Luồng oán khí này chất chứa đầy oán hận, hơn nữa còn có màu máu đỏ hồng lẫn trong đó, thiên phú cộng tình của cậu rất cao, thậm chí cậu còn có thể nghe được tiếng khóc nhức tai của trẻ con loáng thoáng đâu đây.

Mặt Kỳ Vũ Thu lập tức tối sầm lại, tất cả luồng oán khí này đều xuất phát từ những đứa nhỏ chưa mở linh trí, thậm chí là trẻ sơ sinh. Không biết những đứa nhỏ đó đã phải chịu sự tra tấn như thế nào mà lại sản sinh ra sát khí dày đặc, sặc mùi máu tanh như thế.

“Này, sao không vào thế.” Có người thấy Kỳ Vũ Thu đứng ngoài cửa nên đã lên tiếng gọi vào, người trong phòng khách nghe vậy thì đều đồng loạt nhìn sang chỗ cậu đang đứng, ai nấy cũng đều đang nở nụ cười khinh bỉ, chế giễu.

Thanh niên xấu xa vừa mới lên tiếng đi về phía cậu: “Chậc chậc, mới có mấy ngày không gặp thôi mà ngôi sao nổi tiếng đây đã trở thành chị dâu mình rồi, đúng là không ngờ được, cũng may là tối hôm đó tôi không lên giường với cậu, lỡ như là thật thì há không phải đã cắm cho Mẫn Dục nhà chúng tôi một cặp sừng rồi sao, ha ha ha!”

Những người xung quanh cũng bật cười theo.

Kỳ Vũ Thu có quen biết với người vừa nói ra câu nói kia, đó là Thành Khải, cháu trai của bà Mẫn, nguyên thân đã từng bắt chuyện với anh ta trong một buổi tiệc rượu, sau khi bị cười nhạo một phen thì đã từ bỏ ý định.

Cậu thấy Thành Khải có một đeo một mặt dây chuyền trên cổ, đó chính là ngọn nguồn của luồng oán khí bất tận kia. Chắc hẳn khuy măng sét của bà Mẫn cũng là do tên này tặng.

Thành Khải tìm cho mình một góc kín đáo rồi nằm ngửa trên ghế sofa, ý bảo Kỳ Vũ Thu qua đó. Cô của anh ta nói Kỳ Vũ Thu đã thay đổi rồi, anh ta không tin một ngôi sao nhỏ bé như cậu có thể làm ra trò trống gì.

“Rót rượu cho tôi.”

Anh ta sai khiến Kỳ Vũ Thu mà không hề kiêng dè gì ai, tổng giám đốc của tập đoàn Mẫn thị thì làm sao cơ chứ, không phải cũng nhặt lại đôi giày rách mà anh ta vứt bỏ đó sao. Thành Khải nhìn lên gương mặt tinh xảo của Kỳ Vũ Thu, tưởng tượng đến việc có thể khiến người của Mẫn Dục… Thì lập tức thấy kích thích.

Kỳ Vũ Thu là một con rệp luôn muốn bò lên cao, với tính cách luôn khúm núm, nhún nhường ấy thì chắc chắn không dám đi mách lẻo ai đâu, nhưng cho dù có nói ra thì cô của anh ta cũng không thể để Mẫn Dục đụng đến mình được…

Càng nghĩ Thành Khải càng cảm thấy kích động, cũng vì vậy mà ánh mắt dần tóe ra lửa.

Bạn đang đọc bản dịch “Sau Khi Lão Tổ Huyền Học Xuyên Thành Pháo Hôi Giả Mang Thai" được thực hiện bởi TYT, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.  

Kỳ Vũ Thu nhận ra sự háo hức từ trong đôi mắt của Thành Khải, bèn đứng cách xa anh ta ngay, trông như ghét bỏ đối phương lắm không bằng, sau đó lạnh lùng nói: “Anh Thành, tôi sợ là cho dù tôi có rót cho anh thì anh cũng không có phúc để uống đâu.”

Thành Khải lập tức nổi điên lên: “Mày nghĩ mày bám được Mẫn Dục thì cao hơn người khác một bậc rồi sao? Tao nói cho mày biết, đừng hy vọng là cô tao sẽ chống lưng cho mày, nếu như không phải cô tao muốn khiến Mẫn Dục khó chịu, bắt anh ta lấy mày thì mày có thể gả vào nhà này được sao?”

Nói xong thì anh ta lập tức đứng dậy bắt lấy vai Kỳ Vũ Thu, Kỳ Vũ Thu nằm chặt cổ tay anh ta bẻ mạnh, tay còn lại thì nhẹ nhàng đặt lên vai anh ta, tức thì Thành Khải đã nằm xụi lơ dưới đất, không động đậy được.

“Tôi muốn nói là uống rượu tôi rót rồi thì sợ là anh không sống qua nổi hôm nay đâu, sao nào, còn muốn uống không?” Dứt lời cậu đưa tay nắm lấy mặt dây chuyền trên cổ Thành Khải, mặt dây chuyền đó mát lạnh, rõ ràng là một đốt ngón tay của trẻ con.

Kỳ Vũ Thu bóp nát móc xích bằng bạc trên sợi dây chuyền, luồng oán khí ngập trời đó sau khi mất đi sự giam cầm của móc xích thì lập tức bung ra, điên cuồng lao đến rồi chui thẳng vào người Thành Khải.

Một cơn gió lạnh thổi qua căn phòng khách, những người xung quanh đang vây đến hóng chuyện bất chợt rùng mình.

Có người thấy Thành Khải ngồi ngơ ngác dưới sàn nhà thì vội vàng bước đến đỡ anh ta dậy, quay sang trách mắng Kỳ Vũ Thu: “Mày là cái thá gì mà dám động tay động chân với anh Khải chứ?”

“Anh Khải, anh đi nói với cô một tiếng đi, chúng ta đưa thằng nhóc này ra ngoài dạy dỗ một trận, nếu không thì nó sẽ cho rằng mình hơn người mất!”

Thành Khải chỉ cảm thấy rất lạnh, vô cùng lạnh, lạnh đến mức anh ta không nói được gì, chỉ biết run lên cầm cập.

Cuối cùng người đang đỡ anh ta cũng phát hiện ra điều bất thường, bèn hét lớn lên: “Anh Khải, gọi người tới đây nhanh lên, anh Khải anh bị làm sao thế?”

Kỳ Vũ Thu hạ thấp giọng nói: “Không muốn chết thì khai thật đi, anh có được mặt dây chuyền này từ đâu, còn có chiếc khuy măng sét kia nữa?”

Thành Khải nghe cậu hỏi đến chuyện mặt dây chuyền và chiếc hộp thì mới nhớ ra cô có nói với mình rằng chuyện chiếc hộp bị phát hiện rồi, bảo anh ta nghĩ cách đi.

Anh ta run lên bần bật, sau khi thấy nhiệt độ cơ thể dần hồi phục thì mới từ từ bình tĩnh lại, gỡ tay người đang đỡ mình ra, nở nụ cười nham hiểm đáp lại: “Kỳ Vũ Thu, mày dám động tay động chân với tao à, mày là cái thá gì chứ, tao nói cho mày biết, cho dù Mẫn Dục có mặt ở đây thì mày cũng toi đời!”

“Sợi dây chuyền này ở đâu ra?”

“Không hiểu tiếng người đúng không? Đè nó xuống cho tao!” Thành Khải tức giận, một tên hèn bán thân lại dám đánh mình sao, hôm nay phải cho cậu biết người hạ đẳng mãi mãi vẫn là người hạ đẳng.

Bốn năm người tiến lên vây xung quanh cậu, Lưu Hạo đang đứng ngoài cửa thấy tình hình không ổn thì đẩy mắt kính, vén tay áo lên rồi bước đến bên cạnh Kỳ Vũ Thu.

Kỳ Vũ Thu lạnh lùng cười hừ một tiếng: “Đám tép riu này còn không đủ để tôi khởi động làm nóng người nữa là, một thư sinh như anh đừng nhúng tay vào làm gì.”

Kỳ Vũ Thu đẩy Lưu Hạo ra, đưa một tay về phía người đang nhào đến chỗ mình, bắt lấy huyệt vị trên cổ tay đối phương rồi bẻ mạnh, người đó kêu la thảm thiết, ôm lấy cánh tay của mình ngồi bệt xuống đất.

Những người còn lại thấy vậy thì liếc mắt nhìn nhau, ra hiệu cùng xông lên, mặt Kỳ Vũ Thu không biến sắc, dùng ngón tay để vẽ bùa trên khoảng không trước mặt đám người kia, bốn người đó vẫn chưa kịp xông đến trước mặt cậu thì đã cảm thấy chóng mặt, ngã thẳng xuống đất.

Thành Khải nhìn đám bạn xấu của mình nằm dài dưới đất thì bắt đầu run rẩy: “Kỳ Vũ Thu, mày đừng quên tao là em họ của Mẫn Dục, cô tao là mẹ ruột của Mẫn Dục đấy nhé! Mày dám động tay với tao thử xem, cô tao không tha cho mày đâu.”

“Hơ, bây giờ đã chịu nhận Mẫn Dục là anh rồi à?” Kỳ Vũ Thu bị sự vô liêm sỉ của tên này chọc cho bật cười: “Vậy hôm nay tôi sẽ thay anh trai anh dạy anh nên cư xử thế nào mới ra dáng con người!”

“Nói, mặt dây chuyền này ở đâu ra!”

“Cũng kín miệng nhỉ, tôi muốn xem thử miệng anh kín đến khi nào!”

Lưu Hạo thấy Kỳ Vũ Thu có thể giải quyết đám thanh niên đó một cách nhẹ nhàng như thế thì sững sờ, một lúc sau thì mới bình tĩnh chấp nhận sự thật này, sau đó thì đã thấy cậu dùng bùa dán lên người Thành Khải, Thành Khải lập tức ngã xuống đất kêu oai oái.

Những thứ nằm ngoài hiểu biết tam quan của mình giống vậy thì anh ấy chỉ xem như không thấy gì, dù sao chuyện trai có bầu anh ấy cũng có thể chấp nhận mà.

Thành Khải cũng chỉ là một tên ẻo lả, còn chưa được một phút thì đã bắt đầu đau đớn khóc lóc xin tha: “Tôi nói, tôi nói! Tôi mua mặt dây chuyền này từ chỗ một đạo sĩ, người đó phiêu bạt khắp nơi, tôi cũng không tìm được!”

Kỳ Vũ Thu bóc lá bùa xuống, lạnh lùng nói: “Cút đi.”

Đám người đang nằm la liệt dưới đất bỗng thấy cơ thể mình nhẹ tênh, vội vàng bò dậy, đỡ Thành Khải chạy ra ngoài.

Lúc chạy đến cửa thì Thành Khải còn quay đầu lại với ánh mắt nham hiểm, đợi khi anh ta tìm được đại sư ấy thì chắc chắn sẽ khiến Kỳ Vũ Thu muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!

“Anh ta đang trừng mắt với cậu kìa.” Lưu Hạo quay sang nói với Kỳ Vũ Thu.

“Sống không được mười ngày nữa đâu, chúng ta còn có việc quan trọng phải làm, đừng so đo với loại người này làm gì.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play