Editor: Cá
Tô Anh hiện giờ cũng không biết đi nơi nào.
Lăng Tước như chỉ thuận miệng nói, cũng không vội hỏi lại hay nhất định phải đợi cô nói ra đáp án.
Hai người trở lại tầng nơi có phòng khoang.
Hành lang ngắm cảnh vẫn còn ồn ào.
Có một đám người đứng gần khu phục vụ, người rót cà phê, người múc kem ly, người mua dịch dinh dưỡng, đều là những người mới từ trong trường thi trở về.
Mọi người có vui vẻ, có phiền muộn, có tựa vào lan can hành lang ngắm phong cảnh, có người ôm hôn bạn trai, bạn gái, cũng có người cãi vã, chỉ trích sai lầm của đối phương .
“Là lỗi của anh, em đã xem đoạn phát lại, anh bắn bay đầu con tin.”
"Làm sao anh biết nó cách gần anh như thế, mà lại, em không phải phụ trách trông chừng con tin sao? Một con robot ngu ngốc em còn không trông nổi?”
“Nó có suy nghĩ riêng của nó, nó nhất quyết phải chạy đến chỗ anh, em còn có thể làm sao?”
“Đánh rắm, còn không phải con mẹ nó do em phân tâm à? Chẳng lẽ em không kéo nó lại được? Em nghiêm túc hơn được không?”
Một cặp đôi cãi nhau kinh thiên động địa, hai người đều nắm lấy cổ áo đối phương, mắt thấy sắp đánh nhau đến nơi.
“Đừng đừng đừng, nếu hai vị mà đánh nhau, nơi này chắc tan tành mất.”
Bạn học xung quanh vội vàng đi lên can ngăn.
“...”
Tô Anh vừa bước ra khỏi thang máy liền giật mình khi trông thấy người quen.
Còn là nhiều người quen.
Lâm Hà bỗng dưng xuất hiện ở khu vực lớp cấp 5 và cấp 6, đứng trong góc nói chuyện với hai đàn anh.
“Còn tốt.”
Vẻ mặt của hắn có chút mỏi mệt: “Trần Việt, ừm, là bạn của em, hắn đã được đưa đi trị liệu, cảm ơn học trưởng.”
“Học đệ, xin lỗi vì không thể giúp được gì."
Hoắc Dực tựa vào tường, một tay vén sợi tóc trắng trên trán: “Rốt cuộc tình huống lúc đó ――”
“Em biết.”
Lâm Hà nhẹ gật đầu: “Bọn em không cẩn thận xông vào khu vực thi của các anh, vốn chính là lỗi của bọn em ――”
“Cậu biết thì tốt.”
Adam cười lạnh.
Anh ta vẫn như cũ mở ra hơn phân nửa vạt áo, lộ ra lồng ngực thon gầy, mặt dây chuyền pha lê trên cổ lấp lánh trong ngọn đèn.
“Nhiệm vụ của chúng tôi xém chút bị mấy cậu phá hỏng.”
Lâm Hà không phản bác, chỉ mím môi nói: “Thật xin lỗi, học trưởng, em lúc đó chỉ nghĩ là có thể các anh sẽ cứu được bạn em.”
“ Đúng, tôi là trị liệu không sai.”
Hoắc Dực thở dài: “Nhưng là, học đệ, cậu có thể đi tìm hiểu về loại năng lực chữa trị, khả năng hồi phục của chúng tôi không cao, rất có thể là thấp nhất trong bốn chỉ số.”
Thông thường, trị số năng lực của một người quyết định bởi bốn hạng mức.
Sức mạnh, độ bền, phạm vi, khả năng hồi phục.
Chỉ số cuối cùng đặc biệt là mức tiêu hao khi hồi phục, tùy vào năng lực có khác biệt, thường đề cập đến số lần sử dụng trong một khoảng thời gian và tốc độ phục hồi sau khi tiêu hao.
Hoắc Dực: “Lúc đó tôi không còn sức để dùng năng lực, chỉ có thể giúp các cậu tìm một khoang trở về mà thôi.”
Lâm Hà, một tân sinh viên, lúc đầu cũng rất gây chú ý, sau khi cuộc cãi vã tan rã, ánh mắt của những người khác đều tập trung lên người hắn ta.
“Sinh viên mới đều ở các thành phố có số hiệu nhỏ, làm sao lại chạy đến chỗ bọn Hoắc Dực rồi? Kẻ thù ở bên đó không phải là thứ tân sinh viên có thể đối phó.”
“Là ngại bản thân sống quá lâu à?”
“Trời ạ, lần này thì thật sự xong rồi?”
“Tôi nghe nói trước đây cũng có loại người này, làm xong nhiệm vụ không trở về phi thuyền, tự cảm thấy mình rất lợi hại, chạy đến khu vực thi của cấp cao đi dạo, kết quả trực tiếp bị đạn lạc bắn chết.”
“Cái này, lão thầy hẳn đã cảnh cáo rồi, tại sao lúc nào cũng có loại người này?”
“Mặc dù rất thảm, nhưng tôi vẫn cảm thấy đáng đời.”
“Không phải giống như trên bản tin à, đi trộm trứng dị thú rồi bị cắn chết, chẳng phải rất đáng đời sao?”
Hầu hết mọi người trong tiềm thức tin rằng giá trị năng lực càng cao, làm nhiệm vụ càng đơn giản.
Nhưng mà sự thật không phải vậy.
Thí sinh có chỉ số năng lực cao phải đối mặt với kẻ thù mạnh hơn.
Vô luận là khung máy, kỹ năng bắn súng lẫn nhận thức chiến đấu đều vượt xa các người máy ở các thành phố có số hiệu nhỏ.
Mà tân sinh viên năng lực giá trị có hạn, nhiệm vụ sẽ không phức tạp, cũng không tốn thời gian quá dài, không đòi hỏi quá nhiều về nghị lực và trí tuệ.
Sinh viên lớp cao rất chán ghét những người mới đến khu vực thi của mình chỉ để xem náo nhiệt, bởi vì bọn họ chín mươi chín phần trăm không có năng lực sống sót trong trường thi cấp cao, chỉ gây thêm phiền phức.
Mỗi người đều từ yếu mạnh lên, yếu không có vấn đề gì, nhưng ――
“Thật sự là phiền khi có những kẻ không biết tự lượng sức mình.”
Có người cười lạnh: “Chơi ở khu vực thi của mình không được sao? Chạy tới địa bàn của chúng ta đi một vòng, đơn giản chính là muốn trở về khoe khoang với bạn bè mà thôi.”
“Nếu quả thật cảm thấy mình có bản lĩnh, vậy cứ đến tìm chúng ta tổ đội.”
Một người khác nói rồi nhìn về phía cửa thang máy.
“Cậu thấy đó, chẳng phải đã có sẵn à, cũng là tân sinh, dám lập đội với phụ trợ hơn mình cả trăm điểm ―― vẫn sống tốt đó thôi?”
Ngay lập tức nhiều ánh mắt nhìn về cùng một chỗ.
Tô Anh: “?”
Cô đón nhận ánh nhìn của đám học trưởng học tỷ, không khỏi ho khan vài tiếng: “Cũng suýt chết đấy.”
Giọng cô trong trẻo nhu hòa, thanh âm cực kì êm tai, không quá ngọt, khiến người nghe cảm thấy dễ chịu.
Lâm Hà ngẩn ra, bỗng nhiên quay đầu.
Lâm Hà nhìn chằm chằm bạn cùng lớp một hồi: “Trần Việt bị trọng thương, nhiễm độc tố, hắn đang trị liệu ―― là hai vị học trưởng này giúp chúng tôi tìm khoang trở về, Yến Phi bởi vì dị năng tiêu hao quá độ đang nghỉ ngơi.”
Tô Anh: “Ồ, rất tiếc khi nghe điều này.”
Nói không chút nào để ý.
Nguyên tác đương nhiên không có tình tiết này.
Do cô không có gia nhập đội Lâm Hà, như vậy giá trị năng lực trung bình của đội họ sẽ thấp hơn, chắc hẳn được giao nhiệm vụ khác với nhiệm vụ trong nguyên tác.
Xuất hiện tình huống khác cũng bình thường.
Nhưng Trần Việt xảy ra chuyện, Tô Anh có chút ngoài ý muốn, mặc dù nói gia hỏa này chết trong nguyên tác, nhưng bây giờ có vẻ hơi sớm.
“Còn cậu? Nhiệm vụ hoàn thành rồi?”
Lâm Hà không chờ mong đối phương lộ ra vẻ mặt buồn bã, nhìn như lơ đãng hỏi.
Tô Anh thấy kỳ lạ.
Chắc trong lòng còn hoài nghi, hắn đối với nguyên thân có hơi lãnh đạm, lúc trước trong thang máy nói chuyện với cô cũng âm dương quái khí.
Hiện tại sao lại bày ra dáng vẻ bạn học cũ rồi?
Tô Anh khẽ vuốt cằm: “Ừ.”
Lâm Hà lại nhìn nàng một cái: “Cậu ――”
Cô gái này có vẻ không muốn nói nhiều, làm hắn cảm thấy không quá dễ chịu.
Nhiệm vụ thi của hắn tọa lạc ở thành phố số 9, nội dung không khó, ba người bọn họ hơi phí chút thời gian liền hoàn thành.
Bởi vì có người làm nhiệm vụ thời gian dài, cho nên hai ngày này trường học cho nghỉ, đối với những người thi xong sớm, coi như được nghỉ phép.
Lâm Hà muốn tranh thủ về nhà một chuyến, cha mẹ của hắn đều ở khu vực ngoài vành đai tinh vực, khó có được thời gian trở về.
Trần Việt nói cha của hắn đã phái phi thuyền tới đón, nhưng còn lâu nữa mới đến nên rủ cả bọn đi xem khu vực thi của lớp cao.
Yến Phi không đồng ý, cho rằng quá nguy hiểm.
Trần Việt liền nhắc đến Tô Anh: “Ngay cả đứa phụ trợ kia có thể đi, chúng ta dựa vào cái gì không được? Dù sao cũng thi xong rồi, chúng ta chỉ đi xem mà thôi.”
Lâm Hà vốn muốn cự tuyệt, nhưng khi nghe tên Tô Anh lại do dự.
Cho nên ba người bọn họ tìm một chiếc xe có cánh, vốn dĩ muốn đến Thành phố 33, nhưng lại bị một nhóm kẻ ô nhiễm tấn công trên không.
Động cơ và thiết bị đẩy bị phá hủy, xe quay tròn trên không trung, va chạm một khoảng thời gian, cuối cùng lắc lư cắm thẳng xuống đất.
Trong quá trình này, răng của kẻ ô nhiễm đâm xuyên bả vai Trần Việt.
Bọn hắn rơi xuống địa điểm phụ cận trùng hợp có một tòa căn cứ quân sự, bên trong không ngừng truyền đến tiếng súng vang và tiếng nổ, các binh sĩ máy móc đều đang tụ về một hướng nào đó.
Hoá ra là có hai sinh viên cấp cao trông coi một tòa tháp thông tin, hồ sơ đang được chuyển vào phòng.
Họ có phụ trách đánh bại những kẻ thù liên tục tấn công trong khoảng thời gian này, không thể để cho việc truyền tải bị gián đoạn.
Đây là một nhiệm vụ phòng ngự điểm cố định.
Bình thường thí sinh bị phân loại nhiệm vụ này đều có khả năng chiến đấu lâu dài cực kỳ mạnh mẽ.
Một trong hai tiền bối chịu trách nhiệm đầu ra, người còn lại phụ trách trị liệu, dù có cãi nhau nhưng độ phối hợp rất tốt.
Lâm Hà nhìn thấy có thuốc điều trị, bất chấp mưa bom bão đạn đem Trần Việt vào để người kia hỗ trợ trị liệu vết thương của Trần Việt, nhưng bị đối phương cự tuyệt, nói rằng anh ta đã không còn sức đồng thời đã sử dụng hết tất cả thuốc rồi.
Tuy vậy người nọ cũng tốt bụng, tóm lấy đồng đội đang hùng hùng hổ hổ, giúp bọn hắn tìm được khoang trở về.
Chờ trở lại trên phi thuyền, độc tố đã mở rộng đến toàn thân, Trần Việt cả người thoi thóp.
Cái này hoàn toàn là do Trần Việt tự tìm đường chết, Lâm Hà rất rõ ràng điểm này, ngược lại không có giận chó đánh mèo lên Tô Anh, hắn chỉ thấy rất không thoải mái khi mỗi lần nhớ tới đối thoại trong nhà dạy học và thang máy.
Trước khi rời đi, hắn lại liếc mắt nhìn Tô Anh: “Thật ra ,trong lòng cậu rất vui phải không?”
Tô Anh: “Tại sao? Tôi cũng gặp phải một đám kẻ ô nhiễm, suýt chết, tôi nên vui mừng cái gì đây?”
Lâm Hà: “Trần Việt nói những lời kia mới khiến cậu không muốn gia nhập đội ngũ của tôi nữa, cậu ――”
Trọng điểm của cái tên này không đúng lắm nhể?
Tô Anh vốn định nói một câu châm chọc, chợt nhớ tới cảnh tượng lúc đó lại cảm thấy buồn cười.
“Tôi không muốn gia nhập đội của các cậu, nói thật, vấn đề chủ yếu là do cậu và Yến Phi.”
Tô Anh ôm lấy cánh tay: “Tôi tốt xấu gì cũng đứng top trong cùng niên cấp, cậu cần cân nhắc tận hai ba ngày mới trả lời tôi? Cậu rõ ràng chính là không muốn cho tôi chung đội, mà Yến Phi chán ghét tôi cậu không nhìn ra được à? Ở ngay trước mặt tôi nói cái gì kêu tôi đừng gây tai họa cho các cậu? Tôi còn chưa chê các người sẽ gây cản trở cho tôi đâu đấy, còn cho tôi nghe cái này? Nếu đã vậy tôi còn la liếm vứt mặt mũi gia nhập đội ngũ của mấy người không phải trông rất ngu sao?”
“?”
Lâm Hà lộ ra vẻ mặt kỳ lạ: “Cậu là vì lí do này?”
“Nếu không thì sao?”
Tô Anh khó hiểu: “Sao nhìn tôi như thế? Cậu sẽ không cho rằng mọi bi kịch đều do tôi không cùng các người tổ đội chứ? Hay là nghĩ rằng nếu như tôi ở lại thì có thể bảo hộ các người?”
Cô lộ ra biểu cảm không thể nào hiểu được: “Cậu sao không suy nghĩ, nếu như tôi cùng mấy cậu tổ đội, chúng ta sẽ bị phân đến nhiệm vụ càng khó khăn hơn, nói không chừng cả đám bây giờ đều chết hết rồi nha.”
Trong hành lang có người cười lên.
Đúng thật cũng có học sinh trong kỳ thi tác chiến bỏ mình.
Bất quá ――
Ngay trong bọn họ cũng có người biết Lăng Tước, biết anh chỉ là phụ trợ.
Mặc dù nói khả năng thấu thị mạnh đến mức giống như bật hack, chẳng những có thể cùng đồng đội đồng bộ, còn có thể mở lên bất cứ lúc nào, tồn tại thời gian rất lâu.
Nhưng mà hắn xác thực không có năng lực tấn công hay phòng ngự.
Cho dù nhiệm vụ đơn thuần là thâm nhập và đánh cắp, cũng cần một số kỹ năng khác ngoài việc xác định vị trí của kẻ thù.
Cho nên, cô em này rõ ràng là có tài năng.
Đối mặt vời trường thi cấp cao còn có thể êm đẹp trở về, thì độ khó nhiệm vụ của tân sinh chẳng là gì với cô ấy.
“…"
Lâm Hà lắc đầu, không tranh cãi thêm, vẻ mặt trông có vẻ dịu lại.