Tài xế của Lương Nham là lão Ngô lái xe rất nhanh nhưng Ôn Tinh vẫn không thể về kịp trước giờ giới nghiêm. Ôn Tinh muốn qua đêm ở khách sạn gần trường học một đêm, buổi tối cô còn uống chút rượu, vừa rồi còn vận động quá mạnh nên lúc này cô cảm thấy có hơi chóng mặt.

Lương Nham đang muốn hỏi Ôn Tinh buổi tối nay tính toán như thế nào, trùng hợp điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên. Anh liếc nhìn dãy số trên màn hình thì thấy của Dương Cung gọi tới, thế là liền biết ngay đã xảy ra chuyện gì.

Dương Cung bị cảnh sát giao thông chặn lại vì lái xe trong tình trạng say rượu, cô ta say rượu nên không chịu hợp tác vậy nên cảnh sát giao thông bắt buộc phải dẫn giải cô ta về đồn. Viên cảnh sát giao thông yêu cầu cô ta thông báo cho gia đình, và cô ta đã gọi ngay cho Lương Nham, còn không quên mắng anh một câu: "Này, tên khốn, chẳng phải anh rất có năng lực sao? Có gan thì đưa tôi ra khỏi đây mau!"

Sắc mặt Lương Nham lập tức trở nên tái mét, anh nói: "Dương Cung, cô tỉnh táo một chút, đừng từ làm mình mất mặt nữa. Nếu cô còn ở Pháp chưa đủ thì cút về đó ngay cho tôi."

"Dựa vào cái gì mà anh bảo tôi cút thì tôi phải cút? Cha anh có đồng ý chưa?" Dương Cung bỗng nhiên cười rộ lên, tiếng cười của cô ta quá mức sắc bén và vang vọng ra cả ngoài điện thoại, Ôn Tinh vô tình nghe thấy cũng có chút rùng mình.

Lương Nham đưa điện thoại di động ra xa tai và khẽ nhíu mày, ngay lúc anh chuẩn bị bấm kết thúc điện thoại thì Ôn Tinh vội hỏi anh: "Anh, anh không giúp chị Dương Cung thật sao?”

Lương Nham nghiêng đầu nhìn Ôn Tinh, giọng nói phát ra tràn đầy vô tình: "Tôi không muốn giúp cô ta." Ôn Tinh có chút kinh ngạc trước sự tuyệt tình của anh.

Ở đầu bên kia của điện thoại, viên cảnh sát giao thông cũng cảm thấy bất lực, anh ta kêu Dương Cung, người đang say rượu mất kiểm soát, đưa điện thoại cho anh ta, cuối cùng anh ta cũng lấy được điện thoại, anh ta nói với Lương Nham rằng bọn họ đến từ đội cảnh sát giao thông quận và yêu cầu Lương Nham đến đây để làm thủ tục cho Dương Cung.

Lương Nham nghe xong cũng không nói gì, anh không chút do dự liền cúp điện thoại, sau đó liền quay người hỏi Ôn Tinh: “Buổi tối cô định ở đâu?” Sự lạnh lẽo xung quanh anh nhất thời làm cho người ta không dám đến gần.

Ôn Tinh chậm rãi thu hồi vẻ kinh ngạc, cô liếc nhìn Lương Nham một cái rồi lại quay người đi, thấp giọng nói: “Cho tôi xuống xe ở đây đi, tôi dự định đi đến khách sạn bên cạnh nghỉ một đêm. Cảm ơn anh trai đã đưa tôi về.”

Lương Nham nhìn Ôn Tinh mở cửa và bước xuống xe, anh nhận thấy cổ tay của cô rất gầy, dáng người cũng vô cùng nhỏ nhắn, nhưng dáng người cô vẫn chưa gầy bằng Liễu Phù Phong, ngược lại, vừa rồi khi anh nhìn thấy cô chạy thục mạng đuổi theo chiếc xe của Dương Cung, anh có cảm giác như sức mạnh bên trong cô đang bùng nổ. Trong bữa tiệc sinh nhật, tuy có nhiều người nhận xét Ôn Tinh dịu dàng và dễ thương nhưng Lương Nham lại cảm thấy cô bé này không hề đơn giản chút nào, ngược lại còn có chút tinh tế và khéo léo.

Sau khi Ôn Tinh xuống xe và đưa mắt nhìn xe của Lương Nham rời đi, trực giác của cô mách bảo Lương Nham thật sự sẽ không đi giúp Dương Cung. Trên đường đến khách sạn, Ôn Tinh vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra gọi hai cuộc điện thoại cho Dương Cung, nhưng bên kia vẫn không có ai bắt máy. Ôn Tinh đứng ở cửa khách sạn lâm vào trầm tư, ước chừng năm phút sau, cô lập tức đưa tay bắt một chiếc xe taxi.

Ôn Tinh dự định đi đến đội cảnh sát giao thông để kiểm tra tình trạng của Dương Cung, khi cô đến nơi và xuống xe, cô nhìn thấy tài xế của Lương Nham là lão Ngô đang đỡ Dương Cung ra khỏi cổng. Ôn Tinh thoáng sửng sốt một chút, sau đó cô cũng nhanh chóng chạy tới hỗ trợ.

Lão Ngô nhìn thấy Ôn Tinh thì cũng kinh ngạc và nói: "Sao cô lại đến đây? Những chuyện này không phải là việc mà một cô gái như cô nên quản, Lương tổng sẽ lo liệu việc này."

"Tôi còn tưởng rằng anh ấy sẽ không tới." Ôn Tinh đỏ mặt nói.

"Tuy miệng lưỡi Lương tiên sinh lưỡi sắc bén nhưng thật ra trong lòng lại rất mềm yếu." Lão Ngô cười nói.

Dương Cung đang nửa dựa vào Lão Ngô đột nhiên cười lạnh, giọng điệu say khướt lên tiếng: “Anh ta rõ ràng là một kẻ có trái tim sắt đá, lại là một kẻ tàn nhẫn nhất.”

Những lời này khiến lão Ngô rơi vào tình thế khó xử: "Đừng nói vậy chứ, Dương tiểu thư..."

“Tôi không muốn ngồi xe của anh ta về.” Dương Cung lảo đảo bước xuống bậc thang.

“Chị Dương Cung, chị đừng náo loạn nữa, để em đưa chị về.” Ôn Tinh nhìn không nổi nữa, mặc kệ Dương Cung và Lương Nham có thù oán gì, cô chỉ biết nếu cô ta còn tiếp tục náo loạn thì người khó coi chỉ có mình Dương Cung mà thôi.

“Không muốn, tôi không muốn ngồi trên xe của anh ta!” Dương Cung đẩy lão Ngô ra, liên tục giãy dụa muốn thoát khỏi sự giúp đỡ của ông ấy.

Ôn Tinh thấy vậy vội ôm lấy eo cô ta để cô không bị ngã, sau đó còn quay sang nói với lão Ngô: "Chú Ngô, chú đỡ chị Dương Cung lên đi."

Lão Ngô nghe vậy thì thoáng ngượng ngùng, nhưng ông ấy liền nhanh chóng khom người ôm ngang Dương Cung lên rồi bước nhanh xuống bậc thang, Ôn Tinh theo sát phía sau bọn họ và vội vàng chạy đến bên cạnh xe để hỗ trợ mở cửa. Cô nhìn thấy sắc mặt của Lương Nham đang ngồi trong xe cực kì kém, lão Ngô vừa mới đặt Dương Cung vào ghế sau, anh lập tức xuống xe từ phía bên kia, đi tới ghế lái phụ rồi mở cửa xe ra ngồi vào. Ôn Tinh thấy thế liền vòng qua chỗ anh đang ngồi rồi lên xe.

Lão Ngô là người cuối cùng lên xe, ông ấy vừa thắt dây an toàn vừa hỏi Lương Nham: "Lương tổng, bây giờ nên đưa cô Dương đi đâu đây?"

Lương Nham khẽ cau mày và cũng không trả lời, vẻ mặt có chút chán ghét, anh đang đợi Dương Cung tự mình nói ra.

"Tôi cũng không biết chị Dương Cung ở khách sạn nào, nếu không thì tìm khách sạn gần đây thôi. Chú Ngô, để tôi và chị Dương Cung xuống khách sạn đi, buổi tối tôi sẽ chăm sóc cho chị ấy." 

Lão Ngô nghe được lời này thì cho rằng đây cũng là một ý kiến ​​hay, ông ấy đưa ánh mắt thăm dò nhìn về phía Lương Nham.

“Đưa họ đến Nguyên Giang Tân Thành.” Lúc này Lương Nham lại thở phào nhẹ nhõm.

“Đấy là nhà của chị Dương Cung à?” Ôn Tinh thắc mắc hỏi.

"Không phải, đó là nhà của Lương tổng." Lão Ngô cười nói.

Lão Ngô đã đi theo Lương Nham gần mười năm nay, vậy nên ông ấy cũng biết rất rõ tính cách của Lương Nham, ông ấy biết lúc này anh mềm lòng nhất định là có nguyên nhân xuất phát từ tình cảm. Lão Ngô đoán rằng Lương Nham và Dương Cung ít nhiều cũng từng là thanh mai trúc mã nên cách anh đối xử với Dương Cung ít nhiều cũng có chút khác biệt, chưa kể Nguyên Giang Tân Thành cũng từng là tổ ấm tình yêu của bọn họ.

Ôn Tinh nghe vậy liền buột miệng hỏi: "Vậy tại sao lại không về khách sạn?"

“Lương tiên sinh đã lâu không ở Nguyên Giang Tân Thành, trước kia Dương tiểu thư thường xuyên ở đó, ít nhiều cũng sinh hoạt thuận tiện hơn.” Lão Ngô giải thích cười nói.

Ôn Tinh không nói thêm gì nữa, cô nhìn đồng hồ đã gần một giờ sáng, cô thực sự không muốn lăn qua lộn lại thêm nữa, vị trí của Nguyên Giang Tân Thành nằm ở giữa trường học và đồn cảnh sát giao thông, không quá xa và cũng không quá gần, đây là một lựa chọn tốt.

Dương Cung nằm nghiêng người chiếm tới hai phần ba hàng ghế sau, nghe thấy có người nhắc tới Nguyên Giang Tân Thành, cô ta đưa tay lên che mắt, dáng vẻ hình như đang rất mệt mỏi.

Khi xe đến nơi, lão Ngô cho xe vào gara ngầm, sau đó ông ấy xuống xe đỡ Dương Cung. Lương Nham ngồi trong xe không có ý định xuống xe, anh chỉ hạ cửa sổ xuống và gọi Ôn Tinh lại.

Ôn Tinh đứng ở cửa sổ xe hỏi anh: "Có chuyện gì vậy?" Ngữ khí dứt khoát, còn lộ ra một tia mất kiên nhẫn.

Lương Nham không khỏi nhìn về phía Ôn Tinh, sau vài giây, anh mới nói: "Tôi phải nói cho cô biết mật khẩu để mở cửa."

“Ồ, được rồi, vậy anh nói đi.” Ôn Tinh tỉnh lại, giọng điệu của cô lập tức dịu lại, chân thành nói: “Cảm ơn anh.”

Lương Nham liếc nhìn Ôn Tinh, đột nhiên anh cảm thấy có chút không vui vô cớ: "cô đang thực sự cảm ơn tôi hay là thay Dương Cung cảm ơn?"

“Cả hai.” Ôn Tinh thành thật trả lời mà không cần suy nghĩ.

"Cô đúng là thích xen vào chuyện của người khác." Lương Nham khịt mũi lạnh lùng nói.

Ôn Tinh có chút xấu hổ, mùi rượu đã làm cho cho có chút tỉnh táo hơn, sau khi suy nghĩ một chút cô liền buột miệng nói: "Bởi vì tôi cảm thấy Trần Trạch rất quan tâm đến chị Dương Cung." Nói xong, cô đột nhiên đỏ mặt.

Lương Nham rất ngạc nhiên trước câu trả lời này, anh nhìn Ôn Tinh và thấy cô giơ tay trái lên để che mắt và che đi sự hớ hênh của mình, sau đó cô vội vàng giải thích ý nghĩa trong lời nói của mình: " Cô ấy là chị gái của anh ấy thì cũng là chị gái của tôi!

"111713." Lương Nham bỗng lên tiếng, trước khi Ôn Tinh kịp hỏi lại, anh đã nâng cửa sổ xe lên.

Mật khẩu rất đơn giản, Ôn Tinh nghe qua một lần đã nhớ kỹ, cô lại nói cảm ơn Lương Nham qua cửa sổ.

Lão Ngô tiễn hai người tới cửa nhà rồi rời đi. Lúc Ôn Tinh nhập mật khẩu mở cửa, Dương Cung dựa vào vai cô cười lạnh nói: "Mật khẩu cũng đã bị đổi, không biết lần này là dựa vào ngày sinh của ai."

Ôn Tinh không nói gì, cô im lặng mở cửa, vòng tay qua eo Dương Cung và đỡ cô ta vào nhà.

Vừa vào nhà, đèn cảm biến lập tức được bật sáng, Ôn Tinh mượn ánh đèn liền nhìn thấy toàn bộ đồ đạc trong nhà đều bị bụi bám đầy.

“Hình như nơi này lâu rồi không có ai ở.” Ôn Tinh mở miệng, cô cũng cố ý muốn nói cho Dương Cung nghe.

Dương Cung cũng không nói gì, cô ta nhẹ nhàng đẩy Ôn Tinh ra, tự mình lảo đảo bước vào trong. Ôn Tinh đi theo cô ta vào một căn phòng, trên giường cũng được phủ một tấm bạt che bụi, cô không khỏi thắc mắc: “Như thế này thì sao ngủ được đây?” Ngay khi cô vừa nói xong, Dương Cung ở bên cạnh đột nhiên bịt miệng lao nhanh vào phòng tắm, ôm bồn cầu và bắt đầu nôn ói ầm ĩ. 

Đêm đó, Dương Cung nôn mửa lên cơn sốt, Ôn Tinh tìm hòm thuốc tới chăm sóc cho cô ta, cả đêm cứ loay hoay mãi bận đến nỗi như muốn sứt đầu mẻ trán. May mắn thay, khi cô nhấc tấm che bụi lên, cô phát hiện ra rằng chiếc giường đã được dọn sẵn và cô không cần phải dọn dẹp lại nữa, nhưng dù vậy, phải đến khoảng ba giờ sáng, Ôn Tinh mới có thể nằm xuống cạnh Dương Cung và ngủ thiếp đi.

Khoảng sáu giờ, đồng hồ sinh học đã đánh thức Ôn Tinh dậy, cô mau chóng ngồi dậy, lần đầu tiên cô nhìn thấy một cửa sổ lớn cao từ trần đến sàn nằm ở đối diện giường, rèm còn chưa đóng, những tia nắng lờ mờ đang từ từ len lỏi vào phòng.

Bên cạnh cô, Dương Cung vẫn đang ngủ ngon lành, hô hấp nhẹ nhàng, Ôn Tinh đưa tay sờ trán cô ta, xác định cô ta đã hạ sốt, lúc này cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô nhẹ nhàng bước xuống giường và vào phòng tắm tắm rửa một lát.

Chậu rửa và tường trong phòng tắm đều có tông màu xám xanh kết hợp với các chi tiết trang trí bằng kim loại màu đen mang lại cảm giác nam tính mạnh mẽ. Khi Ôn Tinh đang ngồi trên bồn cầu và đi vệ sinh, cô chợt nhận ra chuyện đang xảy ra thật buồn cười và khó tin, không ngờ cô lại qua đêm ở nhà của một người đàn ông, trong suy nghĩ của Ôn Tinh, người đàn ông này là một người có quyền lực rất lớn và không dễ chọc vào. Trước khi Ôn Tinh gặp Lương Nham, cô cũng từng nghe Trần Trạch nhắc đến anh nhiều lần.

Lương Nham trong miệng Trần Trạch không chỉ là một người anh đáng ngưỡng mộ mà còn là một người ưu tú trong giới kinh doanh, anh có đầu óc thông minh và những suy nghĩ tiên phong, mấu chốt là khả năng hành động mạnh mẽ. Lương Nham làm giàu nhờ lĩnh vực thương mại và logistics. Thay vì phải mất một thập kỷ, Lương Nham chỉ mất bốn tới năm năm để xây dựng Lương thị thành một gã khổng lồ trong ngành. Anh cũng mở rộng sang phát triển và đầu tư vào phim ảnh, truyền hình, giải trí, công nghệ và các ngành công nghiệp khác. Lương Nham còn giúp thay đổi từ một công ty logistics cứng nhắc thành một tập đoàn niêm yết, và hình ảnh của công ty dần trở nên cao cấp đa nguyên hóa nhờ cách phân bổ nguồn vốn của Lương Nham. Tất cả những điều này được hoàn thành khi Lương Nham chỉ mới ba mươi tuổi. Trần Trạch luôn nói rằng nếu không có Lương Nham thì anh ta sẽ không có được ngày hôm nay, quan hệ của anh ta và Lương Nam cũng không tính là quan hệ ruột thịt, bọn họ chỉ đơn thuần là anh em họ xa mà thôi.

Bà nội của Trần Trạch là em họ của bà ngoại Lương Nham, bà nội Hoàng, lúc nhỏ quan hệ hai người bọn họ rất tốt, sau đó mỗi người một ngả, hơn mười năm cũng rất ít liên lạc. Có một năm bà nội Trần Trạch đến Nhạc Thành chúc tết, hai chị em già nhớ lại quá khứ ôm đầu khóc rống lên. Trong lúc nói chuyện phiếm, bà nội Trần Trạch oán giận nói cháu trai mình không nghe lời, mới học tiểu học đã học thói đánh nhau trốn học, bà ấy cho rằng nguyên nhân là do thành phố nhỏ của bọn họ có nền giáo dục không tốt, vậy nên bà ấy mới đến Nhạc Thành tìm trường để cháu nội của bà ấy có thể được hưởng nền giáo dục tốt hơn. Bà nội Hoàng là một người tốt bụng cũng hay giúp đỡ người khác, vừa nghe chị em tốt của mình có khó khăn, bà ấy lập tức khẳng khái ra tay trợ giúp, bà ấy giúp Trần Trạch tới Nhạc Thành học tập, để cho anh ta ở bên cạnh Lương Nham và cùng nhau trưởng thành.

Bản chất Trần Trạch là người phóng khoáng, sau khi đến Nhạc Thành đi học, trong học tập quả thực cũng có chút tiến bộ, nhưng chỉ kiên trì được cho đến khi tốt nghiệp cấp 3 thì không thể leo lên được nữa, không có trường đại học nào thu nhận anh ta, vậy nên anh ta chỉ có thể vào học trong một trường cao đẳng, bà nội Hoàng sợ anh ta ra ngoài bị người ta dạy hư nên liền tìm cho anh ta một vị trí bán hàng ở Lương thị. Năm đó Trần Trạch mới hai mươi tuổi, sau khi anh ta vừa gia nhập công ty nửa năm, Lương Nham 25 tuổi cũng gia nhập Lương thị và kêu Trần Trạch chuyển về bên cạnh anh, đi theo bên cạnh Lương Nham bốn, năm năm, anh dạy anh ta cách đối nhân xử thế và cách củng cố và bành trướng thế lực trong tay mình. Và cũng trong năm năm đó, Lương Nham thực hiện cải cách lên toàn Lương thị và hoàn toàn loại bỏ quyền lực của chú mình ra ngoài công ty, nắm chắc quyền kiểm soát Lương thị trong tay. Khi tình hình chung đã trở nên ổn định, Lương Nham bổ nhiệm Trần Trạch làm giám đốc bán hàng của trụ sở chính để giúp anh ta trở nên độc lập.

Trần Trạch ở Lương thị phát triển rất nhanh, nếu Lương thị là một đế quốc thì Trần Trạch chính là một kẻ ngoại thất may mắn có thể một bước bước lên mây. Tuy anh ta được chú ý và đồng thời cũng nhận lấy những ánh mắt đầy thành kiến từ những người khác, anh ta cũng là một người có lòng tự trọng cao vậy nên anh ta đã phải nỗ lực hơn gấp mấy lần so với những nhân viên bình thường, anh ta đã dành từ hai đến ba năm để bù đắp những thiếu sót về mặt kiến ​​​​thức và đã thành công vượt qua kỳ thi MBA. Khi Ôn Tinh nghe anh ta kể về trải nghiệm học tập này, cô càng thêm khâm phục anh ta.

Sau khi tắm rửa xong, Ôn Tinh bước ra khỏi phòng tắm, cô thu dọn túi xách rồi lấy giấy bút ra chuẩn bị nhắn lại cho Dương Cung để tránh cô ta sẽ hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra tối qua. Cô ngồi dưới đất viết vài lời nhắn, sau đó cô lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Trần Trạch: [Anh tỉnh chưa? Có bị đau đầu không?]

Trần Trạch không trả lời. Ôn Tinh đoán anh ta vẫn còn chưa tỉnh, cô đứng dậy cầm tờ giấy đi vòng qua giường đến bên cạnh Dương Cung đang ngủ, định nhét tờ giấy vào dưới điện thoại của Dương Cung, đúng lúc này, điện thoại di động của Dương Cung trong tay đột nhiên rung lên, Ôn Tinh nhìn thấy tên người gọi là A Trạch.

Tối hôm qua Dương Cung sau khi nôn xong và chuẩn bị khi ngủ thì cứ bấm gọi điện điên cuồng cho ai đó, nhưng đối phương vẫn không nhấc máy, sau đó cô ta liền cúp điện thoại rồi ngã đầu xuống giường ngủ thiếp đi. Lúc ấy Ôn Tinh đoán là Lương Nham, nhưng giờ phút này cô nghĩ hẳn là Trần Trạch. Đối với quan hệ giữa Trần Trạch và Dương Cung, Ôn Tinh hoàn toàn không biết rõ cô và Trần Trạch chỉ mới quen biết hơn một năm nay, rất ít khi nghe anh ta nhắc tới Dương Cung, hoặc có lẽ anh ta cũng từng có nhắc tới chỉ là cô không nhớ. 

Điện thoại reo lên hai lần rồi mới trở lại trạng thái yên tĩnh, Ôn Tinh yên lặng đặt điện thoại lên đầu giường rồi kẹp tờ giấy vào đó, sau đó cô cầm túi xách lên rồi rồi lặng lẽ rời đi. Trên xe buýt về trường, Ôn Tinh không nhìn điện thoại, khi đến nơi cô mới lấy ra xem thì thấy Trần Trạch vẫn không có hồi âm, anh ta cũng không trả lời những lo lắng cùng quan tâm của cô. Mãi đến giờ ăn trưa, Trần Trạch mới trả lời Ôn Tinh, anh ta nói mình vừa mới tỉnh lại nên có chút nhức đầu, cùng lúc đó, Ôn Tinh cũng nhận được tin nhắn của Dương Cung: "Chị vừa mới tỉnh dậy, em gái yêu, đêm qua đã làm phiền em quá rồi, để hôm khác chị gái sẽ đãi em một bữa coi như đền đáp em ân tình này." Kết thúc tin nhắn còn có một icon hình đôi môi đỏ mọng gợi cảm, rất có hương vị thành thục và gợi cảm chết người. ( truyện trên app tyt )

Ôn Tinh cũng dùng một icon tỏ OK đáp lại Dương Cung, sau đó mới qua trả lời tin nhắn của Trần Trạch, cô bỏ qua tin nhắn về cơn đau đầu của anh ta và bắt đầu một chủ đề mới: "Mẹ em vừa gọi điện cho em và hỏi chuyện của chúng ta, anh chắc chắn cuối tuần này có thời gian tới nhà em ăn cơm đúng không?”

“Ừ, ừ.” Trần Trạch lập tức trả lời.

Ôn Tinh nhìn tin nhắn này và thoáng suy tư hai giây, sau đó cô quyết định đem sự ngờ vực vô căn cứ của mình đè xuống. Cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình và nói với Trần Trạch: "Tối hôm qua chị Dương Cung cũng uống say, chị ấy còn bị cảnh sát bắt vì lái xe trong tình trạng say rượu, là anh của anh đã đến cục cảnh sát để bảo lãnh chị ấy ra. Em cảm thấy có chút lo lắng nên cũng ở lại chăm sóc chị ấy một đêm, cho nên đêm qua cũng không trở về trường. Điều này có thể sẽ ảnh hưởng đến thành tích của em khi xét duyệt công tác ở lại trường, vậy nên cuối tuần anh đến nhà em ngàn vạn lần đừng nói chuyện này cho mẹ em nghe, bà ấy nhất định sẽ không vui.”

Sau tin nhắn này, Trần Trạch lập tức gọi điện tới, Ôn Tinh vừa nhấc máy đã nghe thấy anh ta áy náy nói: "Tinh Tinh, hôm qua thật xin lỗi em, lẽ ra anh không nên uống nhiều như vậy, nghe mọi người nói lúc cuối đều là em giúp anh tiễn khách.”

"Ừm, vậy anh định bồi thường cho em thế nào đây? Đừng chỉ nói xin lỗi với em." Ôn Tinh giả vờ bày ra vẻ ủy khuất.

“Không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp.” Trần Trạch cũng nở nụ cười.

"Em sẽ đem lời này của anh nói với mẹ của em." Ôn Tinh nói.

“Được, vậy tuần này anh sẽ đến nhà em cầu hôn.” Trần Trạch cũng vui vẻ đáp lại.

"Ừm." Ôn Tinh thuận miệng đáp lại, cô cũng không quá chú trọng vào những chi tiết dây dưa, cô biết rất rõ mình muốn cái gì.

“Nếu em thật sự muốn ở lại trường thì anh sẽ nghĩ biện pháp giúp em, mấy lãnh đạo ở trường em anh đều có quen biết.” Trần Trạch có thể tưởng tượng được bộ dáng hiền dịu và nghe lời của Ôn Tinh lúc này, làm cho anh ta không khỏi sinh lòng yêu thương.

"Em sẽ tự đấu tranh trước, nếu đấu tranh không được thì em sẽ tạm thời tìm một việc công việc vừa làm vừa học thi lên nghiên cứu sinh." Ôn Tinh cười nói.

“Nếu em thích đọc sách thì cứ đọc, lúc nào anh cũng có thể cung cấp sách cho em đọc.” Có mấy lời nói của Trần Trạch mang theo một chút tính khí của trẻ con và một chút sự tự tin của một người đàn ông.

"Ừm!" Ôn Tinh mỉm cười ngọt ngào và ngoan ngoãn đáp lại anh ta.

“Em ăn cơm chưa?” Trần Trạch quan tâm đến Ôn Tinh.

"Buổi trưa em không có khẩu vị nên không đến căn tin ăn, trưa nay em chỉ đơn giản nấu một gói mì, muốn mau chóng ăn xong để đi ngủ một giấc." Ôn Tinh nói: "Anh còn chưa ăn cơm phải không? Anh mau đi ăn nhanh đi."

“Em ăn xong thì nhớ nghỉ ngơi cho tốt, buổi chiều anh sẽ qua tìm em và dẫn em đi ăn đồ ăn ngon.”

“Hôm nay anh không đi làm à?”

"Em học lớp nào? Hôm qua anh còn chưa hôn em đàng hoàng." Trần Trạch cười nói.

"Ân." Ôn Tinh lập tức trở nên đỏ mặt.

Trần Trạch cười nói: "Đừng xấu hổ."

“A.” Ôn Tinh vẫn như cũ mắng anh ta một tiếng, cô mang theo tâm trạng vui vẻ cúp điện thoại, mong chờ mau đến buổi chiều để có thể đi hẹn hò cùng Trần Trạch hẹn hò.

Sau khi ăn mì gói xong, Ôn Tinh tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường đi ngủ, cơn buồn ngủ ập đến nhanh chóng dữ dội, chẳng mấy chốc cô đã chìm vào giấc ngủ sâu. Trong lúc ngủ, Ôn Tinh vô tình bị đánh thức, nhưng cô không thể mở mắt nỗi, cô loáng thoáng nghe thấy Hạ Y Y đang khóc lóc nức nở với Hứa Minh Nhụy và cô ấy cũng đang an ủi cô ta. Hai người nói chuyện cứ ngắt quãng, Ôn Tinh chỉ mơ hồ nghe được Hạ Y Y nói mẹ cô ta đã chết.

Ôn Tinh có vẻ khá kinh ngạc, nhưng sau đó cô lại xoay người lại ngủ tiếp, cô thở dài, tự hỏi có phải đời này quá vô thường rồi chăng? Mẹ cô ta chỉ bị gãy xương, cũng không tới mức phải qua đời nghiêm trọng như vậy, chắc là cô đang nằm mơ rồi.

Lúc Ôn Tinh tỉnh lại là khoảng năm giờ chiều, cô mò mẫm xung quanh kiếm điện thoại của mình, vừa nhìn liền phát hiện Trần Trạch đã gửi tin nhắn cho cô hơn một giờ trước, anh ta nói mình đã đến từ lâu và đang chờ cô tỉnh ngủ.

Trong ký túc xá không có ai, không gian im ắng vô cùng, Ôn Tinh vui vẻ bò xuống giường rửa mặt trang điểm rồi đi thay quần áo.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Trần Trạch vẫn ngồi trong xe chờ Ôn Tinh, đợi bao lâu cũng không chán. Sau khi quen biết với Ôn Tinh, bởi vì bạn gái mình dịu dàng và rất hiểu chuyện nên tính tình anh ta cũng dần trở nên nhẹ nhàng, anh ta cảm thấy mọi chuyện trên đời này không có gì phải sốt ruột, anh ta cũng từng trải qua một thời tuổi trẻ tung hoành ngang dọc với những định hướng và tham vọng lớn lao, khi những điều này dần dần được xoa dịu, anh ta chỉ đơn thuần muốn ổn định cuộc sống, được là chính mình và trân trọng hạnh phúc của riêng mình. Anh nhìn thấy Ôn Tinh đang đi tới từ xa, trên môi cô nở một nụ cười trong trẻo giống như hoa mộc lan trắng trên cành đầu xuân. Anh dang rộng vòng tay ôm lấy “bông hoa nhỏ mỏng manh” này và hôn cô thật sâu.

Trên chiếc giường lớn trong phòng khách sạn, Ôn Tinh và Trần Trạch ôm chặt nhau, lặng lẽ tận hưởng sự dịu dàng sau cuộc tình nồng nàn.

Ôn Tinh ôm cổ Trần Trạch, lẳng lặng nghe anh ta nói về dự định tương lai: “Sau khi kết hôn chúng ta sẽ có con, sau đó anh sẽ tìm bảo mẫu giúp em chăm sóc bọn trẻ, em cũng không nhất thiết phải ở lại trường, có thể ở nhà làm nghiên cứu và dịch văn, anh cũng sẽ chuẩn bị cho em một phòng làm việc, như vậy mỗi ngày về nhà anh đều có thể nhìn thấy em và con.”

Ôn Tinh cọ cọ mặt mình vào mặt Trần Trạch, cô dịu dàng nói: "Được, em đều nghe lời anh." Từ nhỏ cô không phải người thích làm nũng, nhưng mỗi lần ở cùng một chỗ với Trần Trạch, cô đều cảm thấy nội tâm mình càng trở nên mềm mại muốn làm nũng và muốn tỏ ra dịu ngoan nhất có thể. Khuôn mặt của cô vẫn có vài phần ngây thơ của nữ sinh, sạch sẽ và thông mình, rất dễ làm lay động lòng người.

Trần Trạch mỉm cười, anh ta cúi đầu hôn lên mặt Ôn Tinh, từ đôi mày trong sáng cho đến chiếc mũi thanh tú và đôi môi ẩm ướt, anh ta đều muốn quấn lấy vẻ đẹp của cô để lấp đầy chỗ trống trong lòng anh ta, làn da của Ôn Tinh dần dần xuất hiện những vết đỏ mê người dưới hành động của anh ta, dáng vẻ của anh ta lúc này rất tham lam nhưng cũng rất thành kính, giống như một kẻ sùng đạo, anh ta đột nhiên nói với cô: “Anh xin lỗi, Tinh Tinh.” Anh ta nhanh chóng dừng nụ hôn điên cuồng đó lại.

"Không sao, không đau chút nào." Ôn Tinh nhìn lên trần nhà và thở hổn hển. Cô nhẹ nhàng vuốt tóc của Trần Trạch, để đầu của anh ta tựa vào ngực cô. Cô cho rằng mình có thể hiểu được anh ta, vậy nên lúc này cô liền hỏi ra tò mò của mình: “Trần Trạch, chị Dương Cung và anh Lương Nham từng là một đôi sao?”

"Ừ, bọn họ sắp kết hôn." Thanh âm của Trần Trạch có chút nghẹn ngào và cũng đang thở hổn hển.

"Vậy thì tốt." Ôn Tinh nói.

“Ừm, bọn họ là môn đăng hộ đối, trời sinh một cặp. Nhà họ Lương cũng chỉ chấp nhận Dương Cung làm con dâu.” Trần Trạch giật giật đầu rồi lại hôn lên ngực Ôn Tinh.

“Em thấy anh ấy cũng nên thay đổi tính tình đi, giống như tối hôm qua vậy, rõ ràng anh ấy rất quan tâm đến chị Dương Cung, nhưng vừa mở miệng toàn nói ra mấy lời khó nghe. Cần gì phải làm vậy chứ? Làm cho hai người đều cảm thấy không thoải mái.” Ôn Tinh cười một tiếng, nói.

Trần Trạch cũng cười nói: "Anh ấy vẫn luôn có loại đặc ân này, ai bảo anh ấy là Lương Nham cơ chứ?"

“Em thật lòng chúc phúc cho bọn họ, anh ấy cũng phải học cách khiêm nhường một chút, bọn họ nhất định sẽ rất hạnh phúc.” Ôn Tinh tiếp tục vuốt ve tóc Trần Trạch, mái tóc của anh ta đen nhánh mềm mại giống như thái độ làm người của anh ta, từ trong xương cốt anh ta đã là một người thiện lương và tâm tư chu đáo.

Trần Trạch giống như vừa nghe được một câu chuyện cười gì đó, anh ta chống người ngồi dậy, nói: "Ý em là anh ấy phải nhượng bộ với phụ nữ sao?"

“Không thể sao?” Ôn Tinh khó hiểu nhướng mày: “Nếu thích người ta thì chẳng phải nên nhượng bộ người ta sao?”

Trần Trạch càng cười lớn hơn, anh ta cảm thấy Ôn Tinh đúng thật là một cô gái ngây thơ đáng yêu, anh ta lại chen vào giữa hai chân cô, cô muốn cự tuyệt còn nũng nịu xin lỗi, sau đó bầu không khí trong phòng tiếp tục lâm vào một trận chiến ác liệt. Mùi vị của tình dục rất nhanh đã lan tràn ra khắp phòng, điện thoại di động của Ôn Tinh đột nhiên vang lên.

Hơn một giờ sau, Ôn Tinh và Trần Trạch xuất hiện ở bệnh viện, không ngờ ở đó cô gặp được rất nhiều người, mẹ của Hạ Y Y thật sự đã qua đời, mà mẹ của cô ta chính là người phụ nữ vô tình Triệu Truyền Hùng đụng phải.

Lương Nham cũng ở đây, anh đi cùng với người phụ nữ tên là Hạ Băng Đình kia, cô ta đang khóc lóc vô cùng thảm thiết, dáng vẻ trông vô cùng đáng thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play