Mỗi ngày ở sân bay quốc tế Nhạc Thành đều rất tấp nập, người đến người đi nhiều vô số kể. Trong số nhiều người như vậy, Trần Trạch chỉ cần nhìn thoáng qua là đã nhận ra ngay người mình đến đón, anh ta hưng phấn giơ hai tay kiễng chân lên gọi tên người đó: "Dương Cung!"

Trong đám đông, một người phụ nữ để lộ chân trần mặc áo khoác cashmere màu đỏ lập tức quay người lại, người nọ chậm rãi tháo kính râm xuống, khuôn mặt trông có vẻ rất sáng sủa, dáng người thanh tú, phong thái rất tự tin và kiêu hãnh trong đôi giày cao gót màu đen.

Người phụ nữ mỉm cười với Trần Trạch và cứ đứng đó nhìn người đàn ông đang chạy về phía mình, khi thấy người nọ đến gần, cô ta nhướng mày hỏi: "Cậu vừa gọi tôi là gì?"

Trần Trạch nhất thời không kịp phản ứng chỉ kịp "A" một tiếng, sau đó anh ta lập tức ‘cướp’ lấy hành lý từ người phụ nữ, ngoài miệng thì nói: "Chị Dương Cung, đưa hành lý cho em nào.”

Dương Cung quan sát Trần Trạch một lượt từ trên xuống dưới, cô ta cười nói: “Đã hai năm không gặp nhưng cũng không có gì thay đổi.”

"Thay đổi gì chứ? Từ năm mười tám tuổi cả dáng vẻ và tâm hồn của em đã được định hình từ lâu rồi." Trần Trạch cười nói với người phụ nữ.

"Nhắc mới nhớ, lần đầu tiên tôi gặp cậu thì cậu chỉ mới có mười tuổi, lần nữa gặp lại đã là mười bảy năm sau, thoáng chốc cậu đã trở thành một chàng trai hai mươi bảy tuổi rồi." Dương Cung cười nói.

"Kỳ lạ, sao em đã hai mươi bảy tuổi rồi mà chị Dương Cung vẫn trông cứ như mười lăm tuổi vậy nhỉ? Thật đáng kinh ngạc, sao chị vẫn có thể trẻ đẹp như vậy thế?" Trần Trạch vẫn luôn rất thích nói đùa và có thể nhiệt tình nói đùa ở khắp mọi nơi.

"Thôi đi, tôi không nhìn nỗi bộ dạng này của cậu đâu.” Dương Cung cười nói.

Trần Trạch nhanh chóng làm ra vẻ mặt nghiêm túc chân thành nói: "Em nói đều là sự thật mà, chị Dương Cung, chị đúng là càng ngày càng xinh đẹp."

Dương Cung cảng tươi cười rạng rỡ hơn, cô ta vỗ vỗ vào vai trái của Trần Trạch và nói: "Cảm ơn cậu đã tới đón tôi, A Trạch."

Trần Trạch đọc được cảm xúc vi diệu trên mặt Dương Cung, liền mỉm cười nói: "Không có gì, chị Cung, giữa chúng ta còn phải khách khí như vậy sao? Tình cảm thanh mai trúc mã đều có thể so sánh với sắt. Anh trai vốn muốn tới đón chị, nhưng anh ấy tạm thời có việc nên không tới được, cho nên anh ấy bảo em lái xe của anh ấy tới đón chị, như vậy có thể coi như là hai anh em em đều đến đón chị.”

Dương Cung bị chọc cười bởi lời nói của Trần Trạch, cô ta nói: "A Trạch, chẳng lẽ cậu cho rằng tôi không hiểu tính cách của Lương Nam sao? Làm gì có chuyện anh ấy nói như vậy? Nhất định đây là chủ ý của cậu!"

Trần Trạch tiếp tục nói nhảm, anh ta cười nói: “Tuy anh ấy không nói như vậy nhưng trong lòng anh ấy thực sự nghĩ như vậy!"

Dương Cung cũng lười tiếp tục nói chuyện với anh ta, cô ta đeo kính râm vào, khẽ lẩm bẩm: “Mệt chết đi được, trên máy bay không thể ngủ được chút nào.”

"Chị Dương Cung, chị muốn về khách sạn hay về nhà?" Trần Trạch hỏi.

"Đến khách sạn trước đi, có thể giúp yên tĩnh một chút." Dương Cung nói.

Nghe vậy, Trần Trạch nghiêng mắt nhìn Dương Cung, nụ cười trên mặt anh ta vẫn không hề nhạt đi, Dương Cung quay mặt lại, anh ta lập tức mỉm cười nói: "Đã nhiều năm như vậy mà chị Dương Cung vẫn còn cô đơn như vậy, chẳng lẽ chị định độc thân đến hết đời sao?"

"Không phải lúc còn nhỏ cậu đã nói sẽ nuôi tôi cả đời sao? Bà già này còn đợi cậu nuôi đấy, em trai tốt." Dương Cung thờ ơ trả lời.

Trần Trạch cười lớn đến nỗi nhất thời không thể ngậm miệng lại.

Trên đường về khách sạn, Dương Cung ung dung tựa người vào ghế sau, lúc này cô ta vẫn còn đeo kính râm, sống mũi của cô ta thẳng tắp kiêu hãnh rất hiếm gặp, đôi môi mỏng thì đang mím chặt. Cô ta nhìn những ánh đèn quen thuộc ở Nhạc Thành qua cặp kính râm, nỗi cô đơn trong lòng dâng trào như thủy triều vọt tới, cô ta ôm ngực, hai cánh tay đặt dưới ghế cũng gắt gao nắm chặt lại, cô ta cắn môi, thân thể đột nhiên trở nên căng thẳng.

"Gần đây bên cạnh Lương Nham có người phụ nữ nào không?" Vừa mở miệng, cơ thể cô ta cũng dần thả lỏng, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, cô ta thản nhiên tháo kính râm xuống với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh và thờ ơ.

Trần Trạch vừa lái xe vừa nhìn qua kính chiếu hậu, sau đó liền trả lời: “Gần đây anh ấy đang bận làm ăn, bên cạnh làm gì có người phụ nữ nào chứ? Hai ngày trước anh ấy đột nhiên hỏi em có nên kết hôn không, làm em giật mình một phen, em thấy gần đây anh ấy có vẻ khá mệt mỏi."

Dương Cung không nói gì, nhưng trong lòng cô ta thầm nghĩ: “Anh ấy nhất định vẫn còn hận cô ta.”

Trần Trạch cũng đột nhiên ngừng nói, anh ta bỗng cảm thấy mình nhanh mồm nói nhiều, trong xe lại rơi vào không khí im lặng khó xử.

Dương Cung là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng, cô ta hít sâu một hơi, đưa tay gạt đi đám tóc rối trên trán, cúi đầu cất kính râm vào túi rồi hỏi Trần Trạch: “Nghe nói cậu có bạn gái và chuẩn bị kết hôn à?”

“Ừm, đúng là đang suy nghĩ chuyện kết hôn.” Trần Trạch nghĩ nghĩ rồi trả lời Dương Cung, nhưng ánh mắt anh ta vẫn nhịn không được nhìn vào kính chiếu hậu.

“À, vậy cũng tốt, không ngờ cậu lại là người kết hôn trước. Bạn gái cậu mấy tuổi, làm nghề gì?” Dương Cung cười khúc khích hỏi.

"Cô ấy vừa tốt nghiệp đại học vào tháng 6 năm nay. Hiện tại là học kỳ cuối cùng của cô ấy. Cô ấy đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học và sau này có dự định ở lại trường làm giảng viên" Trần Trạch trả lời nhưng đột nhiên cảm thấy hơi cáu kỉnh vô cớ. 

"Cô ấy là kiểu con gái như thế nào?" Dương Cung ngước mắt cười nói: "Thật khó tưởng tượng được một kẻ vô tâm vô đạo đức như cậu lại nói muốn kết hôn. Chắc hẳn đối phương là một cô gái rất ưu tú phải không?"

"Không phải, chỉ là cô ấy rất ngoan mà thôi." Trần Trạch vừa nói xong, trong lòng đột nhiên cảm thấy áy náy buồn bực, nụ cười trên mặt cũng có chút mất tự nhiên.

Dương Cung nghe được lời này thì có chút kinh ngạc, cô ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngoan? Chỉ có mỗi ngoan thôi à? A Trạch, kết hôn không phải chuyện đùa. Nếu cậu còn chưa suy nghĩ rõ ràng thì khoan hãy tính đến chuyện kết hôn, chuyện này sẽ làm ảnh hưởng cả cậu và cả cô gái đó."

Trần Trạch lại vội giải thích, nhất thời cảm thấy mình nóng nảy như một thiếu niên chưa từng trải: "Cô ấy rất đáng yêu và rất giỏi hiểu lòng người, cả người cũng rất xinh đẹp, thông minh và ưu tú, là anh nói cô ấy ngoan, em từng dẫn cô ấy đi gặp anh ấy.”

“Ngoan? Lương Nham khen cô ấy ngoan?” Dương Cung càng thêm kinh ngạc.

"Đúng vậy, anh từng gặp qua Ôn Tinh một lần, Ôn Tinh là tên bạn gái của em, em hỏi anh ấy cảm thấy cô ấy như thế nào, anh liền nói trông cô ấy có vẻ là một cô gái rất ngoan và dịu dàng, bộ có chuyện gì sao?" Trần Trạch lại nhìn về kính chiếu hậu một lần nữa, Dương Cung trong gương đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh.

"Không có gì." Dương Cung mỉm cười, cô ta cười nhạo trực giác khó hiểu của mình, cười nhạo chính mình quá nhạy cảm quan tâm đến chuyện của Lương Nham, cũng cười nhạo chính mình suy nghĩ quá nhiều. ( truyện trên app tyt )

Dương Cung lại tựa lưng vào ghế sau, sự mệt mỏi sau khi giãy giụa khiến cô ta không còn sức để phản kháng nữa, mặc cho những ký ức về cô ta và Lương Nham từ từ dâng lên như thủy triều.

Dương Cung và Lương Nham là thanh mai trúc mã chân chính, cha mẹ của bọn họ là bạn tốt của nhau, vậy nên từ khi còn nhỏ bọn họ đã quen nhau, hai người bọn họ đều là những con người ưu tú và kiêu ngạo, khi còn bé thì so thành tích nhưng đến khi thiếu niên thì lại trở thành người yêu. Từng có ngọt ngào và cũng từng thường xuyên cãi nhau, thậm chí còn có lúc cãi nhau dữ dội, có lần Dương Cung mắng Lương Nham là đồ rác rưởi, mà lúc mắng Dương Cung thật sự cảm thấy Lương Nham đúng là rác rưởi thật sự, tính cách của anh quá ngạo mạn, vĩnh viễn đều là cô ta hy sinh vì anh, anh ta chưa bao giờ giải thích hành vi của mình, vì sao đêm không về ngủ, vì sao luôn bắt cô ta phải đi theo sau nhưng anh lại không bao giờ quay đầu lại nhìn cô ta lấy một lần, vì sao lại thay lòng đổi dạ đưa ra lời chia tay, vì sao sau khi cô ta phá hư tình cảm của anh và những người phụ nữ khác mà anh còn nguyện ý ra tay giúp nhà họ Dương của bọn họ. Không phải là cô hận anh vì anh đã khiến cô yêu mình, cũng không phải là hận theo nghĩa đen của nó, mà là cô tình nguyện nghĩ rằng đây là cách anh dùng để tra tấn cô.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Phòng nghỉ xa hoa ở khách sạn cố gắng làm cho khách thuê phòng cảm giác như đang ở nhà của mình, sau khi Dương Cung tắm rửa xong, cô thoát y quấn mình trong chăn mềm bằng tơ lụa, mọi thứ đều vô cùng êm ái và dễ chịu, đây là cảm giác cô đơn và thân thuộc với cô ta, không ai chứng kiến được ​​vẻ đẹp nỗi buồn của cô ta, vẻ đẹp nỗi buồn âm thầm rút cạn khỏi thể xác và tâm hồn, mọi thứ yên tĩnh và thoải mái đến mức làm cho người ta muốn phá hủy nó. Dương Cung lúc này mệt mỏi vô cùng nhưng cô ta không có cách nào ngủ được, cô ta lại nhớ tới những lời Lương Nham từng nói, anh từng nói với cô ta: Dương Cung, cô không giống người thường, ngay cả chính cô cũng không biết mình muốn gì.

Nhiều năm trôi qua, Dương Cung cuối cùng cũng nhận ra lời anh nói là đúng, cô ta cũng không biết mình muốn gì, cô ta chỉ muốn tình yêu của anh mà thôi.

Ôn Tinh trải qua một cảnh tượng vô cùng xấu hổ. Cô và Triệu Hoài Viễn ngồi đối diện trong một quán cà phê ở trung tâm thương mại cũng đã hơn nửa giờ.

Buổi tối sau khi cơm nước xong và rời khỏi nhà hàng, Triệu Truyền Hùng vừa lái xe ra khỏi gara ngầm thì vô tình xảy ra va chạm với xe điện và đang chờ cảnh sát đến để xử lý vụ việc. Ông ấy bảo Ôn Tinh và Triệu Hoài Viễn tìm một chỗ gần nhà hàng đợi ông ấy, thế là hai người bọn họ liền đi đến quán cà phê này. Triệu Hoài Viễn vốn định rời đi trước, bởi vì anh ta còn phải lái xe suốt đêm để về Hà Thành, nhưng anh ta chợt nghĩ lại hiếm khi mình có cơ hội ở chung với người chị Ôn Tinh trên danh nghĩa này, ở trong mắt Triệu Hoài Viễn, Ôn Tinh chính là một kẻ mọt sách không rành thế sự, bộ dáng của cô thanh tú xinh đẹp, thoạt nhìn là một kiểu người dễ lừa gạt và rất dễ đắn đo.

Triệu Hoài Viễn thu hồi nội tâm lạnh lùng và miệt thị của mình, anh ta chủ động dẫn Ôn Tinh đi đến quán cà phê, sau đó còn nhiệt tình hỏi Ôn Tinh muốn uống gì, rồi mua cho cô một ly đồ uống. Sau khi hai người ngồi xuống, Triệu Hoài Viễn tùy ý hàn huyên với Ôn Tinh hai câu, anh ta nói: "Quen biết lâu như vậy cũng chưa từng có cơ hội uống cà phê với cô, sau này nếu rảnh rỗi cứ đến Hà Thành tìm tôi, nói thế nào chúng ta cũng là người một nhà.”

“Ở Hà Thành có gì vui?” Ôn Tinh hỏi.

"Nơi đó thật ra cũng không có gì thú vị, nhưng cha tôi có nhà máy sản xuất ở đó, mẹ cô cũng có cổ phần, chẳng lẽ cô không muốn đến thử xem một lần sao?" Triệu Hoài Viễn nhướng mày, giả vờ kinh ngạc cười hỏi cô.

“Những chuyện này tôi không có hứng thú và cũng không muốn hiểu.” Ôn Tinh bình tĩnh nhìn Triệu Hoài Viễn, trên mặt vẫn duy trì nụ cười.

Triệu Hoài Viễn cười ha hả nhìn Ôn Tinh, cuối cùng anh ta vẫn không thể giấu được vẻ khinh thường trên mặt, anh ta nói: "Đúng vậy, tôi quên cô là một con mọt sách mà, loại chuyện kinh doanh này không thích hợp với cô chút nào."

Mà dáng vẻ Ôn Tinh vẫn rất bình tĩnh, cô nghiêm túc sửa lại cách phát âm cho anh ta.

Triệu Hoài Viễn có vẻ xấu hổ một chút, sau đó anh ta lập tức quay đầu liếc mắt nhìn cô với vẻ đầy xem thường: "À, đúng rồi, sẵn dịp tôi cũng muốn tặng cho cô một cái túi, coi như là quà gặp mặt muộn, về sau chúng ta chính là bạn bè.”

"Không cần đâu, anh quá khách khí rồi." Ôn Tinh mỉm cười vội vàng từ chối.

Triệu Hoài Viễn cố tình mắt điếc tai ngơ, anh ta lục tra ảnh trong điện thoại rồi đưa cho Ôn Tinh xem: “Nhìn xem, chiếc túi này rất hợp với cô.”

Ôn Tinh nhìn thoáng qua thì phát hiện đây là thương hiệu hạng 2 chuyên đi làm nhái theo mẫu mã của các thương hiệu cao cấp, thương hiệu này đi theo con đường nữ tính sang trọng nhẹ nhàng, giá cả dao động từ 5.000 đến 10.000. Chiếc túi mà Triệu Hoài Viễn chọn là một chiếc túi màu hồng phấn có in hình các nhân vật hoạt hình, có lẽ có người sẽ rất thích, nhưng Ôn Tinh lại không thích chút nào, đặc biệt là cô cũng không thích màu hồng phấn.

“Nó đắt quá, với lại cũng không phù hợp với tôi, cám ơn anh." Ôn Tinh nói.

“Đắt cái gì mà đắt, bình thường chắc cha mẹ cũng mua cho cô vô số túi xách đắt hơn đúng chứ?” Triệu Hoài Viễn chế nhạo Ôn Tinh giả khách sáo, trọng điểm của anh ta chính là Ôn Tinh nói đắt: “Tôi đã bảo bạn tôi mua hộ rồi, cái túi đó sẽ được gửi trực tiếp tới nhà côm, không cần khách khí với tôi.’

Ôn Tinh nhìn thấy vậy thì cũng không nói gì nữa, cô chỉ lo cúi đầu uống trà sữa trên bàn, cô cảm thấy khá xấu hổ và khó xử khi ngồi cùng bàn với Triệu Hoài Viễn, cô không muốn có mối quan hệ tốt với anh ta và cũng không muốn chống lại anh ta, nhưng hình như anh ta không để yên cho cô có thể duy trì phép lịch sự cơ bản.

“Cô có biết khách hàng mà mẹ cô đã hẹn từ lâu là ai không?” Triệu Hoài Viễn đặt điện thoại xuống, anh ta cảm thấy mình và Ôn Tinh đã là bạn bè nên liền thuận miệng hỏi.

"Tôi không biết gì về công ty, anh có thể đi hỏi trực tiếp chú Triệu hoặc mẹ tôi thì sẽ rõ ràng hơn." Ôn Tinh đáp.

"Cô cho rằng tôi đi hỏi mẹ cô thì mẹ cô sẽ trực tiếp nói cho tôi nghe đáp án sao?" Triệu Hoài Viễn buồn cười hỏi.

Ôn Tinh cảm thấy Triệu Hoài Viễn càng buồn cười hơn, cô cho rằng anh ta là một người đơn thuần, nghĩ cái gì liền nói cái đó, rõ ràng câu trước vừa bày tỏ sự khách khí của mình, câu sau lại gián tiếp nói ra ý đồ của anh ta, ngay cả anh ta cũng không phát giác dược hành động của chính mình.

“Sao mẹ tôi lại không nói cho anh biết?” Ôn Tinh nghi ngờ hỏi lại.

"Tôi cũng đâu phải là con ruột của mẹ cô, bà ấy cũng không phải là thầy của tôi, tại sao phải nói cho tôi biết nhiều như vậy?" Triệu Hoài Viễn bất mãn hừ một tiếng.

"Anh cảm thấy mẹ tôi có điểm nào xứng đáng để anh học tập theo sau? Nếu đã như vậy thì chẳng phải anh chỉ cần mở miệng hi vọng bà ấy thu nhận mình làm học trò là được rồi sao?" Ôn Tinh chậm rãi nói.

Triệu Hoài Viễn suýt chút nữa đã nói thẳng ra hết những gì trong lòng mình với Ôn Tinh: Cô bị ngốc à? 

Và Ôn Tinh đương nhiên cũng có thể nhìn hiểu được vẻ mặt của anh ta, cô cũng chỉ cười cười, cứ mặc kệ anh ta nghĩ cô là đồ ngốc cũng có sao đâu, nhưng những gì cô nói đều là sự thật, cô cho rằng đó là cách tốt nhất để hàn gắn lại mối quan hệ trong gia đình, tuy rằng Ôn Tinh đã không còn hiểu lắm phương thức làm việc của Giang Lăng, dù sao cô cũng chỉ là một sinh viên nữa, còn bà ấy đã là một nữ cường nhân lăn lộn trên thương trường bấy lâu nay, kinh nghiệm và trình độ của hai người bọn họ khác biệt rất lớn nhưng cô tin tưởng vào nhân phẩm của Giang Lăng, nếu Triệu Hoài Viễn là một người chăm chỉ và có chí tiến thủ thì Giang Lăng vẫn sẵn sàng giúp đỡ anh ta trong sự nghiệp. Về phương diện công việc, Giang Lăng tin rằng người có năng lực sẽ thắng chứ không phải là dựa vào huyết thống. Ôn Tinh không đồng tình với cách Triệu Hoài Viễn coi bà ấy như kẻ thù khi mà anh ta còn chưa hiểu rõ về con người của bà ấy, cô cảm thấy anh ta sau này sẽ phải chịu thua thiệt rất nhiều.

Hai người bọn họ ngồi ở đây cũng đã hơn nửa tiếng đồng hồ nhưng vẫn không có một lời trò chuyện thật lòng nào, chỉ là Triệu Hoài Viễn đã cảm thấy thân cận với Ôn Tinh hơn một chút, anh ta đứng dậy vỗ vào vai Ôn Tinh và nói: “Nhớ đến Hà Thành tìm tôi đấy."

Ôn Tinh chỉ liếc anh ta một cái và mỉm cười không nói gì, làm cho anh ta có cảm giác cô là một người sống nội tâm.

Vụ tai nạn của Triệu Truyền Hùng vẫn chưa được giải quyết, chủ chiếc xe chạy pin là một người phụ nữ khoảng 50, 60 tuổi, bà ấy bị chiếc xe hất văng, bắp chân bị đè nặng có khả năng gãy xương rất cao. Sau đó con gái của bà ấy cũng vội chạy tới, là một người vô cùng xinh đẹp và cũng rất có khí chất, bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp là một người đàn ông có vóc dáng cao lớn và cũng rất đẹp trai.

Khi Ôn Tinh đến gần hơn, cô phát hiện ra người đàn ông đi cùng với người đẹp thực ra là một người mà cô có quen biết. Khi người đàn ông quay đầu lại nhìn thấy Ôn Tinh thì anh ta rõ ràng cũng nhận ra cô, anh hơi bất ngờ gật đầu với cô.

"Hai người biết nhau à?" Người phụ nữ xinh đẹp hỏi người đàn ông.

"Cô ấy là bạn gái của A Trạch." Người đàn ông trả lời, anh ta là Lương Nham, và cũng là anh họ của Trần Trạch.

Thấy vậy, Ôn Tinh liền bước tới và áy náy nói với người phụ nữ xinh đẹp: "Xin lỗi cô, là chú tôi đã tông vào xe của bà ấy. Chúng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm đàng hoàng."

Người phụ nữ xinh đẹp không nói tiếp, sắc mặt chợt lóe lên vẻ khó xử.

Anh cảnh sát giao thông ở bên cạnh đang cố gắng giúp hai bên dàn xếp ổn thỏa, khi phát hiện hai bên có quen biết nhau, anh ta liền nói: “Việc này cũng không có gì nghiêm trọng, tốt nhất các người tự mình thương lượng giải quyết và nhanh chóng đưa nạn nhân đến bệnh viện để xử lý vết thương."

Người đẹp đỡ mẹ mình còn đang ngồi bất động đứng lên, vừa rồi cô ta không muốn giải quyết riêng tư chút nào không chỉ vì tai nạn xe cộ mà còn vì cảm xúc cá nhân, cô ta khẽ cúi đầu và cau mày. Cuối cùng, Lương Nham ở bên cạnh cô ta là người di chuyển trước, anh cúi đầu nói gì đó với bà cụ, ngay lúc bà ấy còn chưa kịp phản ứng thì anh đã cúi xuống bế bà ấy lên.

“Nếu có vấn đề gì thì tôi sẽ liên lạc với chú của cô.” Lương Nham nói với Ôn Tinh, rồi liếc mắt nhìn hai cha con Triệu Truyền Hùng.

Ôn Tinh vội vàng gật đầu, nhìn thấy Lương Nham ôm người phụ nữ trung niên trong tay sải bước đi về phía xe, cô không khỏi đi theo muốn giúp đỡ. Khi cô đi tới xe và phát hiện đó là xe của bạn trai Trần Trạch, cô không khỏi hỏi: "Trần Trạch cũng ở trong xe à?"

“Không phải, chúng tôi đổi xe với nhau, cậu ta giúp tôi ra sân bay đón người.” Lương Nham nói rồi ra hiệu ý bảo Ôn Tinh mở cửa xe, người phụ nữ xinh đẹp đi theo phía sau bọn họ không có ý định tiến lên, sắc mặt cô ấy lúc này phải nói là kém cực kì.

Lương Nham đặt người ngồi ở ghế sau và đóng cửa lại, anh quay lại nói với người phụ nữ xinh đẹp: "Lên xe."

“Trần Trạch giúp anh đi đón Dương Cung sao?” Người phụ nữ lạnh lùng hỏi.

"Việc này không liên quan tới cô." Lương Nham khẽ cau mày.

"Không liên quan đến tôi, vậy chuyện của chúng ta coi như xong." Cô ta đột nhiên cười lạnh.

"Chuyện của chúng ta vẫn chưa xong đâu." Lương Nham nói rồi nhanh chóng đi vòng qua phía bên kia và mở cửa xe ở hàng ghế sau ra: "Lên xe, tôi đưa hai người đến bệnh viện."

Tiếp nhận sự giúp đỡ của Lương Nham dường như khiến người đẹp cảm thấy rất khó xử, hốc mắt cô ta đỏ lên trừng mắt nhìn chằm chằm Lương Nham, nhưng vài giây sau, cô ta vẫn khuất phục, hít sâu một hơi rồi nhanh chóng chui vào trong xe.

Ôn Tinh ở một bên nhìn thấy Lương Nham hành động vội vàng, sau khi anh lên xe, cô vội vàng gõ cửa sổ xe, đợi anh hạ cửa sổ xe xuống rồi lại nói lần nữa: "Cái đó… à, thật ngại quá…chuyện bồi thường anh có thể liên lạc với chúng tôi bất cứ lúc nào.”

"Tôi biết rồi." Lương Nham liếc nhìn Ôn Tinh một cái, sau đó anh vội vàng nâng cửa sổ lên và lái xe rời đi.

Ôn Tinh quay lại hiện trường vụ tai nạn, Triệu Truyền Hùng hỏi cô chuyện gì đang xảy ra.

"Về việc bồi thường bọn họ sẽ liên hệ với chúng ta sau. Người đàn ông đó là anh họ của Trần Trạch." Ôn Tinh nói.

Triệu Truyền Hùng có vài phần uể oải sau khi gặp chuyện, ông ấy chỉ biết gật gật đầu, sau đó ông ấy vội vàng điều chỉnh tâm tình và áy náy nói xin lỗi với Ôn Tinh: "Ngại quá, Tinh Tinh, vừa rồi chắc là dọa đến con rồi.”

“Không sao đâu chú Triệu.” Ôn Tinh lắc đầu, sau đó cô lại quay đầu quan tâm đến tình trạng xe của Triệu Truyền Hùng.

Ba người vừa nói chuyện vừa quay trở lại xe chuẩn bị rời đi, Triệu Truyền Hùng vừa khởi động xe vừa nghĩ tới điều gì đó, ông ấy chợt nói: “Anh trai của Trần Trạch kia nhìn rất quen mắt.”

"Thật sao?" Ôn Tinh cũng chỉ thản nhiên đáp lại, cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Trần Trạch nói cho anh ta biết chuyện tối hôm nay.

Triệu Hoài Viễn hoàn toàn không quan tâm đến vụ tai nạn xe cộ, anh ta cho rằng sự việc đã được giải quyết, vấn đề chỉ là mất bao nhiêu tiền nên cũng không có gì đáng để ý, sau đó anh ta cũng cúi đầu nhìn vào điện thoại di động, trong điện thoại của mỗi người đều có bí mật của riêng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play