Làn da không hề tổn thương, xương cốt không thực sự bị vỡ, nhưng lại đau đớn vô cùng, như thể từng khối cơ bắp đều bị kim châm roi quất.
Mặc dù cơn đau đang dần giảm bớt, nhưng tốc độ này so với bình thường sử dụng năng lực khi tiêu hao phục hồi lại như cũ chậm hơn nhiều.
Cảng sân bay vừa rồi hình như lại phát sinh hỗn loạn, lối vào trống trơn.
Vài giây sau, máy bay không người lái mới từ trong tháp thông tin sân bay bay ra ngoài, một nhóm thủ vệ khác cũng chầm chậm tới gần.
Tô Anh quay người kích hoạt năng lực và chạy đi.
Chiếc xe có cánh còn yên tĩnh đậu bên đường.
Tô Anh mở cửa xe, kéo cánh tay vẫn còn tê liệt, khó khăn bò vào.
Cô đưa cho đồng đội ngồi ở ghế phụ xem tin nhắn trên thiết bị đeo tay.
“Khoang trở về ở ngoại ô thành phố số 35, không hiểu sao lại xa như vậy, chúng ta lái xe đến đó thôi."
Tô Anh nghĩ nghĩ: “Đúng rồi, mặc dù đã nói cảm ơn, nhưng em ——”
Lăng Tước khẽ lắc đầu.
“Tôi đã từng gặp người có năng lực giống em, nên hiểu được bản chất của sức mạnh này, cho nên có thể nói cho em cách làm.”
Tô Anh: “Đúng, chính vì thế nên đối em rất quan trọng, anh biết người có năng lực giống em, người có năng lực như em thường không dám thử phát động năng lực một cách tùy tiện, em rất may mắn khi gặp được người hiểu rõ và sẵn lòng chỉ dẫn."
Lăng Tước không có lại xoắn xuýt vấn đề này.
Anh cúi đầu xuống, đưa tay trái đè lại hộp số xe: “Ừ, đi thôi.”
“Được.”
Tay phải của Tô Anh thực sự không đủ lực để gài số, chỉ dùng tay trái để xoay vô lăng, quay đầu xe.
Người bên cạnh đẩy cần số lên.
Cô đạp chân ga.
Một lượt thao tác trôi chảy hoàn thành.
Động cơ xe rung ra, nổ vang, chạy băng băng trên đường.
Tô Anh tựa vào ghế.
Cô nhìn vào gương chiếu hậu, thấy cảng sân bay lại bốc lên khói lửa, một chiếc tàu bay bắn ra, đằng sau dàn máy bay như bầy ong đuổi theo.
Tô Anh: “Nhiều người thi ở đây thật."
Lăng Tước cũng cũng tựa vào ghế, anh cao lớn, chiều dài cánh tay dễ dàng chạm vào cần số, liên tục mấy lần tăng tốc giảm tốc đều chuẩn xác.
“Còn nhiều hơn thế.”
Anh liếc nhìn cô gái nhỏ ngồi ở ghế lái.
“Đã có lần, trong cùng một tòa nhà, có mười đội cùng làm nhiệm vụ."
Tô Anh, với cánh tay phải buông thõng bên người, nghe vậy ngạc nhiên nhìn lại.
Về phần cụ thể đang kinh ngạc cái gì ——
Chàng trai tóc đen mắt xanh anh tuấn nghiêng đầu, bàn tay trái tùy ý ấn nhẹ cần số: “Nhìn đường.”
Tô Anh quay đầu, dùng sức xoay vô lăng, xe lượn một đường chữ S, suýt nữa đâm vào một người đi bộ không để ý đèn tín hiệu.
Tô Anh: “Em thắc mắc nếu đâm phải thì sao?”
Ở tốc độ này, robot bị đâm có lẽ vẫn có thể đứng dậy.
Lăng Tước: “Phạt tiền, hoặc bị truy đuổi, sau đó bị trường phạt tiền."
Tô Anh: “Phì.”
Cô ở đây đụng người, theo quy định của thành phố sẽ bị phạt tiền, nếu từ chối có lẽ sẽ bị truy sát.
Nếu giết hết những kẻ truy sát mình?
Trường học còn có quy định, nếu gây thiệt hại không liên quan đến nhiệm vụ, sẽ bị phạt tiền.
“Thôi được rồi.”
Tô Anh nhún vai: “Vậy, anh nói có mười đội ngũ, những đội đó làm nhiệm vụ khác nhau à?”
“Có năm mục tiêu ám sát đang họp trong cùng một phòng, ba vật phẩm cần đánh cắp, hai công trình cần phá hủy nằm ở các tầng khác nhau.”
Ấn tượng đấy.
Tô Anh cảm thấy cảnh tượng đó nhất định rất đặc sắc.
Tô Anh: “Còn anh làm gì? Cho đồng đội anh thấu thị rồi ngồi ngoài xe à?”
Lăng Tước: “Không thì sao?”
Anh nghiêng mặt qua, dùng đôi mắt xanh sâu thẳm nhìn cô.
Có lẽ vì màu mắt xanh quá trong sáng, ánh mắt nhìn qua còn có chút ngây thơ vô tội.
Tô Anh: “... Em nghĩ anh không vào trong thật là đáng tiếc, mặc dù anh có thể thấu thị, nhưng ở bên ngoài thấy không rõ bằng bên trong đi, nên em nghĩ anh không vào trong thật đáng tiếc vì cảnh tượng bên trong nhất định rất náo nhiệt.”
Lăng Tước: “Vậy à.”
Tô Anh: “...”
Phải rồi.
Đối với anh, chắc không phải cảnh tượng thú vị gì.
Đổi thành cuộc chiến giữa hai siêu cường động một tí có thể hủy diệt tinh cầu, có lẽ mới miễn cưỡng được gọi là đặc sắc.
Chiếc xe cánh lao ra khỏi lối ra thành phố 36.
Bên này có một trạm kiểm soát khác, xung quanh trống rỗng.
Hai tên thủ vệ sắc mặt nghiêm túc trò chuyện, cũng không thèm liếc nhìn họ.
Có lẽ chính những thí sinh khác đã gây ra náo loạn lớn, hầu hết người đều tiến đến chi viện.
Xe rời khỏi trạm kiểm soát và tiến vào đường cao tốc bên ngoài.
Vô lăng được nâng lên, cần số đẩy lên trên.
Động cơ phía sau xe phun lửa xanh, trong chớp mắt lao vút lên cao.
Luồng khí bên ngoài đập mạnh vào cửa sổ, liên tục phát ra tiếng động vang dội.
Tay phải của Tô Anh đã hồi phục phần nào, có thể cử động nhưng vẫn còn đau.
Cô bỗng có một cảm giác kỳ lạ.
Phía dưới là rừng rậm xanh um tươi tốt, biển cây xanh trong gió chập chờn, thấp thoáng có thể thấy được vài toà ẩn trong rừng cây.
Con đường thẳng tắp trải dài về phía trước như một thanh kiếm sắc bén.
Không có có vẻ gì khác thường.
Tô Anh: “Chúng ta đang ở phía nam thành phố số 35, hiện tại đang đi đến vùng ngoại ô phía bắc của thành phố, từ ngoài thành đi vòng qua, có lẽ có thể nhanh hơn lái xe trong thành phố?”
Lời còn chưa dứt, kính chắn gió phía trước bỗng nhiên vỡ tan.
“Cẩn thận!!”
Tô Anh mở to hai mắt.
Một khắc này, điều hiện lên trong đầu cô không phải cô gặp nguy hiểm, mà là nếu đồng đội bị thương và bộc phát vậy cô thật sự chết chắc, tan thành mây khói ngay lập tức.
Thế là, Tô Anh không chút do dự mà vươn tay kéo mạnh người ngồi ghế phụ.
Hai người đồng thời cúi người, cúi đầu xuống
Một lưỡi kiếm lạnh băng cắt ngang từ phía trên.
Giống như con dao cắt bơ, khung thép của xe bị cắt ra một cách dễ dàng.
Toàn bộ trần xe đều bị trực tiếp gọt sạch, gió hú ùa vào trong xe qua các vết nứt trên kính.
Cùng lúc đó, quang não chấn động.
Có vẻ là một thông báo khẩn cấp từ trường học, tự động bật lên mà không cần sự cho phép.
“Phát hiện tọa độ... năng lượng hư không vượt chỉ tiêu......”
“Trên bầu trời thành phố số 34...... Xuất hiện khe nứt...... thí sinh gần đó...... trở lại khoang trở về...... tránh tiếp xúc với kẻ ô nhiễm...”
Đầu xe bỗng nhiên truyền đến ầm ầm tiếng vang, lại chấn động kịch liệt.
Tô Anh: “...”
Cô lặng lẽ buông bàn tay nắm chặt cổ áo Lăng Tước ra, phát hiện trong lòng bàn tay mình nắm chặt thứ gì đó.
Người sau không nói một lời ngồi dậy, cổ áo sơ mi mở rộng, lộ ra vùng da ngực trắng trẻo cường tráng, đường nét rõ ràng và cơ bắp săn chắc.
Tô Anh: “???”
Cô nhìn xuống, phát hiện trong tay mình còn đang nắm một chiếc nút áo bị kéo rời.
Tô Anh cẩn thận từng li từng tí đem nút áo nhét vào tay đồng đội, không dám nhìn thẳng vào mặt Lăng Tước.