Kỳ Thiện giống như người mất hồn ngồi xuống chiếc chõng tre. Chu Toán đi tới an ủi cô: "Biết cả rồi thì đỡ rách việc, chúng ta khỏi phải mở lời nữa."
Ống nghe của điện thoại bàn trên đầu giường đã bị người nào đó gác lên, còn có thể là ai làm ra chuyện tốt này! Rõ ràng anh đã biết tín hiệu di động trong phòng yếu. Kỳ Thiện đánh anh liên tục mấy cái, mặt buồn rười rười, "Em đúng là không nên tin tưởng anh."
"Được rồi, được rồi, em không sợ đau tay à, tối qua đã nói sau này không đánh anh nữa cơ mà!" Chu Toán ôm lấy cô, tốt bụng san sẻ nỗi buồn với cô, nhưng lại không thể kiềm chế được ý cười nơi khóe miệng, "Anh quên để điện thoại lại chỗ cũ mất, còn chẳng phải là muốn để em ngủ ngon hơn sao." Ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa tràn vào, bầu không khí trong trẻo đong đầy mùi vị mãn nguyện, cõi lòng Chu Toán thênh thang thoải mái, chỉ cảm thấy chỗ nào cũng tuyệt vời, giống y như Kỳ Thiện tối hôm qua. Sự hân hoan anh cảm nhận được từ trên cơ thể cô là ngưng tụ mà không hề tiêu tan.
Sau khi gặp mặt, ba vị trưởng bối không hề nhắc đến chuyện xảy ra lúc sáng sớm, trong sự bình tĩnh bề ngoài, Kỳ Thiện vẫn không dám nhìn về phía bố mẹ mình. Nụ cười của Chu Khải Tú mang sự trêu ghẹo đã biết tỏng trong lòng, cứ y như đã ngồi vững ở vị trí bố chồng mà ngắm cô con dâu vừa bước vào cửa. Còn Chu Toán, anh vẫn duy trì tốt tác phong mặt dày mày dạn, đầu tiên, lúc ăn sáng anh cứ ngồi dính sát vào Kỳ Thiện, còn cầm nửa miếng bánh mì nướng còn thừa của cô lên ăn. Cho dù Kỳ Thiện biết, trải qua một màn vào sáng sớm nay, quan hệ của bọn họ trong lòng bố mẹ hai bên, trên cơ bản đều đã có kết luận, không cho phép cô thay đổi, nhưng vẫn không thể nào thích ứng được với việc Chu Toán thân mật với cô như chốn không người. Trên đường đi chùa Vĩnh An, anh bước đi song song với cô, cứ muốn nắm lấy tay của cô, bị cô nhéo mạnh vào mu bàn tay, Chu Toán vừa cười vừa la đau. Hai người bị Thẩm Hiểu Tinh quát mắng: "Lộn xộn cái gì hả, đúng là không hiểu chuyện. Cũng không nhìn xem đây là chỗ nào!"
Khác với ngôi chùa nổi tiếng nhang khói đang thịnh kế bên, chùa Vĩnh An có lịch sử khoảng một ngàn sáu trăm năm trông có vẻ vừa tĩnh mịch vừa thanh tịnh. Thiền viện được xây dựng trên đỉnh núi, bọn họ dẫm lên từng bậc thang đầy lá rụng đi lên, cả quãng đường chỉ gặp hai ba tín đồ, thỉnh thoảng có những chú chim sẻ vỗ cánh bay lên, rất nhanh sau đó liền ẩn nấp vào trong núi non trùng điệp của sơn cốc. Thềm đá bằng phẳng mà dài đằng đẵng, dường như chẳng có điểm tận cùng. Bởi vì Thẩm Hiểu Tinh và Kỳ Định mỗi ngày đều kiên trì tập thể dục cho nên bước chân vẫn thoăn thoắt, rất nhanh liền quẳng những người khác ở phía sau. Chu Toán dìu Chu Khải Tú từ giữa lưng chừng núi lên đến đỉnh, rồi quay ngược lại tìm Kỳ Thiện.
Anh chế nhạo Kỳ Thiện đang thở hổn hển, "Ai bảo em thường ngày không thích vận động? Thể trạng quá yếu."
Ngay cả nói chuyện với anh Kỳ Thiện cũng lười phí sức, lườm anh, "Có liên quan đến anh hả?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play