Lần này Trình Vũ muốn quay một chương trình thực tế thể loại thám hiểm vạch trần những điều bí ẩn. Anh ấy đã xác định địa điểm ghi hình đại khái rồi, còn đang buồn rầu vì chưa tìm được người phù hợp thì chợt đọc được "lời tiên đoán" của Kỳ Vũ Thu trên mạng.
Đối với Trình Vũ thì những lời tiên đoán vớ vẩn trên mạng là thứ hoàn toàn không đáng nhắc tới. Thứ anh ấy cần là một nhân tài như Kỳ Vũ Thu cơ!
"Tôi đã xem đoạn video cậu cứu đứa trẻ kia rồi, thật sự quá thần kỳ! Cậu vẽ cái gì trên trán đứa trẻ kia vậy, bùa hả?" Trình Vũ hỏi liên tục, trông chẳng khác gì đứa con nít tò mò.
Kỳ Vũ Thu cười giải thích: "Chỉ là phù văn của bùa định hồn thôi mà, đơn giản lắm."
"Hầy, các cậu giỏi như vậy có phải là vì rèn luyện cùng sư phụ từ bé rồi đúng không? Cậu có nhận học trò không? Tôi thấy bản thân tôi rất có tài năng thiên bẩm về phương diện này, các cậu có giới hạn tuổi tác khi nhận học trò không?" Trình Vũ càng nói càng hưng phấn, hai mắt cũng sáng bừng lên.
Lý Kỳ tuyệt vọng nhìn cảnh tượng trước mặt. Anh ấy chỉ biết là Trình Vũ trẻ tuổi thôi chứ không ngờ người này lại không đáng tin cậy đến vậy. Hay là do anh ấy già rồi nên không theo kịp suy nghĩ của người trẻ tuổi?
"À thì... Cậu Trình à, Vũ Thu nhà chúng tôi là một nghệ sĩ đứng đắn. Cậu ấy chỉ làm những việc ngay thẳng thôi, còn lại đều là do cư dân mạng đoán mò cả đấy. Cậu cũng biết mà, bây giờ trên mạng nhiều người tung tin vịt lắm." Lý Kỳ định lái chủ đề về quỹ đạo bình thường. Anh ấy hối hận rồi, biết vậy không nên vì sốt ruột mà chọn bừa. Dù Kỳ Vũ Thu không có hoạt động gì suốt hai tháng thì cũng không nên để cậu nhận loại chương trình không đáng tin như này!
Vậy mà Trình Vũ lại cười với vẻ sâu xa: "Tôi hiểu, tôi hiểu mà, chúng ta phải tin tưởng khoa học! Tôi nói vậy có đúng không?"
Lý Kỳ:...
Lý Kỳ: "Cậu nói gì cũng đúng!"
"Thế cứ quyết định vậy đi. À quên, tiền cát xê tạm định là ba trăm nghìn nhé. Nếu tỷ lệ người xem vượt mức chúng tôi dự kiến thì chúng ta lại ký hợp đồng mới. Hợp đồng chi tiết thì ngày mai tôi sẽ gửi cho hai người." Trình Vũ đập bàn chốt luôn.
Trước mắt đối với Kỳ Vũ Thu thì giá tiền này là khá hợp lý, có điều Lý Kỳ không muốn Kỳ Vũ Thu liên quan đến bất cứ việc mê tín gì, nếu không sau này rất khó lòng thoát khỏi mấy danh xưng liên quan.
"Đạo diễn Trình, chuyện này để tôi và Vũ Thu bàn bạc thêm chút..."
Kỳ Vũ Thu vội vàng lên tiếng ngăn anh ấy lại: "Chúng ta đã bàn bạc rồi mà, em cảm thấy rất được. Chúng ta quyết định ngày ký hợp đồng luôn đi!"
Lý Kỳ đỡ trán thở dài. Bây giờ Kỳ Vũ Thu hoàn toàn trở thành nhỏ mê tiền thấy tiền là sáng mắt rồi!
Sau khi cơm nước no nê, Trình Vũ nhất quyết kéo Kỳ Vũ Thu lại lải nhải thêm một hồi nữa. Kỳ Vũ Thu bắt đầu hối hận rồi. Nếu sau này ngày nào cũng như này thì sao cậu chịu nổi?!
Cũng may sau khi nhận được một cuộc gọi, Trình Vũ phải rời đi trước.
Lý Kỳ chờ anh ấy đi rồi mới thở dài một hơi: "Anh biết em thiếu tiền nhưng chương trình nhỏ này đã định trước là không thể hot nổi rồi. Em nhận vì chút tiền này, sau này sẽ khó lấy được hợp đồng tốt cho mà xem. Cũng tại anh, hẳn là trước đó anh nên dò la cho rõ tình hình rồi mới nhận lời."
Kỳ Vũ Thu nghiêm mặt nói: "Em nhận chương trình này không phải vì tiền, chủ yếu là vì em cảm thấy rất có hứng thú với nó."
Lý Kỳ: ... Anh tin em mới lạ đấy.
"Trình Vũ là người vận may đầy người. Chuyện mà anh ấy đã muốn làm thì sẽ rất khó thất bại. Anh cứ yên tâm đi."
Lý Kỳ bất đắc dĩ nói: "Em cũng đồng ý với người ta rồi, anh có làm được gì nữa đâu? Hy vọng mọi chuyện giống như em nói. Mong rằng chương trình này có lượt xem ổn định chút."
Nói thì nói vậy thôi chứ trong lòng Lý Kỳ hoàn toàn không có chút hy vọng nào. Khách mời tham gia chương trình này toàn là những nghệ sĩ nhỏ chưa ra mắt công chúng. Kỳ Vũ Thu nhiều tiếng xấu như vậy mà cũng được coi là người nổi tiếng nhất ở đây rồi. Như vậy làm sao chương trình này có thể bon chen với các chương trình khác được.
"Chắc chắn sẽ hot. Anh không nhìn lại xem em là ai à?" Kỳ Vũ Thu biết Lý Kỳ không có ý xấu. Mặc dù anh ấy thích trục lợi nhưng được cái cũng hết lòng lo cho cậu. Nếu không cậu cũng sẽ không có cơ hội gặp mặt Trình Vũ: "Đúng rồi, lá bùa bình an trước đây em cho anh anh còn giữ bên người không đấy?"
"Có chứ có chứ, hôm nay em về nghỉ trước đi, anh tới công ty một chuyến cái đã, có chuyện gì anh sẽ liên lạc với em sau." Lý Kỳ vẫy vẫy tay rồi đẩy cửa rời đi.
Kỳ Vũ Thu thở dài. Đặng Triêu bèn hỏi: "Anh Kỳ à, sao tự nhiên anh lại thở dài vậy? Nếu anh không muốn đăng bài Weibo thì để em đăng giùm cho."
Kỳ Vũ Thu: "Tôi không buồn vì chuyện này. Tôi chỉ đang nghĩ anh Lý nhà cậu rảnh rỗi quá, phải làm sao để tìm cho anh ấy một người mới vừa có tài vừa có nhân phẩm tốt đây. Dù có kém hơn tôi thì cũng không thể kém hơn quá nhiều được. Nhưng suy đi nghĩ lại thì người như vậy thật sự rất khó tìm!"
Đặng Triêu: ...
Được rồi, cái tính ái kỷ này của anh Kỳ không chỉ không thay đổi mà còn càng ngày càng nặng hơn.
Bạn đang đọc bản dịch “Sau Khi Lão Tổ Huyền Học Xuyên Thành Pháo Hôi Giả Mang Thai" được thực hiện bởi TYT, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.
Buổi chiều không có công việc gì nên Kỳ Vũ Thu cho Đặng Triêu nghỉ nửa ngày luôn, còn mình thì ngồi lên xe Lưu Hạo về nhà.
"Đến rồi." Xe dừng lại trước cửa biệt thự.
Ngôi nhà này là "nhà cưới" mà người nhà họ Mẫn chuẩn bị. Chỉ là sau khi Kỳ Vũ Thu chuyển tới, Mẫn Dục chưa từng đến đây lần nào, thành ra vẫn luôn chỉ có một mình cậu ở đây.
Sau khi vào nhà, Kỳ Vũ Thu nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám đậm màu, tư thái rất thản nhiên đang ngồi đọc sách trên sô pha. Thấy Kỳ Vũ Thu quay về, người này khẽ ngẩng đầu lên hỏi: "Về rồi hả?"
Người này hoàn toàn không che giấu vẻ khinh bỉ và chán ghét dưới đáy mắt. Hơn nữa âm khí thoang thoảng quanh người bà ta khiến Kỳ Vũ Thu rất không thoải mái.
Kỳ Vũ Thu nhìn khuôn mặt của người phụ nữ kia. Hai hốc mắt hõm xuống, đuôi mắt có nốt ruồi, cách làm người vừa cay nghiệt vừa độc tài, hôn nhân bất hạnh, nhân trung ngắn, duyên con cái rất mỏng, đối xử với con cái chanh chua hà khắc, tuổi già dễ bị con vứt bỏ, cuộc sống lận đận.
Xem ra mối quan hệ giữa bà mẹ chồng này của cậu và Mẫn Dục cũng không khá chút nào.
"Cậu đã kết hôn với Mẫn Dục rồi sao có thể mỗi người một nơi như vậy được? Tôi đã cho người thu dọn hành lý của cậu rồi. Từ hôm nay trở đi cậu chuyển qua chỗ nó ở đi."
Kỳ Vũ Thu đã hiểu ra, quý bà này đang sợ Mẫn Dục sống thoải mái quá nên chân thành gây chuyện khiến anh phiền lòng đây mà.
Cậu cũng không muốn trở thành bên bị động, sống một mình thoải mái tự do biết bao nhiêu. Nếu chuyển qua chỗ Mẫn Dục theo như lời bà ta thật thì có khi cuộc sống tự do này sẽ không còn nữa.
"Tôi bận quay phim, không chuyển." Kỳ Vũ Thu từ chối thẳng thừng.
Bà Mẫn ngạc nhiên liếc cậu một cái. Từ trước đến nay tên nhóc này luôn là bà ta nói gì nghe nấy kia mà, chẳng khác gì chó pug, thấy bà ta là vẫy đuôi lia lịa, sao hôm nay lại dám cãi lời bà ta thế kia?
Nghĩ vậy, bà ta mở miệng mỉa mai: "Công việc của cậu quan trọng hơn hay Mẫn Dục quan trọng hơn? Tự cậu nghĩ lại đi. Nếu có quan hệ tốt với Mẫn Dục thì cậu còn cần ra ngoài làm việc nữa à?"
Kỳ Vũ Thu nghĩ thầm trong đầu rằng nếu chuyển qua bên kia thật, cậu sẽ càng tiến gần hơn đến chuyện bị cấm sóng hoàn toàn thì có. Bà già thối tha này xấu xa thật đấy.
Thấy dáng vẻ nói gì cũng không nghe của Kỳ Vũ Thu, bà Mẫn tức đến mức bật cười. Cũng chỉ là một tên đào kép mà thôi, còn muốn trái lời bà ta cơ à!
Kỳ Vũ Thu đi loanh quanh chỗ cửa một hồi, cuối cùng cũng tìm ra được ngọn nguồn của âm khí. Đó là một cái hộp phong cách cổ xưa. Nó đang nằm trên chiếc bàn trước mặt bà Mẫn.
"Đây là cái gì vậy?" Kỳ Vũ Thu cầm cái hộp lên hỏi.
Bà Mẫn hừ lạnh một tiếng: "Tôi tốt bụng mua quà cho Mẫn Dục giùm cậu đấy. Nó vừa mới bị tai nạn xe xong, cậu qua đó chăm sóc nó vài ngày đi, như vậy tình cảm hai bên sẽ bền chặt hơn."
Kỳ Vũ Thu mở hộp ra thì thấy bên trong có một cặp khuy măng sét rất tinh xảo, bề ngoài được làm từ đá quý màu xanh, bên trong có hình vẽ rất nhỏ màu đỏ đậm. Mà màu đỏ này lại chính là ngọn nguồn của oán khí.
Đây là vết máu, hơn nữa còn là máu của trẻ nhỏ. Kỳ Vũ Thu nhớ có một cách dời hoạ mượn vận là hành hạ trẻ em hoặc trẻ sơ sinh đến chết, sau đó dùng hồn phách của chúng làm môi giới để gieo gấp đôi tai hoạ lên người khác.
Cách làm này quá tàn nhẫn nên người thực hiện cũng sẽ bị trời phạt, thế nên bình thường rất hiếm khi gặp được. Không ngờ cậu lại bắt gặp nó ở chỗ này.
"Hổ dữ không ăn thịt con. Bà Mẫn, bà nghĩ hại Mẫn Dục rồi bà vẫn còn có thể yên tâm làm bà Mẫn à?" Kỳ Vũ Thu lạnh lùng nhìn bà Mẫn. Bà già này thật sự rất độc ác, ngay cả phương pháp tàn độc này mà cũng nhẫn tâm hạ lên người con mình.
Bà Mẫn thầm giật mình trong lòng. Đôi khuy măng sét này là do Thành Khải - cháu bà ta đưa cho bà ta. Ngày hôm trước Thành Khải đến tìm bà ta nói rằng gần đây mình làm việc gì cũng không thuận lợi nên đã tìm một đại sư xem bói. Đại sư kia nói mạng của anh họ anh ta, cũng chính là Mẫn Dục quá cứng nên khắc anh ta. Nếu không giải quyết thì nhà họ Thành sẽ nhanh chóng sa sút.
Chỉ cần mượn chút vận may ở chỗ Mẫn Dục là có thể vượt qua cửa ải này. Đại sư kia thật sự rất linh. Thành Khải bỏ ra một triệu mua cái hộp này từ ông ta, chỉ cần bỏ bát tự của Mẫn Dục vào đó là có thể mượn vận. Nếu Mẫn Dục đeo thứ này lên người thì nhà họ Thành sẽ nhanh chóng phát triển thêm được một bước.
Bà Mẫn vốn đã không thích Mẫn Dục rồi, bây giờ lại nghe nói anh khiến nhà họ Thành sa sút nên tất nhiên là cực kỳ tức giận khi sinh ra một đứa con trai như vậy. Thành Khải là hy vọng của nhà họ Thành, sao có thể bị Mẫn Dục khắc được.
Vậy nên bà ta đã đích thân đưa cái hộp này tới, chỉ chờ đến khi nhét vào trong vali của Kỳ Vũ Thu rồi đưa đến nhà Mẫn Dục nữa là được.
"Mày, mày nói tầm bậy gì vậy hả?!" Bà Mẫn mạnh mồm hét lên: "Mẫn Dục là con trai tao, sao tao có thể hại nó được?! Kỳ Vũ Thu, mày đừng có đắc ý vênh váo, nhớ cho kỹ thân phận của mình đi. Nếu không phải có tao nói tốt cho vài lời thì sao mày có thể gả vào nhà họ Mẫn hả?!"
Kỹ Vũ Thu chậc lưỡi: "Nói cứ như kiểu quan hệ giữa bà và Mẫn Dục tốt lắm vậy. Được rồi bà Mẫn, thằng cháu họ muốn mượn vận của bà làm quá nhiều việc ác, không sống được lâu nữa đâu. Bà rảnh rỗi ngồi đây khua môi múa mép như vậy chi bằng tranh thủ thời gian đi chuẩn bị hậu sự cho anh ta đi!"
Nói xong, cậu cầm cái hộp rời đi.
Gương mặt bà Mẫn tái xanh, tức đến mức siết gãy cả móng tay. Bà ta cứ tưởng Kỳ Vũ Thu là một kẻ mềm yếu dễ bắt nạt, sau này cũng có thể dễ dàng khống chế con của cậu, như vậy sẽ không lo Mẫn Dục không cúi đầu với mình.
Không ngờ những lời vâng vâng dạ dạ, đảm bảo sẽ nghe lời bà ta trước đây chỉ là giả vờ!
Chuyện cái hộp này không nhiều người biết, rốt cuộc Kỳ Vũ Thu biết được chuyện này từ đâu vậy? Bà ta phải nhanh chóng báo lại cho Thành Khải nghĩ cách khác mới được.
Mặc dù không muốn tiếp xúc với "ông chồng" này nhưng Kỳ Vũ Thu không thể trơ mắt nhìn một đứa trẻ xui xẻo bị hại được. Thế là cậu cầm cái hộp chạy tới bệnh viện ngay.
Trước cửa phòng bệnh của Mẫn Dục có hai vệ sinh canh chừng. Thấy Kỳ Vũ Thu đi về bên này, hai người bĩu môi sau đó cực kỳ ăn ý chặn cửa lại.
"Cậu Kỳ, tổng giám đốc Mẫn đang nghỉ ngơi, bác sĩ nói không được làm phiền nên mong cậu quay về."
Kỳ Vũ Thu bối rối không biết làm sao. Trong mắt những người xung quanh Mẫn Dục, tiếng xấu của nguyên chủ thật sự rất vang dội.
Cậu bèn nói: "Mẫn Dục bị tai nạn xe, mà tôi thì dù sao cũng là người thân của anh ấy. Hai người yên tâm, tôi không lên tiếng đâu, chỉ liếc qua một cái rồi đi ra liền."
Hai vệ sĩ im lặng nhìn bức tường ngoài hành lang, không nói tiếng nào, cũng không nhúc nhích.
"Hừ, không cho tôi vào thật à? Không cho đúng không?" Kỳ Vũ Thu xắn ống tay áo lên. Cậu còn đang vội đi cứu người đây này.
Thấy hai người kia vẫn không nhúc nhích, Kỳ Vũ Thu thở dài một hơi. Có thể nói chuyện thì không chịu, cứ bắt cậu phải ra tay cơ, cậu cũng bất đắc dĩ thôi. Nghĩ đoạn, Kỳ Vũ Thu giơ tay bấm bấm rồi túm lấy bả vai hai người kia.
Cả hai vệ sĩ đều là người luyện võ nên cánh tay đầy cơ bắp. Nhìn bàn tay thon dài mảnh khảnh của Kỳ Vũ Thu đặt lên vai mình, cả hai không khỏi ngẩng đầu nhìn nhau với vẻ mỉa mai. Tên gà yếu này nghĩ mình mạnh lắm chắc?
Nhưng bọn họ còn chưa kịp cười thành tiếng đã cảm nhận được trời đất quay cuồng rồi. Chờ đến khi lấy lại tinh thần thì cả hai đã té lăn quay dưới đất, một hồi lâu sau vẫn không gượng dậy được.
"Hầy, hai anh xem lại hai anh đi, sao lại bất cẩn vậy chứ? Đang đứng bình thường cũng ngã được là sao vậy?" Kỳ Vũ Thu vừa đẩy cửa ra vừa không quên chối bỏ trách nhiệm. Trông cậu như con gà nhu nhược yếu ớt thế này sao đánh ngã được hai vệ sĩ cao to chứ?
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Chuyện gì xảy ra vậy?
Hai vệ sĩ nhìn Kỳ Vũ Thu thản nhiên đi vào phòng mà có cảm giác như đang nằm mơ. Người này chỉ dùng một đòn đã vật ngã cả hai người bọn họ rồi ư?