Tiếng súng không ngừng truyền đến từ mấy con phố lân cận, những kẻ ô nhiễm nhảy từ toà nhà này sang toà nhà khác, từ bên trong cửa sổ vỡ vụn chui ra ngoài.
Biển quảng cáo bên đường ngã trái ngã phải, cây trồng bị chặt đứt, rất nhiều phương tiện ngổn ngang lộn xộn chồng chất tại đầu phố.
Các "Cư dân" thành phố lấy vũ khí từ các nhiều nơi gia nhập chiến đấu.
Kẻ ô nhiễm mặc dù không có hứng thú đối với mấy cái khung xương bọc da người silicon này, nhưng chúng sẽ tự động chống trả một khi bị đánh.
Bãi đỗ xe gần nhất cũng có không ít thi thể.
Màu máu đậm bốn phía chảy ngang, tứ chi bị chặt đứt phát ra trận hôi thối buồn nôn, còn linh kiện kim loại và súng ống nằm tán loạn trên mặt đất.
Hai người bọn cô đồng thời nhảy xuống xe.
Bên kia đường là một dãy cửa hàng, ở giữa có màn hình quảng cáo lớn cao ngất.
Hai kẻ ô nhiễm đứng tại trên đó, móng vuốt sắc nhọn nắm chặt vào mép màn hình, há cái miệng to đầy máu, nước bọt từ khe hở răng nanh nhỏ xuống.
Có lẽ cảm nhận được hơi thở của người sống, chúng quay cái đầu to lớn, mấy chục con mắt đồng loạt nhìn lại.
Lăng Tước không coi ai ra gì cất bước hướng đến một chiếc xe có cánh.
Tô Anh không do dự phát động năng lực.
Hai người không nói một lời đi ngược hướng nhau.
Tô Anh đã sớm đến được vị trí mà cô nhắm đến.
Cô giẫm chân lên phía trên màn hình quảng cáo, thân thể trùng hợp với đầu kẻ ô nhiễm bên trái ――
Giải trừ năng lực.
Một kẻ ô nhiễm khác đồng thời giơ cái đuôi lên.
Tô Anh tinh thần căng thẳng, mắt thấy lưỡi dao xương bén nhọn đang lao đến gần, chỉ kém chút xíu liền đứt cổ.
Cô lại tiến vào trạng thái năng lực, hơi di chuyển về phía trước, duỗi một tay ra, lại lần nữa giải trừ năng lực.
Hai kẻ ô nhiễm mất đầu loạng choạng lần lượt từ màn hình quảng cáo rớt xuống.
Xác bọn chúng cồng kềnh ngã vào nóc một chiếc xe bay trên đường, làm vỡ kính chắn gió.
Tô Anh ngồi xổm trên màn hình lớn lau mồ hôi, cô nhìn mặt đất cách mình hơn mười mét, cảm thấy hơi choáng váng.
Cô sờ một bên gáy, nhìn đầu ngón tay nhiễm vết máu mới nhận ra mình bị thương.
Tô Anh: “Chết tiệt.”
Cô vừa rồi tắt mở năng lực bốn lần, mỗi lần chuyển đổi dường như có một chút chậm trễ, vì tốc độ không đủ nhanh nên vẫn trúng chiêu.
Tô Anh: “Em có khả năng bị nhiễm virus rồi...”
“Về phi thuyền sẽ tiêm thuốc.”
Âm thanh từ bộ nhận tín hiệu truyền đến tiếng của đồng đội.
Tô Anh: “Tiêm thuốc là không sao rồi? Vậy tại sao còn có người lây nhiễm ―― a, không có điều kiện tiêm sao?”
Lăng Tước: “Ừ, lên xe.”
Tốc độ bẻ khóa cũng nhanh thật.
Tô Anh nhìn chiếc xe có cánh mới toanh bên dưới, bên ngoài được bọc một tầng thép hạng nhẹ, đầu xe chứa tháp pháo điều khiển từ xa.
Tô Anh: “…"
Phương tiện có công năng chiến đấu, bình thường sẽ có chương trình an ninh mạnh hơn, độ khó để phá giải rất cao, thậm chí có thể có vũ khí chống bẻ khóa.
Tô Anh kích hoạt năng lực nhảy xuống, xuất hiện phía trước xe.
Lăng Tước đã từ vị trí ghế lái chuyển đến ghế phụ.
Anh dựa một tay vào cửa sổ xe, đỡ mặt, hơi cúi đầu nhìn sang.
Ánh nắng xuyên qua toàn bộ tấm kính hợp kim, rơi vào cặp con ngươi xanh thâm thúy, như chiếu lên mặt biển đóng băng trong mùa đông.
Màu sắc tròng mắt của anh bị nhiễm nắng càng thêm nhạt, thậm chí có phần trong suốt như nước long lanh, nhưng không thể che giấu được ý lạnh bên trong, tăng thêm vẻ lạnh lùng phi nhân tính.
Tô Anh không biết tên này đang suy nghĩ gì nữa.
Cô có thể cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm.
Nếu như con mồi gặp phải kẻ săn mồi trong một khu vực nhỏ, thì thì nỗi sợ hãi sẽ trỗi dậy.
Nếu như kẻ săn mồi gặp phải thiên địch tự nhiên của nó, thì ý chí chiến đấu sẽ bùng cháy.
Tô Anh không rõ cô bây giờ là loại nào.
Lúc thì cảm thấy cả hai đều có, lúc thì lại cảm thấy không có cái nào.
Cũng có lẽ vì cô biết rõ thân phận của đối phương, nên đã làm nhiễu loạn phán đoán của cô.
Tô Anh thở dài: “Học trưởng ――”
Cô vừa mới bắt đầu bước đi, bỗng nhiên cảm giác một trận choáng váng, không khỏi vịn xe đi vài bước.
Lăng Tước tựa trên chỗ ngồi yên lặng nhìn cô: “Em cần rèn luyện thể năng.”
Tô Anh gật gật đầu: “Ừm.”
Cô biết mà.
Nếu thể lực quá kém sẽ làm ảnh hưởng đến việc sử dụng năng lực, đặc biệt là những người có năng lực cường hóa thân thể.
Tuy thế, trở lại trường cô còn nhiều việc cần phải làm lắm.
Thi bằng lái xe có cánh, xem xét các khoá học tự chọn, tốt nhất học cách lái tàu vũ trụ, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
Còn phải nghĩ biện pháp kiếm tiền.
Tô Anh tưởng tượng những thứ trên liền nhức đầu.
Cô mở cửa xe, lê cơ thể nặng nề mệt nhọc đến ghế lái.
“Chúng ta đi tìm khoang trở về thôi.”
Tô Anh khởi động xe.
Phần còn lại của cuộc hành trình suôn sẻ hơn nhiều.
Có lẽ do khe nứt đã được đóng lại, tổng số kẻ ô nhiễm trong nội ô thành phố số 35 dần dần giảm bớt.
Bọn họ cũng gặp phải một số cuộc tấn công, nhưng lớp giáp chắc chắn của chiếc xe đã bảo vệ họ, không tiếp tục bị cái đuôi gọt sạch trần xe hoặc bộ phận nào của chiếc xe.
Tô Anh ban đầu muốn thử nghiệm chỉ dùng tay chân từ trong cửa sổ xe lật ra mà không cần năng lực, kết quả thiếu chút nữa tự quẳng thành bánh nhân thịt.
Cô ý thức được thân thủ của mình không đủ để làm loại sự việc này, liền nghiêm túc mở năng lực, biến tất cả kẻ ô nhiễm lao tới thành các loại thi thể không trọn vẹn.
Tường phòng hộ ngoài cùng của thành phố số 35 đã bị phá mất, hệ thống phòng thủ bên trong dường như cũng đã sớm tê liệt, các tháp pháo lắp ở trên cao đều bị kẻ ô nhiễm phá hủy.
Xe có cánh của các thí sinh yên tâm lớn mật bay đầy trời.
Theo số lượng sinh vật hư không giảm bớt, mọi người bình tĩnh lại, thậm chí còn chào hỏi nhau khi bay ngang qua.
Qua gương chiếu hậu, khu nhà chìm trong khói đen và biển lửa dần dần khuất xa.
Tô Anh an toàn rời đi thành phố, một tay giữ vô lăng, một bên nghiêng người tựa tay trên cửa sổ xe.
Phía dưới rừng cây thưa dần, chuyển thành một vùng sa mạc cuốn lên cát vàng.
Rồi mắt cô nheo lại.
“Ở đằng trước.”
Cách đó ba đến bốn trăm mét, có một lá chắn năng lượng bao phủ bán kính hàng trăm mét.
Nó tản ra ánh sáng ấm áp màu cam quýt, bao phủ mấy chục khoang trở về có thiết bị phóng, bên ngoài rải rác xác của những kẻ ô nhiễm, những thi thể đủ mọi màu sắc hình thù kỳ quái.
Chiếc khiên bảo vệ khổng lồ đứng sừng sững trên sườn đồi sa mạc, bên trong có vài bóng người rải rác, toàn cảnh vô cùng dễ thấy.
Tô Anh đem xe có cánh dừng bên ngoài khiên bảo vệ.
Tô Anh: “Nếu như em vọt thẳng vào tấm khiên này sẽ như thế nào?”
Lăng Tước: “Chắc là chết.”
Tô Anh:"… Cái ‘chắc là’ này là sao chứ."
Lăng Tước im lặng một lát: “Tùy xem em có dùng năng lực của mình không."
Rõ ràng chiếc khiên này không chỉ ngăn cách người ngoài mà còn có khả năng gây sát thương.
Tô Anh: “Vậy bình thường chúng ta vào bằng cách nào?"
Lăng Tước: “Để người kia mở cửa cho em.”
Anh nói chính là người đã mở ra lá chắn năng lượng bảo hộ.
Quả nhiên thứ này do năng lực của con người tạo ra.
Tô Anh ngẩng đầu lên nhìn ánh sáng màu cam kéo dài vài trăm mét: “Mọi người giá trị năng lực 200 điểm trở lên đều nhận biết nhau, vậy anh có biết ai tạo ra chiếc khiên này không?"
Lăng Tước gật đầu.
Tô Anh: “?”
Lăng Tước: “Không nhớ tên, năng lực vô dụng.”
Tô Anh: “…”
Năng lực này còn vô dụng? Bộ phận đăng ký năng lực nghe thấy câu này chắc khóc mất.
Tô Anh không nói gì, xuống xe hét lớn.
“Vị tiền bối nào mở tấm khiên này, có thể cho tôi một lối vào không?"
Một lát sau.
“Chờ chút.”
Một giọng nói vọng ra từ bên trong.
Tô Anh: “......”
Biết làm gì nữa đây?
Cô buồn bực ngán ngẩm đi quanh hai vòng, vì giết thời gian, quan sát thi thể kẻ ô nhiễm chất chồng xung quanh.
Những sinh vật này có kết cấu thân thể không hoàn toàn giống nhau.
Có bốn tay bốn chân, có bốn tay hai chân, còn có ba tay hai chân ―― dù sao là các loại số lượng sắp xếp tổ hợp.
Ngoại trừ số lượng chân tay khác biệt, cái đuôi của bọn nó cũng có dài có ngắn, lưỡi xương trên đó cũng có hình dạng khác biệt.
Một số là những vòng cung lồi dọc theo xương cụt, một số là từ trong khe hở xương cụt vươn ra mấy cây gai nhọn, còn có một số tại xương cụt cuối cùng hình thành một cái búa lớn.
Điểm giống nhau duy nhất chính là bọn chúng đều có rất nhiều mắt cá, cơ thể cồng kềnh không chịu nổi, những khối thịt chen chúc nhau trông như những miếng nhựa dẻo được gộp lại ngẫu nhiên.
Tô Anh quan sát những kẻ ô nhiễm đã chết, chợt phát hiện một bộ thi thể tương đối nhỏ nhắn.
Cùng là kẻ ô nhiễm, bỏ đi chiều dài đuôi, bao gồm từ phần đầu, cơ thể dài khoảng ba mét.
Cái xác này――
Mặc dù hình dáng vẫn là của kẻ ô nhiễm, nhưng chiều cao nhìn qua tương tự như chiều cao của con người, hình dạng xương đầu hơi khác một chút.
Tô Anh đang định ngồi xổm xuống nhìn kỹ hơn.
Tấm chắn năng lượng đột nhiên nổi lên tầng tầng gợn sóng, dâng trào vỡ ra một cái khe.
“Xin lỗi, vừa rồi gặp chút vấn đề.”
Một người đàn ông trẻ tuổi đứng bên trong, sắc mặt có chút không vui: “Vào đi.”
Tô Anh đứng lên, nhìn vẻ mặt đối phương, tự giác không hỏi nhiều, cùng đồng đội đi vào.
Phía sau khe hở lặng yên không một tiếng động khép lại.
Bọn họ tùy ý chọn một khoang trở về cỡ nhỏ.
Tấm khiên phía trên lần nữa vỡ ra một khe hở lớn, để khoang trở về hình cầu thuận lợi bay lên, xuyên qua tầng khí quyển.
Bên ngoài vách khoang là vũ trụ vô tận, tia sáng đỏ đậm xuyên thấu qua mây khói mênh mông.
Chỗ xa xa là Quang Hoàn tinh to lớn từ từ xoay tròn, bên ngoài được bao quanh bởi dải khí, băng và bụi đông lạnh, hiện ra một vòng đai.
Các vệ tinh lớn nhỏ khác nhau lơ lửng trên quỹ đạo.
Phi thuyền chở khách khổng lồ của Đại học Tinh Hạm đang đang an vị trên quỹ đạo của Quang Hoàn 9, bên dưới thuyền bắn ra một chùm sáng dẫn dắt thật dài, kéo khoang trở về hình cầu vào trong kho chứa phi cơ.
Khoang trở về bình ổn rơi xuống đất, cửa tự động mở ra.
Tô Anh ôm áo khoác dính đầy máu thối và chiếc áo sơ mi quấn cuộn cái tay đứt bước ra.
Bên ngoài, nhân viên y tế dẫn đầu chào đón, kiểm tra quang não, thẩm tra đối chiếu thân phận: “Các bạn có bị thương không?"
Tô Anh giơ tay lên: “Tôi cần tiêm thuốc.”
Nhân viên y tế nhìn vết thương của cô, nhanh chóng lấy ra ống tiêm.
Tô Anh trên người chỉ còn mặc áo ba lỗ, không cần cởi áo nữa, quay đầu nhìn đối phương tiêm vào cánh tay.
Trên bao bì ống tiêm, cô thoáng thấy biểu tượng quen thuộc của tập đoàn Thiên Đường.
“Ổn rồi.”
Nhân viên y tế vỗ vỗ bả vai cô gái nhỏ: “Đừng lo lắng, đây chỉ là phòng ngừa, độc tố của kẻ ô nhiễm chủ yếu đến từ nước bọt, miệng vết thương của em là xương và lưỡi đao tạo thành, tỉ lệ lây nhiễm rất thấp, tiêm thước rồi thì hoàn toàn miễn dịch.”
Bên cạnh một nhân viên y tế khác nhìn cô sợ hãi thán phục: “Vết thương này nguy hiểm thật."
Bọn họ đều biết cái đuôi lớn củ kẻ ô nhiễm có bao nhiêu lực sát thương, có thể dễ dàng chặt đứt cổ người.
Nếu là năng lực cường hoá cơ thể, có lẽ có thể chịu đựng được.
Nhưng trong tin tức viết thân phận Tô Anh chỉ là phụ trợ, không phải loại năng lực đó.
Hai người rời kho chứa máy bay, sau khi tắm gội trừ độc, lại tiến về thượng tầng boong tàu.
Tô Anh đi trước đến phòng điều khiển, tìm người phụ trách liên lạc, nhờ hắn gửi tin nhắn cho các thí sinh, hỏi xem có ai bị cắn đứt tay trái không.
“Cắn đứt tay?”
Nhân viên công tác xám mặt: “Cô chắc chắn muốn nói như vậy?"
Tô Anh: “Vậy đổi thành ‘mất tay’ đi.”
Nhân viên công tác yêu cầu cô để lại mã số học viên: “Nhỡ họ muốn cảm ơn cô thì sao? Cô lấy cái này từ bụng kẻ ô nhiễm ra đúng không?"
Sau đó dùng một ánh mắt kính nể lại khó hiểu nhìn cô.
Rõ ràng không cách nào tưởng tượng được quá trình này, thậm chí còn nghĩ cô có đam mê kỳ lạ nào đó.
“.….. Được thôi.”
Tô Anh để lại mã số học viên rồi chạy đi.
Lăng Tước đứng đợi cô gần thang máy.
Chàng trai tóc đen khoanh tay, đường nét đẹp trai chìm trong bóng tối, mắt xanh như phủ kín sương mù, đang đắm chìm trong trong suy nghĩ nào đó.
Còn có vẻ không quá cao hứng.
Tô Anh thật sự không muốn làm gián đoạn anh.
Nhưng mà cô muốn biết chuyện gì sẽ phát sinh tiếp theo, dù sao đến tận bây giờ trường học ngay cả cái thông báo còn chưa có.
Biểu hiện của cô muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của đồng đội.
Lăng Tước hơi cúi đầu xuống, nhìn cô gái nhỏ có điểm nôn nóng: “Muốn nói cái gì?”
Tô Anh vốn muốn hỏi anh có từng gặp chuyện tương tự như vậy chưa, hoặc là anh có biết nhà trường sẽ xử lý như thế nào.
Nhưng mà đáp án hoặc là không rõ ràng hoặc cần một lời giải thích dài dòng, đoán chừng Lăng Tước cũng không quá muốn nói nhiều lời như vậy.
Dù sao kỳ thi đã kết thúc, hai người bọn họ cũng không còn quan hệ gì nữa.
Tô Anh: “Trước đây, sau khi thi xong...... anh thường thu xếp thế nào?”
Dù sao phi thuyền của trường chỉ có một chiếc, mà mọi người hoàn thành thời gian thi không giống nhau, liệu người xong sớm chỉ có thể đợi?
Lăng Tước chưa kịp trả lời, cửa thang máy bỗng nhiên mở.
Bên trong là hai học sinh năm trên quen mặt, một nam một nữ đang nắm tay nhau nói chuyện.
“Ý, chúng ta thật có duyên với tiểu Tô”
Học tỷ dẫn đầu nở nụ cười: “Trước kỳ thi đã gặp trong thang máy, bây giờ lại gặp nữa — em đến tham quan cầu tàu à?"
Tô Anh còn nhớ cô ấy nói chuyện với Trần Việt rất không khách khí, coi như đã giúp cô một lần, liền kể lại câu chuyện nhặt được cái tay đứt, bỏ qua năng lực của bản thân.
Hai học sinh năm trên kinh ngạc.
Một lúc sau, học tỷ vỗ vỗ vai của cô: “Em thật là tốt bụng, hy vọng người đó vẫn còn sống."
Học trưởng cũng thở dài: “Đây đều là chuyện gì vậy chứ.”
“Tiểu Tô, bọn chị muốn đi Hồng Tinh chơi hai ngày, em có muốn đi cùng không?”
Học tỷ cười nói: “Đương nhiên, bọn chị đi hẹn hò, khẳng định không thể dẫn em theo suốt được, nhưng nơi đó nhiều đồ ăn ngon, rất nhiều trò vui ――”
Tô Anh ngạc nhiên: “Các anh chị đi bằng gì?"
“Mẹ chị cho người đem tàu của chị tới, chắc cũng sắp tới rồi.”
Học tỷ nhìn thời gian trên quang não: “Đúng rồi, đây là lần đầu em thi nên chưa biết ―― thông thường, chiếc thuyền này sẽ dừng trên quỹ đạo ba ngày, chờ những người làm nhiệm vụ phiền phức nhất thi xong, những người thi ra sớm hoặc tự đi, hoặc là ở trên thuyền chờ cùng trở lại trường.”
Cái gọi là tự đi, tất nhiên là người thân hoặc bạn bè đến đón bằng tàu cá nhân.
“Tàu của chị là tàu con thoi, có động cơ siêu không gian, không cần cổng sao hoặc điểm nhảy vẫn có thể dịch chuyển."
Học tỷ không vội thúc giục cô quyết định: “Em suy nghĩ đi, nếu muốn đi cùng thì tới tìm bọn chị, bọn họ còn chưa đến đâu.”
Nói xong, hai người liền đi.
Tô Anh đứng ngoài thang máy không động đậy: “Hai người bọn họ biểu hiện như này ―― lần này xuất hiện sinh vật hư không, trường học vẫn sẽ giống như bình thường sao?”
Lăng Tước: “Đúng vậy.”
Anh nhìn cô gái nhỏ ngẩng đầu ngưỡng mộ nhìn mình, đôi mắt hổ phách to lớn sáng ngời, ẩn chứa sự ngạc nhiên không che giấu.
Lăng Tước: “Bọn họ sẽ buộc người liên quan ngậm miệng, còn người không liên quan tiếp tục kỳ thi, căn bản không biết xảy ra chuyện gì.”
Tô Anh: “...”
Thật là.
Xem ra loại việc này đã từng xảy ra trước đây.
Trách không được trên đường gặp những tiền bối kia, trên mặt đều không có vẻ gì sợ hãi hay bối rối, có kinh nghiệm hết rồi.
Tô Anh: “Vậy chỉ có thí sinh ở khu vực nhất định mới nhận được tin tức, những người khác thậm chí không biết trên tinh cầu có kẻ ô nhiễm, còn tiếp tục thi?”
Thật đáng sợ.
Xem ra, cái trường học khác, thậm chí chính phủ Liên Bang cũng đều là cái dạng này.
Cho đến khi sinh vật hư không tràn lan, khe nứt vô hình trải rộng từng tinh cầu, giấy không thể gói được lửa, bọn họ mới không thể không công bố những tin tức, dù lúc đó đã quá muộn.
Ha ha.
Tô Anh cười lạnh trong lòng: “Vậy chắc sẽ sớm có người tìm em nói chuyện, dù sao các anh chắc cũng đã trải qua, biết nên nói cái gì không nên nói cái gì.”
Về phần hiện tại ――
Vì trường học quyết định che giấu sự thật, những người thi xong sớm chắc chắn có thể rời đi.
Tô Anh: “Em có chút muốn đi cùng hai người kia, em còn chưa có ngồi qua tàu con thoi đâu, nhưng em lại không muốn đi Hồng Tinh.”
Cô nghĩ đến Lâm Hà giết Tông gia Tam thiếu gia trên hành tinh kia, đã cảm thấy bản thân tốt nhất không nên đi, tránh làm người khác hoài nghi.
Tô Anh: “Từ nơi này đến Hồng Tinh, có pháo đài không gian nào không, đại loại là điểm dừng của tàu chở khách?"
Lăng Tước thật sâu nhìn cô: “Em muốn đi nơi nào?”
...…
Tại một vùng sao xa xôi khác.
Tinh vân màu tím vàng trải dài và cuồn cuộn, như một biển sương mù ngăn cách, nuốt chửng những mảnh rác không gian trôi nổi.
Hơn mười tàu chiến hạm tạo thành một trận hình khổng lồ, họng pháo tràn đầy năng lượng loá mắt, bầu không khí túc sát nghiêm trọng.
Những chiếc tàu chiến này đều thuộc loại quân sự, nhưng thân tàu được sơn màu sắc sặc sỡ, còn vẽ lên huy hiệu của một nhóm đạo tặc vũ trụ nào đó.
Cũng chỉ có họ mới dám đến loại địa phương này.
―― Đây đã là vùng rìa của liên bang, đầy rẫy những nguy cơ không ai biết.
Bên trong chiếc chiến hạm dẫn đầu, hạm trưởng đang đi qua đi lại trong phòng chỉ huy, trông rất lo lắng.
Xung quanh cạnh bàn điều khiển, các thành viên trong đoàn từng người đều có vẻ mặt nghiêm túc.
Nếu cẩn thận quan sát, chắc chắn sẽ thấy trong mắt họ có sự e ngại, thậm chí có người còn run tay.
“Thế nào rồi?”
Hạm trưởng chắp tay sau lưng vòng quanh mấy vòng, giọng điệu dần mất kiên nhẫn: “Thuyền của bọn hắn ở đâu? Tìm được chưa? Chúng ta thật vất vả mới đem lô hàng tới tay, lại mất đi bao nhiêu người ――”
Phó hạm trưởng ở bên cạnh an ủi: “Yên tâm, đại ca, năng lực của lão tam đã vượt qua 600 điểm, coi như có là sinh vật hư không cao đó tới, hắn vẫn đối phó được ――”
“Nói nhảm, làm sao có thể là sinh vật hư không, vừa rồi chúng ta rõ ràng nhìn thấy đó là một con tàu! Những thứ kia khi nào biết lái tàu rồi!”
Chưa dứt lời, trong phòng chỉ huy có người hô lên.
“Phát hiện tích lũy phản proton điện?!”
“Cái gì? Gần đây không hề có cổng không gian hay điểm nhảy nào!”
“Loại bước nhảy siêu không gian này được thực hiện thế nào?"
Các thành viên phi hành đoàn lần lượt đặt câu hỏi, đột nhiên, mọi người im bặt.
Phía trước trong vũ trụ, tinh vân màu tím vàng đột nhiên tan rã, như thể bức màn của vở kịch đang dần được vén lên.
Một chiếc chiến hạm khổng lồ như một thành phố hắc ám chậm rãi bay ra.
Tất cả hải tặc đều khiếp sợ mở to hai mắt.
Chiến hạm của bọn hắn là từ trong tay quân đội Liên Bang cướp được, loại hình chiến hạm đột kích cỡ lớn, thể tích tương đương với một thành phố thu nhỏ.
Mười mấy con tàu tạo thành hạm đội, đã được xưng tụng là quái vật khổng lồ.
Nhưng mà, trước chiếc chiến hạm nguy nga trông như một toà thần điện kia, bọn họ nhỏ bé như một đàn kiến đang ngước nhìn lên núi cao.
“Đó có phải là ――”
Phó hạm trưởng không thể tin nói: “Nếu là một con tàu lớn đến vậy, bên trong chỉ sợ có ――”
“Chạy ngay!”
Hạm trưởng hiển nhiên cũng hiểu được: “Nhanh lên, mau tiến vào siêu tốc tuần hành, nhanh chóng rời khỏi đây, nhanh lên ――”
Ông ta nhấc cổ áo của một người điều khiển nào đó, ném người trên mặt đất, đổi thành tự mình lái tàu.
“Tất cả đơn vị, nghe lệnh tôi, mở lá chắn tàng hình, vào chế độ phân ly! Kích hoạt tất cả tua bin pháo laser, điều chỉnh công suất tối đa!”
Hạm trưởng lớn tiếng gầm lên: “Chúng ta gặp phải hạm đội Trùng tộc ――”
Chúng là những sinh vật ngoài hành tinh cổ xưa tồn tại từ trước thời đại Liên bang, có khả năng sinh sản và chiến đấu không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì ngoại hình của hầu hết các tộc nhân đều có phần giống với côn trùng, cộng với một số đặc điểm sinh sản nhất định nên người ta gọi chúng là Trùng tộc.
Trong số đó, có một số tồn tại nằm ngoài sức tưởng tượng và bất khả chiến bại trước sức mạnh của con người.
“Hình như có một Trung tộc cao cấp ở phía đối diện, một khi thứ đó ra tay, chúng ta sẽ toàn quân——”
Lời còn chưa dứt, mười mấy cột lửa sáng rực bắn ra từ phía trên của chiếc cự hạm, xuyên phá những đám mây sao lơ lửng trong không gian, tựa như những tia sét giận dữ bổ xuống.
Tinh không nổ ra vô số hoa lửa mỹ lệ.
Hạm đội của đám hải tặc bị cuốn vào trong biển lửa, tiếng kêu thét kinh hoàng bị vụ nổ nuốt chửng, người và tàu trong nháy mắt bị xé nát, biến thành từng đoàn từng đoàn mưa ánh sáng xán lạn.
Giữa không gian tĩnh mịch chết chóc, chỉ còn lại chiếc chiến hạm khổng lồ uy nguy hùng vĩ.
Trong phòng điều khiển trên đỉnh chiến hạm.
Phía trước đứng hai Trùng tộc cao cấp.
Một trong số đó thu tay về.
Trên đầu ngón tay vẫn còn chút tia sáng năng lượng, dường như là tàn dư của đòn tấn công vừa rồi.
Hắn nhìn bầu trời đầy sao trống rỗng trước mặt: “Anh có cảm thấy gần đây hắn không bình thường không.”
“Hả?”
Trùng tộc bên cạnh hỏi ngược lại: “Anh cũng nghĩ như vậy sao? Ví dụ như?”
“Hai ngày này, hắn sẽ đột nhiên hỏi tôi một số vấn đề kỳ quái, tỉ như giao tiếp xã hội giữa loài người ―― chẳng phải rất quái lạ sao? Đến cùng ai mới là tên biến thành người và sinh sống trong xã hội loài người nhiều năm chứ?”
“Ờm, có lẽ vì anh đến vũ trụ này sớm hơn, tiếp xúc với loài người sớm hơn?”
Trùng tộc bên cạnh im lặng một lát: “Bất quá tôi hiểu, tôi cũng đã muốn nói với hắn về việc trước đó, đám điên kia suýt tìm thấy lối vào của cái nôi, nhưng hắn luôn bắt tôi im miệng, rất nhiều lần rồi, hắn không muốn tôi làm phiền hắn, giống như hắn có việc gì quan trọng hơn ―― còn có thể có chuyện gì? Hoàn thành bài kiểm tra ở trường của loài người sao?”
Hai Trùng tộc cao cấp liếc nhau.
Trùng tộc nói đầu tiên lắc đầu.
“Sau đó, còn kì lạ hơn nữa, vừa rồi hắn muốn tôi đưa một tàu con thoi qua đó, đây không phải là tàu cao tốc loài người dùng để đi lại sao? Loại nhanh nhất ―― tôi thừa nhận tàu cao tốc của loài người thực sự rất nhanh, nhưng mà loại đồ vật này ngay cả vũ khí còn không có.”
“Rồi sao? Làm cái gì? Hắn muốn tham gia đua tốc độ à?”
“Đưa hắn đi ―― hắn cũng không biết muốn đi đâu, nói là đưa bạn học, bảo tôi nhanh lên.”
“Chà, đây là điều kỳ quái nhất mà tôi từng nghe.”
“Cái gì? Hắn có thể kết bạn? Vẫn là hắn thế mà tin tưởng tôi sẽ có chiếc tàu nhỏ cho con người sử dụng?”
“Có lẽ hắn tin tưởng kỹ năng điều khiển của anh? Thật sự sẽ không đem bạn học của hắn hố đến trong lỗ đen chứ?”
“...”