Trong phòng bệnh, sau khi đi lướt qua bàn trà và ghế sofa sẽ bắt gặp một chiếc giường bệnh được kê cạnh cửa sổ.

Người đàn ông mặc bộ quần áo của bệnh nhân ngồi trên giường, cúi đầu xuống không biết đang nhìn gì.

Kỳ Vũ Thu vừa nhìn sang đó đã bị thu hút ngay, sát khí trên người người đàn ông này rất mạnh!

Thứ gọi là sát khí được chia ra thành các loại như âm sát, huyết sát, tà sát. Sát khí được tích lũy từ những nơi âm tà trong nhiều năm tạo thành, hoặc có thể là do một con lệ quỷ hay tà vật lâu năm nào đó bám theo sau khi tu luyện. Nhưng sát khí trên người người đàn ông đang ngồi trước mặt cậu lại không hề thuộc bất cứ loại nào vừa được kể cả.

Đây là dương sát, chuyên khắc tà vật, thường thấy ở các nơi như nha môn hoặc nhà của quan lại, cho nên từ xa xưa tà vật không bao giờ dám đến gần quan lại. Dương sát trên người Mẫn Dục như một con dao sắc bén, dường như sắp ngưng tụ thành hình luôn rồi, cho nên chiếc hộp đó hoàn toàn không thể gây tổn hại gì cho anh cả.

Kỳ Vũ Thu chưa bao giờ được thấy dương sát nào dày đặc đến như thế.

Người đàn ông ngồi trên giường nhìn sang phía này, gương mặt đẹp trai ấy lập tức đối diện với cậu.

Kỳ Vũ Thu chưa từng thấy ai có gương mặt ưa nhìn đến thế nên nhất thời chỉ biết sững sờ đứng đó.

Người đàn ông đó nhíu mày lại, ra hiệu cho cậu tự tìm chỗ ngồi.

Vì thế Kỳ Vũ Thu đã xách ghế ngồi ngay phía trước giường bệnh.

Ừm, ngồi gần như thế trông càng đẹp trai hơn.

Câu mày rậm mắt sáng đích thị là đang miêu tả sếp Mẫn!

“Cậu cười gì thế?” Mẫn Dục lên tiếng, giọng nói trầm thấp, rất quyến rũ.

Kỳ Vũ Thu tự sờ lên mặt mình: “Tôi có cười sao? Đâu có đâu!”

Mình có cười à!

Mẫn Dục nhìn người không kìm được khóe môi của bản thân đang ngồi trước mặt mình mà vẫn không hiểu đối phương đang muốn giở trò gì.

Bạn đang đọc bản dịch “Sau Khi Lão Tổ Huyền Học Xuyên Thành Pháo Hôi Giả Mang Thai" được thực hiện bởi TYT, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.  

Kỳ Vũ Thu đặt chiếc hộp trong tay lên bàn, lúc oán khí của chiếc hộp đó đến gần Mẫn Dục thì hoàn toàn tan biến.

Mẫn Dục nhìn sang chiếc hộp đó, hỏi: “Cái gì thế?”

“Ồ, đây là quà mà tôi tặng anh đấy.” Kỳ Vũ Thu mở chiếc hộp ra, viên đá ngọc bích phát sáng dưới ánh nắng mặt trời.

Mẫn Dục chỉ hờ hững liếc sang đó một cái rồi nhìn đi nơi khác ngay, cúi đầu tiếp tục đọc đống hồ sơ mà mình đang cầm.

Kỳ Vũ Thu nhìn chằm chằm vào gò má của anh, chân mày hơi nhíu lại.

Sát khí trên người Mẫn Dục quá nặng, tuy là dương sát nhưng nói cho cùng thì sát khí vẫn là sát khí, nó sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của anh. Nay quan hệ của ba mẹ anh không được tốt, khắc vợ khắc con, mặc dù vẫn chưa đến mức bị gọi thiên sát cô tinh nhưng đã định trước là sẽ cô đơn cả đời.

Chữ dương trong dương sát được quyết định bởi bản tính của bản thân họ, bản tính của Mẫn Dục hiền hoà, là một người chính trực nên sát khí sẽ là dương. Nhưng nếu như có một ngày nào đó tính tình của anh thay đổi, vậy sát khí dày đặc như thế sẽ bị những người có mưu đồ xấu lợi dụng, lúc đó sẽ trở thành một mối hoạ vô cùng lớn.

Vốn Kỳ Vũ Thu muốn nhanh chóng xử lý con cổ trong bụng mình, cắt đứt mối nghiệt duyên này, nhưng bây giờ xem ra trước khi giải quyết được sát khí trên người Mẫn Dục thì cậu vẫn phải ở lại đây thêm một thời gian.

Bà Mẫn bảo cậu dọn đến chỗ Mẫn Dục ở, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà.

“Nếu không có việc gì thì cậu về trước đi.” Mẫn Dục nói một cách thờ ơ.

Anh đang đuổi cậu đi đấy à.

Kỳ Vũ Thu ho khan lên một tiếng, nghiêm túc nói: “Vậy sao được chứ, anh đã bị thương ra nông nỗi này rồi, tôi phải ở lại để chăm sóc anh, với quan hệ của hai chúng ta thì anh không cần khách sáo đâu!”

Mẫn Dục nhếch mày lên, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Vũ Thu.

Lần đầu tiên gặp được thằng nhóc này thì anh đã thấy gương mặt của cậu rất ưa nhìn, nếu đẹp hơn thì sẽ trông rất tục, nhưng nếu bớt đi chút nhan sắc thì lại quá tầm thường. Nhưng anh cứ có cảm giác gương mặt này luôn cố gắng quyến rũ, lấy lòng anh, hơn nữa còn mang mưu đồ ngu xuẩn nào đó nữa, thế nên cho dù gương mặt ấy có đẹp đến đâu thì cũng khiến người ta thấy chán ghét.

Một bình hoa vừa ngu ngốc vừa không biết liêm sỉ là gì, đây là ấn tượng đầu tiên của anh khi gặp Kỳ Vũ Thu.

Nhưng anh lại không ngờ bình hoa này lại dám ra tay với anh, còn luôn miệng nói là đã mang thai đứa con của anh. 

Lúc đó Mẫn Dục chỉ cảm thấy buồn cười, cho dù kết quả kiểm tra đã xác minh là cậu có dấu hiệu mang thai nhưng anh lại chưa bao giờ tin vào điều đó. Chẳng qua anh chỉ muốn biết mười tháng sau thì đứa nhỏ ấy sẽ chui ra từ cái lỗ nào.

Hai người họ chỉ gặp mặt nhau được vài lần nhưng Kỳ Vũ Thu luôn mang chiếc mặt nạ nịnh nọt, lấy lòng anh, chỉ cần có cơ hội là sẽ mong sao được sà vào lòng anh ngay, khiến người khác chán ghét vô cùng. Nhưng người đang ngồi trước mặt lại khác hoàn toàn với người mà anh từng gặp.

Đôi mắt của đứa nhỏ này trong veo, sáng rực, trông như một hồ nước trong vắt thấy được đến đáy, không hề lẫn chút tạp chất nào.

Vẫn là gương mặt đó nhưng nét quyến rũ ngày trước đã không còn, nhìn rất thuận mắt.

Hơn nữa trông cậu cũng không có ý muốn tiến lại gần mình, ngược lại lại như đang nhìn… Một thứ gì đó rất phiền phức vậy?

Mẫn Dục thấy rất thú vị nên đã hỏi lại: “Theo cậu thì quan hệ của chúng ta là gì?”

Kỳ Vũ Thu nghe vậy thì nghẹn họng, câu hỏi này cậu thật sự không trả lời được.

“Nói đi, hai chúng ta có quan hệ thế nào?” Mẫn Dục nhìn lên gò má đỏ ửng của cậu nhóc trước mặt, khóe miệng hơi cong lên, anh không ngờ lại có thể nhìn thấy được vẻ xấu hổ trên gương mặt ấy.

Kỳ Vũ Thu vứt bỏ liêm sỉ của mình nói: “Quan hệ hai chúng ta là gì thì tôi không biết, có lẽ là mối quan hệ của ba đứa nhỏ và ba đứa nhỏ chăng, ba đứa nhỏ à, anh nói xem có đúng không?”

Mẫn Dục nhìn bộ dạng giả vờ như bản thân không còn chút liêm sỉ gì nhưng mặt lại đỏ đến mang tai của cậu thì bật cười.

Kỳ Vũ Thu tự nhủ không được giận, không được giận, đối phương chỉ mới là một đứa nhỏ hai mươi tám tuổi thôi, nếu tính ra thì mình cũng mấy trăm tuổi rồi, sao lại có thể chấp nhặt với một đứa nhỏ như vậy được chứ.

“Đứa bé vẫn khỏe chứ?” Mẫn Dục nở nụ cười loáng thoáng chút gì đó xấu xa, nhìn xuống bụng của Kỳ Vũ Thu.

Kỳ Vũ Thu chột dạ ôm lấy bụng mình, nếu như bây giờ khai ra hết mọi chuyện thì chắc chắn Mẫn Dục sẽ tống cổ cậu đi ngay, không được không được.

“Đứa nhỏ rất khỏe, anh đừng lo lắng quá.” Cậu nói.

Mẫn Dục gật đầu, nghiêm túc nói: “Vậy thì được, bây giờ đứa bé còn nhỏ cậu nên chú ý nhiều hơn, ba tháng nữa đứa bé mới ổn định được, tôi sẽ bảo Lưu Hạo chăm sóc cậu kỹ hơn.”

Kỳ Vũ Thu chỉ biết ừ ừ à à đáp lại, cầm lấy trái táo và dao gọt trên bàn lên, soạt soạt vài cái là gọt xong, sau đó đưa nó cho anh: “Anh ăn đi.”

Mẫn Dục nhận lấy trái táo rồi cậu mới dám thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi muốn dọn đến chỗ anh ở, có được không?”

Nụ cười trên mặt Mẫn Dục nhạt đi, hỏi ngược lại: “Mẹ tôi đến gặp cậu rồi à?”

Kỳ Vũ Thu gật đầu, trước khi nghĩ ra được cách loại bỏ sát khí trên người Mẫn Dục thì cậu phải ở gần để trông chừng anh.

“Vậy bản thân cậu có muốn đến đó không?”

Đương nhiên Kỳ Vũ Thu gật đầu đồng ý ngay rồi, thật ra cậu không hề muốn đến đó chút nào cả, ngày nào cũng ở chung như thế lỡ như đến lúc đó giải quyết xong sát khí rồi nhưng Mẫn Dục lại phải lòng cậu thì không hay. Không phải cậu khoe khoang gì nhưng lúc còn ở trên núi thì nào là hoa, cỏ, cây, còn có hồ ly nữa, ai cũng bám riết lấy cậu không buông.

Đúng là sầu đời mà, Kỳ Vũ Thu thở dài.

“Không muốn dọn đến thì đừng dọn, không ai có thể ép cậu cả.” Mẫn Dục nhếch mày lên nói.

“Không hề, tôi rất vui là đằng khác nữa là, chuyện là, đứa nhỏ cũng cần bồi dưỡng tình cảm với anh mà.” Kỳ Vũ Thu mặt dày đáp lại.

Mẫn Dục cười như không cười: “Ồ, thì ra là vậy à, vậy cậu về nhà thu xếp đồ đạc rồi dọn qua chỗ tôi đi, ngày mai tôi sẽ xuất viện.”

“Được thôi, tôi ở nhà đợi anh.” Kỳ Vũ Thu đứng dậy rời đi ngay, không hề lưu luyến gì.

Mẫn Dục sững sờ, hai mắt dần trở nên sâu xa hơn rồi bật cười.

Lưu Hạo và Kỳ Vũ Thu quay lại nhà cũ để lấy hành lý. Sau đó căn nhà bình thường vốn trống không không một bóng người lại trở nên vô cùng náo nhiệt, Kỳ Vũ Thu còn chưa kịp bước vào thì đã nghe thấy tiếng xì xầm trong phòng khách, bèn cảm thấy tò mò.

Cậu đẩy cửa bước vào, còn chưa kịp nhìn rõ được tình hình bên trong thì đã có một luồng oán khí bay xiêu vẹo về phía cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play