Nói Chuyện Cùng Ánh Trăng

Chương 3


4 tháng

trướctiếp

Gần đây Ôn Tinh đang bận rộn với kỳ thi tuyển sinh sau đại học và xin ở lại trường, năm nay trường của cô yêu cầu rất cao đối với sinh viên có nhu cầu ở lại trường làm việc, số lượng chỗ cũng rất hạn chế. Mặc dù Ôn Tinh luôn có thành tích xuất sắc ở trường, nhưng cô cũng chỉ có một số lợi thế nhất định trong cùng kỳ, điều kiện thực tế của cô là trình độ không đủ và không có đủ thành tích học thuật, so với những nhân tài có trình độ thạc sĩ và tiến sĩ thì khả năng cạnh tranh của cô là vô cùng yếu .

Bốn năm đại học Ôn Tinh có quan hệ rất tốt với cố vấn học tập của cô, gần đây cô thường xuyên hỏi ý kiến ​​của cố vấn học tập về các vấn đề liên quan đến kỳ thi tuyển sinh sau đại học và việc ở lại trường. Sau khi trao đổi qua lại, Ôn Tinh phát hiện ra rằng cố vấn của cô, vốn được biết đến là một cố vấn rất khiêm tốn, thế mà lại có quan hệ trực tiếp với một lãnh đạo nào đó của trường, mà năm đó người nọ có thể ở lại trường xác thật là đi cửa sau.

Người cố vấn học tập này tên là Triệu Sơ Nghênh, trong mắt các sinh viên, ông ấy luôn là một thầy giáo già tốt bụng, tính tình hiền lành, vóc dáng thấp bé cao chưa đến 1,7 mét và dáng vẻ cũng rất bình thường. Vào mùa đông ông ấy luôn mặc một chiếc áo khoác dạ màu đen bất kể là trời nóng hay lạnh, mọi người đều ở sau lưng ông ấy dị nghị ông ấy có xuất thân nghèo khó và là một ông già kỳ dị và thô lỗ.

Ôn Tinh và Triệu Sơ Nghênh có mối quan hệ rất tốt, thời đại học cô cũng từng mấy lần phụ giúp công việc cho ông ấy và ông ấy cũng từng giúp đỡ cô. Chuyện là hồi năm nhất lúc vừa nhập học cô từng bị một nam sinh tên là Mao Vũ điên cuồng theo đuổi, tính tình của Mao Vũ có chút điên cuồng cố chấp: dưới lầu ký túc xá bày hoa bày tỏ tình cảm, chụp ảnh cô khắp nơi và thậm chí còn theo đuôi cô về nhà. Ôn Tinh cũng đã đi tìm Mao Vũ và trực tiếp cự tuyệt anh ta, nhưng đối phương vẫn không hề buông tha cho cô, ngược lại lại càng động cố chấp hơn.

Chuyện này đã quấy nhiễu Ôn Tinh một khoảng thời gian, vì cô không hiểu hành vi cố chấp quá mức này của Mao Vũ nên cô rất khó hiểu rốt cuộc anh ta muốn làm gì và nên dùng phương thức gì để giải quyết với anh ta. Sau khi Triệu Sơ Nghênh biết được việc này, ông ấy liền đi tìm cố vấn học tập của Mao Vũ, sau khi trao đổi với bên kia thì biết được thì ra Mao Vũ có chút vấn đề về mặt tinh thần, vì thế ông ấy đã phối hợp để giải quyết việc này, mà Mao Vũ cuối cùng bởi vì không thể khống chế cảm xúc và hành vi của mình nên bị nhà trường đuổi học.

Từ sự việc lần đó, Ôn Tinh cảm thấy rằng mặc dù Triệu Sơ Nghênh là người trung thực nhưng tính cách lại không quá được lòng mọi người, cũng không phải là kiểu người có thể hòa hợp với sinh viên nhưng ông ấy là một người thầy hết lòng với các sinh viên của mình. Sau khi tiếp xúc với ông ấy, Ôn Tinh càng ngày càng chắc chắn về suy nghĩ này của mình, cô cảm thấy ông ấy cũng là một người không tệ.

Mà Triệu Sơ Nghênh nói cho Ôn Tinh biết chuyện ông ấy đi vào trường bằng cửa sau là một loại thái độ, là thái độ biểu thị ông ấy nguyện ý giúp Ôn Tinh ở lại trường làm việc để cống hiến. Đối với việc này, Ôn Tinh cảm thấy có chút kinh ngạc ngoài ý muốn, theo bản năng cô cũng cảm thấy có chút cảnh giác, bởi quan niệm đối nhân xử thế của cô là trên thiên hạ này không có bữa cơm nào là miễn phí, tất cả đều sẽ phải trả giá. Bởi vậy, sau khi Ôn Tinh biết chuyện Triệu Sơ Nghênh đi cửa sau, ngược lại cô không hề đi hỏi ý kiến của ông ấy về chuyện thi nghiên cứu sinh và dư định ở lại trường nữa, điều này càng làm cho Triệu Sơ Nghênh trở nên chủ động, ông ấy trực tiếp đi tìm Ôn Tinh và nói mình rất coi trọng cô, ông ấy cảm thấy năng lực ở các phương diện của cô đều không tệ, là một nhân tài có thể cống hiến rất nhiều cho trường, vậy nên ông ấy rất hy vọng có cơ hội được làm đồng nghiệp cùng cô. Sau khi cuối tuần qua đi và các sinh viên đều trở lại trường học, Triệu Sơ Nghênh liền đi tìm Ôn Tinh để nói chuyện.

Hai người đang nói chuyện trong phòng làm việc của Triệu Sơ Nghênh, cửa phòng làm việc chỉ khép hờ, Ôn Tinh ngồi quay lưng về phía cửa, trên mặt cô còn mang theo nụ cười: “Cảm ơn thầy Triệu đã động viên, em cũng không biết mình có đủ khả năng để ở lại trường làm việc hay không, ở lại trường chỉ là một trong những kế hoạch của em, em nghĩ mình nên thử mọi cơ hội nếu có thể." Giọng điệu của cô có chút ngây thơ và giản dị của một cô gái mới lớn.

Nghe vậy, Triệu Sơ Nghênh chắp hai tay lại, vẻ mặt ông ấy có chút khẩn trương, ông ấy cúi đầu không dám nhìn Ôn Tinh .

Lúc này Ôn Tinh càng thêm khẳng định Triệu Sơ Nghênh thích mình, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Thầy Triệu, chuyện ở lại trường em sẽ suy nghĩ kỹ lại, gia đình em cũng đã có những sắp xếp khác cho em, em và gia đình vẫn còn đang trao đổi."

"Ở lại trường đối với con gái mà nói là con đường tốt nhất, công việc ổn định, hoàn cảnh đơn giản, ra ngoài xã hội chịu khổ chịu mệt biết bao nhiêu. Sau này em cũng có thể tìm được một người bạn trai cùng làm việc trong trường, hai người kết hôn sinh con, cuộc sống cứ trôi qua an nhàn như thế." Lúc Triệu Sơ Nghênh khuyên Ôn Tinh, hai tai cô không hiểu sao lại đỏ lên.

"Em có bạn trai rồi, thầy Triệu." Ôn Tinh Tiêu dùng giọng điệu gấp gáp ngắt lời Triệu Sơ Nghênh, giả vờ như không hiểu Triệu Sơ Nghênh có ý gì.

Triệu Sơ Nghênh giống như vừa bị giáng một cái tát vào mặt, ông ấy lập tức ngẩng đầu lên, cũng quên che giấu đi sự kinh ngạc và thất vọng.

“Chúng em cũng đang suy tính đến chuyện kết hôn.” Ôn Tinh ngượng ngùng cười nói.

Triệu Sơ Nghênh thoáng sửng sốt chừng năm giây, sắc mặt cũng đỏ bừng, sau khi lấy lại được suy nghĩ, ông ấy ngơ ngác nói: "Ồ, ồ, vậy thì, chúc mừng em..."

"Cảm ơn thầy Triệu." Ôn Tinh mỉm cười nói với ông ấy.

“Nếu em muốn ở lại trường thì thầy vẫn sẽ giúp em.” Triệu Sơ Nghênh có vẻ do dự nên nói năng cũng không mạch lạc cho lắm, ông ấy nói xong liền nhanh chóng liếc nhìn Ôn Tinh.

Ôn Tinh mỉm cười, cũng cảm thấy có chút cảm động: "Được rồi, cảm ơn thầy Triệu."

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Sau khi rời khỏi văn phòng của Triệu Sơ Nghênh, Ôn Tinh trở về ký túc xá của mình. Hứa Minh Nhụy, bạn cùng ký túc xá của cô, thấy vẻ mặt của cô có chút kỳ lạ liền đặt cây bút trong tay xuống, xoay người lại đối diện với cô rồi hỏi cô: “Triệu Sơ Nghênh tìm cậu là muốn nói chuyện gì với cậu vậy?”

“Là về việc ở lại công tác tại trường.” Ôn Tinh vừa trả lời vừa đặt túi xách xuống, cô lục lọi trong đó một hồi để tìm kiếm điện thoại di động của mình.

“Có gì căng thẳng không?” Hứa Minh Nhụy cẩn thận quan sát khuôn mặt của Ôn Tinh, cô ấy và Ôn Tinh quen nhau từ hồi cấp 3, tính đến nay cũng đã thân quen với nhau cỡ chừng 7, 8 năm.

Nhìn thấy trong ký túc xá không có người khác, Ôn Tinh suy nghĩ một chút, sau đó cô kéo ghế ngồi sát vào bên cạnh Hứa Minh Nhụy và nói: "Muốn có hi vọng thì cũng có thể có hi vọng, nhưng tớ cũng không nhất định phải ở lại trường, nếu việc này làm phiền thầy Triệu, trong lòng tớ cũng cảm thấy không thoải mái chút nào.”

"Ý cậu là gì? Triệu Sơ Nghênh cho cậu ở lại trường sao?" Hứa Minh Nhụy không mấy tin tưởng.

Ôn Tinh liền đem chuyện Triệu Sơ nghênh vào trường bằng cửa sau nói cho Hứa Minh Nhụy nghe, mà Hứa Minh Nhị cũng rất thông minh, cô ấy lập tức lĩnh ngộ ra mọi chuyện: "Ngay cả việc này mà Triệu Sơ Nghênh cũng nói cho cậu biết, có phải thầy ấy thích cậu không?"

Ôn Tinh không lên tiếng nhìn về phía cửa.

Hứa Minh Nhụy vừa nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của Ôn Tinh liền biết mình đã đoán đúng, cô ấy không khỏi cười chế nhạo nói: "Vậy thì tốt quá rồi, chẳng phải việc cậu muốn ở lại trường trở nên dễ dàng hơn rồi sao?"

"Cậu nói đùa à? Sao tớ dám nợ thầy ấy một ân tình lớn như thế chứ? Tớ cũng không nhất thiết phải ở lại trường, trước tiên tìm một công việc ổn định vừa làm vừa học nghiên cứu sinh cũng được, nhưng chí hướng lớn nhất vẫn không thay đổi." Ôn Tinh đang nói thì đột nhiên chợt chú ý tới khuôn mặt của Hứa Minh Nhụy.

“Chậc.” Hứa Minh Nhụy phát ra một âm thanh khinh thường, cô ấy vùi đầu vào trong sách, nói: “Cơ hội dâng đến trước mặt mà cậu còn muốn từ bỏ, đúng là khoe khoang mà. Trong khi tớ muốn tranh thủ cũng không có cơ hội.”

Ôn Tinh giống như không nghe thấy Hứa Minh Nhụy nói chuyện, cô cũng không để ý đến lời châm chọc khiêu khích của cô ấy, sau khi nói xong liền đưa tay vỗ vỗ bả vai cô ấy, nói: "Cậu quay lại cho tớ xem, mặt của cậu bị sao vậy?"

“Tớ đang đọc sách.” Hứa Minh Nhụy không chịu quay đầu lại.

Ôn Tinh nắm lấy tay Hứa Minh Nhụy, sau đó cô liền xoay ghế lại, nhìn thấy trên gò má của cô ấy có một vết bầm tím.

"Không phải cuối tuần cậu về nhà sao? Tại sao mặt lại bị thương?" Ôn Tinh cau mày hỏi, cuối tuần trước Hứa Minh Nhụy đã lấy xe của Ôn Tinh về nhà, cô ấy cũng đã cam đoan với Ôn Tinh sẽ không đi gặp bạn trai mình nữa.

Hứa Minh Nhụy vùng ra khỏi tay Ôn Tinh, cô ấy chột dạ nói: “Chỉ là vô tình bị đụng phải mà thôi.”

“Đụng thì đụng, cậu chột dạ cái gì? Hoàng Tinh Kỳ lại tới tìm cậu có phải không?” Ôn Tinh nhìn chằm chằm Hứa Minh Nhụy: “Đừng nói là do anh ta đánh đấy nhá?”

"Không phải! Cậu đừng suy nghĩ lung tung!" Hứa Minh Nhụy đứng lên: "Thật sự chỉ là vô tình bị đụng trúng mà thôi, sao anh ấy có thể đánh tớ được chứ?"

"Vậy là anh ta lại đến tìm cậu phải không? Anh ta lại đến tìm cậu để vay tiền à?" Ôn Tinh hỏi.

Hứa Minh Nhụy chậm rãi ngồi lại, cô ấy cúi đầu nói: “Anh ấy muốn hùn hạp làm ăn với người ta nên tới hỏi tớ mượn tiền.”

"Hùn hạp làm ăn? Tới tìm cậu mượn một, hai ngàn để đi làm ăn? Cậu có chắc anh ta lấy tiền đi làm ăn không?"

"Cậu đừng có nghĩ xấu anh ấy như thế, lần này anh ấy muốn mượn 10 vạn nhưng tớ không có."

"Mười vạn tệ? Anh ta điên rồi à?" Ôn Tinh kinh ngạc lên tiếng.

“Lần này anh ấy làm ăn rất nghiêm túc.” Hứa Minh Nhụy nghiêm túc nhìn Ôn Tinh.

"Anh ta muốn làm cái gì?" Ôn Tinh cố gắng bình tĩnh lại, dùng giọng điệu nghiêm túc hỏi cô ấy.

“Vẫn chưa xác định.” Hứa Minh Nhụy suy nghĩ một lúc rồi cau mày nói.

Ôn Tinh bình tĩnh lại hai giây và nói: "Nếu có tâm làm việc thì nhất định có thể thành công, đáng tiếc bây giờ cậu không có năng lực giúp anh ta.”

"Không có tiền thì có thể làm được gì chứ? Cậu nói quá đơn giản rồi đấy." Trong mắt Hứa Minh Nhụy, cả cuộc đời của Ôn Tinh mọi việc đều thuận lợi, chưa bao giờ thiếu cơm ăn áo mặc, vậy nên cô mới có suy nghĩ cuộc sống này rất đơn giản và dễ dàng như cuộc đời của cô.

Ôn Tinh cũng không phản bác chuyện này, mặc dù cô nhớ tới mẹ mình Giang Lăng từng là một bà mẹ đơn thân dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng và dựa vào nghị lực kiên trì để thành công là có thật, cô chỉ ôn hòa nói với Hứa Minh Nhụy: "Tiểu Nhụy, tớ cũng biết sự tình hiện tại rất khó, nhưng có phải cậu cũng nên suy nghĩ cho cuộc đời của mình một chút hay không? Tớ cảm thấy cậu không nợ Hoàng Tinh Kỳ cái gì cả.”

Hứa Minh Nhụy im lặng cúi đầu, hồi lâu ci6 ấy mới thở dài nói: "Ôn Tinh, cậu sẽ không hiểu đâu."

Ôn Tinh bởi vì những lời này mà cúi đầu và cũng không nói thêm gì nữa.

Cha mẹ Hứa Minh Nhụy và Hoàng Tinh Kỳ từng là bạn tốt từ lúc còn nhỏ, vậy nên hai người Hứa Minh Nhụy và Hoàng Tinh Kỳ cũng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, lúc học trung học cơ sở hai đứa nhỏ liền lén lút yêu đương với nhau sau lưng cha mẹ, cho tới khi học cấp ba, Hứa Minh Nhụy từng cảm thấy mình là một người vô cùng may mắn và hạnh phúc, nhưng vận mệnh lại đùa giỡn với cô ấy, cha cô ấy là Hứa Vinh bởi vì lợi ích làm ăn mà hãm hại cả nhà Hoàng Tinh Kỳ, dẫn đến việc nhà họ Hoàng bị phá sản, mà cha của Hoàng Tinh Kỳ là Hoàng Cảnh nhất thời không chịu nổi đả kích vì bị anh em tốt phản bội nên đã lựa chọn cách tự sát, và mẹ của Hoàng Tinh Kỳ là Triệu Mạt không chịu nổi đả kích chồng mất nên cũng dần trở nên điên dại và phải vào bệnh viện tâm thần, bởi vậy Hoàng Tinh Kỳ bị ép bỏ học cấp ba và từ đó anh ta không thể gượng dậy nổi nữa.

Hứa Minh Nhụy vẫn không thừa nhận cô ấy và Hoàng Tinh Kỳ đã chia tay, bốn năm đại học cô ấy vẫn yên lặng chịu đựng sự oán giận và cuồng nộ của anh ta. Hoàng Tinh Kỳ bốn năm nay cũng bắt đầu tham gia vào các băng đảng không đàng hoàng, hút thuốc đánh bạc đánh nhau việc gì cũng đã làm qua, và hậu quả đều để lại cho Hứa Minh Nhụy giải quyết, anh ta suốt ngày cứ chạy tới chỗ cô ấy vay tiền, nhưng chưa bao giờ trả một đồng nào.

Hứa Minh Nhụy trong suốt bốn năm đại học một mực lao vào các công việc bán thời gian, một mặt cô ấy thống hận gia đình mình nên không muốn về nhà xin tiền sinh hoạt phí, một mặt còn phải gánh vác chi tiêu của Hoàng Tinh Kỳ, thống khổ trong lòng cô ấy không phải chỉ bằng một hai câu khuyên nhủ của Ôn Tinh là có thể giải quyết tất cả. Cô ấy đương nhiên biết mình cũng là người bị hại đang bị ép thừa nhận thống khổ, cuộc sống của cô ấy tràn ngập u ám không có nỗi một tia hy vọng, cũng chỉ có chính cô ấy biết, cuộc đời sau này của cô ấy ngoại trừ chuộc tội thì cô ấy cũng không biết mình sống để làm gì nữa. Nội tâm của cô ấy vẫn tràn ngập sợ hãi và thống khổ, nhiều khi cô ấy muốn sụp đổ, nhưng khi nghĩ đến Hoàng Tinh Kỳ vì nhà cô ấy mà không thể đứng lên được nữa, cô ấy lại phải tiếp tục cắn răng lại chịu đựng.

Ngoài ký túc xá có người đi vào, là một nữ sinh xinh đẹp, ăn mặc thời thượng phong cách phương Tây, cô ấy tên là Hạ Y Y và cũng ở trong ký túc xá này.

Sắc mặt Hạ Y Y lúc bước vào không được tốt lắm, lối trang điểm tinh xảo cũng không che giấu được vẻ ngoài hốc hác của cô ấy. Khi nhìn thấy người trong ký túc xá, cô ấy gật đầu với Hứa Minh Nhụy, nhưng lại liếc nhìn Ôn Tinh với vẻ mặt thờ ơ.

"Cậu vừa đi đâu về vậy, Y Y? Chẳng phải cậu nói cuối tuần không về nhà sao?" Hứa Minh Nhụy quay lại nở nụ cười và chào hỏi Hạ Y Y.

"Ừ, vốn dĩ tớ cũng không định về, nhưng tối thứ Sáu mẹ tớ gặp tai nạn xe hơi nên lo lắng về chăm sóc cho ăm sóc cho bà ấy." Giọng điệu của Hạ Y Y có chút mệt mỏi.

“Vậy dì có sao không?” Hứa Minh Nhụy quan tâm hỏi.

"Cũng may chỉ bị gãy xương một chút và ước chừng phải mất một khoảng thời gian vết thương mới có thể lành lại được."

“Sao lại có thể xảy ra tai nạn xe chứ?”

“Bị xe nhỏ đụng, tài xế ô tô phải chịu toàn bộ trách nhiệm.” Hạ Y Y kéo ghế của mình ra ngồi xuống, vị trí giường của cô ta đối mặt với Ôn Tinh, bàn của hai người cũng đối mặt nhau nhưng ngồi đưa lưng về phía nhau. Tuy rằng vị trí của hai người đều dựa vào ban công nhưng góc độ ánh sáng lại không giống nhau, vị trí của Hạ Y Y không đón được nhiều ánh sáng mặt trời.

Hứa Minh Nhụy gật đầu hỏi: “Vậy ai sẽ chăm sóc mẹ cậu trong bệnh viện?” Cô ấy cũng biết cha của Hạ Y Y mới qua đời cách đây hai năm và cả nhà cũng đã tốn rất nhiều tiền để chữa trị cho cha của cô ấy, vậy nên gia cảnh hiện tại của cô ấy cũng không tốt lắm.

“Chị gái tớ.” Hạ Y Y đỡ chiếc gương trên bàn lên, cô ấy vốn định tẩy trang rồi đi ngủ một lát, nhưng trong gương cô ấy lại nhìn thấy Ôn Tinh ở phía sau vừa kéo ghế ra và lấy từ trên giá sách xuống một cuốn sách dường như để chuẩn bị học bài. Vì vậy, cô ấy thoáng do dự một chút, sau đó liền đóng gương lại và cũng lấy một cuốn sách ra khỏi giá sách. Giống như Ôn Tinh, cô ấy cũng đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học và đăng ký ở lại công tác tại trường.

Thấy Hạ Y Y muốn học và không muốn nói chuyện nữa, Hứa Minh Nhụy cũng ngừng nói rồi quay lại đọc tiếp cuốn sách trước mặt.

Ký túc xá yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có tiếng lật sách và tiếng ngòi bút sột soạt trên trang giấy. Ôn Tinh có chút mất tập trung khi nghe Hạ Y Y và Hứa Minh Nhụy nói chuyện, cô liền lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Triệu Truyền Hùng hỏi xem vấn đề tai nạn đã được giải quyết chưa.

Triệu Truyền Hùng đáp: "Vẫn chưa đâu, chuyện này con không cần lo lắng, chú sẽ lo liệu chu toàn chuyện này. Con cứ lo học hành chăm chỉ đi."

Ôn Tinh không trả lời, cô thoáng nhìn qua bản ghi nhớ của mình một chút, mặt trên nhắc nhở cô hai ngày nữa là tới sinh nhật của bạn trai cô Trần Trạch, khóe miệng cô không khỏi nhếch lên một nụ cười.

Ôn Tinh quen biết Trần Trạch cũng chỉ là trùng hợp, năm ngoái Trần Trạch đại diện công ty của anh ta đến khoa công trình điện tử của đại học Ôn Tinh đang theo học để diễn thuyết, địa điểm là hội trường chính. Ngày đó Ôn Tinh chỉ vô tình đi ngang qua hội trường và nhìn thấy bảng tuyên truyền bên ngoài, bỗng cô nổi lên một ý nghĩ muốn vào trong nghe diễn thuyết một lát. Sau khi nghe xong diễn thuyết, Ôn Tinh cảm thấy có chút hứng thú với công ty của Trần Trạch, vậy nên sau khi tan cuộc cô liền tìm đến Trần Trạch để hỏi xin phương thức liên lạc của anh ta. Trần Trạch thấy Ôn Tinh xinh đẹp hào phóng nên cũng không cự tuyệt cô, hai người bọn họ đối với nhau đều có chút cảm giác nhất kiến chung tình.

Yêu nhau hơn một năm, Ôn Tinh không chỉ thích Trần Trạch mà còn có chút ngưỡng mộ anh ta. Công việc của Trần Trạch thực chất cũng giống như Giang Lăng, chịu trách nhiệm về việc bán hàng và tiếp thị của công ty, anh ta trở thành quản lý từ khi còn rất trẻ và cũng có rất nhiều binh lính mạnh mẽ dưới quyền. Mỗi lần ra ngoài hẹn hò, Ôn Tinh luôn thích nghe anh ta nói về chuyện công việc dưới một góc nhìn hài hước và thú vị. Trần Trạch là một người rất có nguyên tắc trong công việc, có tấm lòng hào hiệp và rộng lượng, luôn đặt lợi ích của người khác lên hàng đầu, anh ta cho rằng chỉ có như vậy thì lợi ích của bản thân mới thực sự lâu dài. Trong mắt Ôn Tinh, Trần Trạch có tầm nhìn rộng và tư duy cởi mở, điều này phù hợp với yêu cầu của cô đối với bạn đời của mình.

Sinh nhật lần này của Trần Trạch Ôn Tinh đã bắt đầu chuẩn bị từ rất sớm, cô mua cho anh ta một chiếc cà vạt, một cuốn sách, còn gấp một lọ đựng đầy những ngôi sao may mắn, mỗi ngôi sao đều chứa đựng những lời chúc tốt đẹp nhất của cô dành cho anh ta. Trước khi gặp Trần Trạch Ôn Tinh không hề biết cách gấp một ngôi sao may mắn. Trong buổi hẹn hò đầu tiên của bọn họ, trong lúc đang rảnh rỗi chờ các món ăn được dọn lên, Trần Trạch đã xé thực đơn thành từng mảnh giấy dài rối gấp thành những ngôi sao may mắn cho Ôn Tinh. Ôn Tinh rất ngạc nhiên khi thấy Trần Trạch có thể gấp những ngôi sao may mắn nên cô mỉm cười đầy vui vẻ và còn bảo anh ta dạy cô cách gấp những ngôi sao may mắn, đồng thời còn nói với anh ta: “Khi em còn nhỏ, có người từng nói với em rằng những điều ước của em sẽ trở thành hiện thực nếu em viết chúng vào những vì sao". Từ khi Ôn Tinh học được cách gấp sao từ Trần Trạch thì cô cũng bắt đầu tin vào lời nói ngây thơ này.

Ngoại trừ vấn đề này, Ôn Tinh cũng nguyện ý học hỏi Trần Trạch rất nhiều điều. Trần Trạch tạm thời thay đổi tiệc mừng kỷ niệm sinh nhật chỉ có anh ta và Ôn Tinh thành một bữa tiệc lớn và diễn ra trong biệt thự mới mua của anh ta. Trần Trạch nói với Ôn Tinh rằng anh ta muốn mời thêm bạn bè để chung vui và anh ta cũng muốn giới thiệu Ôn Tinh làm quen với bạn bè của mình.

Vì lý do này, ngày hôm sau Ôn Tinh liền đến cửa hàng đặt bánh sinh nhật và còn học cách làm bánh sinh nhật, cô hy vọng tất cả bạn bè của Trần Trạch sẽ nghĩ rằng cô là một người bạn gái hoàn hảo và biết nhiều điều. Ôn Tinh có suy nghĩ muốn cố gắng trở nên hoàn hảo nhất có thể, đây là điều cô luôn theo đuổi, cô luôn hy vọng mọi thứ sẽ trở nên hoàn hảo và đi theo đúng ý của cô.

Vào ngày sinh nhật của Trần Trạch, Ôn Tinh ăn mặc rất tinh tế và xinh đẹp. Trong bữa tiệc sinh nhật, phong thái của cô lại càng dịu dàng, nụ cười rạng rỡ lúc nào cũng thường trực trên môi, cô đứng bên cạnh Trần Trạch, dáng vẻ ngoan ngoãn và ít nói nhưng sự có mặt của cô làm cho người khác có muốn cũng không thể coi thường cô. Trần Trạch lần lượt giới thiệu bạn bè của mình cho cô làm quen, Ôn Tinh thường nghe Trần Trạch nói về một vài người bạn của mình, vì vậy cô cố gắng lục lại trí nhớ của mình và kể cho mọi người nghe Trần Trạch đã nói về họ với cô như thế nào. Miệng lưỡi của Ôn Tinh hết sức ngọt ngào và đáng yêu, hầu như tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy yêu thích với Ôn Tinh, ngoại trừ Lương Nham.

Đây là lần thứ ba Ôn Tinh gặp Lương Nham, vì vậy khi cô đến trước mặt Lương Nham, không đợi sự giới thiệu của Trần Trạch, Ôn Tinh liền học theo Trần Trạch và gọi anh là anh trai, cô cũng thuận miệng nhắc đến chuyện Triệu Truyền Hùng vô tình đụng trúng mẹ của bạn gái anh, cô áy náy nói xin lỗi anh và còn quan tâm hỏi: “Dì đã xuất viện chưa?”

Trần Trạch không ngờ Ôn Tinh lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, trước đó Ôn Tinh đã hỏi anh ta có phải con gái của nạn nhân là bạn gái của Lương Nham hay không. Trần Trạch không trực tiếp trả lời vì anh ta cũng không rõ ràng về chuyện tình cảm của Lương Nham, nhưng anh ta đoán rằng người nọ có thể chính là người mà Dương Cung ghét nhất: Hạ Băng Đình, bạn gái cũ của Lương Nham, một người phụ nữ rất xảo quyệt trong miệng Dương Cung.

Trần Trạch không khỏi nhìn Dương Cung đang ngồi ở cách đó không xa, thấy cô ta đang khoanh tay và cúi đầu nhìn gì đó giống như là không nghe thấy Ôn Tinh nói gì, nhưng giây tiếp theo, cô ta liền bưng ly rượu đỏ trước mặt lên uống hết, sắc mặt rất tệ, nhìn thấy Dương Cung khó chịu, Trần Trạch lập tức kéo mạnh tay Ôn Tinh.

Từ đôi mắt phức tạp và nghiêm túc của Lương Nham và bầu không khí đột nhiên trở nên cứng ngắc tại hiện trường, Ôn Tinh nhận ra rằng mình có thể đã giẫm phải vào vùng cấm địa. Trần Trạch lại kéo tay cô làm cho cô càng thêm hoảng sợ, sắc mặt của cô hơi đỏ lên, cô ngượng ngùng nhìn Lương Nham không biết phải nói gì.

Một lúc lâu sau, Lương Nham mới chậm rãi nói: “Tôi cũng không rõ lắm, hai ngày nay tôi đầu bận rộn ở công ty, không có thời gian để tâm đến việc riêng của mình, nếu cô vấn đề gì thắc mắc thì có thể về hỏi chú của mình.”

Ôn Tinh vội vàng bước xuống bậc thang, cô liền cười nói: “Ừm, tôi biết rồi.”, sau đó cô quay sang những người xung quanh Lương Nham và mỉm cười chào hỏi với bọn họ.

Quá nửa bữa tiệc sinh nhật, Trần Trạch đã trở nên say khướt, tuy rằng tinh thần anh ta luôn phấn chấn vui vẻ nhưng Ôn Tinh lại cảm thấy anh ta có chút không bình thường, cô lại cảm thấy rằng anh ta thực sự không vui vẻ. Khi bữa tiệc gần kết thúc, Trần Trạch đã hoàn toàn say khướt, anh ta nằm ngủ quên trên ghế sofa trong phòng khách, còn Ôn Tinh thì giúp anh ta tiễn khách ra về.

Trong số những ta vị khách đã rời đi, người khiến Ôn Tinh ấn tượng nhất chính là Dương Cung, cô ta say sưa bước tới ôm lấy cô, không ngừng chúc cô và Trần Trạch những lời chúc tốt đẹp nhất và còn nói: “A Trạch giống như con trai ruột của tôi vậy. Có thể nói là tôi nhìn cậu ấy lớn lên từ nhỏ, cậu ấy phải trải qua biết bao vất vả mới có thể có được ngày hôm nay, sau này em nhất định phải đối xử thật tốt với cậu ấy nhé.”

Ôn Tinh có chút cảm động, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng của Dương Cung, sau đó còn nói với cô ta: "Chị Dương Cung, để em gọi tài xế giúp chị."

"Tôi không say." Dương Cung buông Ôn Tinh ra, hai tay cô ta đặt lên vai cô, sau đó còn mỉm cười nhìn cô, trạng thái say rượu làm cho đôi má cô ta càng thêm ửng hồng trông vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.

"Dù chị có say hay không thì cũng không thể lái xe trong tình trạng này." Ôn Tinh tốt bụng khuyên nhủ.

Nhưng Dương Cung vẫn không nghe lọt lời cô nói, cô ta cố chấp đi ra xe của mình, Ôn Tinh vội vàng đuổi theo muốn ngăn cản nhưng vẫn không thể ngăn được. Dương Cung lên xe khởi động xe, nhìn thấy Ôn Tinh vỗ nhẹ lên cửa kính xe, cô ta liền hạ kính xe xuống, vẻ mặt khó hiểu nhìn cô: “Sao vậy cô bé? Lo lắng cho người khác nhiều như vậy à? Về điểm này thì em rất giống A Trạch. Tôi đã nói không sao là không sao..."

"Tôi không đùa với chị đâu, chị Dương Cung, chị xuống xe ngay lập tức đi. Nếu chị bị bắt vì lái xe trong tình trạng say rượu thì chị sẽ bị giam giữ đấy." Ôn Tinh tức giận nói, lúc này dáng vẻ của cô rất nghiêm túc và cô cũng không muốn nhượng bộ nữa.

"Này, thì ra em cũng rất dễ nổi giận nhỉ, nhìn bề ngoài thì dịu dàng như vậy nhưng tính tình thì không tốt chút nào cả." Dương Cung tiếp tục nói đùa, thậm chí còn đưa tay chạm vào khuôn mặt mịn màng của Ôn Tinh .

Ôn Tinh nắm lấy tay Dương Cung, cô nhân cơ hội nhoài người vào trong xe tìm nút mở khóa cửa xe. Động tác của cô đã làm kích thích Dương Cung, cô ta đột nhiên đẩy mạnh Ôn Tinh, bắt đầu nâng cửa kính ô tô lên mặc dù tay cô vẫn còn đang ở bên trong.

Ôn Tinh suýt chút nữa đã bị cửa kính kẹp tay, nhưng may mắn thay có người từ phía sau đã nhanh chóng kéo cô lại mới giúp cô thoát khỏi kiếp nạn bị kẹp tay.

Người kéo Ôn Tinh chính là Lương Nham, anh nhanh chóng kéo cô sang một bên, trầm giọng nói với Ôn Tinh: “Đừng lo lắng cho cô ta, cô ta chính là một kẻ điên mà.” Lời nói này giống như đang mắng mỏ Dương Cung.

Dương Cung rõ ràng đã nghe được những gì Lương Nham nói, cô ta dường như đã tỉnh lại vài phần, cô ta lạnh lùng nhìn Lương Nham qua cửa sổ xe, giây tiếp theo, cô ta lập tức nhấn ga và lái xe rời đi.

"Chị Dương Cung!" Ôn Tinh hoảng sợ nhảy dựng lên, cô không thèm để ý đến mình đang đi giày cao gót liền chạy theo thục mạng mấy chục mét, hình tượng đoan trang của cô đã hoàn toàn biến mất. Lúc cô thở hổn hển và vô vọng quay lại, tài xế của Lương Nham đã dừng xe, trong khi Lương Nham vẫn còn đứng tại chỗ cũ và nói với cô: "Để tôi đưa cô về trường trước." Có vẻ như chuyện vừa rồi không có ảnh hưởng gì tới anh.

Ôn Tinh lúc này đã kiệt sức nên chỉ có thể gật đầu. Cô bảo Lương Nham đợi một lát, sau đó cô vội vàng bước vào nhà kiểm tra tình trạng của Trần Trạch một lần nữa, rồi đi kiểm tra xác nhận các cửa ra vào và các cửa sổ bên trong và bên ngoài đều đã đóng kín rồi mới lên xe đi về.

Lương Nham đã ngồi vào trong xe, anh đặt laptop trên đùi và đang đọc email, cũng không thèm ngẩng đầu lên, anh chợt nói với Ôn Tinh đang ngồi trong xe: “Xem ra cô cũng khá cẩn thận và chu đáo trong công việc.”

Ôn Tinh thoáng kinh ngạc, sau đó cô khiêm tốn nói: "Chỉ là thói quen mà thôi."

Lương Nham không nói gì thêm mà chỉ nói với tài xế: "Đi thôi."

Ôn Tinh cúi đầu nhìn đồng hồ, cô có chút lo lắng nếu vào trễ giờ giới nghiêm thì thành tích của cô sẽ bị ảnh hưởng, nhưng hiện tại đã xong, cô cũng chỉ có thể đi đến cửa ký túc xá rồi nghĩ ra biện pháp sau. Dựa lưng vào ghế, Ôn Tinh nhẹ nhàng thở dài, đêm nay Trần Trạch hiếm khi say rượu, việc này làm cho cô cảm thấy rất lo lắng và khó chịu, trực giác của một người phụ nữ lần đầu tiên khiến cô cảm thấy Trần Trạch đang cách xa cô rất xa và cô cũng không còn hiểu những cảm nhận của anh ta.

"Lão Ngô, lái xe nhanh lên." Lương Nham ở một bên vừa trả lời email vừa lơ đãng nói ra một câu.

Ôn Tinh lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Trần Trạch, dặn dò anh ta sau khi tỉnh táo lại nhớ ăn chút gì đó và gọi điện cho cô. Ôn Tinh suy nghĩ một chút và cũng không có nói cho Trần Trạch biết chuyện Dương Cung say rượu lái xe, cô gửi một tin nhắn riêng cho Dương Cung bảo cô ta sau khi về nhà nhớ nhắn tin cho cô để cô yên tâm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp