Một giây sau, cô rơi xuống trên ghế lái, điều chỉnh tư thế.
Trước đây, khi ngồi xe, cô chỉ lái trong thành phố và thường để chế độ tự động. Bây giờ chiếc xe này không kết nối mạng, chỉ có thể dùng tay điều khiển.
Bệ điều khiển cho người lái nhìn qua giống ô tô cùng loại, ngoại trừ có vẻ cao cấp hơn, còn có hình chiếu ba chiều.
Tô Anh dũng cảm cài hộp số, nhấn ga một cái liền trực tiếp vọt tới trên trời.
Hai bên cảnh vật nhanh chóng lùi về phía sau, kính xe rung lên, gió mạnh từ bên ngoài lùa vào qua khe hở trên cửa sổ xe làm rát cả mặt.
Tô Anh: “............”
Mặc dù cô có thể sử dụng năng lực của mình để thoát hiểm bất cứ lúc nào, nhưng nếu như lật xe, cô khó có thể tưởng tượng đồng đội sẽ có phản ứng như thế nào và cũng không muốn nghĩ đến điều đó.
Tô Anh hoa mắt chóng mặt điểu khiển xe, cố gắng giảm tốc độ.
Giày vò thêm vài phút đồng hồ, cuối cùng cũng ổn định.
Cả chiếc xe được khống chế ở độ cao không cao không thấp, phần đầu xe hướng về phía trước nên sẽ không phát sinh thảm án đâm vào mặt đất hoặc là vọt ra tầng khí quyển khi đạp ga.
Tô Anh gần như đầu đầy mồ hôi: “Tốt rồi, dựa theo tốc độ này, khoảng mười phút nữa chúng ta có thể nhìn thấy thành phố."
Kỳ thi có bối cảnh mô phỏng.
Mục tiêu thân phận được giả định là một tay buôn lậu vũ khí của tổ chức buôn lậu, hắn đậu một con tàu vận tải chở đầy vũ khí dừng tại số ba mươi sáu cảng hàng không thành phố, dự kiến sẽ hoàn thành một thương vụ trong 12 giờ.
Nhiệm vụ của bọn họ chính là nghĩ biện pháp giết chết tên buôn vũ khí, phá hỏng lần giao dịch này.
Tô Anh: “Em đoán trong khoảng thời gian này, mục tiêu rất có thể sẽ rời tàu, tạo cơ hội tốt cho chúng ta ra tay, nhưng ——”
Tô Anh rất buồn rầu.
Một mặt, cô biết đồng đội có vấn đề, cho nên cô có thể đối với anh vô cùng vô cùng khoan dung, hiểu mọi hành vi và lời nói bất thường của anh.
Dù sao người ta chỉ là một người ngoài hành tinh Tà Thần nhỏ bé và đáng thương, chịu nhục giả làm nhân loại thôi.
Mặt khác, cô cảm thấy nếu như cô muốn bảo toàn mạng sống, tốt nhất nên cố gắng che giấu rằng cô biết bí mật này, mà không phải loại thái độ: “Đại lão, anh muốn làm gì thì làm, chỉ cần đừng giết tôi là được”.
Cho nên, vẫn cần phải thể hiện một số biểu hiện thường thấy của một nữ sinh bình thường... đúng không?
Ví dụ như bày tỏ một chút lo lắng về nhiệm vụ.
Tô Anh: “Anh đã nói trước rằng anh có kế hoạch cho nhiệm vụ, vậy bây giờ có thể—"
Lăng Tước rất bình tĩnh lắc đầu: “Đợi đến mục đích.”
Tô Anh: “Anh lại nói cho em kế hoạch của anh?”
“Tôi sẽ cho em biết cách dùng năng lực của em để tiêu diệt mục tiêu.”
Lăng Tước hơi nghiêng mặt qua nhìn cô, đôi mắt xanh phản chiếu khuôn mặt kinh ngạc của cô gái.
“Hoặc thành phố.”
Tô Anh: “?”
Tô Anh trợn mắt hốc mồm, không nói nên lời: “Tại sao em phải hủy diệt thành phố chứ?”
“Bởi vì mục tiêu ở trong thành phố, nếu như có thể làm được, nhiệm vụ của chúng ta liền hoàn thành.”
Tô Anh: “...”
Không cãi lại được.
Nhưng mà nói thật, nếu điều đó thực sự xảy ra——
Tô Anh: “Em hoài nghi trường học sẽ tìm em bắt đền.”
Lăng Tước: “Chớ hoài nghi.”
Tô Anh cho rằng anh sẽ nói là chắc chắn.
Lăng Tước: “Em làm không được.”
Tô Anh: “...”
Lăng Tước: “Em bây giờ chỉ có thể giết mục tiêu.”
Cũng đúng.
Đối với một người có giá trị năng lực vừa vượt quá 100, phạm vi sát thương có thể gây ra rất hạn chế.
Anh chỉ nói về một loại phương pháp, nhiều nhất nói với cô làm sao dùng năng lực làm phá hủy một người máy, một con phố, hay là một thành phố, đó phụ thuộc vào bản lĩnh của cô.
Lăng Tước: “Lần sau có thể thử với thành phố.”
Tô Anh: “............”
Tô Anh: “Coi như lần sau là mấy tháng sau, em nghĩ mình cũng không có khả năng làm được.”
Lăng Tước từ chối cho ý kiến: “Em đã thử chạm vào ai đó trong khi kích hoạt khả năng của mình chưa?"
“Anh là muốn hỏi em có thể mang theo người khác cùng dịch chuyển à? Không thể.”
Nếu như áp dụng sức mạnh của mình vào thứ gì đó không phải bản thân, thì cũng giới hạn trong vật thể.
Chẳng hạn như quần áo trên người, đồ trang sức, súng cầm trong tay.
Tô Anh: “Em từng thử qua rồi.”
Nguyên thân đã làm qua điều tương tự, ban đầu, sợ xảy ra vấn đề cho nên không dùng người sống làm thí nghiệm.
“Côn trùng, chuột, thậm chí thực vật sống đều không được, nếu như ôm hoặc cầm những thứ này phát động năng lực, chúng sẽ rơi xuống đất.”
Tô Anh rất tiếc nuối nói: “Sau này cũng thử trên người, nếu như em nắm tay người khác, kích hoạt năng lực, hai chúng em liền không chạm được nhau.”
Đương nhiên thi thể thì có thể.
Lăng Tước: “Khi em đi ra - khi năng lực của em kết thúc thì chuyện gì sẽ xảy ra?"
Tô Anh vốn đang nghĩ nếu như nếu sau này không có việc làm có lẽ cô có thể đến khu vực có nguy cơ cao để vớt xác, nghe thế cô sửng sốt một chút.
“Kết thúc năng lực?”
Tô Anh có chút mờ mịt: “Anh muốn hỏi em, thời điểm khi em kết thúc năng lực —— có thể chạm vào người khác không à? Không mà, em chắc chắn sẽ vô thức tìm một chỗ trống, nếu không va vào người khác thì sao?"
Lăng Tước: "Sẽ Không.”
Tô Anh: “A?”
Nếu đây là một bộ anime, cô chắc chắn rằng trên đầu mình đang đầy dấu chấm hỏi.
Lăng Tước: “Chờ một lát em thử xem thì biết.”
Tô Anh chớp chớp mắt, biết rằng anh còn chưa nói hết: “Được thôi.”
Chiếc xe một đường tăng tốc về phía trước, chẳng mấy chốc đã có thể loáng thoáng nhìn thấy hình dáng của thành phố.
Tô Anh đưa tay xoa vết bẩn phía trước kính chắn gió, nhìn những tòa nhà chìm trong sương sớm và ánh đèn mờ ảo lấp loé phía xa.
Tô Anh: “Về phần thành phố, chúng ta có thể nghênh ngang đi vào sao? Hay cần phải lẻn vào?”
Lăng Tước: “Đều được.”
Tô Anh xoay vô lăng, điều chỉnh phương hướng phía trước xe.
Cho đến khi một con đường cái thẳng tắp và rộng rãi hiện ra ngay bên dưới.
Cuối con đường này, chính là cửa vào trạm kiểm tra của lối vào thành phố.
Trên vệ tinh nhỏ Quang Hoàn 9, ước chừng có mấy trăm toà thành thị.
Bọn chúng bị các loại rừng rậm, sa mạc, thảo nguyên, hải dương ngăn cách ra, mỗi nơi đều có điều kiện khác nhau.
Bọn họ sắp tiến vào chính là thành thị số 36.
Tô Anh một bên cho xe giảm tốc, một bên mắt thấy điểm kiểm tra ngày càng gần, đồng thời năm mươi mét bên ngoài giữa không trung lượn vòng chiếc máy bay không người lái quân dụng cỡ lớn, nhấp nháy đèn đỏ cảnh báo.
Cô chú ý cẩn thận hạ đọ cao của xe xuống, nhưng khi cô tiếp đất vẫn còn hơi lảo đảo, nghe như một phần đầu xe bị hư hỏng.
Tô Anh: “Sau khi trở về em nhất định phải thi bằng lái xe.”
Lăng Tước đồng ý: “Trường học của em có đủ điều kiện cấp bằng, còn có sân đào tạo chuyên dụng.”
Tô Anh không thể tin nhìn anh.
Lăng Tước: “?”
Anh có chút bối rối, không hiểu cái này có cái gì đáng ngạc nhiên.
Dù sao cũng là Đại học Tinh Hạm Liên Bang, nhìn tên cũng có thể đoán được, trường học này nổi tiếng nhất là thừa thãi quan chỉ huy tàu chiến ưu tú, kỹ sư, người điều khiển. Trên cơ sở đó, các phương tiện nội địa trên các hành tinh khác cũng không kém cạnh.
Tô Anh: “......”
Cô dĩ nhiên không ngạc nhiên về việc trường có sân tập.
Cô chẳng qua là cảm thấy, cô không hề hỏi anh trực tiếp, chỉ thuận miệng nói, hơn nữa dường như chẳng liên quan gì đến kỳ thi, vốn cho là anh sẽ giữ yên lặng.
Tô Anh: “À...... Anh còn nhớ rõ hai ta là bạn học chứ, đó không phải cũng là trường của anh à.”
Lăng Tước xem thường: "Không quan trọng.”
Chết tiệt, lại đáp lời cô nữa rồi.
Tô Anh nhịn xuống, không để lộ thêm sự ngạc nhiên.
Cô đem xe khó khăn dừng ở ven đường.
Trạm kiểm tra bao gồm một số làn thu phí rộng.
Phụ cận có hai tòa nhà kim loại đứng sững sững, một bên trái và một bên phải, được nối với nhau bằng những bức tường hợp kim dày.
Lối vào còn có những người đàn ông tay cầm súng ống, võ trang đầy đủ.
Không giống như những người lính ở căn cứ quân sự trong ảnh, những thủ vệ này trông hoàn toàn không giống máy móc chút nào, tất cả đều có làn da mô phỏng với nhiều màu sắc sâu cạn khác biệt, đường nét trên khuôn mặt trông giống hệt người thật.
Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ, có thể nhìn ra nhãn cầu của chúng hoàn toàn là những tinh thể được điều khiển bằng cơ học, chúng sẽ tạo ra âm thanh ma sát nhỏ của ổ trục khớp nối khi chúng di chuyển.
Tô Anh: “Xin chào mọi người, tôi muốn vào thành phố, xin hỏi có cần làm thủ tục gì không?”
Đội trưởng thủ vệ quay đầu, trong mắt bắn ra một chùm tia quét.
Tô Anh giơ cổ tay lên, tùy ý để nó quét quang não, thuận tiện quay đầu nhìn thoáng qua.
Lăng Tước cũng từ trong xe chậm rãi bước xuống, một thủ vệ khác đi qua chuẩn bị quét hình anh.
Anh qua loa nghiêng cổ tay.
Đội trưởng thủ vệ: “Các người có thể vào, nhưng xin nhớ kỹ, hành vi của các người đều sẽ bị giám sát, nếu làm trái quy định, sẽ trả giá đắt.”
Tô Anh: “Quy định là chỉ cái —— quên đi, tôi không quan tâm, xe có thể lái vào được không?”
Đội trưởng thủ vệ: “Sách hướng dẫn pháp luật của thành phố 36 đã được gửi đến quang não của bạn, xin hãy đọc kỹ, mặt khác, khách du lịch bị cấm bay trong nội thành, hãy tuân thủ tốc độ cho phép khi lái xe trên mặt đất, nếu không xe của bạn sẽ bị tháp pháo phá hủy.”
Câu trả lời là có.
Tất nhiên, xe có cánh cũng có thể chạy trên mặt đất.
Họ quay trở lại xe, Tô Anh một lần nữa khởi động xe, chậm rãi tiến vào làn đường thu phí.
Cô để máy móc bên ngoài quét quang não của mình, nghe vật đó tượng trưng trừ một Tinh nguyên.
“Tình huống trong kỳ thi trước của anh như thế nào? Thực sự có người đọc cái gì pháp luật thành thị hả ——”
Tô Anh chậm rãi lái xe vào thành phố.
Thuận tiện thử mở tập tin xem qua.
“—— nhạt nhẽo.”
Tô Anh đóng lại.
Lăng Tước: “Chính là tình huống này.”
Tô Anh: “Không phải em không có kiên nhẫn xem, chỉ chợt nhớ tới chúng ta đến giết người, nếu muốn làm tội phạm, vì sao còn xem mấy thứ này.”
Chờ đã, vẫn cần xem cụ thể phải thực hiện nhiệm vụ gì.
Nói như bọn họ làm nhiệm vụ ám sát, nhìn qua chỉ cần giết chết một kẻ buôn vũ khí, đã biết địa điểm mục tiêu nhưng vẫn có thời gian thực hiện nhiệm vụ là 12 giờ.
Có lẽ nhiệm vụ này có những khó khăn không thể tưởng tượng được?
Trong thành phố, các tòa nhà chọc trời mọc lên khắp nơi, đường đi rắc rối phức tạp, các phương tiện lớn nhỏ chạy trên đường, ven đường những người đi đường hoặc âu phục giày da hoặc ăn mặc thời trang, những đôi mắt máy móc lóe ánh sáng vô hồn.
Tô Anh không nhanh không chậm lái xe hướng đến mục tiêu, thuận tiện đem cái gọi là luật pháp nhìn một lần.
Từ những tin tức này có thể suy ra được, bối cảnh thiết lập của thành phố số 36 là một đám quân phiệt tư nhân cầm giữ chính quyền, du khách muốn xuất nhập nhất định phải giao nộp khoản phí cao ngất ngưởng.
—— Nếu như không đi vào điểm kiểm tra, mở xe bay trực tiếp từ phía trên bay qua?
Vậy xin chúc mừng, trừ khi năng lực của bạn có thể chống lại pháo kích, nếu không bạn sắp xe hư người nát.
Đương nhiên, về phần cái gọi là phí tổn cao ngất ngưỡng chỉ là một Tinh nguyên, xin nhớ rằng cái này dù sao cũng là kỳ thi mô phỏng chứ không phải thật."
Tô Anh: “Em có một vấn đề, nếu chúng ta lẻn vào trong thì sao ——”
Tạm không xét đến đồng đội như thế nào, chí ít cô có thể làm được điều đó.
Những bức tường hợp kim dày có thể chặn được các loại vũ khí và dị năng công kích, nhưng chắc chắn không ngăn được cô.
Tô Anh: “Có gì khác biệt không?”
Cô cứ tưởng sẽ lãnh khốc nói một câu không có.
Lăng Tước suy nghĩ một chút: “Nếu như không đăng ký thân phận du khách, sẽ không bị giám sát trong thành phố chụp hình.”
Nếu không e rằng sẽ bị xếp vào loại xâm nhập trái phép, sau đó bắt đầu quần đấu.
Tô Anh chớp mắt: “Cho nên...... Ngoại trừ siêu cấp trí não điều khiển tất cả người máy bên ngoài, mỗi thành phố bên trong cũng có một trí não tình báo trung tâm phòng thủ riêng biệt đến xử lý loại tin tức này à?”
Lăng Tước gật đầu: “Có một số nhiệm vụ yêu cầu người đi hủy đi loại đồ vật này.”
Tô Anh hiểu rõ: “A, nhiệm vụ phá hoại, nghe nói so với ám sát còn phiền toái hơn."
Mục tiêu nhiệm vụ ám sát đều là "Người", mục tiêu nhiệm vụ phá hoại bình thường là máy móc công trình thậm chí kiến trúc.
Bởi vì có những hạn chế về loại vũ khí mà thí sinh có thể mang theo, nên nếu như không cách nào dựa vào dị năng để gây ra sự hủy diệt quy mô lớn hoặc phá hoại diện rộng —— thì làm sao dùng một khẩu súng đi đánh sập một tòa nhà?
Tô Anh dừng xe chờ đèn đỏ.
Bên ngoài dòng xe cộ qua lại rất dài, bất quá một khi di chuyển nhanh chóng thì không cần lo lắng về tình trạng ùn tắc.
Có người gõ cửa kính xe.
Tô Anh sửng sốt.
Một người đàn ông tóc bạc đứng bên ngoài, đeo một chiếc vòng cổ bằng vàng, để lộ đường cong của vùng ngực và bụng, trên cánh tay đầy những hình xăm màu xanh.
Hắn một tay vịn cửa sổ xe, tư thế khoe cơ bắp hoàn hảo.
Tô Anh hạ kính xe xuống.
Người đàn ông tóc bạc mỉm cười với cô, hắn đặt tay lên cửa sổ xe đã hạ thấp, ánh sáng lấp lánh phản chiếu từ sợi dây chuyền vàng giữa các ngón tay.
Trên đường phố các cửa hàng san sát nhau, ven đường dòng người tấp nập.
Hầu hết mọi người đều không mấy kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này, ngẫu nhiên có vài đứa trẻ đưa tay chỉ tới, lại bị người lớn che mắt kéo đi.
“Chào buổi sáng.”
Giọng người đàn ông tóc bạc có chút buồn ngủ: “Nếu có tiền và thời gian thì có thể tới chơi, cưng à.”
Tô Anh: “?”
Siêu trí não khống chế những người máy này chiến đấu đã đành, thế mà còn điều khiển bọn chúng làm mấy cái hành vi này nữa à?
Hơn nữa, các anh làm việc chăm chỉ quá nhỉ, ban ngày cũng kéo khách?
Tô Anh quay đầu lại nói: “Bao nhiêu tiền?”