Editor: Cá

Cầu thang nối tầng một và tầng hai boong tàu, phía trên chính là khoang riêng của thuyền trưởng.

Còn phía dưới đây là lối đi vào tầng hai.

Nơi xa có người máy đứng canh gác, nhưng vị trí cầu thang trùng hợp là điểm mù trong tầm mắt của bọn chúng.

Bởi vậy dù cho thi thể có nổ đầu lăn xuống đi nữa, cũng không có người nào chú ý bên này.

Tô Anh thở ra: “Nhiệm vụ hoàn thành.”

Hoá ra dị năng của cô được dùng như thế này.

Tóm lại, thời điểm cô kết thúc năng lực, tất cả vật chất chồng lên cơ thể cô đều bị phá hủy và hoàn toàn biến mất không để lại dấu vết nào.

Đương nhiên, cô không xác định được nếu như đổi thành những cao thủ có năng lực giá trị mấy trăm điểm, cô còn có thể phản ứng nhanh sau đó né tránh được không.

Tuy nhiên, tình trạng hiện tại đã làm cô rất vừa lòng.

Tô Anh: “Tiếp theo ——”

Cô không rõ liệu Lăng Tước có biết chuyện vừa xảy ra không.

Nhưng khi nhiệm vụ hoàn thành, tất cả thành viên trong đội ngũ đều sẽ nhận được thông báo.

Lăng Tước: “Muốn trở về à.”

Nhiệm vụ kết thúc, thí sinh có thể gọi khoang trở về phi thuyền.

Phi thuyền vận chuyển bọn họ còn dừng ở trên quỹ đạo, sau khi thu được tín hiệu, nó sẽ tìm một vị trí thích hợp gần tọa độ của ứng viên, sau đó phái khoang trở về đến.

“Ừm.”

Tô Anh không mong đợi vào lời khen của đồng đội, nhưng lúc này lòng cô tràn đầy biết ơn anh.

Vừa gửi yêu cầu trở về phi thuyền bằng quang não trên cổ tay vừa nói: “Em không nghĩ năng lực của em còn có thể dùng như thế, cảm ơn học trưởng đã chỉ em, nếu anh cần em ——”

Lăng Tước: “Còn nữa.”

Tô Anh ngạc nhiên: “A? Còn có cách dùng khác nữa sao? Là gì vậy?”

Lăng Tước: “......”

Anh trầm mặc, tựa hồ không biết nên làm sao mở miệng.

“Miêu tả cảm giác khi em kết thúc năng lực.”

Tô Anh trầm ngâm một lúc: “Khi kết thúc năng lực gần chướng ngại vật, cảm giác như mở một cánh cửa, trong cửa là gian phòng chứa đầy nước. Nếu em đứng ở cửa, nước đó liền ép lên người em, sau đó xung quanh cơ thể em xuất hiện dạng khí lưu, luồng khí sẽ đẩy nước ra.”

Lăng Tước: “Em biết mình đang nói gì không?"

Tô Anh ho khan hai tiếng: “Đại khái là như vậy, nước chính là thân thể của người máy, nhưng lúc ấy em không biết.”

Lăng Tước: “Em thích dùng ví von —— cũng được, bây giờ, kích hoạt năng lực.”

Phía trước góc rẽ, có một người máy  tuần tra đi tới.

Tô Anh làm theo.

Lăng Tước: “Điều khiển các luồng khí, tập trung chúng lại."

Tô Anh định nói rằng cô chỉ cảm nhận được “luồng khí” khi ở gần "nước", ngay sau đó cô phát hiện sự thật cũng không phải là như thế.

Chỉ cần cô duy trì trang thái năng lực, trên thân thể tựa như luôn bao bọc một loại lực lượng nào đó.

Nó giống như đôi cánh nâng lên toàn bộ thân thể, cho phép cô bỏ qua mọi lực cản, đồng thời lại giống như lực đẩy động cơ, mang cho cô sức mạnh, tạo động lực cho cô di chuyển tự do.

Chỉ khi "Nước" xuất hiện, sức mạnh đó trở nên càng mãnh liệt, mới khiến cho người liên tưởng đến luồng khí.

Tất cả công dân Liên Bang đều biết, dị năng là một phần cơ thể, khắc sâu trong bộ gen và kết nối chặt chẽ với ý thức con người.

Tô Anh trầm mặc nhìn chằm chằm vào tay.

Năng lượng xung quanh cô cuộn trào, như ngọn lửa lớn bùng cháy.

Cô khống chế chúng, cảm nhận dòng năng lượng nóng bỏng chảy qua cánh tay phải, tụ lại ở bàn tay.

Tô Anh thậm chí có thể cảm nhận được tay phải càng ngày càng nóng, giống như đang nắm chặt thanh sắt nung.

Cô nhìn thấy năng lượng tụ thành luồng khí xoáy, xoắn lại thành một quả cầu xoắn ốc.

Ngày càng nhiều năng lượng bổ sung vào, quả cầu bắt đầu biến dạng và kéo dài, dần dần trở thành một lưỡi kiếm dài.

Tô Anh đại khái hiểu cách sử dụng của thứ này.

Cô kết thúc trạng thái năng lực, lực lượng quấn quanh cơ thể như thủy triều rút đi.

Người máy trong hành lang nghe thấy động tĩnh xoay người, tia laser màu xanh lá quét tới, nâng vũ khí trong tay lên.

Tô Anh đứng cách đó vài bước.

Trong tay cô nắm chặt một thanh kiếm ánh sáng thật dài màu xám đen.

Thoạt nhìn giống như từng đoàn từng đoàn sương mù bị nén và dâng trào, bên trong lại trộn lẫn với các sợi năng lượng như tơ mỏng đan xen nhau, hiện ra lấm ta lấm tấm ánh sáng màu tím.

Tô Anh không chút do dự ném nó ra ngoài.

Cánh tay phải truyền đến cơn đau dữ dội, cô té ngồi trên mặt đất.

Viên đạn của kẻ thù trùng hợp sượt qua đỉnh đầu.

Đồng thời, lưỡi kiếm năng lượng xuyên thủng bụng người máy.

Chiều dài của lưỡi kiếm hơn một mét, năng lượng tia sáng tạo thành đường kính cũng chỉ có ba bốn centimet.

Nhìn bề ngoài, loại vật này nhiều nhất để lại một lỗ tròn xuyên qua mục tiêu.

—— Người máy trực tiếp bị chém ngang thành hai đoạn!

Nói chính xác hơn, eo và bụng của nó bị đâm hoàn toàn biến mất.

Sương mù bao quanh lưỡi dao năng lượng nuốt chửng các đường ống và xương kim loại mà nó chạm vào.

Lưỡi dao năng lượng vẫn tiếp tục bay về trước.

Thể chất và sức mạnh của Tô Anh ở mức trung bình nên những thứ cô ném không thể bay xa được.

Vậy nên nó chỉ duy trì đường bay thẳng trong vài giây rồi bắt đầu rơi xuống.

Vách ngăn khoang kiên cố của tàu vận tải bị xé toạc từng lớp.

—— Bảng điều khiển ở cầu tàu tầng dưới, xuống tiếp tầng khoang chứa container đựng hàng, xuống tầng kho chứa máy bay tàu chiến đấu, lại xuống tầng khoang động cơ tên lửa đẩy.

Lưỡi dao năng lượng tổng cộng xuyên qua bốn tầng boong tàu, trong lúc đó tất cả vật thể nó chạm đến toàn bộ bị xuyên thủng.

Tô Anh ngồi bên cạnh người máy đang không ngừng co giật.

Cô đã không còn tâm trạng kinh ngạc hay vui sướng nữa.

Toàn bộ cánh tay phải bủn rủn không còn chút sức lực nào, cơ bắp như đều bị teo rút.

Tay phải hoàn toàn tê liệt, xương cốt như bị nghiền nát từng tấc, máu thịt nát bấy, mỗi cử động đều đau đớn tột cùng.

Tô Anh cố gắng dùng tay trái nắm lấy tay phải.

Tô Anh: “…"

Cô khóc rồi.

Cho tới bây giờ cô chưa từng trải nghiệm qua loại cảm giác này.

Không buồn, không sợ hãi, không tức giận, vẻn vẹn chỉ bởi vì quá đau đớn mà phản xạ có điều kiện trào nước mắt.

Cô ngồi trên hành lang nơi bị nện ra một cái hố lớn trên mặt đất, ngồi bên cạnh hai cỗ thi thể người máy không trọn vẹn bật khóc.

Tô Anh chắc chắn rằng tiếng rên rỉ và tiếng khóc của cô đã truyền vào tai nghe.

Nhưng Lăng Tước không nói gì.

Tô Anh lần nữa ở trong lòng biết ơn anh.

Cô thật sự không có sức lực đối phó với phản ứng của người xung quanh, cho dù là hô to gọi nhỏ hay là châm chọc khiêu khích hay hỏi han ân cần.

“......”

Tô Anh nâng tay trái lên, dùng chóp mũi chạm vào quang não trên cổ tay.

Một tin nhắn được gửi đi.

Tô Anh: “Học trưởng, tọa độ của khoang trở về đã tới."

Cô loạng chà loạng choạng mà đứng lên, phát động năng lực bay thẳng ra khỏi tàu vận tải.

Bởi vì tốc độ di chuyển quá nhanh, tay phải lại đau đến lợi hại, cô nhanh chóng kết thúc năng lực, rơi trên mặt đất.

Nơi này trùng hợp là trạm kiểm soát cửa vào sân bay.

Xung quanh đầy đất bừa bộn, mấy chục máy bay nguông người lái to to nhỏ nhỏ rải rác bốn phía, thi thể người máy thủ vệ nằm ngổn ngang lộn xộn, đầu của bọn chúng đều bị cột sáng xuyên qua.

Loại cột sáng phá hủy khung máy dường như dựa vào nhiệt độ cao để phá hủy.

Những bộ phận kim loại bị hư hỏng ở đầu của các người máy đều có cạnh bị tan chảy.

Tô Anh vẫn còn nhớ rõ những gì chị gái tóc đỏ đã làm.

Cô ấy chỉ dùng một chiêu đã dọn sạch hỏa lực của cả trạm kiểm soát, còn không phí chút sức nào ứng phó công kích phía sau.

Tô Anh nhìn vào tay phải của mình: “......”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play