Editor: Cá

“Cô chắc chắn muốn gia nhập đội ngũ bọn tôi?”

Tô Anh mở mắt ra, phát hiện bản thân đang đứng tại hành lang ồn ào của toà nhà dạy học.

Đứng trước mặt là hai nam một nữ, cả ba nhìn qua đều trông khoảng mười bảy, mười tám tuổi.

Cô gái đối diện cau mày, gương mặt trang điểm nhẹ, đường nét xinh xắn, thần sắc có chút bất mãn.

“Được rồi, tuy rằng năng lực của cô lớn, nhưng cô cũng không phải là đội trưởng. Đợi đến phòng thi, Lâm Hà phân phó cô làm cái gì, cô phải làm cái đó, đừng có mà gây rắc rối làm liên lụy đến chúng tôi ——”

Tô Anh lặng yên nhìn bốn phía.

Hiện tại đang là thời gian tan học, hành lang chật kín người, sinh viên mặc đồng phục cười cười nói nói, trước người lơ lửng các loại bảng điều khiển cảm ứng ba chiều.

Ánh nắng long lanh xuyên qua những bức màn kính pha lê trong suốt, chiếu sáng những gương mặt trẻ trung, tràn đầy sức sống.

“Yến Phi, không sao đâu.”

Nói chuyện là một chàng trai có vóc người gầy gò, với mái tóc đen và khuôn mặt đẹp trai.

Anh ta như có điều suy nghĩ nhìn qua, một đôi mắt đen sáng như sao lạnh, dường như còn ẩn chứa một số cảm xúc phức tạp.

“Tô Anh, nếu cậu vẫn muốn gia nhập đội của tôi thì có thể đăng ký.”

“Chậc chậc, Lâm Hà, cậu thật là lợi hại, không hổ là tân sinh đầu bảng!”

Một thiếu niên khác có đầu tóc đỏ, ánh mắt như trêu đùa nhìn chằm chằm vào Tô Anh, con mắt đảo qua đảo qua lại.

“Đây là một trong những người có điểm năng lực cao nhất lớp chúng ta. Có thể cùng nhau lập đội nha, ngoại trừ Yến Phi có chút ghen tị thì mọi thứ đều hoàn mỹ——”

“Này, Trần Việt!”

Yến Phi vẻ mặt tràn đầy khó hiểu,"Cậu có bệnh à? Tôi là sợ cô ta tự cảm thấy bản thân lợi hại, không nghe chỉ huy, đến lúc đó làm chậm trễ kì thi. Loại chuyện này năm nào cũng có rất nhiều, tự lên diễn đàn mà xem đi nhé.

“Được rồi được rồi, tớ hiểu rồi.”

Trần Việt cười hì hì vẫy tay với cô nàng, đối với lời giải thích của cô ấy ra vẻ mắt điếc tai ngơ: “Lâm Hà người ta đó, gương mặt đẹp trai lại có khả năng đánh nhau, ở đâu cũng đều được hoan nghênh, bình thường thôi bình thường thôi.”

Nói xong lại chuyển hướng sang Tô Anh, “Đứng ngây ngốc ở đó làm gì, nhanh đăng ký đi.”

Ba người thần sắc khác nhau nhìn qua.

Tô Anh: “......”

Đánh giá từ tình hình hiện tại, chính mình chắc hẳn là xuyên sách rồi.

《 Biển sao vô tận 》là một cuốn tiểu thuyết thăng cấp dành cho nam gồm mấy trăm vạn chữ.

Bối cảnh là thời đại vũ trụ khi toàn nhân loại đều có các loại dị năng.

Lâm Hà, nhân vật nam chính của cuốn tiểu thuyết, mặc dù năng lực thiên phú tầm thường, lại cứ như bật hack mà thông quan xoay chuyển vận mệnh.

Hắn thi vào trường với thành tích đứng đầu Liên Bang, đánh đổ các gia tộc lớn cùng các loại thế lực tà ác khác nhau, đánh lui sự xâm lược của các sinh vật ngoài hư không và đội quân Trùng tộc.

Chân chính cứu vớt toàn bộ vũ trụ.

Còn Tô Anh xuyên thành một nhân vật phụ bia đỡ đạn cùng tên.

——Vì gia tộc và nam chính có thù oán, trong cuộc thi đánh giá thực chiến nào đó, cô chen vào tiểu đội của nam chính, chờ cơ hội trên đường tùy thời đánh lén nhưng không thành công, bị giết ngược lại.

Ra sân tổng cộng chỉ có mười chương.

Mặc dù nói kết cục của bia đỡ đạn cũng coi như là tự làm tự chịu, nhưng mà xuyên thành loại nhân vật này thì cũng quá thảm rồi.

Tô Anh lâm vào trầm tư.

Hành lang có chút chen chúc, bốn người bọn họ đứng yên càng khiến người khác chú ý hơn.

Rất nhiều học sinh đi ngang qua đều nhìn lại.

“Người kia nhìn quen quen?”

“A, cô ấy có trong cuộc bỏ phiếu bầu chọn hoa khôi bữa trước đó!”

“Đó là Tô Anh, là người duy nhất trong năm nhất chúng ta được chọn, thật sự rất xinh đẹp.”

Ánh mắt của bọn họ nhanh chóng lướt qua ba người đứng song song cạnh nhau kia, rơi vào trên người Tô Anh.

Thiếu nữ hơi cúi đầu, một đầu tóc dài xinh đẹp màu nâu sẫm buông xoã bên hông.

Làn da trắng sứ, khuôn mặt tú lệ, một đôi mắt to tròn, tròng mắt màu hổ phách sâu thẳm, hàng mi dài và dày dịu dàng vô hại càng phản chiếu dưới ánh nắng càng có vẻ sáng long lanh và thuần khiết.

“Tớ nghe nói dị năng của cô ấy hình như rất đặc biệt?”

“Đúng vậy, cho nên mới có thể được cử đi ——”

“Chính xác thì là gì?”

“Thật luôn, cậu có đang học trường này không thế?”

Mọi người lúc này đều bận rộn lên lớp hoặc là tập luyện, trong lúc vội vàng thoáng nhìn qua, thấy có người không nhấc nổi chân.

Hành lang thường có sinh viên, còn có đạo sư đi qua lại, ánh mắt của họ đều tập trung vào cô, nét kinh diễm trong mắt không che giấu chút nào, thậm chí có người còn háo hức muốn tiến lên bắt chuyện.

Chẳng mấy chốc, một số sinh viên quen biết với Lâm Hà cũng đến.

“Đây không phải là Lâm Hà sao?”

“Cậu ta đứng đầu trong vòng loại tân sinh năm nhất đấy, trách không được Tô Anh muốn cùng cậu ta chung đội.”

“Tô Anh cũng không kém, cô ấy không tham gia thi xếp hạng là bởi vì người ta là học sinh được cử đi học, giá trị năng lực của cô ấy hẳn là rất cao”

“Lợi hại, quả nhiên đại lão chỉ chơi cùng đại lão.”

Trần Việt cảm nhận được ánh mắt của các bạn học và nhóm học viên khác, sắc mặt ẩn ẩn có chút tốt hơn, khóe miệng nhếch cao.

Yến Phi nhìn quanh bốn phía, có vẻ không quá cao hứng, nhếch miệng.

“Nói đi Tô Anh, chờ một lúc nữa chúng tôi còn có lớp, đến muộn cậu chịu trách nhiệm được sao?”

Tô Anh nhíu mày nhìn bọn họ.

Người thầm mến nam chính và đám đàn em của nam chính, trông giống như công cụ hình người vậy.

“Tô Anh? Làm sao thế?”

Lâm Hà ngược lại có vẻ mặt bình tĩnh, dùng cặp con ngươi đen kịt nhìn qua cô.

Tô Anh đảo mắt cùng hắn đối mặt.

Vài tháng trước, Lâm Hà tại Hồng tinh giết chết một hoàn khố thiếu gia.

Vị thiếu gia trước khi chết lưu lại một câu chửi mắng oán độc, đại khái chính là nhà tao tài cao thế lớn, cao thủ đông đảo, tụi mày và người xung quanh mày đều sẽ chết không yên lành.

Sau khi hoàn khố thiếu gia chết, toàn bộ thông tin và chip thân phận trên quang não tự động tiêu hủy, khiến việc xác minh danh tính của hắn ta không thể thực hiện được.

Tuy nhiên, Lâm Hà vẫn đem lời nguyền rủa của đối phương để trong lòng, phí hết tâm tư tìm kiếm rốt cuộc thăm dò được một chút tin tức ở địa phương. Tin tức đến từ chủ một hội sở giải trí - hóa ra hoàn khố thiếu gia họ Tô.

Từ lúc đó trở đi, Lâm Hà liền bắt đầu âm thầm cảnh giác tất cả người có họ Tô.

Có thể sẽ có người cảm thấy hắn quá mức cẩn thận, thế nhưng chỉ trong vòng vài tháng, chờ hắn tiến vào trường học, tên sát thủ đầu tiên của nhà họ Tô liền đến.

Tô Anh: “......”

Chính là cô.

Trong sách cũng không có quá nhiều đoạn văn miêu tả nhân vật Tô Anh này, tính cách cũng như ý đồ của cô ấy cũng rất mơ hồ.

Xuất hiện mấy lần, trước tiên được khen ngợi về ngoại hình, sau đó chủ động bắt chuyện với nam chính, ngôn từ còn có một chút mập mờ, dẫn phát người qua đường đối với nam chính ước ao ghen tị.

Điều này cũng khiến người đọc hiểu lầm rằng cô ấy có hứng thú với nam chính.

Ai có thể ngờ, không có qua mấy chương chân tướng liền phơi bày, ôn nhu đưa tình không còn sót lại chút gì.

Ngày mai, dựa theo cốt truyện ban đầu, mọi người sẽ đến vệ tinh số 9 của Hoàn tinh để làm bài kiểm tra.

Tại một căn cứ nào đó trên tinh cầu này, Tô Anh đánh lén thất bại bị nam chính đánh trọng thương, vì không muốn bị lộ thông tin, Lâm Hà liền gọn gàng hạ thủ, nghiền nát trái tim cô.

Đại khái là đoạn chuyện xưa này làm nổi bật nam chính lý trí tỉnh táo, không bị sắc đẹp mê hoặc, các độc giả ngược lại nhao nhao vỗ tay khen tốt.

Ngẫm lại cách "chính mình" chết trong nguyên tác——

Tô Anh đột nhiên cảm giác ngực có chút đau.

Cô cúi đầu xuống.

Trong ngực của mình đang ôm một tấm bảng số liệu hơi nóng trên tay.

Một giao diện có vẻ phức tạp xuất hiện trên màn hình vật liệu polyme.

Có hai cửa sổ lên xuống, phía trên là biểu mẫu thông tin cá nhân, phía dưới là một danh sách dài, tất cả đều cùng cấp bậc là các loại đội tuyển và tin tức chiêu mộ thành viên.

—— Đây hẳn là giao diện đăng ký nhóm để đánh giá thực địa tác chiến.

Tất cả mọi người có thể chọn tạo đội nhóm tại đây, hoặc là gửi đơn đăng ký cho đoàn đội.

Mẫu thông tin trên bảng biểu trong trạng thái đã điền xong.

Trong ô đăng ký gia nhập đoàn đội, đã ghi sẵn tên Lâm Hà và mã số đội của hắn.

Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu bước gửi đi.

Tô Anh vươn tay chọc vào màn hình bảng dữ liệu.

Đầu ngón tay cô chạm vào một phím ở góc trên bên phải cửa sổ, xóa sạch mọi thông tin "cô" đã điền.

Tô Anh: “Xin lỗi, tôi không muốn gia nhập đội của anh, tạm biệt.”

Nói xong dứt khoát xoay người rời đi.

Ba người trợn mắt há mồm nhìn bóng lưng cô biến mất nhanh chóng.

“Ah?”

Trần Việt nghẹn họng nhìn trân trối: “Cô ấy điên rồi à? Trước đó không phải năm lần bảy lượt tới tìm chúng ta, nói muốn vào cùng đội sao?”

Hắn vừa nghĩ trở về còn khoe khoang với đám bạn cùng phòng, chính hắn tổ đội với hoa khôi của trường để đi thi —— hơn nữa còn là đối phương chủ động đề nghị, đến lúc đó tất nhiên sẽ thu hoạch vô số lòng hâm mộ đố kỵ.

Ai biết Tô Anh cứ như vậy chạy rồi?!

Trần Việt tức giận đến sọ não cũng thấy đau, “Cô ấy có ý gì? Chẳng lẽ còn trông đợi vào chúng ta đuổi theo à?”

“Tỉnh lại đi.”

Yến Phi bỗng nhiên cười lạnh: “Cô ta đang giận cậu, không nhìn ra được sao?”

Trần Việt không hiểu ra sao: “Tớ làm sao? Không phải tại cậu gây phiền phức cho cô ấy à?”

Yến Phi giật giật khóe miệng: “Chính cậu ngẫm lại lời mình nói đi, cô ấy cho là cậu nói, cô ấy gia nhập đội ngũ là bởi vì thích Lâm Hà.”

“Tớ ——”

Trần Việt thấp giọng mắng câu thô tục, “Bệnh tâm thần à, tớ chỉ đùa thôi! Tớ đương nhiên biết cô ấy bởi vì Lâm Hà là tân sinh xếp hạng nhất trong cuộc thi mới muốn cùng chúng ta tổ đội, cần thiết hay không?”

“A, nhưng người ta coi là thật.”

“Tốt thôi.”

Trần Việt trợn mắt: “Dù sao, cấp bậc năng lực bên chúng ta đều trên cấp một trăm, mấy đội ngũ khác hẳn cũng đầy rồi, chỉ có chúng ta còn chỗ, cô ta khẳng định tìm không thấy đội nào tốt, chờ thời hạn lập đội kết thúc, còn không biết bị phân ngẫu nhiên đi nơi nào đâu.”

Đội ngũ của bọn hắn không có đầy bởi vì Lâm Hà tương đối bắt bẻ, từ chối rất nhiều người tìm đến.

Còn lại mấy đội ngũ bên kia chưa đủ quân số, đại đa số đều chưa được trang bị đầy đủ, có những người trong đội có dị năng không thích hợp chiến đấu, những người khác không muốn cùng bọn họ tổ đội chính là năng lực giá trị quá thấp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play