Hạ Y Y gần đây giống như một đóa hoa nở rộ, liều mạng đón gió xuân. Cô ta cũng không giấu giếm niềm hạnh phúc của mình, là một người rất nông cạn, không bao lâu sau tin tức về khả năng cô ta có thể ở lại trường lan truyền như cháy rừng trong khắp trường đại học, mà chuyện Ôn Tinh và Trần Trạch chia tay ngay cả người trong ký túc xá cũng không biết.

Một buổi chiều, Ôn Tinh đang ở trong ký túc xá đọc sách học tập, cô chỉnh điện thoại di động thành chế độ im lặng và đeo tai nghe nghe nhạc, ngay cả Dương Cung đẩy cửa đi vào cô cũng không phát hiện ra, bỗng cô ngửi thấy trong không khí có một mùi nước hoa khác thường, vì vậy cô quay đầu lại liền nhìn thấy Dương Cung.

Dương Cung đeo kính râm đen, mặc váy hoa đen bó sát và bên ngoài còn khoác áo gió. Áo khoác chỉ khoác hờ trên vai, chỗ cổ áo khoét sâu còn mơ hồ thấy được vòng 1 căng tròn lấp ló, tạo cho cô ta có một loại phong cách lười biếng gợi cảm kiểu Pháp. Cô ta chậm rãi tháo kính râm và đi về phía Ôn Tinh , lộ ra đôi mắt mệt mỏi, cô ta nói: “Xin chào Ôn Tinh .” Giọng cô ta cũng tràn đầy mệt mỏi và có vẻ khàn khàn, trái ngược hẳn với màu son đỏ tươi trên môi.

Ôn Tinh tháo tai nghe xuống, cũng không đứng dậy, chỉ ngẩng đầu nhìn cô ta và đáp: “Chào chị, Dương Cung.”

Khi ánh mắt họ chạm nhau, Dương Cung vô thức đeo lại kính lên, đồng thời nhìn quanh ký túc xá để giảm bớt căng thẳng và áp lực không thể giải thích được, cô ta nói: "Ôn Tinh , chị có thể nói chuyện với em một lát được không?"

Ôn Tinh nghe vậy liền đứng dậy, cô kéo một cái ghế bên chỗ của Hứa Minh Nhụy qua, sau đó nói: "Có thể, mời chị ngồi.”

Dương Cung không ngồi, cô ta ôm ngực cảm thấy không gian chật hẹp của ký túc xá khiến cô ta cảm thấy có chút ngột ngạt, cô ta nói: "Trong trường của em có chỗ nào yên tĩnh thích hợp để nói chuyện riêng không?”

"Cứ nói ở trong ký túc xá đi, đừng lo lắng, buổi chiều bọn họ đều có việc phải ra ngoài hết rồi." Ôn Tinh nói: "Tôi lấy cho chị một chai nước."

Thái độ nhẹ nhàng không ngờ của Ôn Tinh càng làm cho Dương Cung cảm thấy xấu hổ và khó xử, cô ta cắn cắn môi thiếu chút nữa muốn nói ra lời cầu xin Ôn Tinh hãy tức giận với mình. Trước khi tới tìm Ôn Tinh , Dương Cung cũng từng nghĩ tới rất nhiều hình ảnh Ôn Tinh sẽ tức giận mắng cô ta như thế nào, nhưng mà lại không nghĩ tới Ôn Tinh không những không tức giận mà còn vô cùng bình tĩnh càng làm cho người ta xấu hổ vô cùng.

"Ôn Tinh, chị muốn ra ngoài nói chuyện với em. Làm ơn đi, chúng ta không thể nói chuyện ở đây được." Dương Cung đẩy kính râm lên và hít một hơi thật sâu.

Ôn Tinh dừng lại lấy nước trên bàn, vài giây sau mới quay lại nói: "Được, vậy tôi mời chị ra quán uống nước."

"Cảm ơn." Dương Cung đáp lại, sau đó cô ta lùi lại hai bước, dựa sát vào bàn của Hạ Y Y, suýt chút nữa đã làm rơi cuốn sổ cô ta đặt trên bàn.

"Cái bàn đó là của Hạ Y Y, cẩn thận đừng làm lộn xộn đồ đạc của cậu ta, nếu không cậu ta sẽ tức giận, cậu ta là em gái của Hạ Băng Đình."

Dương Cung vừa nghe được ba chữ “Hạ Băng Đình”, sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi, lập tức đứng thẳng dậy và cách xa khỏi bàn.

Ôn Tinh mặc áo len hở cổ, cô cầm túi xách, rất tự nhiên đứng trước gương son môi và chỉnh trang lại bản thân, cô nhìn bóng dáng của Dương Cung được phản chiếu trên gương rồi bỗng nhiên hỏi: "Chị tới tìm tôi là vì muốn nói chuyện liên quan đến Trần Trạch sao?"

Dương Cung sửng sốt gật đầu, sau đó cô ta tỉnh táo lại, nghiêm túc nói: “Giữa chúng ta có chút hiểu lầm, Ôn Tinh .”

Ôn Tinh không có bày tỏ lập trường của mình đối với câu nói này, cô nhìn vào gương, vuốt thẳng tóc rồi nói: “Đi thôi.”

Ôn Tinh dẫn Dương Cung đến quán trà sữa trong khuôn viên trường, Dương Cung nói rằng cô ta chỉ muốn một ly nước chanh, trong khi Ôn Tinh thì gọi trà sữa trân châu đầy đường.

Dương Cung thấy vậy liền tìm được lời dạo đầu, cô ta cười nói: "Tuổi trẻ đúng là sướng thật, uống cái gì cũng không sợ béo.”

Ôn Tinh không trả lời, chỉ lo cúi đầu uống một ngụm trà sữa, cô liếc nhìn thời gian trên điện thoại.

Dương Cung nhìn ra Ôn Tinh đối với mình có chút bài xích, nụ cười bên môi cô ta dần dần nhạt đi, thế nên cô ta quyết định đi thẳng vào vấn đề, dùng giọng điệu chân thành nói: "Ôn Tinh, chị xin lỗi vì đã gây ra hiểu lầm giữa em và Trần Trạch."

"Là hiểu lầm sao?" Ôn Tinh ngước mắt lên hỏi, giọng điệu vô cùng thẳng thắn, hai mắt thì cũng rất trong trẻo.

Dương Cung nhất thời không nói nên lời, cô ta gật đầu nghiêm túc nói: "Là hiểu lầm. Chị và Trần Trạch chưa bao giờ có loại quan hệ như em nghĩ. Hai người bọn chị chỉ là quan hệ chị gái em trai đơn thuần mà thôi."

Ôn Tinh nghiêng đầu ra hiệu Dương Cung tiếp tục nói.

"Ôn Tinh, mấy năm nay cuộc sống của chị không tốt lắm, càng ngày chị càng sống sa đọa, uống rượu rất nhiều, hiếm khi đặc biệt tỉnh táo, chị cũng đã làm ra rất nhiều chuyện cô liêm sỉ, nhưng đối với Trần Trạch, bọn chị chưa từng làm gì vượt quá giới hạn cả." Dương Cung chậm rãi tháo chiếc kính râm đang đeo xuống, tay phải của cô ta run rẩy bất thường, đôi mắt thì nhuốm đầy vẻ buồn bã và bất an: "Vừa nghĩ tới chị không chỉ hủy hoại cuộc sống của mình, còn thiếu chút nữa đã hủy hoại tình cảm của A Trạch và em, chị liền cảm thấy vô cùng áy náy và khó chịu.”

Ôn Tinh vẫn không nói chuyện, cô lại liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động một lần nữa.

Nội tâm dâng trào của Dương Cung vẫn không được tiếp nhận, cô ta ngơ ngác nhìn Ôn Tinh một hồi lâu, không hiểu sao Ôn Tinh lại tỏ ra quá mức bình tĩnh, nhất thời làm cho cô ta cảm thấy có chút xấu hổ và quên mất những lời mình định nói.

Ôn Tinh kiên nhẫn chờ đợi Dương Cung nói tiếp.

Một lúc sau, Dương Cung uống một ngụm nước chanh trước mặt, điều chỉnh tâm trạng, hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “A Trạch dạo này trông rất tiều tụy. Chuyện em nói chia tay với cậu ấy đã giáng cho cậu ấy một đả kích rất lớn."

Ôn Tinh vẫn chỉ im lặng lắng nghe.

"Ôn Tinh, em rất ghét chị sao?" Dương Cung cuối cùng cũng không nhịn được liền hỏi.

Ôn Tinh hơi cụp mắt xuống, cô nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi mới nói: "Không có, cũng không thể nói là chán ghét, tôi chỉ cảm thấy ai cũng có thể tới tìm tôi nói chuyện này, nhưng chị lại tới tìm tôi vì chuyện này thì hình như không thích hợp cho lắm. Nhưng mà sau khi nghe lời chị nói, tôi có thể cảm giác được chị rất chân thành và cũng rất áy náy, vậy nên tôi nghĩ chị hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì."

"Cái gì, em nói vậy là có ý gì?" Dương Cung nhìn thấy Ôn Tinh ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc khiến cho người ta phải cảm thấy xấu hổ.

"Dương Cung, chị quen biết Trần Trạch bao nhiêu năm rồi?" Ôn Tinh hỏi.

"Hơn mười năm."

"Anh ta là người như thế nào?" Ôn Tinh hỏi.

"Sao em lại hỏi vấn đề này?" Dương Cung hỏi ngược lại, không hiểu sao cô ta lại cảm thấy mình có chút chột dạ.

“Nhớ tình cũ, trọng tình cảm, không quả quyết.” Ôn Tinh thay cô ta trả lời.

Dương Cung mím môi, không khỏi có chút đỏ mặt.

"Đứng ở góc độ của chị có lẽ sẽ nói anh ta là một đứa em trai đơn thuần, dịu dàng và biết nghe lời." Ôn Tinh đẩy ly trà sữa sang bên cạnh, cô ngồi ngay ngắn lại, dáng vẻ trông càng thêm nghiêm túc: "Chị coi anh ta là em trai, vậy nên chị tự cho mình cái quyền không cần đoái hoài gì đến tình cảm của anh ta phải không, Dương Cung? Nhưng chị thực sự coi anh ta là em trai sao? Chẳng lẽ anh ta có suy nghĩ gì với chị chị không rõ sao? Lần đầu tiên anh ta đến nhà tôi, anh ta vì muốn ra sân bay đón chị nên đã bỏ lỡ cuộc hẹn, tuy rằng vừa vặn lần đó mẹ tôi cũng tạm thời có việc, nhưng trên thực tế anh ta vẫn vì chị mà gạt chuyện gặp mặt trưởng bối nhà tôi sang một bên. Lúc ấy Trần Trạch nói với tôi là do anh Lương Nham bảo anh ta đi đón chị, tôi quả thật cũng đã tin, nhưng bây giờ tôi đã hiểu rất rõ, với mối quan hệ không hòa hợp giữa chị và Lương Nham, làm gì có chuyện anh ấy có thể bảo Trần Trạch đi đón chị được chứ? Cho nên Trần Trạch dù biết rõ tình huống có hẹn với tôi nhưng anh ta vẫn chủ động ra sân bay đón chị. Chắc chị cũng biết rõ chỉ cần chị gọi một tiếng thì anh ta cũng có thể làm bất cứ điều gì cho chị, có đúng không? Nếu không thì sau khi uống say chị đã không gọi điện thoại cho anh ta rồi. Chị có dám thề chị hoàn toàn không biết anh ta có ý gì với chị không?”

Dương Cung không ngờ logic của Ôn Tinh lại rõ ràng và sắc bén như vậy, tay cầm ly của cô ta không ngừng run lên, cô ta bắt đầu hiểu những gì Ôn Tinh vừa nói, chuyện này ai cũng có thể lên tiếng, nhưng cô ta là người không có tư cách nhất, bởi vì cô ta thực sự đã làm rất nhiều chuyện kỳ lạ mà cô ta không hề hay biết.

Ôn Tinh không cần Dương Cung trả lời câu hỏi của cô, cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu đã gặp mặt rồi thì hiện tại tôi cũng nói rõ với chị luôn. Dương Cung, tôi tin rằng đôi khi chị làm việc vô tâm chỉ là do thói quen của chị mà thôi. Nhưng giống như chính chị đã nói, chị nói rượu đã làm cho cuộc sống của mình rối tung lên, vậy trạng thái như chị đi nói chuyện với người ta thì có sức thuyết phục gì chứ? Chị chạy đến đây tìm tôi để nói chuyện, vậy rốt cuộc chị đã suy nghĩ kỹ những gì chị muốn nói chưa? Với trạng thái uống rượu không thể tự kiềm chế của chị, cũng như tính cách không quả quyết của Trần Trạch, hai người các người lại nói với tôi đây chỉ là hiểu lầm, tôi cảm thấy giống như đang xem một vở hài kịch vậy. Vậy sau này hai người có tự tin có thể tự kiềm chế bản thân mình không?"

"Ôn Tinh , chị thật sự xin lỗi, trước đây chị không phải là người như vậy... Chị thật sự xin lỗi, chị chỉ là không muốn nhìn thấy A Trạch bởi vì chị mà bỏ lỡ em... Chị thật sự không phải cố ý, cả người chị cũng không biết mình đang làm gì nữa... Chị quyết định sẽ cai rượu! Em có thể cho A Trạch một cơ hội giải thích được không?"

Ôn Tinh biết Dương Cung vẫn không hiểu, cô cầm lấy trà sữa uống một ngụm lớn rồi nói tiếp: "Thay vì chị khuyên tôi cho Trần Trạch một cơ hội thì tốt hơn tôi khuyên chị nên cho anh ta một cơ hội. Chị và Lương Nham dường như rất khó thành công, anh ta không yêu chị, anh ta yêu một người phụ nữ khác, tốt hơn chị nên cân nhắc xem xét qua Trần Trạch. Trần Trạch có thể là đối tượng tốt hơn cho chị."

Dương Cung lập tức cảm thấy kinh hãi, cô ta nói: "Chị đã nói với em rồi, Ôn Tinh, chị đối với Trần Trạch không có bất kỳ tình cảm phức tạp nào cả!"

“Lần thứ hai Trần Trạch đến gặp trưởng bối của tôi, anh ta đến muộn cũng là vì chị phải không, chị Dương Cung?"

"Lần đó cũng là hiểu lầm! Chị thực sự không biết cậu ta có hẹn gặp mặt với cha mẹ em. Hôm đó quả thật chị cũng muốn mời em tới uống rượu! Nhưng lúc cậu ta đến thì chị đã say rồi!" Dương Cung vội vàng giải thích.

"Đó không phải là lý do, Dương Cung, chị vẫn không hiểu ý tôi. Ý tôi là, cho dù chị có thích Trần Trạch hay không cũng không quan trọng. Trái tim của Trần Trạch thuộc về Trần Trạch. Vấn đề mấu chốt giữa chúng ta là anh ta thích chị. Vậy tại sao chị lại ép buộc anh ta phải đến với tôi? Còn kêu tôi cho anh ta một cơ hội nữa, chẳng phải chuyện này quá buồn cười rồi sao? Nếu Trần Trạch thực sự thích tôi, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng và đưa ra quyết định, anh ta nên tự mình đến gặp tôi mới đúng, chứ không phải là chị tới thuyết phục tôi cho anh ta một cơ hội là có thể giải quyết mọi chuyện." Ôn Tinh hoàn toàn không hề bị Dương Cung làm xáo trộn tiết tấu nói chuyện, cô từng chút một bóc ra sự bối rối của Dương Cung, bất kể là cô ta thật sự bối rối hay là giả vờ bối rối: "Dương Cung, chị không nên ỷ Trần Trạch có tình cảm với mình mà tự ý đứng trên lập trường của anh ta rồi quyết định mọi chuyện, nếu anh ta thật sự thích tôi thì anh ta sẽ tự đến xin tôi cho anh ta thêm một cơ hội, bởi vì quyền quyết định là nằm trong tay anh ta, không có liên quan gì đến chị, chị nên tự hỏi lòng mình là chị lấy tự tin ở đâu ra mà dám đứng đây nói thay anh ta những lời này?”

Dương Cung nghe những gì Ôn Tinh nói mà cảm thấy mình như chết lặng, trong vòng bạn bè của cô ta, tất cả mọi người đều đã quen với những trò xã giao dối trá, cô ta đã quên cách suy nghĩ và đối mặt với những vấn đề của chính mình như Ôn Tinh , cô ta đã hết đường chối cãi cho những hành vi của mình: "Ôn Tinh , chị không cho rằng em ngốc, chị thật sự không có suy nghĩ đó... lần đầu tiên nhìn thấy em chị đã rất thích em rất nhiều, chị cảm thấy em đối xử với Trần Trạch vô cùng tốt, hai người nhất định sẽ rất hạnh phúc... chị..."

Ôn Tinh lập tức ngắt lời Dương Cung và nói: "Tuy chị không nghĩ vậy nhưng hành vi của chị lại có ý tứ như vậy, cho nên tôi thấy chị không thể uống rượu được nữa, Dương Cung. Lời nói và việc làm của chị vốn dĩ đã rất kì quái, ngay cả sự tôn trọng cơ bản nhất đối với bản thân và người khác cũng không thể duy trì được nữa."

Dương Cung khiếp sợ nhìn Ôn Tinh , cô ta cũng đã quên mất nguyên nhân hôm nay mình tới tìm Ôn Tinh , đứng từ góc độ Ôn Tinh nhìn cô ta, cô ta phát hiện mình chả khác nào là một trò cười đần độn. Dương Cung cúi đầu, thân thể có chút run rẩy, cô ta đưa tay nắm chặt kính râm của mình.

Ôn Tinh đã nói hết những gì cần nói vậy nên cô cũng không muốn tiếp tục nữa, nhìn thấy bộ dạng của Dương Cung, cô cảm thấy cô ta thật đáng thương nhưng cũng vừa đáng giận, cô thở dài đứng dậy nói: "Tôi phải về để học bài."

Dương Cung nghe vậy liền cuống quít đứng lên muốn ngăn cản Ôn Tinh lại, vì cô ta đứng dậy quá vội nên đã làm đổ hết nước chanh trong ly, làm ướt quần áo của chính mình và cũng làm vỡ cả ly thủy tinh. Âm thanh va chạm thanh thúy này nhanh chóng thu hút những ánh mắt tò mò của những vị khách trong quán, cũng làm cho Dương Cung phảng phất như vừa tỉnh mộng, cô ta cúi đầu nhìn mình rồi lại nhìn Ôn Tinh , bỗng nhiên không dám nói gì với cô nữa, giống như Ôn Tinh đã nói, cô ta đã không còn biết tự tôn trọng bản thân mình và tôn trọng người khác, cô ta chỉ biết không ngừng tạo ra những tình huống khó xử, trong nháy mắt, thời gian của cô ta dường như bị dừng lại.

Ôn Tinh nhẹ nhàng hất tay Dương Cung ra, cô nhanh chóng lấy ra một gói khăn giấy từ trong túi rồi đưa cho cô ta. Ôn Tinh nói một câu xin lỗi với nhân viên cửa hàng vừa chạy tới, nhân viên cửa hàng bất đắc dĩ cười nói không có việc gì, sau đó nhanh chóng khom người đi thu thập các mảnh thủy tinh. Ôn Tinh đi đến trước quầy và trả tiền bồi thường cái ly. Đợi đến khi khi cô rời khỏi quán trà sữa, lúc đi ngang qua quán, xuyên qua cửa sổ thủy tinh cô nhìn thấy Dương Cung vẫn còn đang ngây ngốc đứng tại chỗ. Hơi thở mùa xuân càng ngày càng đậm, Ôn Tinh ngẩng đầu nhìn thấy cây hoa ngọc lan mọc ra những phiến lá xanh biếc, từng đóa hoa và lá cây có vẻ quá mức tươi tốt, báo hiệu một mùa xuân sắp suy tàn.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Ôn Tinh một mình đi đến ký túc xá, còn chưa đến tầng dưới của ký túc xá thì đã nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, không ai khác chính là Trần Trạch.

Nhìn thấy Trần Trạch hai ba ngày không liên lạc với cô bỗng nhiên xuất hiện ở dưới lầu ký túc xá, ý nghĩ đầu tiên của Ôn Tinh là anh ta và Dương Cung quả thực phối hợp hành động rất ăn ý, đều vào giờ này đến tìm cô nói chuyện, ngay cả phản xạ tiêu hóa mọi việc cũng y hệt nhau, nhưng rất nhanh, Ôn Tinh phát hiện Trần Trạch không phải đang đợi người mà là tới tiễn người.

Trần Trạch lái một chiếc xe mà Ôn Tinh hoàn toàn không nhận ra, anh ta đỗ xe ở bên đường, một lúc sau liền nhìn thấy Hạ Y Y bước ra khỏi hàng ghế sau. Trần Trạch không có xuống xe mà chỉ hạ cửa kính xuống nói gì đó với Hạ Y Y. Hạ Y Y dùng sức gật đầu, gương mặt cô ta còn hơi đỏ lên. Trần Trạch nhanh chóng nâng cửa sổ xe lên và lái xe đi, Hạ Y Y nhìn theo bóng dáng chiếc xe một lúc rồi mới quay người chạy vào ký túc xá, trông cô ta có vẻ rất vui vẻ.

Ôn Tinh nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy có chút kinh ngạc, cô không thể tưởng tượng được tại sao Hạ Y Y và Trần Trạch lại xuất hiện cùng nhau, tình huống này có chút không bình thường. Ôn Tinh suy đoán rằng dựa theo trạng thái gần đây của Trần Trạch thì anh ta không thể nào nghĩ tới việc tìm bạn gái mới sớm như thế, nhưng vì anh ta đã làm cho Hạ Y Y cảm thấy vui vẻ như vậy nên chắc chắn phải có lý do gì khác thúc đẩy anh ta làm như vậy.

Chứng thực suy đoán này của Ôn Tinh chính là vào đêm khuya hôm đó, Trần Trạch nửa say nửa mê gọi điện thoại cho cô. Ôn Tinh sợ đánh thức bạn cùng phòng nên liền bò xuống giường và trốn ra ban công nghe điện thoại, cô nghe thấy Trần Trạch vẫn luôn nói xin lỗi với cô và anh ta còn nói: "Tinh Tinh, anh không thể không có em, anh thật sự không thể không có em, anh rất nhớ em..."

Ôn Tinh im lặng nghe một lúc, dáng vẻ vẫn ôn nhu bình thản như thường ngày, cô lên tiếng: "Trần Trạch, bây giờ đã khuya rồi. Em mệt lắm, có gì ngày mai chúng ta lại nói chuyện. Chờ khi anh tỉnh rượu rồi chúng ta nói chuyện sau.”

"Tinh Tinh, em không còn thích anh nữa à?" Trần Trạch nức nở hỏi Ôn Tinh như một đứa trẻ bị tổn thương.

"Ngày mai chúng ta nói chuyện nhé. Em thực sự đang cảm thấy rất mệt, Trần Trạch." Ôn Tinh nói.

"Em muốn gì anh cũng có thể sửa, Tinh Tinh, chỉ cần em nói cho anh biết, em hy vọng anh thế nào, anh sẽ trở nên như thế đó… Em thích cái gì, anh đều có thể cho em cái đó... Em đã nói với anh rằng em muốn ở lại trường, anh nhất định sẽ đáp ứng nguyện vọng này của em..." Trần Trạch cứ lải nhải liên tục như thể không muốn cúp điện thoại.

“Trần Trạch, em không cần anh giúp em ở lại trường. Mặc dù em rất muốn ở lại trường, và cho dù anh có thể giúp em đạt thành tâm nguyện này thì điều này cũng không thể cứu vãn tình cảm của hai chúng ta, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Em phải cúp điện thoại đây, chờ sau khi anh tỉnh rượu suy nghĩ kỹ càng thì chúng ta lại nói chuyện sau.” Ôn Tinh ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối của mình, thấp giọng nói với người trong điện thoại di động.

"Anh phải làm thế nào mới có thể cứu vãn tình cảm của chúng ta đây, Tinh Tinh?" Trần Trạch đau đớn lên tiếng hỏi.

"Cái này anh phải tự hỏi mình đi, Trần Trạch." Ôn Tinh nói xong câu đó lập tức cúp điện thoại.

Bên kia, Trần Trạch đang ôm chai rượu nằm trên sô pha, trên tay thì vẫn đang cầm điện thoại di động báo tín hiệu cuộc gọi đã kết thúc, đầu óc anh ta cảm thấy hoàn toàn trống rỗng, lời nói cuối cùng của Ôn Tinh khiến anh ta sợ hãi không dám tỉnh táo lại.

Ngày hôm sau, Trần Trạch vì say rượu không đi làm, ngay cả điện thoại của Lương Nham cũng không trả lời. Vì vậy, vào buổi trưa, Lương Nham trực tiếp lái xe đến nhà Trần Trạch để tìm người.

Lương Nham nhấn chuông cửa ở tầng dưới một lúc lâu, Trần Trạch bước ra mở cửa với mái tóc rối bù, nhìn thấy người tới là Lương Nham, Trần Trạch lập tức tỉnh táo lại, sắc mặt anh ta vẫn còn đỏ bừng, không dám hó hé gì.

Lương Nham liếc nhìn Trần Trạch, cả người anh ta lúc này trông cực kì nhếch nhác và nồng nặc mùi rượu, anh cau mày bước vào trong, chỉ thấy những lon bia nằm rải rác khắp phòng.

"Cậu bị sao vậy?" Lương Nham thuận chân đá lon bia ra và đi đến ghế sofa ngồi xuống.

Trần Trạch cúi đầu gãi tóc: “Tối qua em vô tình uống hơi nhiều.”

“Có một người mà uống thành như vậy à? "Lương Nham hoài nghi hỏi.

Trả lời vấn đề này, Trần Trạch vội vàng đáp: "Đúng vậy, chỉ có một mình." Nói xong, anh ta xoa xoa mặt, cố gắng né tránh ánh mắt của Lương Nham, sau đó nói: "Anh, anh tìm em có chuyện gì sao? Anh ngồi đợi em một lát nhé, để em đi rửa mặt.”

"Không có việc gì, thấy cậu không nghe điện thoại nên có chút lo lắng nên tôi đến đây xem sao, cậu đi rửa mặt đi." Lương Nham nói.

Sau khi Trần Trạch tắm rửa thay quần áo xong, anh ta đi xuống lầu thì nhìn thấy Lương Nham đang nhặt từng lon bia trên sàn lên và cho vào túi rác. Trần Trạch thấy vậy thì vội vàng tiến lên nhận lấy và nói: "Anh, cứ để em làm, buổi chiều sẽ có dì giúp việc tới dọn mà."

“Chẳng lẽ chỉ chút chuyện cỏn con mà cậu cũng không thể tự làm được sao?” Lương Nham liếc nhìn Trần Trạch, thấy anh ta đã tỉnh táo thì giọng nói của Lương Nham cũng trở nên lạnh lùng hơn.

Trần Trạch lại đỏ mặt, yên lặng tiếp nhận nhiệm vụ, anh ta chăm chỉ nhặt lon bia trên mặt đất lên. Là em trai, Trần Trạch luôn nghe lời Lương Nham, không chỉ vì khả năng làm việc mạnh mẽ của Lương Nham mà còn vì một số đạo đức cá nhân của anh. Lương Nham cũng là một người có tính kỷ luật rất cao, trong một số việc anh là một người rất bao dung và hào phóng nhưng đồng thời cũng có nguyên tắc riêng.

Trần Trạch thu dọn xong vỏ bia trên mặt đất rồi mới dám ngồi xuống, anh ta nói: “Buổi chiều em sẽ đến công ty.”

“Nếu làm việc mệt mỏi thì nghỉ một ngày cũng không sao.” Lương Nham nói.

Trần Trạch lắc đầu: “Công việc không có gì mệt mỏi cả.”

Lương Nham nghe xong cũng không nói gì, anh nhìn thấy một cuốn sách "Robinson phiêu lưu ký" dưới bàn cà phê của Trần Trạch, liền cúi người nhặt lên và hỏi: "Cậu bắt đầu thích đọc những cuốn sách này từ khi nào vậy?"

"Là Ôn Tinh cho em mượn cuốn sách này, cô ấy giới thiệu cho em đọc cuốn sách này." Trần Trạch nói.

Lương Nham thản nhiên lật sách, anh trầm ngâm một lúc rồi nói: "Việc của An An ngày hôm qua đã kết thúc, chỉ cần đợi báo cáo xét nghiệm quan hệ cha con là xong. Chuyện riêng tư của cậu cũng nên sớm được giải quyết đi."

“Ừ.” Trần Trạch cúi đầu đáp lại.

"Cậu vẫn chưa đến tìm nói chuyện và nói chuyện với Ôn Tinh à?" Lương Nham đoán mò hỏi.

Trần Trạch vẫn im lặng.

Lương Nham thấy thế liền đóng sách lại và trực tiếp hỏi: “Cậu rốt cuộc là thích Ôn Tinh hay Dương Cung?”

Trần Trạch bị sốc và đỏ mặt.

Lương Nham liếc nhìn Trần Trạch và ngừng hỏi, anh đặt cuốn sách lại trên bàn cà phê và nói với Trần Trạch: "Tuần trước Ôn Tinh có đến Hiệp hội dịch thuật để phỏng vấn. Tôi cảm thấy khá hài lòng với cô ấy và hình như cô ấy cũng rất quyết tâm có được công việc này, nhưng mà theo tôi nghĩ, dựa theo tính cách của cô ấy, nếu bây giờ tôi gửi lời mời làm việc cho cô ấy thì chưa chắc gì cô ấy đã đến. Lúc trước cậu nói muốn tôi giúp cô ấy ở lại trường, tôi cũng đã đi chào hỏi với các lãnh đạo ở trường học của cô ấy, nhưng tôi nghĩ cô ấy chưa chắc sẽ chấp nhận. Tôi không thể xác định được tình huống như thế là bởi vì nguyên nhân cá nhân hay là bởi vì cậu. Nếu như nói là bởi vì vấn đề tình cảm với cậu mà hại cô ấy không thể lý trí quy hoạch tương lai của mình vậy thì điều này cũng không tốt cho lắm. Cho nên, vấn đề tình cảm này không thể kéo dài thêm được nữa, cậu muốn cứu cô ấy thì phải hành động nhanh và dứt khoát lên.

Trần Trạch im lặng nghe một lúc rồi mới nói: “Em hiểu rồi, anh trai.”

Sau đó Lương Nham cũng không nói gì nữa, ngồi trên ghế sofa một lúc rồi đứng dậy rời đi.

Lương Nham không có ý định quay lại công ty vào buổi chiều nên anh lái xe đến trường mẫu giáo của An An. Khi anh vừa đến nơi, giờ nghỉ trưa ở trường mẫu giáo cũng vừa kết thúc, mấy đứa trẻ tấp nập chen lấn vào lớp. Lương Nham không vào trường, anh đậu xe ở trước cổng trường, ngồi trong xe nhìn bọn trẻ chơi đùa.

Lương Nham không biết An An học lớp nào, cũng không xác định được ai trong số nhiều đứa trẻ là An An, trong cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ngày hôm qua, anh và An An không có quan hệ gì đặc biệt, chỉ là anh đang suy nghĩ nếu An An là con của anh vậy vận mệnh này thật sự vừa buồn cười vừa thú vị. Một sinh mệnh tràn trề sức sống ngây thơ đáng yêu của đứa nhỏ, theo lý nên được tôn trọng, được nghênh đón đi vào thế giới này, nhưng An An có thể vừa sinh ra đã là một lời nói dối, đây đều là bởi vì Hạ Băng Đình.

Lương Nham rất ít khi chán ghét một người, và Hạ Băng Đình là một trong số đó. Ngày hôm qua Trần Trạch nhìn thấy An An, thấy thằng bé vẫn luôn hỏi Hạ Y Y khi nào thì có thể gặp mẹ Hạ Băng Đình, dáng vẻ nhỏ nhắn tràn đầy bất an, Trần Trạch có chút mềm lòng hỏi Lương Nham: "Anh, nếu An An là con của anh, anh thật sự muốn mang nó rời khỏi người mẹ nó sao?”

Lương Nham trả lời anh ta: "Nếu mẹ nó không phải là Hạ Băng Đình thì tôi sẽ cân nhắc việc này.”

“Vì sao? Anh, anh rất hận Hạ Băng Đình sao?” Trần Trạch cẩn thận hỏi.

Lương Nham không trả lời, anh cảm thấy đã không phải là hận nữa, cái hố kia của Hạ Băng Đình anh đã bước qua, nhưng mà lúc trước khi biết cô ta phản bội anh anh anh quả thật đã từng rất hận cô ta.

Lương Nham từ nhỏ đã là một người kiêu ngạo, ngoại trừ khi còn bé bị cha mình giáo huấn cho một trận thì anh chưa bao giờ gặp rắc rối, nào ngờ lại bị Hạ Băng Đình lừa. Cô ta đã cho anh một trải nghiệm nhục nhã, sau khi chia tay, cô ta đã lên kế hoạch dùng việc mang thai để đe dọa anh. Lúc đó anh rất tức giận, dùng lời lẽ gay gắt đe dọa Hạ Băng Đình và nói với cô ta: “Nếu cô có con của tôi thì tôi sẽ cho người ta bỏ đứa bé đi, nếu cô còn muốn lăn lộn trong Nhạc Thành này thì tốt nhất sau này nên thành thật một chút. Hạ Băng Đình, tôi vẫn nhẫn nhịn cô vì nể tình trước đây chúng ta từng có tình cảm, nên cũng không muốn làm cho sự việc trở nên quá khó coi, nhưng tôi không phải người cô có thể chọc vào.”

Về mối quan hệ của anh với Hạ Băng Đình, Lương Nham gần như không bao giờ đề cập đến điều đó với bất kỳ ai, từng có một khoảng thời gian anh không hề muốn nhắc tới cái tên Hạ Băng Đình này, bởi vì vừa nhắc tới đã khiến anh nhớ tối tôn nghiêm của anh từng bị cô ta chà đạp như thế nào.

Nhưng cách đây hơn bốn năm, khi Lương Nham vô tình biết được mình thực sự có thể có một đứa con hơn ba tuổi vẫn còn đang sống sờ sờ, anh vẫn có chút cảm động và lòng anh cũng dần cảm thấy dịu lại. Chỉ cần nghĩ đến mẹ của đứa bé là Hạ Băng Đình, đứa bé sẽ được cô ta nuôi dưỡng và giáo dục đã khiến cho Lương Nham cảm thấy rất không vui. Lúc đầu, anh không chỉ muốn giành lại đứa trẻ mà còn muốn đứa trẻ hoàn toàn tránh xa Hạ Băng Đình, có thể điều này là tàn nhẫn với đứa trẻ, nhưng Lương Nham tin chắc rằng điều này là tốt cho thằng bé.

Ngày hôm qua sau khi gặp An An, Lương Nham vẫn luôn suy nghĩ trong đầu đứa nhỏ lớn như vậy rốt cuộc đang suy nghĩ chuyện gì. An An có chút sợ người lạ, lúc nhìn thấy Lương Nham thì lập tức bĩu môi khóc, Trần Trạch cho nó một viên kẹo, nó lại cười, không bao lâu sau khi quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, nó bắt đầu bò lên bò xuống sô pha nhà Trần Trạch, có một lúc nó không cẩn thận từ trên sô pha ngã xuống, mông chạm đất, thằng bé khóc lên hai tiếng nhưng khi thấy Lương Nham không để ý tới nó thì nó lập tức ngừng khóc, xoa xoa cái mông rồi đứng lên chơi tiếp. Lương Nham cảm thấy đứa trẻ này dường như cái gì cũng hiểu, bởi vậy anh hy vọng nó không phải là con của anh, nếu không đối với anh mà nói chuyện xảy ra sau đó sẽ tương đối tàn nhẫn.

Lương Nham ngồi ở cổng trường mẫu giáo hơn nửa giờ, đợi tiếng chuông buổi chiều vang lên và lũ trẻ lần lượt trở về phòng học rồi mới rời đi.

Ôn Tinh phán đoán rằng công việc ở Hiệp hội Dịch thuật có thể đã thất bại, những chuyện xảy ra xung quanh cô gần đây cũng không mấy tốt đẹp, cô cảm thấy có chút mờ mịt về tương lai của mình, cho nên cô muốn tìm hiểu thêm một ít chuyện có thể có trợ giúp đối với việc mở ra suy nghĩ cho cô. Vì vậy, khi bạn cùng phòng Trương Tĩnh nói muốn đến một trường tiểu học tư nhân phỏng vấn, Ôn Tinh nhiệt tình lái xe đưa cô ấy qua và nói là đi phỏng vấn cùng với Trương Tĩnh, nhưng thực ra là đi theo để tìm hiểu tình hình và mở mang tư duy.

Lái xe ra ngoài phỏng vấn cũng mất gần cả nửa ngày, lúc hai người trở về thì đã là buổi tối, vừa mở cửa bọn họ đã nhìn thấy một cảnh tượng chấn động, Hạ Băng Đình đang ở trong ký túc xá của bọn họ và thậm chí còn giơ tay tát Hạ Y Y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play