“Bạn muốn ghi danh vào đại học Tinh Hạm Liên Bang ? Vậy bạn cần phải biết rõ về kỳ thi này —— khoá học thực địa tác chiến.”
Tô Anh nhấp vào.
Bài viết này hình như viết cho học sinh cấp ba xem, vì đã có các phần trước nên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, giới thiệu môn học.
“Thực địa tác chiến là một trong những môn bắt buộc quan trọng nhất tại Đại học Tinh hạm, tổng cộng 200 tín chỉ, đối với sinh viên Đại học Tinh hạm, tốt nghiệp yêu cầu 2000 tín chỉ...”
“Trường học cố ý mua vệ tinh số 9 của tinh cầu Quang Hoàn, đầu tư xây dựng các thành phố giả lập, chiến trường và căn cứ quân sự chân thật nhất và còn vô số kể, cài đặt chương trình chiến đấu cho binh sĩ cơ khí cấp quân sự, tất cả đều được điều khiển bởi trung tâm trí não siêu cấp dưới lòng đất...”
“Trường thi cấp bậc như vậy, từ vận hành đến khôi phục, đều cần tiêu tốn lượng lớn tài chính và năng lượng......”
Các nhiệm vụ cụ thể và cảnh tượng tại hiện trường của những kỳ thi này là phần bảo mật của nhà trường, không được phép công khai.
Quang Hoàn số 9 cũng là lãnh thổ của Đại học Tinh hạm, nếu có người xâm nhập mà không được phép, dù phi thuyền có bị pháo quỹ đạo bắn tan tành, cũng là hành động phòng vệ hợp pháp chống lại sự xâm nhập trái phép.
Những năm gần đây, rất nhiều máy bay không người lái do truyền thông phái tới đều bị tiêu diệt hoàn toàn, bởi vậy người bên ngoài cũng không có nhiều thông tin về Quang Hoàn số 9, nhiều nhất chỉ có thể chụp vài bức ảnh từ ngoài không gian.
Bất quá Đại học Tinh Hạm ngược lại đã công bố một số hình ảnh từ trường thi của họ, chủ yếu là ảnh chụp từ trên cao.
Bài viết này cũng trích dẫn một vài bức ảnh.
Trên một hòn đảo cây cối xanh um tươi tốt, đứng sừng sững một căn cứ được bảo vệ nghiêm ngặt, ở giữa có tháp liên lạc cao lớn, xung quanh trải rộng các công trình phòng ngự, binh sĩ người máy tuần tra tới lui, mắt sáng đỏ như tia laser, súng ống trong tay toả ra ánh sáng lạnh.
“Trong trường thi Quang Hoàn 9 , sinh viên phải đối mặt với những thử thách nguy hiểm, thậm chí là chết người."
“Mỗi năm đều có nhiều thí sinh bị thương nặng, thậm chí mất mạng.”
“Nhưng mà, do điều khoản thông báo rủi ro được ký lúc nhập học nên nhà trường không chịu trách nhiệm về điều này..."
“Đương nhiên, nhìn toàn bộ Liên Bang, các trường top đầu chú trọng bồi dưỡng năng lực đặc biệt cũng có những kỳ thi càng nguy hiểm hơn. Chẳng hạn như Học viện Chiến tranh Liên Bang yêu cầu học sinh tham gia hạng mục chiến trường, đây không phải là mô phỏng mà là thật sự tiến vào quân đội Liên Bang, trực tiếp đối đầu với thế lực khác trong các cuộc xung đột quân sự, tỷ lệ thương vong hàng năm của hạng mục này cao tới 34%..."
Phần bình luận bên dưới bài viết tràn ngập cả khen lẫn chê.
“Trường học này nhất định có vấn đề, đại học Tinh Hạm còn không phải trường quân đội, làm như vậy rất nguy hiểm, thật sự không đem mạng người coi ra gì.”
“Không phải trường quân đội sao? Trường này đã đào tạo ra rất nhiều tướng quân đấy.”
“Bọn họ không thuộc quản lý của quân đội, sau khi tốt nghiệp có thể tự do chọn tham gia quân đội hay không, nếu tham gia thì quân hàm cũng rất cao ——”
“Ha ha, giỏi thế sao không đi giết sinh vật hư không luôn đi?"
“Sinh vật hư không khó tìm, phải đợi bọn chúng tới tìm chúng ta —— giết Trùng tộc thì dễ hơn.”
“Hay lắm, người ta đánh nhau với người máy, đánh nhau với bọn cướp vũ trụ, buôn lậu, lính đánh thuê, vậy mà một số người vẫn phàn nàn, thật sự đến lúc đánh với sinh vật hư không và Trùng tộc còn chịu nổi à? không tin thì anh hùng bàn phím này cứ thử đi mà xem?”
“Bình thường thôi, chính bọn hắn không làm được nên nghĩ người khác cũng không làm được chứ sao.”
“Tốt nhất là ai cũng ở trong nhà kính mà lớn lên, sau này có chiến tranh thì đầu hàng hết, chúng ta đều trở thành thức ăn dự trữ cho sinh vật hư không, thế thì không phải tuyệt vời rồi?”
Tô Anh tắt giao diện hình chiếu của quang não, quay đầu nhìn đồng đội ngồi cạnh.
Chàng trai tóc đen mắt xanh một tay chống cằm, đang rơi vào trạng thái mơ màng vì chán nản.
Tô Anh không biết anh có phải đang suy nghĩ đến chuyện lớn gì mà “Hủy diệt thế giới” hay không, nên không dám mở miệng quấy rầy.
Cô dứt khoát nghiêng đầu nghe hai người ghế sau nói chuyện.
—— Hai người bọn hắn đúng lúc đang nói về cô.
“A? Cô bé phía trước kia? Hoa hậu giảng đường?”
Giọng nói thanh niên tóc vàng rất bất mãn: “Dáng dấp cũng thật đáng yêu –– mấu chốt là cái vụ bỏ phiếu chết tiệt kia là sao? Ai phát động? Ai đăng mấy cái hình ảnh đó lên diễn đàn? Đã được chính chủ cho phép chưa?”
“Dĩ nhiên là không.”
Tô Anh xoay người quỳ trên ghế, nhìn hai người đằng sau.
“Em căn bản không biết có người tạo ảnh ba chiều của em chứ nói chi đến việc biết nó bị đăng trên diễn đàn.”
“Mày xem.”
Thanh niên tóc vàng cười mỉa mai: “Nếu có người dám làm như vậy với tao, tao nhất định kiện hắn, làm hắn táng gia bại sản.”
Ngồi bên cạnh anh ta là một thanh niên nhuộm tóc đen trắng: “Thật đáng tiếc, nếu hắn không dùng để kiếm lợi thì không tính là phạm tội, căn bản không có khả năng bồi thường bao nhiêu tiền, mà lại, anh không cần lo lắng, những người được chọn đều đẹp hơn anh."
“Mày lên cơn nữa à???”
Tô Anh yên lặng rụt về lại.
Cô cũng cảm thấy cái vụ bầu chọn này không được, việc đăng hình ảnh ba chiều lên diễn đàn mà không có sự đồng ý của người đó trước thì thật là tồi tệ.
Nhưng mà cô có quá nhiều thứ phải cân nhắc, thực sự là không có tâm tình đi khiển trách những thứ này.
Quang não hơi rung nhẹ.
Tô Anh ấn mở tin nhắn mới nhận được.
Đó là nội dung của bài thi.
Cùng lúc đó, trong khoang một mảnh ảm đạm xuất hiện tiếng kêu rên liên tiếp.
Đầu tiên là tiếng gầm giận dữ từ ghế sau truyền đến.
“Đù mé, tại sao lại là cố định điểm phòng ngự!”
Tiếp đến, xung quanh truyền đến các loại rên rỉ và lăng mạ.
“Dựa vào cái gì, tao không muốn lại cứu người nữa! Những con tin kia đứa này so với đứa kia càng bại não hơn, rõ ràng là người máy mà còn không chịu chịu đựng ——”
“Lão thầy trước đó cũng đã nói không thể dùng bọn chúng đỡ đạn, đồ ngốc.”
“Tao cũng không muốn bị rượt đuổi nữa hu hu hu hu, hai ngày thi mà tìm người một ngày rưỡi ——”
“Mấu chốt là lần trước chúng ta may mắn tìm được, lần này ai biết nên làm như thế nào?”
“Mẹ kiếp, hộ tống là cái cứt chó gì, lần trước cũng vậy, xe vận chuyển lúc nhanh lúc chậm giống như uống nhầm thuốc, nếu mày đứng trên đó, còn dễ bị tên lửa chống xe trực tiếp nhắm vào!”
“Mà trên mặt đất còn có mìn, thật con mẹ nó tuyệt vời.”
Giọng nam giọng nữ kêu thảm hỗn hợp lại cùng nhau, nghe vào rất làm người tuyệt vọng.
Những thí sinh còn đang ngủ cũng đều bị tin tức mới đánh thức, nhao nhao mở quang não ra xem, sau đó gia nhập đội quân kêu thảm thiết.
Chỉ có số ít người coi như hài lòng, có lẽ vì cảm thấy đề thi nằm trong phạm vi chuyên môn của mình, nguy cơ mất điểm học phần không lớn.
Tô Anh nhìn qua tin tức nhiệm vụ lại liếc mắt nhìn đồng đội.
Lăng Tước vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng anh, ngây người nhìn chằm chằm lưng ghế ngồi trước mặt.
Tô Anh há miệng muốn nói, ngẫm lại vẫn là thôi đi.
Lỡ như quấy rầy đến anh ta tức giận, hậu quả hẳn còn nghiêm trọng hơn việc mất tín chỉ trong kỳ thi.
Tô Anh cảm thấy cô có thể hỏi ý kiến hai người phía sau.
Mặc dù nghe có vẻ bọn hắn đang có tâm trạng không tốt lắm.
Ngay lúc cô vừa định xoay người lại xem tình hình, bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp và từ tính.
“Em muốn nói gì?”
Tô Anh chớp chớp mắt, phát hiện đồng đội của cô hơi quay đầu lại, không chớp mắt nhìn sang cô.
Lông mi dài và mảnh, tròng đen trong ngọn đèn càng hiện ra đậm màu lam thuần túy, thậm chí có thể nhìn thấy được họa tiết giống như tia sáng.
Loại ánh mắt này cơ hồ không trộn lẫn bất luận tình cảm nào, để lộ ra một loại vẻ đẹp lãnh khốc mỹ lệ.
Tô Anh: “Em có thể hỏi anh ——”
Cô khó khăn phun ra một câu: “Học trưởng, năng lực của anh rốt cuộc là gì thế?”
Cột tin tức dị năng thành viên trong đội ngũ cũng chỉ ghi một từ “phụ trợ”, cụ thể là năng lực gì, phải âm thầm giao lưu mới biết.
Có lẽ do Tô Anh nói chuyện quá chậm, Lăng Tước lại có chút mất tập trung.
Tuy nhiên, anh vẫn nghe được vấn đề cuối cùng kia.
Lăng Tước lấy lại tinh thần, gần như không suy nghĩ mà hỏi ngược một câu: “Đều có thể, em cần gì?”
Tô Anh: “???”
Lăng Tước: “…"
Anh trầm mặc: “Tôi nghe nhầm, em nói lại lần nữa đi.”
Tô Anh: “............”
Cô hoàn toàn không tin cái người này không nghe rõ cô đang hỏi cái gì.
Anh không cẩn thận nói ra sự thật rồi hả.