Lúc Thẩm Hiểu Tinh đứng dậy, Kỳ Định đứng bên cạnh bà, tự nhiên đỡ bà dậy. Ông sợ vợ mình đau buồn, đổi đề tài nói: "Ban nãy anh nhìn thấy A Toán cõng Tiểu Thiện đi lên, động tay động chân, người bố vợ là anh đây vẫn chưa đồng ý đâu!"
"Vậy trước khi lên núi anh còn nói phải vẽ một bức "Loan phụng hòa minh" tặng cho bọn trẻ làm quà tân hôn?" Thẩm Hiểu Tinh bóc mẽ ông một cách không thương tiếc, Kỳ Định cười, bà thấy nếp nhăn hiện rõ nơi khóe mắt của ông. Bọn họ đều đang già đi, thuở thiếu thời đắm chìm vào giấc mộng, lúc tráng niên hối hả vì sự nghiệp, vì con cái, vì các cụ, đời người chỉ có những năm tháng cuối cuộc đời dường như mới thuộc về chính mình và người bạn đời bên cạnh, những thứ khác đều đã đi xa, người ấy mới là sự tồn tại chân thực và quan trọng nhất.
Rất lâu trước đây Chu Khải Tú đã mua một vườn trà ở cạnh chùa Vĩnh An. Ông từng nghĩ đợi đến khi ông và Gia Nam đều già đi, sẽ xây một căn nhà nhỏ rồi sống những ngày tháng còn lại ở đây, kết quả là ông tự tay chôn cất tro cốt của bà dưới gốc trà. Bọn họ không kinh động đến người bên cạnh, cũng không có nghi thức gì khác, nỗi đau về sự qua đời đột ngột của người thân cũng chẳng kéo dài mấy năm, sự nhớ nhung phần nhiều xuất phát từ thói quen và tự an ủi chính mình. Người còn sống không dám quên đi, nhưng có lẽ người qua đời đã quên rồi.
Chu Toán vẫn luôn nắm lấy tay của Kỳ Thiện, ngón tay cái của anh hơi mất bình tĩnh, vuốt lên làn da trên mu bàn tay của cô, xúc cảm hơi nham nhám, không đau, nhưng cảm giác tồn tại rất lớn. Kỳ Thiện lặng lẽ nắm lấy tay của anh, Chu Toán cười với cô, không biết ban nãy đang nghĩ gì, mà lộ ra vẻ mặt bối rối hiếm thấy. Kỳ Thiện còn chú ý đến, chú A Tú đã gầy đi rất nhiều, người đàn ông càng trở nên hấp dẫn hơn sau khi bước vào độ tuổi trung niên, lúc này đây trông có vẻ còn già nua hơn cả bố cô. Ông vô cùng bình tĩnh, giống như làm một chuyện đã từng lặp đi lặp lại hàng trăm ngàn lần ở trong lòng, thong dong bình thản, chỉ có dáng vẻ lúc vuốt ve tấm ảnh trước khi bỏ tro cốt vào đất, dịu dàng giống như người tình thuở yêu đương nồng thắm.
Trước khi Kỳ Thiện đến đã hỏi mẹ, tại sao chú A Tú lại chọn một nơi xa xôi như vậy để an táng dì Gia Nam. Thẩm Hiểu Tinh nói với cô, đây là nơi du lịch đầu tiên thời Chu Khải Tú và Phùng Gia Nam mới yêu nhau. Hồi đó chắc chắn bọn họ rất vui vẻ, phong nhã hào hoa, tình yêu vừa đủ chín muồi. Cho dù sau này có căm hận hay đau khổ, cuối cùng thứ lưu lại vẫn là một đoạn ký ức đáng lưu luyến nhất.
Kỳ Thiện đi dạo trong chùa Vĩnh An, từng nghe tăng nhân tụng kinh buổi sáng - Yêu là lưới, là chất keo, là dòng suối, là rễ sen, những thứ này thường làm chướng ngại chúng sanh. Là che lấp, là giữ chặt, là che phủ, là đóng kín, là bế tắc, là tối tăm, như ruột chó, như cỏ rối, như tơ kén. Từ đời này sang đời khác, từ đời khác sang đời này, lưu chuyển qua lại, không lúc nào ngừng...***
***Người dịch chú thích: Nói về "Yêu": Tham khảo bản dịch "Kinh Tạp - A Hàm, quyển 35, Kinh 984 - Ái"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT