Editor: Cá
“Là vậy sao.”
Tô Anh khó khăn mở miệng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
“Học trưởng, anh nhìn quang não sẽ thấy, chúng ta bị phân nhiệm vụ ám sát.”
So sánh thì nhiệm vụ ám sát có vẻ không khó lắm.
Nếu như là phòng ngự, hộ tống, chiếm lĩnh và những nhiệm vụ tương tự, đòi hỏi cần phải tiêu diệt ít nhất hàng trăm kẻ địch.
Nếu là nhiệm vụ truy bắt, cứu viện, đánh cắp, v.v, vị trí mục tiêu không cố định, cần phải dành ra rất nhiều thời gian tìm người hoặc vật.
Mà mục tiêu nhiệm vụ ám sát chỉ có một, bình thường trong tin tình báo đã được cung cấp vị trí của mục tiêu.
Trong quá trình này, thí sinh muốn đánh hay không đánh, đánh bao nhiêu người, một đường giết hết hoặc lẻn vào, hoặc là trước hết giết sạch tất cả mọi người lại chui vào —— đều do thí sinh quyết định.
Đương nhiên, mục tiêu ám sát sẽ không phải là một người lính máy móc bình thường, nhất định sẽ cấy ghép chương trình chiến đấu cao cấp hơn, trang bị vũ khí mạnh và áo giáp bọc thép, cũng càng thêm thông minh hơn.
Ví dụ như nói, nếu như bạn một đường giết đi vào, mục tiêu ám sát có thể tiến hành lựa chọn bỏ chạy sau khi đánh giá tình hình.
Tô Anh: “Học trưởng?”
Lăng Tước còn không nhúc nhích tựa vào ghế ngồi, cũng không muốn mở quang não ra kiểm tra.
“Em là đội trưởng.”
Anh phi thường bình tĩnh nói: “Em quyết định.”
Tô Anh khóe miệng co giật.
Cô không còn cách nào khác đành phải đem tin tức nhiệm vụ chiếu ra.
“Mục tiêu là một chiếc tàu vận tải cỡ trung, vị trí cụ thể không rõ, nhưng tọa độ của con tàu đã được đưa ra ——”
Nguyên thân cũng chưa bao giờ tham gia kỳ thi này, Tô Anh chỉ có thể tìm kiếm thông tin trong trí nhớ, cùng một số thông tin được đề cập trong tiểu thuyết.
Tô Anh: “Em nghe nói, chiếc tàu này sẽ dừng lại trên quỹ đạo của Quang Hoàn 9, chúng ta sẽ ngồi phi thuyền tiến vào tinh cầu —— địa điểm hạ cánh sẽ không cách mục tiêu quá xa?
Lăng Tước gật đầu.
Tô Anh: “Trước mắt em chỉ có thể đưa ra một kế hoạch rất thô sơ, em tìm phi thuyền rồi mở năng lực xuyên qua vách khoang thuyền, em tìm thấy mục tiêu nhiệm vụ, em đập vỡ đầu nó.”
Lăng Tước gật đầu.
Tô Anh: “…"
Tô Anh tiếp tục thở dài: “Anh không nhận ra anh đã hoàn toàn biến mất trong kế hoạch này hay sao?”
Cô không quên thân phận của đối phương.
Nhưng, ngay tại lúc này, phải nên hỏi ít nhất một câu chứ?
Tô Anh: “Cho nên, nếu như em không biết dị năng của anh, em cũng chỉ có thể tạo ra cái kế hoạch ngu ngốc này mà thôi.”
Lăng Tước: “?”
Anh ấy im lặng một lúc rồi nói: “Không ngu ngốc.”
Tô Anh: “............ Vậy anh thật sự không muốn nhúng tay vào?”
Lăng Tước nhẹ lắc đầu: “Em không cần tôi làm gì cả, năng lực của em rất phù hợp với nhiệm vụ này."
Tô Anh: “Anh nghiêm túc à? Em vừa rồi nói đập vỡ đầu mục tiêu hoàn toàn là nói đùa, phía trước đó nó đem đầu của em băm thành dưa hấu nát mới là thật, em cảm thấy thứ đó nổ súng nhanh hơn em nhiều.”
Suy cho cùng, nó là người máy chiến đấu, tốc độ tính toán và phản ứng cơ thể của chương trình não thông minh vượt xa một con người chưa được đào tạo dài hạn như cô.
Nguyên thân mới nhập học được vài tháng thôi.
Lăng Tước: “Không cần bắn.”
Tô Anh nhớ lại cuộc trò chuyện vô ích trước đó của họ: “Còn phương pháp gì khác sao?”
“Ừm.”
Lăng Tước liếc nhìn cô: “Đợi chúng ta xuống phi thuyền.”
Tô Anh ngắm nhìn bốn phía, coi là nơi này nói chuyện không tiện.
Cô muốn nói có thể mở rào chắn, lại cảm thấy đối phương đã kiên trì như thế có lẽ có nguyên nhân khác.
Trong khoang quanh quẩn các loại tiếng ồn ào, mọi người nghị luận thuận tiện chửi bới nhiệm vụ của bản thân, nghe vào tai ngược lại là trò chuyện với khí thế ngất trời.
Tâm trạng của Tô Anh khi thì nặng nề khi thì chờ mong.
Cô một bên tưởng tượng lấy bản thân dưới sự dẫn dắt của đại lão liền biến thành cao thủ một bước bay lên trời, một bên lại nghĩ tới Lăng Tước không hài lòng về tiến bộ của cô, trực tiếp đem cô giết.
Ghế sau lại truyền tới một câu chửi rủa.
“Thành thật mà nói, Hoắc Dực, tao và mày tổ đội, là tao cảm thấy đổi đồng đội có lẽ có thể thay đổi nhiệm vụ, không nghĩ tới còn con mẹ nó là như thế này, tao bây giờ thấy rất phiền, mày đừng có đến chọc tao.”
Thanh niên tóc vàng tức giận nói.
“Tao không hiểu anh lo cái gì, anh thi nhiều lần cố định phòng ngự như thế, kinh nghiệm phong phú, nhắm mắt cũng biết đánh như nào.”
Thanh niên tóc trắng có chút khó hiểu: “Tao còn muốn hỏi anh, nhiệm vụ này cần chú ý cái gì, tao là lần đầu tiên chơi phòng ngự, anh không phải nên chỉ một chút hả?”
“Chỉ mày?”
Thanh niên tóc vàng cười lạnh: “Vậy mày hãy nhớ một điều, không được để bất kỳ kẻ thù nào tiến vào, nếu có ai đụng tới bàn điều khiển, làm gián đoạn việc truyền dữ liệu, tao cạo đầu mày.”
“Tao cảm thấy thần kinh anh có vấn đề ấy, Adam, lúc nào quay trở lại trường học anh nên đi khám đi.”
Thanh niên tóc trắng nghiêm trang nói: “Tao biết có một câu nói như này, sau khi năng lực của một người giá trị vượt qua 200 điểm, có xác suất xuất hiện tinh thần vấn đề.”
“Hả? Con mẹ nó mày không phải cũng 200 điểm sao?”
Tô Anh vừa nghe hai người cãi nhau vừa muốn ngủ, nghe tới câu cuối cùng, chợt nhớ tới nguyên tác có đoạn kịch bản này, nhưng mà cô đọc lướt, cụ thể như thế nào lại không nhớ được.
Tô Anh nghĩ làm sao cũng không nhớ nổi liền trực tiếp gia nhập cuộc trò chuyện.
Cô quay người lại, nằm bò lên chỗ tựa lưng trên trên chiếc ghế.
“Hai tiền bối, vô tình nghe được hai người nói chuyện, là thật sao? Giá trị năng lực vượt qua 200 điểm thì tinh thần có vấn đề?”
Thanh niên tóc vàng nhếch mép: “Cô sợ à?”
Tô Anh: “Em càng tò mò hơn.”
“Ờm, thật ra lời tôi vừa nói cũng không nghiêm túc lắm.”
Chàng trai tóc trắng chậm rãi nói: “Có một số người xuất hiện những triệu chứng như nóng nảy, năng lực mất khống chế, tinh thần không ổn định các loại, không có nguyên nhân nào có thể xác định được, điểm giống nhau duy nhất giữa họ là năng lực, bọn họ đều có giá trị 200 điểm trở lên.”
Tô Anh: “ Đều là sinh viên trong trường của chúng ta sao? Em chưa từng nghe nói.”
“Trường học đương nhiên sẽ không để cho loại chuyện này lọt ra ngoài, nhưng nếu như người bị nghỉ học vừa lúc là bạn học quan hệ không tệ với cô, kiểu gì cô cũng sẽ biết.”
Tô Anh im lặng.
Tất cả công dân của Liên bang đều có siêu năng lực không có ngoại lệ, và các chủ đề liên quan đến đến siêu năng lực kiểu gì cũng sẽ gây nên sự chú ý của mọi người.
Đối với những trường chú trọng bồi dưỡng dị năng, ví dụ như đại học Tinh Hạm, một khi những việc tương tự lộ ra ánh sáng, thế giới bên ngoài chắc chắn sẽ là những người đầu tiên đặt câu hỏi về việc đào tạo của trường.
Mặc dù trước khi nhập học đã ký qua giấy báo rủi ro, tuy nhiên, việc chết trong kỳ thi vì sự kém cỏi của bản thân, hoàn toàn khác với việc gặp vấn đề với phương pháp đào tạo của nhà trường làm sinh viên phát điên.
Tô Anh nghĩ nghĩ: “Các anh cảm thấy là do vấn đề của trường học sao? Các trường học khác có loại chuyện này không? A, không đúng, dù cho có, thì chúng ta cũng không biết.”
Hai người họ đều không nói chuyện.
“Nói thật, tôi cũng không biết.”
Thanh niên tóc trắng nói: “Chúng ta học cùng một khoá, được đào tạo giống nhau, coi như năng lực có khác, cách đào tạo cụ thể cũng không hoàn toàn giống nhau, nhưng ít nhất ——”
“Em không nghĩ là vấn đề của trường học, nhưng em nghĩ nếu muốn nói về chủ đề này thì tốt nhất nên đổi sang nơi khác."
Thanh niên tóc vàng tức giận nói: “Sinh viên năm nhất, cô là người thông minh, đừng để bản thân gặp rắc rối.”
Tô Anh biết hắn có ý tốt nhắc nhở, dù sao trong mắt của bọn họ cô chỉ là một đứa nhóc mới vào trường mà thôi.
Mà ở trong thế giới này, nhất là trong những ngày sắp tới, những người không biết gì lại dễ gặp tai họa nhất, ngay cả chết thế nào cũng không biết.
“Tao nhìn cô bé có vẻ hiểu rõ.”
Thanh niên tóc trắng không phản ứng gì, ngược lại, anh ta vươn tay ra: “Hoắc Dực.”
Tô Anh cùng hắn nắm tay, báo tên của mình.
Bên cạnh thanh niên tóc vàng cũng lười biếng mà đưa tay ra: “Adam Hải Văn.”
Tô Anh mở to hai mắt.
“Ừ, là Hải Văn đó đó.”
Anh ta bĩu môi nói: “Tôi đã nói câu này không biết bao nhiêu lần rồi —— trong gia tộc này có nhiều người hơn cô tưởng, cho nên đừng có lại hỏi tôi mấy vấn đề ngớ ngẩn như ‘Gia tộc Hải Văn không phải đều ở Khu tự trị thứ nhất sao' nữa.”
Tô Anh: “Em không muốn hỏi cái này, sản nghiệp nhà anh trải rộng toàn bộ Liên Bang, người trong nhà phân tán ở các địa phương khác làm kinh doanh cũng rất bình thường.”
Adam: “Đó không phải là nhà tôi.”
Tô Anh: “Chủ tịch tập đoàn Thiên Đường, Anna Hải Văn và anh có quan hệ huyết thống sao?”
Adam: “...... Chỉ có thể nói là thân thích, nhưng tin tôi đi, bản thân bà ấy và các con của bà ấy, không ai sẽ cảm thấy tôi cũng coi là ‘ người nhà ’ của bọn họ.”
Tô Anh: “Được rồi, xin lỗi học trưởng, coi như em nói sai.”
Hoắc Dực buồn cười.
“Cô cứ gọi tên chúng ta là được.”
Adam nhìn chằm chằm cô một lúc: “Có một thượng nghị sĩ họ Tô ở Thượng viện của Khu tự trị thứ ba, cô có quan hệ huyết thống gì với người đó không?"
Đó là Tô đại tiểu thư của nhà chúng tôi.
Tô Anh: “Không có.”
Nhưng mà cô quả thật không có quan hệ huyết thống với người của Tô gia.
Tô Anh trở lại trên chỗ ngồi, dùng hết tế bào não kiểm tra chuyện liên quan tới Tô gia.
Tư liệu trên mạng tinh võng dĩ nhiên không nhiều, nhưng kết hợp với ký ức của nguyên thân, cô có thể đại khái kết luận rằng đây là một gia tộc buôn bán tàu vũ trụ và vũ khí.
Gia tộc nhà họTô lãnh đạo một tập đoàn tài chính khổng lồ tên là tập đoàn Anh Tiên, phía dưới có rất nhiều công ty con, có doanh nghiệp chế tạo chiến hạm, có doanh nghiệp chuyên về thuyền vận tải đường thuỷ.
Nhân loại trong vũ trụ này đã bước vào kỷ nguyên liên hành tinh từ rất lâu, các ngành công nghiệp liên quan đến tàu vũ trụ rất phát triển và sôi động, tình trạng cũng là trăm hoa đua nở, không tồn tại công ty nào độc quyền.
Dù vậy, sản phẩm của các công ty dưới quyền gia tộc họ Tô không chỉ là nhà thầu dự án quốc phòng cung cấp cho hạm đội Liên Bang, mà còn thường xuyên xuất hiện trong kho của các chủ sở hữu tàu tư nhân, hầu như ở bất kỳ cảng hàng không nào cũng có thể thấy biểu tượng của Tập đoàn Anh Tiên.
Thật sự là rất thành công.
Tô Anh tùy tiện chọn một nhà, truy cập vào trang web chính thức.
Vì để thu hút khách hàng, thông tin trên trang web rất phong phú, bao gồm mô hình phi thuyền hình chiếu 3D và các khu vực bên trong.
Cô càng xem càng mê mẩn.
Trong khoang vang lên âm thanh thông báo.
—— Phi thuyền sắp tiến vào cổng không gian.
Toàn bộ hành trình tổng cộng chỉ có một bước nhảy, nghĩa là sắp đến đích rồi.
Tô Anh mờ mịt ngẩng đầu, mới phát hiện đã hai giờ trôi qua.
Các sinh viên xung quanh bắt đầu bận rộn, đem trang bị mặc lên người.
Nhiều người phàn nàn rằng trường học cấm mặc cơ giáp sinh học, còn không cho phép mang theo vũ khí hạng nặng.
Suy cho cùng, đối tượng tác chiến đều binh sĩ máy móc, da dày thịt béo còn có bệ phóng tên lửa, thậm chí còn trực tiếp kêu gọi trạm thử nghiệm tên lửa đạn đạo tiến hành tấn công từ xa.
Mặc dù những nội dung này gần như phổ biến trong mỗi kỳ thi, nhưng một lần thi là một lần có người mắng.
“Nhìn về mặt tích cực”, có người nói như vậy, “ Kẻ địch của chúng ta không có dị năng.”
“Nhưng là kẻ địch của cậu rơi đầu còn có thể sửa chữa mạch điện và cài đặt lại, dị năng của cậu có thể chứ?”
"…"
Trong khoang lần nữa vang lên thông báo, ra hiệu các thí sinh kiểm tra tin tức.
Phi thuyền này tổng cộng chở theo mấy chục nghìn người, nhưng khoang phóng mỗi lần chỉ có thể đưa đi mấy nghìn, chắc chắn sẽ phải xuống thuyền theo từng nhóm.
Tô Anh nhìn quang não: “Khoang phóng số 19, học trưởng, chúng ta đi nhé?”
Cái thí sinh trong khoang này đều có kinh nghiệm và quen thuộc với các khu vực khác nhau trên thuyền, mọi người bình tĩnh ra ngoài từ cửa trước và cửa sau, mỗi người đi đến khoang phóng của riêng mình.
Lăng Tước đứng dậy đi về phía lối đi.
Tô Anh có chút hưng phấn cũng có chút khẩn trương, theo ở phía sau không khỏi hít sâu mấy lần.
Cái này dù sao cũng là kỳ kiểm tra không phải thi đấu, khoang phóng cũng sẽ chờ đầy người mới khởi động, cho nên mọi người không vội mà đi đường, rất có trật tự chờ thang máy hoặc là đi thang bộ.
Rất nhanh, bọn họ cũng đến boong tàu nơi đặt khoang phóng, tìm được khoang phóng số 19, bên trong đã đứng một vài người.
Tô Anh đi theo đồng đội bước vào.
Lăng Tước giơ tay, quét một cái trên máy quét ở cửa vào.
Cô cũng ra dáng học theo làm lại.
Khoang phóng khá yên tĩnh, hầu như không có ai nói chuyện.
Có người đều tại điều chỉnh thử trang bị và súng ống, có người hai tay trống trơn, hiển nhiên đều dựa vào dị năng để chiến đấu.
Một lát sau, lại lục tục tiến vào mấy người, cửa khoang phóng đóng lại.
Tất cả mọi người cảm giác dưới chân truyền đến một trận chấn động nhè nhẹ.
Ngay sau đó, các bức tường kim loại dày bên ngoài của khoang phóng khép lại rồi bất ngờ bắn ra ngoài từ trên phi thuyền.
Sau khi tiến vào tầng khí quyển của Quang Hoàn 9, tốc độ khoang phóng rơi xuống càng lúc càng tăng nhanh, cảm giác khó chịu do không trọng lượng gây ra rất nhanh đã kết thúc.
Cửa khoang lần nữa mở ra.
Âm thanh đồng hồ tính giờ vang lên trong từng quang não.
Nhiệm vụ của mỗi người đều có độ khó và loại hình khác biệt, thời gian cần thiết cũng không giống nhau lắm.
Thông báo nhiệm vụ mà mọi người nhận được đều kèm theo thời gian, nghe nói dài nhất là 72 giờ theo giờ địa phương ,ngắn nhất là 6 giờ, vượt qua thời gian này mà không hoàn thành nhiệm vụ liền xem như thất bại.
Mặc dù thời hạn ngắn nhiệm vụ chưa hẳn đơn giản, nhưng thời hạn dài nhiệm vụ càng phiền phức.
Thời điểm chân vừa chạm đất, bộ đếm thời gian đã bắt đầu.
Tô Anh được giao nhiệm vụ thời gian giới hạn là 12 giờ.
Lăng Tước không muốn cùng các bạn học chen tới chen lui, anh nhìn mọi người như một đàm ong mà tuôn ra khoang phóng, lúc này mới không nhanh không chậm nhấc chân đi ra ngoài.
Tô Anh cùng anh đi chung một chỗ.
Một trận gió mát lướt nhẹ qua mặt mà tới.
Bên ngoài là một mảnh đất trống màu xám tro phẳng phiu, phủ đầy chất keo mịn, rải rác vài chiếc xe có cánh không mới không cũ.
Xung quanh đều là con đường trải dài về mọi hướng, ven đường có rừng cây thưa thớt.
Những người khác nhảy lên xe nghênh ngang rời đi.
Tô Anh mở quang não nhìn tọa độ: “Ok, chúng ta cũng phải lái xe, đi vêc hướng bên kia.”
Lăng Tước gật gật đầu, tùy tiện mở ra một cánh cửa xe rồi nhảy vào.
Tô Anh: “?”
Tô Anh chỉ có thể đi vòng tới ghế lái, đưa tay kéo cửa.
Cửa xe bị kẹt.
Tô Anh: “…"
Tức á.
Tô Anh trực tiếp phát động năng lực, chui đầu vào trong xe.