Quanh người cô đầy sắc màu hỗn loạn, tất cả cảnh vật trở nên hỗn độn lại vỡ vụn, những hình dáng màu đỏ tươi càng mờ nhạt.

Trước đây trong hành lang của nhà dạy học, khắp nơi đều có tường và phòng, cô xuyên tới xuyên lui rẽ trái rẽ phải cũng không dám tăng tốc, dùng hết mười mấy giây mà không đi được xa.

Mà ở địa phương này, tất cả những gì cô phải làm là lao thẳng về phía trước.

Năng lực được kích hoạt, cơ thể trở nên nhẹ nhàng và nhanh nhẹn, như thể đã hoàn toàn mất đi trọng lượng, nhưng lại bị thúc đẩy bởi một lực lượng kỳ bí nào đó——

Cô như đạn pháo được bắn ra khỏi nòng.

Chỉ mất một giây để vượt qua khoảng cách năm mươi mét, vọt thẳng vào sân bay.

Mặc dù thấu thị trở nên mơ hồ, nhưng màu đỏ tươi chưa từng phai, trong một mảnh tối tăm ảm đạm vẫn rất dễ thấy.

Tô Anh dễ dàng tránh được khu vực dày đặc màu đỏ, tìm góc hẻo lánh ngừng vài giây.

Toàn bộ cảng hàng không rất rộng rãi, ít nhất tới hàng trăm chiếc phi thuyền đang neo đậu, mặc dù hầu hết đều là mẫu cũ, dù có ném vào bãi phế liệu cũng không ai thèm nhặt.

Hầu hết các con tàu đều vắng người, hoặc ít nhất là không có hình dáng màu đỏ.

Thông tin nhiệm vụ chỉ có ảnh của mục tiêu ám sát và tọa độ đại khái tàu vũ trụ hắn đang ở.

Tô Anh còn cách mục tiêu một đoạn đường.

Nhưng cô đã có thể nhìn thấy, một chiếc tàu đen lớn đậu cách xa mấy chục mét.

Xuyên thấu qua vách khoang tàu, bên trong dày đặc hình dáng màu đỏ, bao phủ gần như tất cả tầng boong tàu, chúng không ngừng di chuyển.

Rõ ràng mục tiêu mang theo mấy chục đàn em tới tham gia lần giao dịch này.

Nếu đây là nhiệm vụ từng bước ám sát, cô phải nghĩ biện pháp lẻn vào trong thuyền trước.

Lăng Tước: “Biết chiếc thuyền kia không?”

Tô Anh: “Dòng Raptor của Công ty Núi Lửa, Hắc Sơn Ưng-N3.”

Cái công ty này tình cờ thuộc về tập đoàn Anh Tiên, cũng chính là bị Tô gia nắm trong tay.

Cách đây không lâu, cô đã xem rất nhiều thông tin về tàu vũ trụ của công ty núi lửa, bao gồm hình chiếu ba chiều.

Tô Anh: “Em còn biết kết cấu bên trong của con tàu này, Phòng chỉ huy của thuyền trưởng ở gần mũi tàu ở boong thứ hai, cabin riêng của thuyền trưởng ở giữa boong thứ nhất Khu vực đông nhất bây giờ là hầm chứa hàng, khoang chứa phi cơ, cầu tàu tầng trên, khu ăn uống —— tạm thời không bàn đến người máy vì sao cần nhà ăn.”

Vị trí mục tiêu ám sát thường là phòng chỉ huy hoặc là phòng riêng, nhưng mà hai nơi đều có bóng đỏ.

Cô mặc dù có nhìn ảnh của mục tiêu nhưng nếu chỉ dựa vào hình dáng, rất khó để phân biệt nó với các người máy khác.

Lăng Tước: “Em nghĩ mục tiêu ở đâu?”

Tô Anh: “...... Chỗ nào cũng có khả năng.”

Có drone tuần tra từ phía trước bay tới.

Tô Anh kích hoạt năng lực, duy trì ba bốn giây, đợi vật kia bay đi, lần nữa hiện thân.

Tô Anh: “Theo lý thuyết, con tàu này đậu ở sân bay, không cần chiến đấu, cho nên mục tiêu không cần thiết ở phòng chỉ huy.Thông tin nói rằng mục tiêu là con người, nên em giả định hắn cần nghỉ ngơi, tựa như những người máy khác sẽ theo chương trình đi phòng ăn ngồi, mục tiêu có khả năng ở phòng riêng của thuyền trưởng."

Lăng Tước im lặng không nói, nghiêm túc lắng nghe.

Tô Anh nhẹ nhàng hít một hơi: “Mà, mục tiêu đang chờ giao dịch với một nhóm khác, nên giả sử hắn là một tay buôn vũ khí có trách nhiệm, cũng có khả năng đang ở kho hàng hoặc khoang chứa phi cơ để kiểm tra hàng."

Như đã thấy khoang chứa hàng và khoang chứa phi cơ bóng đỏ cũng rất nhiều.

Tô Anh híp mắt: “Nhưng nếu mục tiêu đang kiểm tra hàng hoặc đếm số lượng, bên người hắn sẽ có các thủ lĩnh hoặc người phụ trách khác đi cùng, mà những bóng đỏ bên trong không phù hợp với tình huống đã nói, bọn chúng nhìn qua như đang tuần tra hoặc đứng gác một mình."

Lăng Tước: “Còn gì nữa?”

Tô Anh bấm ngón tay, “Còn có em nghĩ tới một khả năng khác, xét về mặt thời gian thì có vẻ ổn."

Cô bỗng nhiên kích hoạt năng lực.

Lúc trước hay di chuyển với độ cao giống nhau , lần này cô trực tiếp từ đất phóng lên không trung, biến mất khoảng cách hàng chục mét vào hư không trong tích tắc.

“Nếu mục tiêu đầu tiên ở trong khoang riêng, lại được báo cáo là có vụ nổ ở trạm kiểm tra lối vào sân bay, và một loạt trận chiến sau đó, vậy em đoán hắn có khả năng sẽ đến phòng chỉ huy, cho nên rất có thể ngay tại ——”

Tô Anh xuyên qua tấm chắn năng lượng bên ngoài của phi thuyền, lại sau đó xuyên qua vách ngăn siêu hợp kim dày của Hắc Sơn Ưng, nhẹ nhàng như một trận gió xuyên qua cửa sổ có rèm.

Ở trạng thái này, chuyển động toàn bộ cơ thể thoát không bị ảnh hưởng bởi lực hút trái đất và có thể di chuyển lên, xuống, trái phải hoàn toàn bằng suy nghĩ. 

Có thể hình dung thành một loại bay lượn.

Cô bay thẳng từ mặt đất lên tầng trên của tàu vận tải.

Thế giới trong mắt cô u ám và hỗn loạn, chỉ có những bóng đỏ chồng chéo trên dưới trái phải bốn phương tám hướng lắc lư.

Tuy vậy, Tô Anh miễn cưỡng đoán được, cô đang ở cầu thang giữa tầng một và tầng hai, nếu như cô hủy trạng thái bây giờ, cô sẽ đứng ngay trên bậc thang.

Lúc này, Lăng Tước tạm thời tắt khả năng của anh.

Bóng đỏ trong tầm nhìn của Tô Anh biến mất.

Một người đàn ông bước lên cầu thang.

Tô Anh: “!”

Khi sử dụng năng lực, khả năng nhìn của cô với thế giới bên ngoài rất kém, còn tệ hơn cả người bị cận nặng và loạn thị không đeo kính.

Màu sắc nhạt nhòa, mơ hồ, bóng chồng và méo mó.

Mặc dù như thế ——

Trong khoảng cách mười mét, vẫn có thể tách biệt một người khỏi bối cảnh xung quanh.

Tô Anh tiếp tục duy trì năng lực, nhìn bóng người mơ hồ bước xuống bậc thang.

Bên tai truyền đến giọng nói của đồng đội.

Lăng Tước: “Đi về phía trước.”

Tô Anh vẫn nhớ anh hứa hẹn sẽ dạy cho cô cách dùng năng lực, nghe vậy cũng vô thức làm theo.

Cô khống chế lại tốc độ không quá nhanh.

Đúng lúc người kia từ trên bậc thang đi xuống, hai người chỉ còn một bước nữa là "va chạm" vào nhau.

Lăng Tước: “Giải trừ năng lực.”

Người trên bậc thang không cảm giác được bất cứ dị thường nào, vẫn cất bước về phía trước.

Giờ này khắc này, vị trí của Tô Anh vừa lúc trùng khớp với vị trí của người máy.

Cô nghe theo giải trừ dị năng.

—— Quanh thân truyền đến một loại lực cản, như nước chảy, mang theo áp lực tầng tầng lớp lớp ập tới.

Cái loại cảm giác này không dễ chịu lắm.

Tô Anh vô thức muốn kết thúc trạng thái.

Hầu hết mọi người, đặc biệt là năng lực tương đối hiếm thấy, liên quan đến lĩnh vực không gian và thời gian đều không dám tùy ý thăm dò năng lực của bản thân.

Tìm kiếm trên mạng, thì có thể nhìn thấy thảm án “ Có người đem cơ thể kẹt vào trong tường phải mất đi một nửa cơ thể.”

Nhưng ——

Tô Anh cảm thấy đồng đội không cần thiết hại cô, ở một mức độ nào đó, cô quả thật muốn kiếm điểm cho anh.

Cô cắn răng duy trì ý nghĩ giải trừ năng lực.

Bên người dường như bộc phát ra lực lượng nào đó.

Loại sức mạnh đó cuồn cuộn xoay tròn trong ngoài tứ chi và cơ thể, như có một luồng không khí vô hình quét ra ngoài, lập tức phân tán ép xuống bốn phía.

Mọi chuyên phát sinh nhanh như tia chớp.

Khi cô lại đứng vững trên bậc thang và cảnh vật xung quanh trở nên rõ ràng——

Tô Anh nhìn thấy một màn vừa thần kỳ lại doạ người.

Một cỗ máy cao lớn, hư hỏng từ trên bậc thang lăn xuống.

Cô đứng trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống “Thi thể” bị hư hại.

Thứ này cũng không có làn da mô phỏng chân thật, nhìn hoàn toàn chính là một người máy, khung xương kim loại léo hàn quang, bên ngoài gắn một tầng áo giáp.

Lúc này, nó ngã trên mặt đất, vị trí lồng ngực bị thủng một lỗ tròn, tia lửa điện bốc lên, bánh răng và ổ trục gãy, mọi thứ hoàn toàn lộ ra ngoài.

Bên dưới lỗ tròn là một khoảng trống thẳng đứng, lại từ lỗ hổng bắt đầu mở rộng xuống phía dưới.

Tất cả khung máy linh kiện toàn bộ bị khoét rỗng, từ ngực bụng lại đến hai chân, các loại mạch điện, khung xương, nội tạng bằng kim loại, tất cả đều bị thiếu những mảng lớn không thể giải thích được.

Nhìn từ xa, cơ thể máy móc, những bộ phận đã bị cưỡng bức cắt bỏ kia tình cờ lại là một hình người có đầu và vai.

Tô Anh: “?”

Nhìn bằng mắt thôi đã thấy người máy này rất cao.

Cô thì miễn cưỡng tới một mét bảy, cùng lắm chỉ đến ngực đối phương.

Cái lỗ hình người kia, hình như là hình dạng cơ thể của cô.

Người máy ngửa mặt nằm trên mặt đất, thân thể bị hỏng không ngừng toát ra tia lửa, phần đầu vẫn còn nguyên vẹn, cặp con ngươi đỏ tươi đang nhìn chằm chằm cô.

Tô Anh đưa tay sờ lên súng sau thắt lưng.

Cô do dự, lại buông tay ra, lần nữa phát động năng lực.

Lần này Lăng Tước không tiếp tục đưa ra chỉ dẫn gì thêm.

Tô Anh di chuyển đến đầu người máy, cúi xuống và vươn tay ra, xác định tay cô hoàn toàn chồng lên đầu nó.

Sau đó, kết thúc năng lực.

Đầu người máy bị khoét rỗng một cái hình bàn tay.

Những cảm biến tinh vi và các mô-đun, cùng với hệ thống dây điện phức tạp xoắn quanh, thình lình xuất hiện năm khoảng trống hình trụ dài ngắn khác nhau.

Tô Anh: “...”

Quang não rung lên, nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play