cũng không có ý nghĩa gì, cô ta cũng hy vọng có thể nhìn thấy sự áy náy trên gương mặt của bọn Giang Lăng nhưng Giang Lăng đã sớm mất kiên nhẫn, dáng vẻ bà ấy vẫn lạnh lùng vô tình, bà ấy cho rằng động cơ của đám người Hạ Băng Đình này chính là muốn lừa tiền.

Hạ Băng Đình nghe được Giang Lăng động một chút là lấy tiền ra để giải quyết, và còn nói muốn động đến pháp luật để tạo áp lực cho bọn họ, chuyện này càng thêm xát muối lên vết thương đau đớn vì vừa mất đi người thân của cô ta, cô ta cũng rất khổ sở, trong lòng ngoại trừ không cam lòng còn có oán hận, đúng lúc Lương Nham lại gọi điện thoại tới nói với cô ta một chuyện đáng ghét khác, cô ta liền thuận thế nói: "Lương Nham, anh giúp mẹ em đòi lại công bằng, em sẽ cho anh gặp An An một lần.”

Mà sau khi Lương Nham đến, cô ta lập tức tỏ ra yếu đuối và khóc lóc vô cùng thảm thiết trước mặt anh.

Ánh mắt Triệu Truyền Hùng trở nên nóng rực, ông ta nhìn ra Lương Nham là một người không thể coi thường, nhìn anh chẳng phân biệt tốt xấu đã hết sức bảo vệ Hạ Băng Đình. Giọng điệu của anh cũng thập phần bình tĩnh nói nếu bọn họ muốn lên tòa thì anh sẽ theo đến cùng. Điều này làm cho Triệu Truyền Hùng ngược lại cảm thấy lo lắng và sợ hãi, ông ấy liên tục khuyên Giang Lăng nên lùi lại một bước, nhưng Giang Lăng vẫn quyết không chịu nhượng bộ. Từ góc độ của bà ấy, bà ấy thấy không có lý do gì để dung túng cho người ác.

Triệu Truyền Hùng không muốn sự việc thực sự vượt quá tầm kiểm soát, trong lúc hoảng sợ, ông ấy chợt nhớ ra Ôn Tinh và Lương Nham có quen biết nhau nên đã bí mật gọi điện cho cô, nhờ cô thuyết phục Giang Lăng để xoa dịu tình thế bế tắc trước mắt.

Khi Ôn Tinh và Trần Trạch chạy tới bệnh viện, người thân của nhà họ Hạ đã gần như tản đi, Lương Nham đang ôm Hạ Băng Đình và đỡ cô ta ngồi xuống ghế sô pha ở khu vực nghỉ ngơi. Lão Ngô vội vàng mua nước mang tới, anh nhận lấy nước, mở nắp chai rồi đưa cho Hạ Băng Đình: “Anh bảo lão Ngô đưa em về nghỉ ngơi trước, những chuyện ở đây cứ để anh lo liệu.” Một bộ dạng bạn trai tri kỷ.

Hạ Băng Đình nghe vậy, trong đôi mắt đỏ sưng tấy của cô ta chợt lóe lên một tia cảnh giác, cuối cùng cô ta lắc đầu, yếu ớt nói: “Em muốn đợi thêm một lát nữa.”

"Vậy để anh kêu lão Ngô đi mua một ít đồ ăn, em và em gái em ăn chút gì đó trước đi." Lương Nham lại nói.

Hạ Băng Đình vẫn từ chối, Lương Nham ngẩng đầu nháy mắt với Lão Ngô, lão Ngô lại chạy đi mua đồ. Bộ dạng này của Lương Nham này đã làm cho Ôn Tinh và Trần Trạch cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Sự khác biệt khi anh đối xử và Dương Cung và khi anh đối xử với Hạ Băng Đình không phải là một chút.

Ôn Tinh liếc mắt nhìn lướt qua hai người bọn họ rồi đi thẳng về phía Giang Lăng và Triệu Truyền Hùng. Hạ Y Y đứng một mình ở cửa phòng bệnh, cô ta có vẻ khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Ôn Tinh đột nhiên xuất hiện tại đây, sự ngạc nhiên của cô ta nhanh chóng chuyển thành tức giận và ghê tởm khi cô ta nghe thấy Ôn Tinh gọi Giang Lăng là mẹ.

Ôn Tinh cũng nhìn thấy Hạ Y Y, cô cũng không chào hỏi mà chỉ nhìn cô ta chừng hai giây, sau đó quay người lại nhỏ giọng nói với Giang Lăng: “Cô ấy là bạn cùng phòng của con.”

Giang Lăng nghe được lời này thì có chút kinh ngạc, Triệu Truyền Hùng ở bên cạnh vội vàng ôm lấy vai bà ấy, nói: "Tôi nghĩ thôi quên đi, Giang Lăng, bà cứ coi như chúng ta gặp xui xẻo đi, đến hỏi xem có thể giúp được gì thì giúp cho người ta, dù sao người cũng đã chết, người chết là chuyện lớn, với lại đó cũng là bạn của Ôn Tinh..."

"Ông im đi, nếu ngay từ đầu bọn họ có thái độ muốn thương lượng, không hắt nước bẩn lên nhà chúng ta thì tôi cần gì phải tức giận như vậy?" Giang Lăng đẩy tay Triệu Truyền Hùng ra, bà ấy nhìn Ôn Tinh và hỏi: "Con và người bạn học này có quan hệ thế nào?”

"Cô ấy là Hạ Y Y, con cũng từng nhắc cô ấy với mẹ rồi." Ôn Tinh nói.

Nghe vậy, Giang Lăng khẽ nhướng mày suy nghĩ một lát, càng ngày càng cảm thấy không vui, sau đó bà ấy lạnh lùng nói: "Đúng là một nhà kì quái."

Ôn Tinh mím môi, cô đang suy nghĩ nên xử lý chuyện này như thế nào, sau đó theo bản năng liền đưa mắt nhìn về phía Trần Trạch.

Trần Trạch cứ đứng yên đó cũng không đi tới chào hỏi Lương Nham, vẻ mặt anh ta khi nhìn Lương Nham mơ hồ có chút buồn bã. Ôn Tinh bắt được biểu tình này của anh ta, sau đó cô lập tức nhìn về phía Lương Nham, người này đang nhẹ nhàng vỗ vai Hạ Băng Đình để an ủi, rồi đứng dậy đi về phía Trần Trạch.

Trần Trạch có chút chống cự lập tức lùi lại một bước, nhưng Lương Nham nhanh chóng bước tới khóc tay lên vai anh ta và đẩy anh ta đi ra ngoài.

Ôn Tinh thấy vậy thì cảm thấy có chút bất an, cô cau mày muốn đi theo bọn họ, nhưng Giang Lăng đã ngăn cô lại, bà ấy hỏi: "Đó là Trần Trạch phải không? Người bên cạnh là anh của cậu ta à?"

Ôn Tinh gật đầu.

"Không được đi, con muốn làm gì?" Giang Lăng hỏi.

"Không có gì." Ôn Tinh lẩm bẩm, cảm thấy có chút buồn rầu.

"Con nghĩ sao về việc này? Con có nghĩ mẹ đã làm gì sai không?" Giang Lăng hiển nhiên muốn Ôn Tinh đứng cùng lập trường với mình.

Ôn Tinh liếc nhìn Triệu Truyền Hùng, sau đó nhẹ giọng nói: “Mẹ, con cảm thấy mẹ nói đúng.”

Triệu Truyền Hùng bất đắc dĩ cười nói: "Chú cũng cho rằng mẹ con nói đúng, nhưng chuyện này cũng không nên làm to chuyện, mọi người đều hòa hoãn vui vẻ, chúng ta nhượng bộ một bước cũng không có gì gọi là quá lớn lao và nghiêm trọng, cùng lắm là bồi thường thêm chút tiền mà thôi.”

“Tại sao bọn họ lại không đề cập đến chuyện bệnh nhân xảy ra choáng váng trước khi bị ngã, hay là chuyện do bọn họ không chăm sóc bệnh nhân đàng hoàng nên bệnh nhân mới phải tự đi vào toilet và bị té ngã? Chẳng phải bác sĩ cũng đã nói nếu không phải là do hôn mê trước thì cũng sẽ không bị ngã thành cái dạng này sao, tốt nhất ông im miệng cho tôi." ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Ý của tôi là chúng ta thương lượng cùng lui một bước, bọn họ bày ra tư tưởng của mình, chúng ta bỏ ra nhiều tiền để bồi thường cho gia đình vừa mất đi người thân, chẳng phải chuyện này vẫn tốt hơn chuyện làm cho hai bên đều khó xử sao.” Triệu Truyền Hùng giải thích.

"Nếu bọn họ chịu xin lỗi ông thì tôi sẽ không truy cứu nữa, nhưng tôi không chấp nhận bỏ ra nhiều tiền để bồi thường cho bọn họ." Giang Lăng hừ lạnh nói.

"Haizz, cái bà này." Triệu Truyền Hùng càng ngày càng cảm thấy bất lực, ông ấy cau mày khẽ thở dài, ông ấy hoàn toàn không có biện pháp gì với Giang Lăng.

Ôn Tinh im lặng mỉm cười, cô vẫn luôn đồng tình với người cha dượng này, ông ấy vì yêu mẹ cô nên lúc nào cũng chấp nhận nhượng bộ mọi thứ.

Hạ Y Y mơ hồ có thể nghe được cuộc trò chuyện của gia đình Ôn Tinh: Đúng vậy, không truy cứu, không bồi thường tiền, bọn họ coi cái chết của mẹ cô ta vô cùng nhẹ nhàng như một con kiến hay một con muỗi bị đập chết vậy.

Hạ Y Y trừng mắt nhìn chằm chằm Ôn Tinh, cho đến khi cô cảm nhận được ánh mắt và quay người lại, khi ánh mắt bọn họ giao nhau, Hạ Y Y không thể kìm được cơn tức giận, cô ta khinh thường lẩm bẩm nói: “Kẻ giết người.” Ánh mắt của cô ta cũng rất tàn nhẫn.

Ôn Tinh không trả lời, cô quay mặt đi nhìn Hạ Băng Đình vẫn còn đang ngồi trên sô pha, cô ta đang cúi người ôm chặt ngực mình, một trạng thái căng thẳng thống khổ, giống như là đang cố gắng chống đỡ chính mình không được sụp đổ. So với Hạ Y Y, nỗi đau của cô ta còn chân thực hơn. Ôn Tinh quay mặt lại, trong lòng cũng không cảm thấy dễ chịu gì mấy, cô đã nhìn thấy dáng vẻ bị thương của mẹ Hạ Băng Đình ngày đó, chắc chắn không hề nghiêm trọng đến mức làm cho bà ấy phải tử vong, nhưng mạng sống của con người thực sự mong manh đến đáng kinh ngạc, vạn vật trên đời đều khó lường, người sống vẫn phải chịu đựng mọi cảm giác thể xác và tâm lý nếu muốn tiếp tục đối mặt với mọi thứ mà cái chết để lại.

Hạ Băng Đình nhíu mày, điện thoại di động trong túi xách cô ta rung mấy lần nhưng cô ta đều không bắt máy, nhưng cô ta cũng biết rõ là ai đang gọi đến. Điện thoại của cô ta vừa reo xong, điện thoại của Hạ Y Y ở bên kia lập tức vang lên.

Hạ Y Y lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn thấy ID người gọi, cô ta lập tức đi tới trước mặt Hạ Băng Đình. Hạ Băng Đình dường như cũng cảm nhận được nên liền ngẩng đầu lên, sắc mặt cũng không tốt lắm.

“Muốn nghe máy không?” Hạ Y Y lạnh lùng hỏi Hạ Băng Đình.

“Em muốn nghe thì cứ nghe.” Hạ Băng Đình trả lời.

Hạ Y Y quyết định nhận điện thoại, cô ta chậm rãi đi đến ghế sofa cách Hạ Băng Đình một khoảng, sau đó ngồi xuống và nhỏ giọng nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Chào anh rể.”

Hạ Băng Đình cụp mắt xuống nhìn xuống đất, khi Hạ Y Y đưa điện thoại ra nói An An muốn nói chuyện với cô, cô ta hít một hơi thật sâu rồi mới cầm điện thoại lên im lặng lắng nghe, cô ta nghe thấy đứa bé không ngừng gọi ‘mẹ’, phải mất một lúc lâu cô ta mới tìm lại được giọng nói của mình: "An An, ngoan nào, hai ngày nữa mẹ sẽ đến nhà bà nội đón con."

“Mẹ ơi, ôm ôm.” Giọng nói của đứa bé nghe vô cùng ngọt ngào và non nớt, đoán chừng chắc cũng đã hơn hai tuổi.

Chẳng bao lâu sau, chiếc điện thoại liền bị một người đàn ông lấy đi, anh ta nói: “Khi nào thì cô mới đến đón con? Mẹ tôi sức khỏe không tốt, bà ấy vẫn chưa biết chuyện chúng ta ly hôn, đứa trẻ này cũng không thể ở lại đây mãi được, bà ấy chắc chắn sẽ chịu không nổi,”

"Hôm nay mẹ tôi vừa qua đời, Khương Tuấn. Sau khi lo xong tang lễ cho mẹ tôi, tôi sẽ lập tức đến đón An An." Hạ Băng Đình nói.

"Mẹ cô qua đời? Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Khương Tuấn vô cùng kinh ngạc.

Hạ Băng Đình suy nghĩ một chút rồi nói: “Bởi vì tai nạn xe cộ.”

Khương Tuấn im lặng một lát rồi nói: "Chia buồn cùng gia đình cô, hai ngày nay thời tiết đã ấm lên, cô xem khi nào rảnh thì mang tới cho An An hai chiếc áo khoác mỏng, nếu không có thời gian thì kêu tôi đến lấy."

"Cảm ơn Khương Tuấn." Hạ Băng Đình nói.

Những lời này dường như đã khiến Khương Tuấn trở nên tức giận, anh ta lập tức dập mạnh điện thoại một cái “cạch”.

Hạ Băng Đình đưa điện thoại lại cho Hạ Y Y, cô ta đưa tay nhận lại, hừ một tiếng nói: “Anh rể thật xui xẻo khi gặp phải loại người như chị.”

Hạ Băng Đình không nói gì, đôi mắt tối sầm của cô ta chợt lóe lên một tia sắc bén.

Ôn Tinh mơ hồ nghe thấy Hạ Băng Đình gọi đứa bé kia là mẹ, đoán được cô ta đã kết hôn, hơn nữa lại còn có con, cô cảm thấy vô cùng bàng hoàng, lúc này cô đã hiểu được nỗi buồn của Trần Trạch, có lẽ anh ta cũng đang cảm thấy không hiểu tại sao Lương Nham lại đi kết giao với với một phụ nữ đã có gia đình. Ôn Tinh cũng không hiểu, trong lúc nhất thời cô bỗng cảm thấy Lương Nham thật đáng sợ và kỳ lạ.

Ở khu vực hút thuốc chỗ cầu thang thoát hiểm, Lương Nham ung dung dựa vào cửa sổ hút thuốc, Trần Trạch đứng sang một bên chờ anh lên tiếng trước, nhưng chờ hồi lâu vẫn không nghe thấy động tĩnh gì.

Vì vậy, Trần Trạch liền chủ động lên tiếng trước: "Anh, anh đang làm gì vậy? Tại sao anh lại làm như vậy với chị Dương Cung?"

Lương Nham phun ra một làn khói thuốc và chậm rãi nói: "Ngay từ đầu tôi đã không có ý định cưới cô ta."

"Không phải anh nói anh muốn kết hôn sao? Em tưởng anh..."

"Tôi chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, sao cậu lại nghĩ là thật chứ?" Lương Nham lập tức ngắt lời Trần Trạch, anh thản nhiên cười nói.

"Vậy còn Hạ Băng Đình là sao? Anh còn tin cô ta à? Cô ta đã phản bội anh, hơn nữa, cô ta cũng đã kết hôn rồi..." Trần Trạch có chút kích động.

"Tôi không muốn kết hôn với bất cứ ai." Lương Nham lại ngắt lời Trần Trạch, nhưng lần này, khuôn mặt anh trở nên tối sầm lại và giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Trần Trạch sửng sốt và không thể hiểu được Lương Nham đang làm gì.

Một lúc sau, Lương Nham lại nói “Cô ấy đã ly hôn rồi.” , sau đó trở lại trạng thái ung dung hút thuốc.

“Anh, chẳng lẽ anh còn thích Hạ Băng Đình sao?” Trần Trạch đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

Lương Nham không kiên nhẫn liếc nhìn Trần Trạch một cái, như thể không hiểu được suy nghĩ của anh ta, anh dừng lại một lúc rồi nói: "Con trai của cô ấy cũng có thể là con trai của tôi."

Trần Trạch theo bản năng liền kinh ngạc mở miệng, đầu óc nhất thời cũng trở nên trống rỗng.

"Tôi và Dương Cung không thích hợp để kết hôn và cũng không thể kết hôn. Mấy trưởng bối trong nhà buộc tôi phải mau chóng đẻ cháu cho bọn họ, nếu con trai của Hạ Băng Đình thực sự là con trai tôi, như vậy cũng có thể tiết kiệm được rất nhiều phiền phức. Trưởng bối đã có cháu, tôi cũng có thể không nhất thiết phải kết hôn." Lương Nham dập tắt điếu thuốc và ném tàn thuốc vào thùng rác.

“Làm sao anh biết con trai của cô ta có thể là con trai của anh?”

"Chuyện này cậu không cần phải biết nhiều, hiện tại cô ta đã giấu thằng bé ở đâu đó, trước tiên cậu phải giúp tôi tìm ra thằng bé đang ở đâu, sau đó mới có thể tìm người làm xét nghiệm quan hệ cha con. Nếu thằng bé đúng thực là con cháu của nhà họ Lương, tôi sẽ mang nó về nhà họ Lương, nếu không phải thì tôi cũng cũng không cần bận tâm chuyện này chi nữa.” Lương Nham nói.

"Chị Dương Cung có biết chuyện này không?" Trần Trạch bị kích thích rất lớn, trong lòng anh ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.

"Không cần phải nói cho cô ấy biết, chuyện hôn sự của tôi và cô ấy không có bí mật gì cả, cậu cũng không cần nghe người ta nói lung tung rồi nghĩ bóng nghĩ gió, tôi hoàn toàn không có hứa hẹn với cô ấy bất cứ điều gì, nếu Đồng Bán Tiên thích cô ấy như vậy thì cứ đi cưới cô ấy đi." Lương Nham liếc nhìn Trần Trạch, đôi mắt sắc bén như thể có thể nhìn thấu suy nghĩ của anh ta.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

“Anh làm như vậy có phải là quá tổn thương chị ấy rồi không, anh trai?” Trần Trạch không tránh khỏi có chút khó chịu và tức giận.

"Tôi không yêu Dương Cung, cưới cô ấy về cũng sẽ làm hại cô ấy, chẳng lẽ cậu muốn cô ấy làm góa phụ cả đời sao?" Lương Nham thản nhiên lên tiếng, sau đó cúi đầu nhìn xuống đồng hồ, như có điều suy nghĩ.

"Anh, tại sao anh lại ghét chị Dương Cung đến vậy chứ?" Trần Trạch không tự chủ được siết chặt nắm tay.

Nghe vậy, Lương Nham liền quay lại nhìn Trần Trạch, đôi mắt sắc bén cảnh báo Trần Trạch: "A Trạch, lời này của cậu quá mang đậm suy nghĩ cá nhân, tôi không ghét cô ấy, tôi chỉ không thích cô ấy và không thể chấp nhận kết hôn với cô ấy. Cô ấy miễn cưỡng tôi chẳng khác nào là làm khổ chính mình, tôi làm như vậy cũng chỉ là vì lợi ích của cô ấy thôi."

Trần Trạch không nói nên lời, anh ta vĩnh viễn không có cách nào nói chuyện với Lương Nham, mà ánh mắt của Lương Nham càng làm cho anh ta cảm thấy khó xử, anh đang quan sát thái độ của anh ta.

"Chuyện của đứa bé tạm thời không được để cho ai biết, cậu có làm chuyện này được không?" Lương Nham hỏi.

Trần Trạch cúi đầu.

"Gia cảnh Ôn Tinh thế nào?" Lương Nham hỏi tiếp.

Trần Trạch nghe được tên Ôn Tinh liền hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, anh ta ngẩng đầu lên và nói: “Gia đình Tinh Tinh cũng khá khá giả, em nghĩ bọn họ trong chuyện này bọn họ sẽ kiên trì đến cùng. Lúc trước em nghe thấy Tinh Tinh vô tình nhắc đến gia đình cô ấy cũng đang đấu thầu một dự án của China Construction, bởi vì cô ấy không hiểu về chuyện kinh doanh lắm nên em cũng không nói cho cô ấy biết Lương thị cũng có tham gia vào dự án này.”

"Vậy cậu đi làm đi." Lương Nham nói.

Trần Trạch sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Anh, ý của anh là muốn gia đình Ôn Tinh nhận thua?"

“Ừm, tôi cũng không muốn chuyện này tiếp tục ầm ĩ nữa, kẻo lại kéo dài phức tạp. Sau khi giải quyết xong chuyện của Hạ Băng Đình thì chấm dứt luôn chuyện này.” Lương Nham nói xong khẽ gật đầu,trước khi anh rời đi anh còn vỗ lên bả vai Trần Trạch rồi nói: “Tôi biết chuyện này làm cậu khó xử rồi, chuyện đấu thầu của nhà cô ấy cậu đi góp chút sức đi.”

Trần Trạch vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cho đến khi nghe thấy tiếng cửa sau lưng đóng lại, anh ta mới khôi phục tỉnh táo lại và nói ‘Được.’

Ngày hôm nay, chuyện của nhà họ Ôn và nhà họ Hà vẫn chưa được giải quyết, mọi người tan rã trong không vui, mỗi người đều trở về chuẩn bị tư liệu dự định nộp lên tòa án. Lương Nham hút thuốc xong liền dẫn theo hai chị em nhà họ Hà rời đi, để Trần Trạch ở lại ổn định một nhà Ôn Tinh.

Đây là lần đầu tiên Trần Trạch gặp mặt người nhà Ôn Tinh, anh ta nắm bắt lòng người rất tốt, anh ta liền nói với Giang Lăng: “Dì, chuyện này để con và anh trai con nói chuyện với nhau trước, chuyện này hai bên bình tĩnh ngồi xuống thương lượng chính là biện pháp giải quyết tốt nhất. Nếu thật sự không thể thương lượng, chúng ta sẽ tìm đến luật sư để nghe tư vấn, con ủng hộ dì và anh con chắc cũng hiểu được lập trường của mỗi người là khác nhau.”

"Đây không phải là vấn đề lập trường gì cả, đây là do bọn họ không chịu nói đạo lý, anh trai cậu cũng hồ đồ y hệt như bọn họ." Trong lòng Giang Lăng tràn đầy tức giận, ít nhất ấn tượng đầu tiên của bà ấy đối với Trần Trạch đây không phải là một người quá kém cỏi, người trẻ tuổi này nhìn qua xử sự rất lão luyện, thái độ cũng rất thành khẩn.

Trần Trạch tươi cười làm lành nói: "Đúng đúng, hắn, là do anh ấy yêu đương mù quáng."

Ôn Tinh thấp giọng nói: “Người phụ nữ kia đã có chồng rồi à?”

"Phi Phi Phi... Anh của anh là một người có giới hạn đạo đức rõ ràng, chỉ là hơi mù quáng trong tình yêu..." Trần Trạch vội vàng giải thích.

Không khí không hiểu sao trở nên hòa hoãn lại. Ôn Tinh mỉm cười nhìn Trần Trạch rồi lại nhìn Giang Lăng, sau đó cô khuyên Giang Lăng: "Mẹ, quên đi, chúng ta cũng về trước đi, chuyện này từ từ giải quyết. Trước hết cứ để cho Trần Trạch đi nói chuyện với anh trai anh ấy đi, nếu thực sự không được thì chúng ta sẽ kiện lên tòa.”

Giang Lăng tức giận hừ một tiếng: "Suốt ngày toàn xảy ra chuyện gì đâu."

"Bà có năng lực như vậy, chuyện nào cũng rất thông suốt, loại chuyện này có to tát gì đâu chứ?" Triệu Truyền Hùng cười nói.

Giang Lăng cũng lười đáp lại ông ấy, bà ấy mệt mỏi hỏi Ôn Tinh: "Con lái xe tới đây à?"

"Không phải, lúc chú Triệu gọi điện thoại cho con, con đang ngồi trên xe của Trần Trạch, hai người cứ về trước đi, Trần Trạch sẽ đưa con về trường." Ôn Tinh nói xong, Giang Lăng và Triệu Truyền Hùng cũng đồng ý rời đi trước.

Trần Trạch đưa Ôn Tinh trở lại trường học, dọc đường anh ta dường như có chút im lặng, rất khác với bộ dáng lúc ở bệnh viện. Ôn Tinh quan sát thấy biểu cảm của anh ta liền thăm dò hỏi: "Trần Trạch, anh có thể nói thật cho em biết được không? Có phải bên phía anh trai anh đã không thể nói chuyện được nữa và kiện lên tòa rồi phải không?"

“Hả?” Trần Trạch phục hồi tinh thần lại, nhìn Ôn Tinh, anh ta vội vàng nói: “Không phải, không phải, vẫn còn có thể nói chuyện, chắc là không cần phải lên tòa, em yên tâm, anh chỉ đang suy nghĩ chuyện công việc mà thôi."

“Ồ.” Ôn Tinh ngoan ngoãn đáp lại.

Trần Trạch cũng mỉm cười nhưng sau đó lại tiếp tục rơi vào im lặng.

Im lặng một lúc, Ôn Tinh cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi lại phá vỡ sự im lặng, nói: “Trần Trạch, chuyện hôn nhân của chị Dương Cung và anh trai là do gia đình bọn họ quyết định phải không? Nhìn qua không giống như bọn họ tự mình quyết định."

“Ừm.” Trần Trạch giống như đang nghe nhưng cũng lại giống như không nghe, anh ta có chút thờ ơ lên tiếng: "Một người đàn ông có trách nhiệm cho dù không thích một người phụ nữ nhưng chắc là cũng không đến mức làm cho người phụ nữ đó sống rất không hạnh phúc phải không?"

"Chuyện này không liên quan gì đến nam nữ, nếu như hai người đều không thích nhau, ngay từ đầu chính là bởi vì lợi ích nào đó mà ở bên nhau thì hẳn là không sao, nhưng nếu có một bên có tình cảm, vậy thì em cảm thấy đối với bên có tình cảm sẽ rất tàn nhẫn, người nọ sẽ sống trong buồn bực đến hết đời." Ôn Tinh cực kỳ nghiêm túc thảo luận chuyện này với Trần Trạch.

Trần Trạch nghe xong thì liền rơi vào trầm ngâm như có điều suy nghĩ.

Ôn Tinh liếc nhìn Trần Trạch, sau đó cô cũng không nói gì nữa, cô quay đầu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, không gian chật hẹp của chiếc xe dường như đang thúc đẩy một sự thay đổi giữa Trần Trạch và Ôn Tinh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp