Editor: Cá

Người đàn ông tóc bạc nhếch môi cười: “Hai trăm tinh nguyên một giờ.”

Tô Anh quay lại nhìn đồng đội mình.

“Nếu em thật sự ngủ với anh ta sẽ như thế nào?”

Lăng Tước cũng đang nhìn cô, mặt không đổi sắc, bình thản đáp: “Bị trừ điểm.”

Tô Anh: “Bởi vì em không hoàn thành nhiệm vụ?”

Lăng Tước khẽ gật đầu.

Tô Anh khoát tay với người đàn ông tóc bạc bên ngoài: “Xin lỗi, quá đắt.”

Người kia: “...”

Hắn ta bối rối rồi.

Chắc là trí não cũng không ngờ tới lại nhận được câu trả lời như vậy.

Người đàn ông tóc bạc yên lặng đi xa.

Tô Anh đóng lại kính xe: “Học trưởng, tha thứ em mạo muội, bản thân hoặc đồng đội của anh đã từng chơi gái chưa?”

Nếu không làm sao rõ ràng như vậy?

Đương nhiên cô không cảm thấy người ngoài hành tinh sẽ hứng thú với việc làm người máy, cho nên đáp án hơn phân nửa là cái thứ hai.

Lăng Tước: “Đồng đội.”

Anh nghĩ một lúc, rồi như một đàn anh tri kỷ, bổ sung thêm: “Có đôi khi bọn chúng sẽ tấn công người, bị đánh trúng sẽ bị trừ điểm.”

Tô Anh: “Hả? Mấy người kéo khách trên đường… là thử người à?”

Rồi cô chợt nhớ đến, tất cả các công cụ nhân tạo trong kỳ thi Quang Hoàn 9 đều là những binh sĩ robot khoác da người.

Không giống người thật, cũng không giống người máy mô phỏng sinh học.

Tô Anh: “Vậy tức là một cái bẫy?”

Xem ra trí tuệ nhân tạo này rất biết cách chơi.

Điều tinh vi ở chỗ là, không phải lúc nào cũng là bẫy.

Giống như người vừa rồi, bị từ chối liền bỏ đi.

Nếu thí sinh lần đầu gặp được một cái bình thường, lần thứ hai dễ mất cảnh giác hơn, bị đánh lén và bị thương tỉ lệ rất lớn.

Đèn giao thông ở ngã tư chuyển xanh.

Tô Anh khởi động xe.

“Chờ một chút, các thành phố đều có bối cảnh thiết lập, cư dân không thể vô cớ tấn công người khác, dù sao cũng cần có lý do chứ? Chẳng lẽ là vì từ chối làm ăn với họ nên họ nổi giận?”

Lăng Tước: “Cướp bóc, xe, tiền, súng.”

Đúng thế.

Thành phố này trông có vẻ yên bình, nhưng mà dựa theo thiết lập thì đây là nơi bị các ông lớn tư nhân kiểm soát , phát sinh việc kỳ lạ cũng dễ hiểu.

Sau đó không lâu, bọn họ thuận lợi đến địa điểm nhiệm vụ.

Tô Anh đỗ xe đầu đường cách sân bay năm mươi mét.

Cửa sân bay thiết lập một trạm kiểm tra, xung quanh có các lính gác vũ trang hạng nặng, trên cao là các máy bay chiến đấu không người lái tuần tra.

Lúc này, một chiếc xe có cánh khác đi theo một con đường khác đã tới, dừng ở cửa vào sân bay.

Người lái xe dường như đã xuống xe để thương lượng, nhưng bị bọn lính gác từ chối.

Máy bay không người lái quay mũi súng, các tia laser xanh lục từ trên trời bắn xuống, toàn bộ cố định trên người của người nọ.

Bọn lính gác cũng đồng loạt giơ súng, ra hiệu cho cô gái rời đi, nếu không một giây sau sẽ bị bắn thành cái sàng.

Người kia vội vàng giơ hai tay lên, bày tỏ bản thân không có tính uy hiếp.

Cô gái vừa giơ tay vừa lùi lại, giống như chuẩn bị quay về xe của mình, nghe lệnh rời đi.

Tô Anh tựa ở trên ghế lái nhìn một màn này: “Cho nên, đây là khu vực cấm vào.”

Lăng Tước giữ yên lặng.

Tình hình ở cổng sân bay đột ngột thay đổi.

Người đang lùi bước dừng lại.

Đôi tay giơ cao của cô gái sáng lên ánh vàng, như hai ngọn đuốc rực rỡ, từ đó bắn ra hàng chục tia kim sắc, vù vù về mọi hướng.

Những tia sáng vô cùng chính xác đánh trúng mục tiêu, đánh xuyên đầu mỗi tên lính gác, mỗi một cái máy bay không người lái.

Bọn lính gác không kịp phản ứng, mô-đun não hoàn toàn vỡ nát, toàn thân khung máy mất kiểm soát như một con rối bị đứt dây, ngã trái ngã phải xuống.

Máy bay không người lái to to nhỏ nhỏ rơi xuống đất như mưa.

Cùng lúc đó, người bên ghế phụ của chiếc xe cũng nhảy ra ngoài.

Người đàn ông nhảy đến giữa không trung, một tay bắt lấy khung dưới của một chiếc máy bay cỡ trung bình, vung mạnh nửa hình tròn trực tiếp ném thẳng.

Chiếc máy bay bị nện vỡ ngay lối vào trạm kiểm tra ——

Một rào cản năng lượng màu xanh nhạt hiện ra, xung quanh nổi lên tầng tầng gợn sóng.

Đối phương thay đổi thế tay, mười ngón kết nối, trong lòng bàn tay quang cầu càng lúc càng lớn.

Một chùm sáng kim sắc có đường kính lớn oanh động bắn phá, nổ nát hết máy bên trên không, xung quanh nổ ra những tia lửa như pháo hoa.

Bức rào năng lượng bị vụ nổ oanh tạc kéo rách một lỗ hổng lớn.

Hai người đập tay nhau rồi nhanh chóng nhảy trở lại trên xe.

Phía trên sân bay vang lên tiếng cảnh báo bén nhọn.

Nương theo tiếng báo động, hàng loạt máy bay không người lái bay lao ra từ tháp kiểm soát của sân bay, một mảnh đen nghịt.

Những máy bay không người lái đó đuổi theo chiếc xe có cánh đang chạy trốn, mấy trăm tia laser xanh dày đặc bắn ra, theo sau là những loạt đạn như mưa.

“???”

Tô Anh xem đến ngây người.

Chiếc xe kia tình cờ chạy về hướng cô, bên trong hai người trao đổi vị trí lái.

Một người động tác nhẹ nhàng linh hoạt leo ra cửa sổ, nhảy lên nóc xe.

Cô gái đón mưa bom bão đạn đập vào mặt mà không hề sợ hãi, đầu ngón tay bắn ra trăm ngàn tia sáng vàng.

—— Từng tia sáng đều chính xác đánh trúng các tia laser định vị của máy bay không người lái, nuốt chửng các viên đạn đang phóng tới, theo đó mà lên, phá hủy nòng súng của máy bay.

Có lẽ là vì người không mang thiết bị bảo vệ ở phía trên, lái xe cũng không quá nhanh.

Người trên nóc xe quay đầu lại, nhìn vào chiếc xe có cánh khác đậu bên đường.

Tô Anh tựa vào cửa sổ xe, hạ kính xuống, cùng người kia ánh mắt đối mắt.

“Thi tốt nha, cô gái nhỏ.”

Người kia nửa quỳ trên mui xe, một đầu tóc đỏ bay trong gió, gương mặt diễm lệ sinh động.

Cô nàng đưa tay ném một nụ hôn gió về phía này, mới cúi người bắt lấy cánh lướt gió, lăn ngay ngắn vào xe.

“Bao lâu nữa.”

“Một giờ.”

“Tuyệt vời.”

“Đừng vội mừng, ra khỏi thành phố lại nói, nếu như xe hư giữa đường, thời gian sẽ gấp rút.”

Hai người trong xe nói mấy câu.

Giữa tiếng động cơ gầm rú, ngọn lửa đuôi xanh phụt ra.

Chiếc xe vốn đang không ngừng tăng tốc, lần này trực tiếp bắn đi, vượt qua mái nhà phía trước, bay lên bầu trời.

Các tháp pháo cơ chế phòng thủ của thành phố lần lượt được kích hoạt, mấy chục đầu đạn truy vết bay lên, đuổi theo chiếc xe bay về phía xa.

Tô Anh nghiêng đầu nhìn hồi lâu.

Cho đến khi chiếc xe kia bị các tòa nhà cao tầng che khuất và biến mất ở phía bên kia thành phố.

Cô thở  một hơi: “Cấp cao có tỉ lệ nhận nhiều nhiệm vụ cùng một lúc sao? Vừa rồi người kia giá trị năng lực hẳn là rất cao, em nghĩ là người như thế toàn bộ trường học chỉ đếm được trên đầu ngón tay.”

“Đó là một loại thực địa tác chiến nâng cao, sẽ nhận ngẫu nhiên từ năm đến mười nhiệm vụ."

Lăng Tước hiển nhiên đối việc này biết sơ lược, đơn giản giải thích cho cô một chút.

Thực địa tác chiến là môn bắt buộc đối với tất cả học sinh, thực địa tác chiến nâng cao thì là môn học tự chọn.

Đầu tiên bạn nhất định phải tích đầy học phần thực địa tác chiến, sau đó giá trị năng lực của bạn nhất định phải trên 250 điểm mới có thể chọn các chương trình học nâng cao.

Trên thực tế, chỉ cần một người có điểm năng lực đạt 250 điểm, người này chí ít cũng là năm cấp 7, số tín chỉ cũng gần đủ để tốt nghiệp.

Những người còn lại đều là vì bồi dưỡng, họ ở lại để học thêm, chọn nhiều khóa học hơn để làm phong phú kiến thức của bản thân, bọn họ đều không thiếu tiền, không thiếu thời gian, không vội tìm việc làm.

Trong số các khóa học bồi dưỡng này, thực địa tác chiến nâng cao là một môn khá rắc rối.

“Mục tiêu nhiệm vụ vừa rồi của họ là gì?”

“Phá hư.”

“…Phá hủy trạm kiểm soát lối vào sân bay?”

Đối với người có năng lực cao như vậy mà nói, liệu nhiệm vụ này có được coi là rắc rối không?

Nhiệm vụ của cô còn chưa bắt đầu, Tô Anh gạt vấn đề này sang một bên.

Lúc này, cửa sân bay một mảnh hỗn loạn.

Một số lượng lớn máy bay không người lái lại được thả ra.

Bọn chúng vốn nên truy tìm chiếc xe chạy mất  kia, có lẽ là bởi vì khoảng cách quá xa, mất dấu mục tiêu, chỉ biết bay vòng vòng giữa không trung giống như con ruồi không đầu.

Lăng Tước bỗng nhiên mở miệng: “Em chuẩn bị.”

Tô Anh kinh ngạc quay đầu.

Lăng Tước chậm rãi rút ra máy thu âm từ bên trong quang não, đeo vào tai, anh xem ra không có ý định xuống xe.

Tô Anh ngơ ngác, sau đó cố gắng hỏi: “Tín hiệu thế nào——”

Cô điều chỉnh kênh để nghe giọng nói của đồng đội.

Tô Anh đang định thả tay xuống, thì năm ngón tay đã bị nắm chặt, cảm giác lạnh buốt lập tức ập đến.

Lăng Tước không nhẹ không nặng nắm chặt tay cô, đem ngón tay mảnh mai ấm áp đặt vào lòng bàn tay mình, rồi lại buông ra.

Lăng Tước: “Đi thôi.”

Tô Anh: “...”

Hả??

Tô Anh khô cằn mở miệng: “—— Âm thanh nghe rất rõ ràng.”

Cô nhảy ra khỏi xe.

.

Tô Anh nhìn vào sân bay phía trước, cửa vào cổng kiểm tra người ngã ngựa đổ đầy đất bừa bộn, khói súng nghi ngút, lửa cháy hừng hực.

Sau đó, tầm nhìn của cô xuất hiện một hình dáng đỏ tươi, một số là hình người đứng thẳng, một số là hình dạng đa giác rõ ràng — hình dạng của máy bay không người lái.

Xuyên qua tường vây của sân bay, tường của các tòa nhà, bề mặt của các khoang tàu đậu bên trong, những hình ảnh màu đỏ rõ ràng chiếu sáng trong mắt cô.

—— Thấu thị!

Tô Anh bất ngờ vô cùng.

Tô Anh: “Đây là năng lực của anh?”

Vậy ra vừa rồi nắm tay chỉ để kích hoạt năng lực à?

Máy nhận tín hiệu truyền đến âm thanh đồng đội trầm thấp đáp lại: “Ừm.”

Tô Anh quả thực muốn ngửa mặt lên trời cười dài.

Nếu như đổi thành người khác có thể còn cảm thấy rắc rối, nhưng mà cô chỉ cần năng lực nhìn xuyên tường, thì việc tránh khỏi tầm mắt của kẻ địch trở nên đơn giản.

Cô ước lượng khoảng cách từ vị trí hiện tại của mình đến sân bay.

Khoảng bốn mươi đến năm mươi mét.

Tô Anh trực tiếp kích hoạt dị năng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play