Editor: Cá

Thật sự là ngoài ý muốn.

Cả việc có tiếp xúc trong khoảng cách gần với đồng đội, lẫn việc làm rách áo của anh.

Tô Anh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Đồng phục của Đại học Tinh Hạm không chỉ có một bộ, ngoài ra còn có một bộ đồ bảo hộ bằng polymer thích hợp hơn cho việc chiến đấu, có khả năng chống lạnh, cách nhiệt, chống bức xạ và khó bị hư hại.

Nhưng, Lăng Tước chắc là lười thay quần áo vì một cuộc thi.

Dù sao anh chỉ là phụ trợ, chỉ cần ngồi ở trong xe giúp đồng đội mở trạng thái liền xong, loại tình huống này hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Tô Anh cúi đầu thật sâu: “Rất xin lỗi, học trưởng, cần thiết em sẽ bồi ――”

Lời còn chưa dứt, Lăng Tước không nói một lời vươn tay.

Năm ngón tay lạnh lẽo, mạnh mẽ luồn qua sợi tóc, áp vào sau gáy của cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên.

“...”

Trong thời khắc đó, Tô Anh cho là anh muốn bóp nát đầu mình.

Chiếc xe xoay trên không, cuồng phong gào thét thổi đến, làm đau rát da mặt.

Tiếp theo, Tô Anh nhìn thấy một cảnh tượng rợn người.

Ngồi xổm trên đầu xe là một sinh vật da xanh với bốn tay bốn chân, cái lưỡi dài thè ra, bên miệng chảy đầy nước dãi đục ngầu.

Nó có một cái đầu trọc, hơn chục con mắt tròn lớn nhỏ sắp xếp không đều nhau trên đầu, tay chân gầy gò dài ngoằng, cơ thể to béo cồng kềnh, trông như thể bị cưỡng ép chắp vá lại từ vô số miếng thịt, thân thể lồi lõm và phình ra.

Sau lưng nó có một cái đuôi dài gần hai mét, có một phiến xương cong nhô ra từ hai bên mép đuôi trông cứng cáp và sắc bén.

―― Hiển nhiên chính cái đuôi này đã gọt đứt nóc xe.

Tô Anh trực tiếp đối diện với ánh mắt thâm tình của sinh vật này.

Mười mấy con mắt tinh thể tròn như mắt cá chết nhìn thẳng vào cô.

Tô Anh: “…"

Có chút sợ hãi.

Cô biết đây là vật gì.

Kẻ ô nhiễm.

Liên Bang gọi những sinh vật hư không này bằng cái tên như vậy.

Bởi vì bọn chúng trông như sản phẩm lỗi đột biến do nhiễm phóng xạ, và nếu như bị bọn chúng cắn, có thể nhiễm bệnh chết người.

Điểm đặc trưng lớn nhất của sinh vật hư không là chúng dường như không tồn tại trong vũ trụ này.

Không một ai biết chúng đến từ nơi nào.

Mỗi lần chúng xuất hiện đều nương theo sự gia tăng đột biến của một loại năng lượng không rõ nguồn gốc.

Rất nhiều năm trước, các nhà khoa học cùng các nhà nghiên cứu đầu tiên cho biết, bọn chúng đến từ một không gian dị biệt trong hư không, cũng đặt tên cho loại năng lượng đó là năng lượng hư không.

Mỗi khi năng lượng hư không đạt đến một giá trị nhất định, một vết nứt không thể thấy được sẽ mở ra ở tọa độ gần đó, giống như một cánh cổng dịch chuyển vô hình.

Nhóm sinh vật hư không từ đó mà không ngừng xuất hiện.

Nhưng trong tất cả các ghi chép được biết đến cho đến nay, sinh vật hư không đều xuất hiện ở vùng ngoại vi của mỗi khu tự trị.

Chúng có thể xuất hiện bên trong hành tinh hoặc có thể xuất hiện trên một con tàu vũ trụ đang du hành ngoài không gian.

Chúng ăn thịt cư dân vô tội của Liên Bang, ăn hải tặc không gian độc ác, ăn quân lính trong các pháo đài ――

Mục tiêu giết chóc của chúng dường như là bất kỳ sinh vật cacbon nào.

Nhân loại Liên Bang, thú nhân của đế quốc Oron, Meithra liên minh các loại á nhân, hay các loài thú hoang, vật nuôi, đều bị tấn công không phân biệt nếu gặp phải kẻ ô nhiễm.

“…"

Tô Anh nhìn xuyên qua kính chắn gió bị vỡ, nhìn chằm chằm vào kẻ ô nhiễm bên ngoài.

Nó bất ngờ há miệng, lộ ra những chiếc răng nanh lởm chởm, phát ra tiếng kêu chói tai đinh tai nhức óc, cái đuôi phía sau lại vung lên.

Tô Anh: “Em biết rồi.”

Dù cánh tay phải còn đau nhức, nhưng ít nhất vẫn có thể hoạt động, cô vừa kéo đứt nút áo của đồng đội luôn mà.

Lăng Tước buông tay.

Cùng lúc đó, Tô Anh kích hoạt năng lực.

Hình ảnh cuối cùng cô thấy rõ là một bàn tay mảnh khảnh và mạnh mẽ nắm chặt vô lăng, năm ngón tay khớp xương rõ ràng đưa lên kéo căng cơ thể.

Tô Anh biết Lăng Tước còn có thể khống chế chiếc xe này, nên yên tâm phát động năng lực liền xông ra ngoài.

Cô có thể di chuyển tốc độ cao khi trong trạng thái, và đến bất kỳ vị trí nào mà mắt nhìn thấy.

Không cần leo lên mượn lực, gần như là đang bay.

Cô cũng có thể dừng lại, để mình lơ lửng giữa không trung.

Trong trạng thái năng lực hoạt động, gió dữ dội trong không trung đều mất đi sức mạnh, không cách nào ảnh hưởng đến cô, chỉ còn lại một chút tạp âm hỗn độn bên tai.

Bởi vì khoảng cách cũng không xa, dù cho tầm mắt u ám lộn xộn, cô vẫn thấy rõ vị trí sinh vật da xanh.

Tô Anh trực tiếp đụng tới.

Kẻ ô nhiễm giơ cái đuôi lên đâm vào trong xe rồi quét ngang một cách dữ dội.

Nó phá hoại một cách bừa bãi bằng lưỡi xương sắc bén ――

Vỏ xe vỡ nát, cốt thép gãy đổ, các linh kiện bảng điều khiển bay tứ tung, trong tích tắc mọi thứ đều văng lên trời.

Kẻ ô nhiễm bất ngờ quay đầu.

Mười mấy con mắt nhìn vào khoảng trống bên cạnh.

Nó phát ra một tiếng kêu hoảng sợ, như thể cảm ứng được một mối đe doạ nào đó, theo bản năng nhảy bật ra xa.

Nhưng nó không có khả năng bay, cũng chỉ có thể di chuyển qua lại trên xe, vì phạm vi quá nhỏ ――

Cuối cùng vẫn không tránh thoát được.

Một bóng người từ trên trời giáng xuống, như một máy chém vô hình, trực tiếp cắt đứt nửa thân thể của kẻ ô nhiễm.

Tô Anh ngồi xổm ở trên mui xe.

Nửa thân còn lại của kẻ ô nhiễm ép sát vào bên người của cô.

Cô quay đầu lại thì liền thấy nội tạng và mô dính máu, đồng thời ngửi thấy mùi hôi thối kinh tởm.

Máu tươi muộn một giây phun ra.

Tô Anh bị tưới đầy đầu.

Tô Anh: “!”

Tô Anh: “Ọe ――”

Cô không kiềm chế được cảm giác buồn nôn, ngồi xổm trên đầu xe điên cuồng nôn khan.

May mắn chính là hai ngày này không ăn bữa cơm nào tử tế, chỉ toàn dùng dịch dinh dưỡng dễ hấp thu, nên cũng không nôn ra được gì.

Gió vẫn tiếp tục thổi từ mọi hướng.

Khi không kích hoạt năng lực, Tô Anh cũng chỉ là một người bình thường.

“Móa!”

Trên đầu xe trơn trượt, cô đứng không vững cứ ngã trái ngã phải, còn trực tiếp rớt xuống.

Trong lúc rơi, Tô Anh kích hoạt năng lực lần nữa, bay ngược lên và chui vào trong xe.

Lăng Tước thu lại tay đang nắm vô lăng.

“Kẻ ô nhiễm vừa rồi hình như từ trên trời rơi xuống, nếu như khe nứt ở trên cao, khả năng rất nhanh còn có nhiều nữa.”

Tô Anh ngồi vững ở ghế lái, nghiêng đầu nhìn sang anh.

Ánh mắt cô dừng lại một giây.

Lăng Tước: “...”

Anh im lặng chỉnh lại cổ áo lộn xộn, nhưng vẫn không che đậy được góc nhỏ cơ ngực bị lộ ra.

Tô Anh nhớ tới tràng cảnh hiện tại, không khỏi có chút đau đầu.

Tô Anh: “Chúng ta trở lại mặt đất nhé?”

Lăng Tước không có ý kiến: “Em là  người chiến đấu.”

Ngụ ý là tùy em quyết định.

Tô Anh cởi chiếc áo khoác dính đầy máu của kẻ ô nhiễm, thuận tiện lau mặt.

“Có thể cho em mượn thấu thị một chút không? Mười giây là được, cảm ơn.”

Sử dụng dị năng là một loại tiêu hao, đặc biệt khi áp dụng lên người khác thì lượng tiêu hao càng lớn, nếu như duy trì liên tục, đối với người phóng thích năng lực cũng là một loại tra tấn.

Cho nên, bình thường để người khác cho mượn năng lực, nên lễ phép hỏi một câu.

Mặc dù Tô Anh nghiêm trọng hoài nghi đối với đồng đội của mình, tra tấn lớn nhất là để anh đóng vai người bình thường.

Lăng Tước trầm mặc duỗi tay ra, năm ngón tay lạnh băng chạm vào cổ tay cô.

Toàn bộ cánh tay phải của Tô Anh vẫn còn đau nhức chưa hết, hơi đụng mạnh vào cũng đủ mang theo một trận đau buốt.

Nhưng đối phương chỉ chạm nhẹ rồi dừng, để lại một tia lạnh lẽo rồi nhanh chóng tan biến.

Trước mắt cô sáng lên từng hình dáng đỏ tươi, như dấy lên vô số ngọn lửa bùng cháy.

Bên dưới xe là một mảnh rừng rộng lớn, có hàng chục bóng người đang chạy hoặc chiến đấu trong biển cây.

Từ hình dáng mà phân biệt, có người, có kẻ ô nhiễm.

Cô lại ngẩng đầu nhìn lên trời. 

Trần xe đều bị gọt sạch, tầm mắt nhìn lên rất rõ ràng.

Xuyên qua lớp mây mù, lờ mờ nhìn thấy lít nha lít nhít mấy chục đốm đỏ, số lượng nhiều đến kinh hãi.

Bất quá khoảng cách rất xa, ít nhất là trên trăm mét.

Năng lực nhìn xuyên thấu này mặc dù tiện lợi, nhưng cũng hơi ảnh hưởng tầm nhìn, cho nên cô chỉ cần mười giây để tìm phương hướng hạ cánh không có kẻ ô nhiễm.

Tô Anh xoay vô lăng tìm vị trí thích hợp, tìm nửa ngày cảm thấy tốt nhất vẫn là trở lại con đường giữa rừng.

Mặc dù nơi đó tầm mắt khoáng đạt dễ bị công kích, cô không cho rằng kỹ thuật điều khiển của cô đủ tốt để có thể tránh né hoàn hảo giữa rừng cây.

Nếu như xe bị đụng hư, thì phiền phức lớn.

Một phút sau, xe cánh hạ cánh an toàn và phóng như bay trên đường.

Bóng cây xanh biếc hai bên nhanh chóng lướt qua, trong rừng thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu của kẻ ô nhiễm.

Tô Anh thở dài: “Chúng ta còn nửa giờ lái xe mới tới tọa độ khoang trở về, điều kiện tiên quyết là không bị kẻ ô nhiễm công kích ―― em không hiểu, nếu kẻ ô nhiễm đã xuất hiện, tại sao không gửi thêm khoang trở về?”

Trên lý thuyết, Quang Hoàn tinh nằm ở vùng nội vi của khu tự trị thứ ba, việc vệ tinh này xuất hiện khe nứt và kẻ ô nhiễm đáng lẽ là chuyện kinh thiên động địa.

Nhưng Tô Anh đã đọc qua tiểu thuyết nên sớm biết, kỳ thật cùng loại sự tình này đã sớm phát sinh rất nhiều lần, chỉ là đều bị che giấu.

Hiện tại, cô chỉ nghĩ cách làm sao để giữ mạng, thuận tiện đừng để đồng đội "Yếu đuối" rớt ngựa*, không có tâm tình làm bộ kinh hãi.

(*)Rớt ngựa: bại lộ thân phận

Lăng Tước: “Tọa độ họ gửi cho em hẳn là có nhiều khoang trở về, đồng thời có người bảo vệ.”

Tô Anh sửng sốt: “Anh nói là kẻ ô nhiễm sẽ còn công kích khoang trở về sao? Dù cho trong đó không có người?”

Khi cô đọc đoạn nguyên tác "bản thân" tử vong xong, liền bắt đầu nhảy chương, đọc không nghiêm túc.

Mặc dù biết một số diễn biến tiếp theo và các sự kiện chính nhưng không rõ chi tiết.

“Sự kiện ngẫu nhiên.”

Tô Anh chửi thầm trong lòng.

Tô Anh: “Cho nên, có lẽ phi thuyền đã phát hiện ra năng lượng hư không từ lâu, nhưng bọn họ lại không tin bên trong Quang Hoàn tinh sẽ có sinh vật hư không xuất hiện, cho nên cũng không có cảnh báo chúng ta, có thể họ chỉ âm thầm phái một số tiền bối có năng lực cao đến gần toạ độ khoang trở về ――”

Thẳng cho đến khi học sinh đầu tiên gặp phải kẻ ô nhiễm, mọi chuyện mới được xác nhận. 

Đám đạo sư trên phi thuyền cũng buộc phải tin.

Tô Anh: “Em nói tại sao tọa độ lại xa như thế, theo lý thuyết khoang trở về của chúng ta phải ở ngoài thành phố số 36 mới đúng.”

Lăng Tước bình tĩnh nghe đồng đội phàn nàn.

Lăng Tước: “Cẩn thận.”

Anh lên tiếng, đồng thời bên tai có tiếng gió đánh tới.

Tô Anh không giỏi nghe âm thanh để xác định vị trí, không biết phải né đi đâu.

Tô Anh: “Bảo trọng, tạm biệt.”

Lời vừa dứt, cả người đã biến mất tại chỗ ngồi.

Một giây sau, một khối đá lớn với bề mặt gồ ghề đập xuống trên đầu.

Chiếc xe từ lâu đã được chuyển sang chế độ mui trần ——

Hòn đá rơi nặng xuống ghế lái, nện gãy phần giá đỡ dưới ghế da.

Mất đi người điều khiển, chiếc xe lảo đảo lao về trước.

Ba kẻ ô nhiễm từ cây cối trong bóng tối nhảy ra, phát ra tiếng rít chói tai, dùng cả tay chân đuổi theo chiếc xe đang di chuyển.

Màu da của bọn chúng không giống nhau, một kẻ màu xanh lá cây, hai kẻ có màu đỏ, trên da còn có một tầng vảy nhỏ và mỏng.

Ánh nắng chiếu xuống trong rừng ươm trên đường cái.

Nhóm kẻ ô nhiễm vặn vẹo chạy nhanh, lớ vảy mịn trên thân thể phản xạ ánh sáng ảm đạm.

Tô Anh hủy bỏ năng lực, đứng giữa đường, nhìn bóng lưng của kẻ ô nhiễm.

Cô đưa tay vào miệng thổi một tiếng sáo vang dội.

Ba kẻ ô nhiễm quả nhiên nhao nhao quay đầu lại.

Cô đứng tại chỗ không tránh, tùy ý để bọn chúng đánh tới.

Khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn ba bốn mét——

Tô Anh lập tức phát động năng lực, đuổi theo chiếc xe chạy đi xa.

Ba kẻ ô nhiễm cũng không có hợp chung một chỗ, cô không có khả năng một lần giết chết cả ba.

Nếu không thể chơi chết tất cả chúng cùng một lúc, những kẻ ô nhiễm còn sống sót có thể tấn công ngay khi khả năng bị loại bỏ vì cơ thể cô bị lộ ra ngoài.

Thứ nhất, mặc dù cô có đem theo một khẩu súng, nhưng kỹ năng bắn súng của cô rất bình thường, thứ hai, cô không chắc liệu sức mạnh của khẩu súng có thể giết chết kẻ ô nhiễm ngay lập tức hay không.

Cô cũng có thể nghĩ ra một phương pháp khác, nhưng ba tên vẫn quá nhiều, nếu như là hai ngược lại có thể thử một chút.

Tô Anh không dám mạo hiểm.

Sức mạnh và tốc độ của chiếc đuôi kẻ ô nhiễm đủ để ngay lập tức xuyên qua tim cô hoặc cắt mất đầu của cô.

Một khi xuất hiện sai lầm, cái giá phải trả chính là mạng sống.

Tô Anh trong trạng thái lao về phía trước, rất mau đuổi kịp chiếc xe đáng thương đang kéo dài hơi tàn trước mắt.

Lăng Tước đã lấy khối đá ra khỏi ghế lái.

Tô Anh giải trừ năng lực nhảy vào trong xe.

Cô vuốt nhẹ bề mặt sơn bong tróc, phần bên trong vẫn còn nguyên vẹn, một bên giữ vô lăng một bên cho xe tăng tốc, bay thẳng.

Những kẻ ô nhiễm đến sau đều vồ hụt.

Bọn chúng ngẩng đầu, nhe răng trợn mắt mà nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía trên đầu, cơ thể bắt đầu uốn cong nhảy vọt lên đột ngột!

Kẻ ô nhiễm tay chân nhỏ gầy, nhìn qua căn bản còn chống đỡ không nổi cơ thể nặng nề khổng lồ của chúng――

Ai ngờ nhảy một cái, vậy mà có thể đạt được độ cao gần mười mét!

Tô Anh âm thầm kinh hãi.

Nếu không phải cô nhanh chóng tăng tốc, chỉ sợ cũng không thoát được những sinh vật này.

Tô Anh rút ra khẩu súng năng lượng ở sau lưng, đẩy cánh cửa xe rách nát, thử dùng tay trái cầm súng hướng phía dưới bắn mấy phát.

Sau đó, đúng như dự đoán, đều bắn hụt.

Tô Anh: “...... Học trưởng, anh đến lái xe đi.”

Lăng Tước một lần nữa đưa tay cầm vô lăng, đảm bảo đầu xe sẽ không nghiêng lệch, bảo trì độ cao hiện tại cách mặt đất mười hai mười ba mét.

Tô Anh ngồi ở ghế lái xoay người, tay trái vịn vách thùng xe, đổi thành tay phải cầm súng.

Cô đè cò súng tiến vào chế độ tích năng lượng, mắt thấy vạch lưới trên thân súng dần dần sáng lên.

Trên mặt đất một kẻ ô nhiễm da đỏ đột nhiên nhảy vọt lên.

Khi nó đạt tới điểm cao nhất và sắp rơi xuống —— .

Họng súng cầm tay tỏa ra ánh sáng xanh chói lóa.

Cánh tay Tô Anh chấn động, suýt chút nữa súng tuột khỏi tay.

Một chùm sáng năng lượng đánh ra, giống như lôi điện xuyên phá bầu trời, lao thẳng về phía mục tiêu.

―― Nó sượt qua đầu kẻ ô nhiễm, bỏ lỡ đầu của mục tiêu và làm nổ nát vụn khối thịt trên lưng đối thủ.

Mủ, máu và thịt nát văng tứ phía, cách mấy mét cũng có thể ngửi được mùi tanh hôi thối.

Tô Anh: “Em lại bắn trượt, liệu em có nên học một khóa huấn luyện bắn súng cơ bản không?"

Lăng Tước: “Huấn luyện bắn cơ bản. Cấp độ của em không đủ để chọn sơ cấp.”

Tô Anh: “?”

Moé.

Để bảo toàn năng lượng dự trữ của khẩu súng cầm tay, cô bắn thêm vài phát bằng cách bắn từng phát thông thường, không có lại dùng chế độ tích năng lượng nữa.

Có một phát súng thật sự đánh trúng đầu kẻ ô nhiễm.

Đáng tiếc là, mục tiêu cũng chỉ thét lên một tiếng phẫn nộ và tiếp tục chạy tới với lỗ đạn trên đầu, tốc độ hơi chậm một chút.

Tô Anh có chút tiếc hận.

Nếu như một phát này mà tích năng lượng, có thể nổ tung cả não rồi.

Kẻ ô nhiễm da đỏ tốc độ chậm lại, lập tức tụt lại phía sau hai đồng loại bốn năm mét.

Tô Anh nhảy từ trong xe ra ngoài.

―― Năng lượng bàng bạc đang lưu chuyển và sôi trào khắp cơ thể, tuần hoàn từ bêm trong đến bên ngoài cơ thể.

Cô kích hoạt năng lực, bay thẳng hướng kẻ ô nhiễm đang bị thương.

Kẻ ô nhiễm da đỏ nhận thức được điều gì đó, đầu nó lắc qua trái lại phải, mười mấy con mắt cá hơi chuyển động.

Nó bắt đâù nhảy tới nhảy lui tại chỗ, móng vuốt sắc nhọn của bàn tay và bàn chân cào qua lại trên mặt đường nhựa, cái đuôi với một lưỡi xương cong đung đưa qua lại phía sau lưng.

Không có dấu hiệu nào, đầu và nửa cơ thể bên phải của kẻ ô nhiễm đột nhiên biến mất.

Tay chân còn sót lại một nửa cũng bay ra ngoài.

Nó lung la lung lay ngã xuống đất.

Tô Anh ở bên cạnh hiện ra thân hình.

Nửa cơ thể còn sót lại của kẻ ô nhiễm nằm co quắp trên mặt đất, túi dạ dày chỗ phần bụng to lớn bị năng lực thôn phệ hết một nửa, bên trong còn tìm thấy được một bàn tay con người.

“Đây là ――”

Cô che miệng nhịn xuống cảm gíc buồn nôn, cúi xuống nhặt bàn tay ra.

Cái tay này hẳn là bị vội vàng cắn đứt và nuốt chửng.

Năm ngón tay đều còn, một phần da bị dịch axit ăn mòn, còn sót lại một ít máu thịt, xương ngón tay cũng coi như còn nguyên vẹn, ngón giữa đeo một chiếc nhẫn bạch kim, được khảm nạm mười mấy viên kim cương trắng hình hạt oliu cắt thành cạnh.

Tay gãy dính chất đầy dịch axit sền sệt trong suốt có tính ăn mòn.

Đầu ngón tay Tô Anh như phát đau , vội vàng ném bàn tay bị đứt đi.

Với công nghệ y tế Liên Bang hiện nay, việc nối lại một chi bị đứt rất dễ dàng.

Cũng không biết chủ nhân của cái tay này c còn sống không.

Tô Anh cởi áo, cuốn lại cái tay kia, sau đó vội vội vàng vàng đuổi kịp chiếc xe bay, một lần nữa trở lại ghế lái.

Phía trước nơi cuối đường xuất hiện một vòng tường rào phòng hộ.

Bên trong tường vây thành phố cao ngất, lờ mờ có thể thấy được khói xám đen bốc lên.

Mấy tòa nhà kiến trúc lâm vào trong biển lửa, tiếng súng liên tục vang lên chấn động màng nhĩ.

Gần cửa vào trạm kiểm soát cũng hỗn loạn tưng bừng, chỗ làn thu phí phủ kín thi thể kẻ ô nhiễm.

Có một người trẻ tuổi tóc đỏ đang ngồi trên núi thi thể, cô gái nghe thấy động tĩnh xa xa nhìn lại.

Hai kẻ ô nhiễm một đỏ một xanh, đang đuổi theo một chiếc xe rách nát bị tốc mái.

Người nọ: “......”

Trong tay cô gái lấp lánh chùm sáng kim sắc.

Hai đạo ánh sáng nóng bỏng bắn ra, chính xác xuyên thẳng vào đầu hai kẻ ô nhiễm.

Bọn chúng không kịp kêu thảm, cái đầu lâu liền bị cột sáng nhiệt độ cao xuyên qua, co quắp ngã trên mặt đất.

Tô Anh khó khăn lắm đem xe ngừng lại.

Cô từ trong cửa sổ xe thò đầu ra: “Cảm ơn học tỷ.”

Chị gái tóc đỏ xua tay, lại nhìn cô một cái: “Ồ, em là cô bé cạnh sân bay thành phố 36.”

Tô Anh còn nhớ rõ người này, cách đây không lâu đại náo trạm kiểm soát sân bay.

Tô Anh: “Đồng đội của chị đâu?”

Chị gái tóc đỏ: “Bạn gái hắn đi công tác về, nên hắn vội vã đi hẹn hò, thi xong liền đi rồi.”

Tô Anh: “Còn chị thì sao?”

Chị gái tóc đỏ: “Chị làm sao? Chị có bạn gái à? Chị cần đi hẹn hò à?”

Tô Anh yên lặng: “Không phải, chị đã thi xong rồi thì sao còn ở đây?”

“Đạo sư gử tin nhắn, để chị ngăn chặn những kẻ ô nhiễm trên con đường này, hoàn thành sẽ ban thưởng chị hai tín chỉ.”

Tô Anh nhẹ gật đầu: “Cho nên, chúng em bây giờ có thể tiếp tục đến tọa độ khoang trở về ở ngoại ô thành phố 35 sao?”

Theo ghi chép các sự kiện trong quá khứ, kẻ ô nhiễm xác thực sẽ cuồn cuộn không dứt từ bên trong khe nứt xuất hiện, số lượng của sinh vật hư không cũng là một bí ẩn chưa có lời giải.

Nhưng mà, số liệu quan trắc cho thấy giá trị bức xạ của năng lượng hư không sẽ giảm dần sau khi đạt đến đỉnh điểm.

Khi nó hạ thấp hoàn toàn, cổng dịch chuyển vô hình sẽ đóng lại, kẻ ô nhiễm cũng sẽ không tăng thêm.

Đến lúc đó chỉ cần có thể giết sạch kẻ ô nhiễm đã xuất hiện thì trận chiến có thể hoàn toàn kết thúc.

Mỗi một lần đều như thế, khác nhau chỉ là thời gian dài ngắn.

Nhưng dài nhất cũng mất hai đến ba giờ.

Cô gái tóc đỏ cười một tiếng: “Hai người có thể đi, trừ khi em muốn ở lại với chị.”

Sự kiện này có được đề cập trong tiểu thuyết gốc không?

Tô Anh bắt đầu nhảy chương sau khi nhìn thấy “bản thân” đã chết, cho nên thật đúng là không rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ biết nam chính hẳn là không gặp phải, bình an quay về trường học.

Có thể những khe nứt sẽ không tồn tại quá lâu.

“Không cần, em không nghĩ mình có tể đoạt quái dưới tay chị đâu, chị giết quá nhanh, em ở lại cũng chỉ làm người xem thôi.”

Tô Anh do dự hỏi: “Học tỷ, chị có thể cho một lời khuyên được không, chúng em có thể từ trong thành phố bay tới đó không? Hay là tốt nhất đi vòng ra ngoài?"

Chị gái tóc đỏ sửng sờ, liếc nhìn vào trong xe: “Lăng Tước không phải có thể thấu thị sao, đi đâu mà không được?”

Tô Anh cũng sững sờ: “Hai người quen nhau à?"

“Trong trường học người có năng lực giá trị 200 điểm trở lên không nhiều, coi như chưa bao giờ nói chuyện, cũng đều biết ai là ai.”

Chị gái tóc đỏ cong khóe miệng: “Chị đây còn biết anh trai em, em gái chị hôm qua còn xa xa nhìn thấy hai người cãi nhau trong hành lang.”

Tô Anh lập tức im lặng: “Cho nên nội thành, ngoài thành số lượng kẻ ô nhiễm không khác nhau mấy?”

“Nội thành càng nhiều hơn, nhưng tất cả các NPC ―― những 'cư dân' bản địa đó đều được cấy ghép chương trình chiến đấu, sinh vật hư không có mức ưu tiên cao nhất, bọn họ sẽ cùng giúp tiêu diệt kẻ ô nhiễm.”

Ngoài thành số lượng mặc dù ít, nhưng đem so sánh càng thêm tứ cố vô thân*.

(*)Tứ cố vô thân: xung quanh không có người giúp đỡ, một thân một mình.

Tô Anh hiểu ra: “Vậy chúng ta vào thành phố đi, xe cũng nát rồi, cần phải thay một chiếc mới."

Học tỷ tốt bụng chỉ đường cho cô: “Thuận theo con đường này đi về phía trước, đến giao lộ thứ ba rẽ phải sẽ thấy bãi đậu xe, xe bên trong đều có chương trình khóa an toàn riêng, vốn là địa điểm thi nhiệm vụ đánh cắp ―― tôi nhớ cậu là kỹ thuật đúng không? Hẳn là cũng đã hoàn thành chương trình bảo mật nâng cao và trình tự giải mã rồi?”

Trì hoãn một giây, Tô Anh mới nhận ra một câu cuối cùng là nói với Lăng Tước.

Người sau khẽ gật đầu.

Tô Anh: “!”

Anh thế mà là sinh viên chuyên ngành kỹ thuật? Chị gái tóc đỏ vỗ vỗ cửa xe: “Cẩn thận.”

“Cảm ơn.”

Chiếc xe mui trần loạng choạng tiến vào thành phố.

Thành phố số 35 cũng có chút hỗn loạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play