Tô Anh thầm nghĩ quả nhiên tên này lại suy nghĩ nhiều, không biết trong đầu đang não bổ thứ gì nữa.
Lâm Hà nhìn về phía hai học trưởng bên cạnh: “Thật xin lỗi, đã gây thêm phiền phức cho các anh.”
Adam: “Mau cút.”
Hoắc Dực lắc đầu: “Không sao, nếu sau này cần sắp xếp bệnh viện, tôi có thể liên hệ giúp, khi đó không giúp được bạn của cậu, tôi cũng thấy áy náy”
Lâm Hà: “Không làm phiền học trưởng, gia đình hắn cũng có thể liên hệ được.”
Gia đình Trần Việt cũng có chút thế lực, chỉ là không so được với các thế gia vọng tộc khác.
Hắn nói xong chuẩn bị rời đi thì bất chợt dừng chân.
Trên vách tường hành lang gắn màn hình lớn đang phát ra tin tức.
“Thượng viện Khu tự trị thứ ba thông qua dự luật với tỷ lệ 89:67, đầu tư mười tỷ tinh nguyên để bổ sung máy dò năng lượng lớn tại pháo đài không gian vùng trung tâm…”
Buổi phát sóng diễn ra trong phòng hội nghị của toà cao ốc Liên Bang, trên trăm vị nghị viên ngồi hai bên, lần lượt phát biểu, tên mỗi người đều xuất hiện góc dưới bên trái màn hình.
Ánh mắt Lâm Hà chợt cứng đờ.
Giờ này khắc này, vị nghị sĩ đang phát biểu trông quen mắt đến khó hiểu.
―― Cô ấy có mái tóc dài xoăn màu vàng sẫm, mặc một bộ váy đen ngắn ôm sát người, gương mặt xinh đẹp quyến rũ, đôi mắt xanh lục phản chiếu đến ánh đèn sáng lấp lánh như ngọc bích.
Ống kính dường như cũng thiên vị với mỹ mạo này nên dừng trên mặt cô ấy lâu hơn một chút.
Lâm Hà ánh mắt lóe lên, đột nhiên nghiêng đầu qua: “Tô Anh, cậu biết người này sao?”
Tô Anh vô thức nhìn theo ánh mắt của hắn: “Hả? Ai vậy… a, vị nghị sĩ này cùng họ với tôi.”
Lâm Hà cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Trong mắt cô hiện lên vẻ mờ mịt ngơ ngác không hề giả tạo, cuối cùng ánh mắt trở nên chút chú.
―― Dù sao thì nữ nghị sĩ đó thật xinh đẹp.
Lâm Hà âm thầm thở ra.
Vị nghị sĩ và tên thiếu gia hắn giết ở Hồng tinh nhìn có nét giống nhau đến mấy phần, cũng đều có màu tóc vàng sẫm, nét mặt của người lai.
Hắn hơi yên tâm, vội vàng quay người đi.
“...”
Tô Anh lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của hắn, lại nghiêng đầu nhìn vào vị nghị sĩ vẻ vang trên màn hình.
Vị này chính là trưởng nữ của chủ tịch tập đoàn Anh Tiên, là đại tiểu thư tông gia nhà họ Tô cao cao tại thượng, bản thân cô và cô ấy khác nhau một trời một vực, làm sao có thể quen biết?
Những đứa trẻ từ phân gia như nguyên thân, trừ khi tạo ra thành tích nhất định, hoặc là giá trị năng lực đặc biệt cao, nếu không đều không có tư cách gặp mặt cô nàng.
Người xem náo nhiệt còn lại trong hành lang cảm thấy không còn gì thú vị.
“Ha ha, còn tưởng cái tên tân sinh đó đến gây phiền phức, còn trông cậy vào hắn đánh nhau đây.”
“Đùa đấy à? Hắn không phải đến tìm Hoắc Dực sao? Hoắc Dực có thể đánh nhau với người khác à?”
“Chỉ cần là loại tấn công, đều có thể đè cậu ta xuống rồi!”
“Chết tiệt, nếu thật như vậy thì chúng ta mất mặt lắm, bị tân sinh đánh thì còn gì bằng."
“Mất mặt là tân sinh mới đúng, đánh người trị liệu thì được tính là gì?”
Xung quanh người quen hi hi ha ha trêu chọc.
“Bị đánh là không thể nào.”
Hoắc Dực ngược lại cảm thấy không quan trọng, còn đưa tay ôm lấy bả vai thanh niên tóc vàng bên cạnh: “Anh họ nhất định sẽ bảo vệ tôi.”
“Ha ha ha ha ha Adam? Hắn sẽ chỉ nhìn xem cậu bị đánh chết thôi.”
“ Đây chắc là tình anh em sâu đậm đi.”
“Cút.”
Adam tức giận đẩy anh ta ra.
Các bạn học giải tán một cách quen thuộc.
“Tô Anh, bài thi như thế nào?”
Hoắc Dực không để ý lắm khi bị anh họ đẩy sang một bên mà đi về hướng thang máy.
“Gặp kẻ ô nhiễm à?”
Tô Anh gật đầu.
Một khe nứt xuất hiện phía trên thành phố số 34, sau khi kẻ ô nhiễm xuất hiện và khuếch tán ra xung quanh.
Khu vực thí sinh ở thành phố gần đó và vùng ngoại ô đều có tỉ lệ lớn gặp phải bọn chúng.
Trừ một số rất ít người bên ngoài cần hoàn thành nhiều hạng nhiệm vụ, xuất hiện tại kia phụ cận thí sinh, điểm năng lực của các thí sinh xuất hiện gần đó đều nằm trong khoảng 200 điểm.
Trùng hợp tất cả đều ở khoang hành khách trong tầng này.
Hoắc Dực đi tới đặt tay lên vai cô: “Có vẻ như không bị thương nặng…”
Tô Anh còn chưa kịp nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy trên vai truyền đến một trận ấm áp.
Luồng nhiệt nóng lan toả đến toàn thân, tất cả sự đau đớn và nặng nề ở tay chân đều biến mất.
Tuy nhiên vẫn có chút mệt mỏi.
“Cảm ơn học trưởng!”
Tô Anh nháy mắt: “Em đỡ hơn nhiều rồi.”
“Đừng khách sáo thế.”
Hoắc Dực thuận miệng hỏi: “Cô và người vừa rồi có quen à?”
“...... Lâm Hà?”
Tô Anh sửng sốt một chút: “Thành thật mà nói, không quen, mặc dù cùng chung lớp, nhưng chỉ nói với nhau mấy câu mà thôi, học trưởng, hai người làm sao gặp được bọn hắn?”
“Cùng tiểu tử này tổ đội thật sự không có chuyện gì tốt.”
Adam tức giận hừ lạnh, đưa tay gãi gãi mái tóc vàng rối bù.
Bọn họ dăm ba câu đem sự việc giải thích sơ qua.
Lâm Hà nhờ họ giúp đỡ, tất nhiên cũng giải thích tiền căn hậu quả, bao gồm "Đồng đội của hắn vì sao muốn đến khu vực thi cấp cao" là bởi vì “Có một người vốn muốn gia nhập nhóm của bọn hắn nhưng lại cùng cấp cao tổ đội”.
Tô Anh nghe mà nhíu chặt mày.
Hoắc Dực: “Cái khác tạm thời không nói, người họ Lâm đó, cô nên cách xa hắn ra.”
Tô Anh ngập ngừng: “Học trưởng có ấn tượng không tốt về hắn sao?”
“Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, tôi đoán hắn nhất định bị thương nặng.”
Hoắc Dực có chút vi diệu: “Từ mức độ tổn hại trên quần áo và vị trí hẳn là đủ trí mạng, nhưng mà hắn còn có thể mang theo một người không khác thi thể là mấy chạy đến chỗ người chúng tôi, trên người lại không có một vết thương nào.”
Tô Anh: “...”
Hack của Lâm Hà.
Đó là kịch bản mở đầu của cuốn tiểu thuyết.
Lúc đó nhân vật nam chính vẫn là người có năng lực bình thường, thời cấp ba thường xuyên bị bắt nạt.
Một ngày nọ, hắn bị kẻ bắt nạt ở trường học đánh cho mình đầy thương tích, đi tập tễnh trong cơn mưa to, đỡ được một người bị ngã.
Người đàn ông nhìn hắn, xong đem đồ vật trong ngực nhét cho hắn, sau đó vội vàng rời đi.
Lâm Hà liền ngoài ý muốn có được một thanh kiếm gãy cũ nát.
Máu trên tay hắn bị lưỡi kiếm hấp thụ, thanh kiếm kỳ diệu hoà vào trong cơ thể, trong đầu của hắn đột ngột hiện lên rất nhiều ký ức xa lạ.
Trong đó bao gồm cách sử dụng kiếm, cách hấp thụ năng lượng tự nhiên thông qua các phương pháp thở kỳ lạ, tăng cường sức mạnh cho cơ thể và thậm chí nhanh chóng hồi phục sau chấn thương vân vân.
Tô Anh không biết sau này nguồn gốc của thanh kiếm có được giải thích hay không.
Có thể nó đến từ một vũ trụ khác, hoặc có thể đến từ một nền văn minh đã bị hủy diệt trong vũ trụ này.
Từ đó về sau, điểm năng lực của Lâm Hà bắt đầu tăng vọt từ 49 điểm ban đầu đột phá lên 100 điểm, chỉ dùng thời gian ngắn ngủi nửa năm, rất nhanh lại thi đậu đại học Tinh Hạm.
Tại vùng ngoài tinh vực, đây là một ngôi trường gần như không thể với tới, có thể nói là một bước lên trời.
Bình thường đám giáo viên và hiệu trưởng xem thường hắn, trong một đêm đều thay đổi thái độ, chưa kể đến những bạn học khác, càng có nhiều người tiếp cận hắn hơn, không phân biệt nam nữ.
Tô Anh suy nghĩ: “Học trưởng, ý của anh là, hắn khả năng có được một loại năng lực chữa trị nào đó?”
“Ban đầu tôi nghĩ hắn có thể là song dị năng, ngoài năng lực hắn đã đăng kí bên ngoài ra, còn có năng lực tự lành .”
Hoắc Dực bất đắc dĩ nói: “Nhà của tôi có rất nhiều người có năng lực tương tự, tôi biết rất rõ, tự lành và chữa trị là hai loại năng lực khác biệt, nhưng theo tôi biết, tất cả người có tự lành đều là bị động.”
Sau khi bị thương không cần chủ động giải phóng năng lực, vết thương sẽ tự động lành lại.
Hoắc Dực suy nghĩ một lát: “Lúc đó hắn có vẻ rất lo lắng, nói chuyện với tôi còn không lịch sự như bây giờ, thậm chí suýt nữa muốn động thủ, rồi Adam đả thương hắn, sau đó tôi xác định hắn tuyệt đối không có năng lực tự lành.”
“Tôi chỉ hù dọa hắn, tiện thể thử xem hắn có thể tự lành hay không.”
Adam đứng sang một bên, thản nhiên nói: “Đó là một vết thương rất nhỏ, nếu hắn ta có thể tự mình chữa lành, dựa theo thể lực của hắn chắc chắn có thể hồi phục trong vài phút.”
Hai anh em bọn họ đều thân kinh bách chiến, nhãn lực rất mạnh, nhiều việc không cần trao đổi cũng có thể hiểu ý nhau.
Lâm Hà đăng kí dị năng là cường hóa thân thể.
Loại dị năng này, mặc kệ là thiên về lực lượng tốc độ hay là lực phản ứng, phàm là giá trị năng lực tăng lên tới ba chữ số, chắc chắn đã từng trải qua rèn luyện thể chất khắc nghiệt.
Tự lành cũng vậy.
Lâm Hà có chỉ số trên 100, tố chất thân thể vô cùng tốt, nếu như hắn thật sự có năng lực tự lành, dù không có cố ý rèn luyện, cũng sẽ không quá kém.
Tô Anh gật đầu: “Cho nên, hắn có một loại năng lực trị liệu nào đó, nếu không phải tự lành, vậy cái năng lực này tất nhiên cũng có thể thực hiện trên thân người khác. Hắn không muốn bại lộ năng lực của mình, cho nên thà đến tìm anh chứ không muốn trị liệu cho đồng đội.”
Không sai.
Lâm Hà xác thực chính là người như vậy, mà lại hắn cũng không thật lòng coi Trần Việt là bạn bè.
Trần Việt khi thi đầu vào đã khiêu khích hắn, nói hắn là " Dân đen đến từ ngoài rìa tinh vực ", chỉ dựa vào câu nói này, bất luận về sau Trần Việt có làm bao nhiêu việc vì hắn, thì cũng không có khả năng được hắn xem như bạn bè.
“Cảm ơn học trưởng nhắc nhở.”
Tô Anh nói với vẻ mặt phức tạp.
“Cho nên, biểu hiện vừa rồi của hắn, tất cả chỉ là đang diễn kịch?”
“Có lẽ vậy.”
Adam cười nhạo.
“Có thể hắn còn đang suy nghĩ, tại sao bản thân lại tin rằng những đàn anh lớp trên vô tình sẽ nguyện ý giúp người làm niềm vui, khiến bạn mình bỏ lỡ thời điểm điều trị tốt nhất ― thật lố bịch, Hoắc Dực kỳ thật rất sẵn lòng giúp người, đáng tiếc hắn quá cùi bắp, trị mấy lần cho tôi liền hết sức.”
Hoắc Dực đối việc anh họ trào phúng tập mãi thành quen.
“Tình huống đồng đội của hắn rất phiền toái, bị kẻ ô nhiễm cắn theo lý thuyết phải cắt bỏ cả xương và thịt quanh vết thương, sau đó để chúng tự tái tạo lại, lúc đó tôi quá mệt mỏi, dù sao Adam chính là tên vô dụng, cứ luôn bị thương.”
“Bởi vì con mẹ nó chứ tao là người duy nhất tấn công, còn mày như đứa phế vật, chỉ có thể ngồi xổm ở nơi hẻo lánh.”
Hai anh em lại bắt đầu cãi vã.
“Hả?”
Adam nhìn thông báo trên màn hình: “Mẹ tôi lái phi thuyền tới đón rồi, tôi đi đây.”
“Cho tao đi cùng.”
“Lăn, mày là thứ gì?”
“Tao là cháu của mẹ mày đấy.”
“......”
Hai người hùng hùng hổ hổ rời đi.
Tô Anh nhìn hành lang trống rỗng, rồi nhìn sang đồng đội bên cạnh.
Lăng Tước vẫn luôn tựa ở trên lan can, nghiêng đầu nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ mạn tàu, đối với những trò hề này hoàn toàn không quan tâm.
Bất chợt, anh quay đầu lại: “Tàu đến rồi.”
Tô Anh: “Hả? Tàu nhà anh cũng đến à?"”
Lăng Tước khẽ gật đầu, như rất tùy ý hỏi: “Đi cùng không?"