Tức giận thì tức giận, Chu Khải Tú vẫn nhớ số tiền Chu Toán hỏi mượn lần này không hề nhỏ. Ông truy hỏi đến cùng: "Tiểu Thiện làm gì có nhiều tiền đến thế?"

Lúc hỏi trong lòng ông đã có dự cảm không lành. Quả nhiên, Chu Toán ngậm cười nói: "Chúng con thế chấp hai cửa tiệm mặt tiền ở bên khu phố cũ."

Chu Khải Tú tự nhận mình là người phong độ, lúc này cũng có nỗi xúc động muốn cởi giày đánh người. Cửa tiệm ở phố cũ là một trong những của hồi môn của vợ chồng Kỳ Định chuẩn bị cho con gái.

"Ngay cả tiền của phụ nữ anh cũng lừa được, còn có chuyện gì mà anh không làm được không hả?" Chu Khải Tú chỉ có thể lần nữa lắc đầu.

"Ban nãy chẳng phải nói rồi sao, bố là bố ruột của con. Con cũng là con ruột của bố!" Chu Toán cười bảo, một tay đẩy cánh cửa gỗ vừa dày vừa nặng.

Long Huynh vừa nhìn thấy Chu Toán đi vào, ngoắc tay liên tục bảo anh lại uống một ly. Chu Toán ngồi xuống bên cạnh anh ta, đáp: "Anh rể anh lại thăng chức rồi, chúc mừng nhé."

Long Huynh tạm thời đặt lá bàn trên tay xuống, ghé vào tai Chu Toán vừa cười vừa nói: "Đứa cháu gái của anh ban nãy lúc ăn cơm cũng có mặt, lúc đi thất vọng lắm đấy. Cậu cố gắng một chút, chúng ta liền cùng vui".

"Cút, mồm miệng toàn mùi rượu phả vào mặt ông đây." Chu Toán đẩy Long Huynh một cái, rồi nửa đùa nửa thật nói: "Tôi chẳng có lòng, càng chẳng có gan ấy đâu."

Long Huynh hiểu rõ đáp, "Cũng đúng, nếu là anh, anh cũng chẳng làm. Cậu bây giờ sướng biết mấy, muốn làm gì thì làm nấy, chẳng có gì vướng bận, anh hâm mộ cậu chết đi được."

Long Huynh đại danh là "Long Hung", là em ruột của vợ lão Tần. Anh ta xuất thân ở đại viện quân đội, người lớn trong nhà toàn là quân nhân, đặt tên này cũng không tệ, có vài phần mạnh mẽ khoáng đạt, cũng tương đồng với bản tính trượng nghĩa không câu nệ của anh ta. Sau khi trưởng thành tên gọi này bị thêm vài phần ý nghĩa khác, mỗi lần người lạ gọi lên khóe miệng đều run rẩy vài cái. Anh ta cũng chẳng kị, ngược lại còn lấy làm thích thú, lúc giới thiệu bản thân còn cố ý ưỡn ngực, khiến người ta có ý nghĩ khác. Long Huynh lớn hơn Chu Toán vài tuổi, tính tình tùy tiện của Chu Toán rất hợp với khẩu vị của anh ta, hai người rất hợp rơ, thường chơi bời cùng nhau.

Không giống với người nhà mình, Long Huynh không thích trở thành quân nhân, đã sớm giải ngũ trở về, dựa vào quan hệ của gia đình, công việc làm ăn cũng vô cùng thuận lợi, càng làm càng lớn, mấy câu lạc bộ, hội sở vui chơi nổi tiếng nhất ở địa phương đều có sự góp vốn của anh ta. Lão Tần anh rể của anh ta, dưới gối chỉ có một cô con gái, tình cảm với vợ vô cùng sâu đậm, vì vậy rất nể trọng người em vợ này. Mấy năm gần đây con đường làm quan của lão Tần vô cùng thuận lợi, anh ta cũng trở thành quý nhân trong mắt nhiều người. Ngay cả Chu Khải Tú vốn dĩ không thích phong cách làm người và làm việc của anh ta cũng phải nể mặt vài phần, cũng nhắm một mắt mở một mắt với quan hệ của Chu Toán và anh ta.

Lão Tần đã rời đi, Chu Khải Tú cũng chẳng muốn nán lại lâu nữa, nói vài lời khách sáo với Long Huynh, dặn dò Tử Khiểm và Chu Toán tiếp đón cho tốt, rồi tự mình rời đi. Chu Toán có bực bội mấy đi nữa cũng biết đứng lên tiễn bố mình ra đến cửa. Chu Khải Tú ngồi lên xe của tài xế vừa đỗ lại, hạ cửa xe nói với Tử Khiểm: "Để ý bọn nó một chút, đừng chơi đùa quá mức."

Thấy Tử Khiểm gật đầu, Chu Khải Tú lại đổi sắc mặt nhìn Chu Toán, nói khẽ: "Bố nhắc lại lần nữa, anh chơi với đám em vợ của lão Tần, chơi thì chơi, nhưng không được..."

"Con biết rồi!" Chu Toán không đợi bố mình nói hết liền ngắt lời. Anh biết Chu Khải Tú muốn anh tuyệt đối không được có bất kỳ mối quan hệ kinh tế nào với Long Huynh, anh quả thực cũng không làm thế. Chu Khải Tú vốn dĩ sợ anh đáp ứng quá nhanh gọn thì không để trong lòng, nhưng vừa nghĩ lại, tên nhãi khốn kiếp này tuy rằng không nghe lời, nhưng liên quan đến vấn đề lợi ích của bản thân trước giờ chưa từng thấy anh cẩu thả, cho nên liền gật đầu, lại nói: "Còn nữa, lúc dùng tiệc tối tôi nhìn bộ dạng A Lung....."

"Con không làm cô ta, cũng chẳng có ý định để cô ta làm con! Trước đây, bây giờ, sau này đều sẽ không!" Chu Toán nổi đóa, hôm nay làm sao mà người nào người nấy đều coi anh như dâm trùng vậy? Anh có đói bụng ăn quàng đến thế không?

Chu Khải Tú chỉ dùng giọng thương thảo tùy ý nói vài câu, ai mà ngờ con trai lại phản ứng kịch liệt như vậy. Người trẻ tuổi nói chuyện chẳng kiêng kỵ, ông nghe xong sắc mặt cũng có chút khó coi.

"Cái gì mà "làm" tới "làm" lui, chơi bời với đám bạn lêu lổng của anh ngày càng thô tục. Trong lòng anh có chừng mực là được, vào đi."

Chu Toán nhìn xe của bố đã chạy đi xa, thật sự muốn nói cho ông biết, chữ "làm" này thật ra là học được từ chỗ bạn học sinh ngoan ngoãn gương mẫu Kỳ Thiện kia đấy.

"Đi thôi."

Tử Khiểm vỗ nhẹ vào vai Chu Toán, ý bảo hai người cùng vào trong hội sở. Chu Toán cười cười với anh ta, hai người bước trước bước sau đi vào đại sảnh.

"Mời hai vị đi bên này."

Người dẫn đường cho bọn họ vẫn là cô tiếp tân trẻ tuổi kia, hôm nay cô nàng và một chàng trai khác phụ trách phục vụ phòng bao của bọn Chu Toán.

Chu Toán liếc cô nàng một cái, gió xuân ấm áp nói: "Đứng cả đêm rồi hả, trong đó còn lâu lắm. Làm gì thì làm đi, có chuyện cần sẽ gọi em sau."

Anh nói xong, thả chậm bước chân, ngoái đầu nhìn, Tử Khiểm đang xem điện thoại, đi chậm sau anh vài bước.

Tác phong làm việc của Tử Khiểm mạnh mẽ vang dội, xử lý mọi chuyện nhanh nhẹn dứt khoát, một lời có thể nói rõ trong điện thoại, tuyệt đối sẽ không nói thừa nửa câu. Chu Toán nhìn ngón tay cái của anh ta lúc này đang di chuyển trên phím điện thoại, liền đoán được đầu bên kia điện thoại là ai.

Chu Toán kiên nhẫn đợi một lúc ở cửa, chờ Tử Khiểm theo kịp, lơ đãng hỏi: "Hôm nay đã uống bao nhiêu rồi?"

"Một chai rượu vang, nửa chai rượu đế. Vẫn ổn."

"So với tửu lượng của anh thì vẫn ổn. Nhìn sắc mặt anh, tôi còn tưởng không chỉ uống bấy nhiêu chứ."

Hai anh em tùy ý nói mấy câu, nữ tiếp tân nhanh ý đi trước mở cửa cho bọn họ. Tử Khiểm gật đầu tỏ ý cảm ơn, lướt qua vai nữ tiếp tân, ánh mắt dừng lại chốc lát trên mặt cô ấy. Chu Toán bất động thanh sắc, thu tất cả vào đáy mắt.

Sau khi hai người lớn tuổi đều rời khỏi, không khí trong phòng bỗng náo nhiệt hơn hẳn, uống rượu vui đùa cũng không còn câu nệ. Long Huynh gọi một cuộc điện thoại, lúc sau khoảng bảy, tám cô gái trẻ tuổi thân hình cao gầy tiến vào, hoặc thanh thuần hoặc quyến rũ, quần áo hợp thời lại không hề diêm dúa.

Long Huynh khoác vai Chu Toán, nói với một tên cấp dưới của lão Tần: "Những cô nàng dung chi tục phấn bình thường tôi cũng không dám gọi đến làm bẩn mắt các anh. Đây là những người mẫu hàng đầu trong cuộc thi người mẫu của tôi với Minh Đăng sơn trang cùng nhau hợp tác tổ chức đấy, gọi đến đây để mở rộng tầm mắt."

Anh ta gật đầu, mấy cô gái tự động tìm chỗ ngồi, không biết từ bao giờ, ánh sáng trong phòng cũng tối dần. Cấp dưới của lão Tần tương đối hài lòng với mỹ nhân tóc ngắn ngồi bên cạnh hắn, nắm tay cô nàng cùng hát "My heart will go on". Long Huynh mỗi tay ôm một cô chọc mấy cô nàng cười khanh khách.

Trên đùi Chu Toán cũng có một cô ngồi lên, tóc dài đến vai, mặt bầu dục, ngũ quan xinh xắn, eo nhỏ mông cong. Cô nàng nhón lấy chiếc ly thủy tinh trong tay Chu Toán nhấp một ngụm chất lỏng không nhìn rõ màu sắc bên trong, kinh ngạc sẵng giọng: "Anh uống cái này?"

Thứ Chu Toán uống vẫn là trà mà hai ông già kia để lại, trà Lư Sơn Vân Vụ nức tiếng, chẳng qua vì để đối phó, anh rót vào ly đựng Whisky.

"Sao nào, em không cho?" Đôi mắt kia của Chu Toán, không cười đã có ba phần tình ý, huống hồ lúc này cả khuôn mặt và cơ thể đang trong trạng thái thả lỏng, giống như chú mèo trong bóng đêm. Cô nàng kia đã quen chuyện gái trai, nhưng lúc này trái tim cũng có phần chao đảo.

Không đợi Chu Toán mở miệng, Long Huynh vẫy tay gọi tiếp viên rót thêm một ly trà nóng cho anh.

"Không dám uống thứ em đã uống sao? Chê em à?" Cô gái trong lòng bày ra vẻ mặt đau lòng.

Chu Toán cười cười, ghé sát vào tóc mai cô nàng nói nhỏ: "Là không dám uống, sợ say." Vừa dứt lời, liền bị giai nhân hờn dỗi đẩy nhẹ mấy cái, anh chỉ cười, trong mắt lờ mờ có chút mong đợi, chờ chút nữa nói không chừng còn có kịch hay để xem.

Người duy nhất không dung nhập vào nơi này chỉ có Tử Khiểm, cô gái theo phục vụ ngồi kế bên, nhưng anh chỉ lo uống rượu của mình. Những người ở đây đều không phải lần đầu gặp Tử Khiểm, biết rõ anh là người như vậy, chẳng phải cố ý làm ra vẻ thanh cao, là bản thân anh không ham thích thứ này, nhưng cũng sẽ không can thiệp đến niềm vui của người khác.

Cô tiếp tân kia rót trà cho Chu Toán xong, lại nhìn về phía cô gái đang nửa ngồi nửa quỳ trước bàn rót rượu vào ly cho Tử Khiểm. Tử Khiểm cúi đầu giống như đang đánh giá cô nàng, nửa sáng nửa tối không nhìn rõ vẻ mặt của anh ta. Nữ tiếp tân làm xong nhiệm vụ của mình, cúi người lui ra ngoài. Tử Khiểm nói chuyện với cô gái ngồi trên sô pha đối diện một lúc, đặt ly rượu xuống liền đi ra ngoài.

Chu Toán trong lòng thấu hiểu, lộ ra nụ cười thư thái nhất đêm nay, cười cười nói với cô nàng ngồi trong lòng, chọc cô ta mặt mày đỏ bừng mới thôi. Anh chậm rãi uống nốt nửa chén trà, lại trò truyện với Long Huynh về chuyện cổ phần một lát, mới vỗ vỗ mông cô nàng đang ngồi trên đùi, lười biếng nói: "Nặng chết đi được, nhích ra một chút."

"Nhích thế nào?" Cô nàng cắn môi cười.

"Tùy, đừng đè tôi là được, đùi tôi tê rần rồi." Vẻ mặt anh vô lại, ngữ khí thế mà ôn tồn, "Em tham gia cuộc thi người mẫu có chắc là cân nặng của mình không có vấn đề đấy chứ?"

Anh đi ra ngoài hoạt động đôi chân bị tê dại trong tiếng cười của Long Huynh. Quen đường thuộc lối đi phải rẽ trái, đến gần phía phòng thay đồ của nhân viên, quả nhiên nghe thấy âm thanh nhỏ nhẹ vụn vặt truyền đến, giọng nói lí nhí, nghe không hiểu chút gì, hình như ngôn ngữ địa phương của dân tộc thiểu số nào đó, còn kèm theo vài tiếng cảm khái, dường như còn có tiếng khóc thút thít.

Thế thì đúng rồi, Chu Toán rất là khoái trá. Tử Khiểm hiện giờ cả người tràn đầy hơi thở trí thức tinh anh của thành thị, rất ít người biết trước năm mười chín tuổi anh luôn sống ở nhà bác cả của Chu Toán dưới quê. Bên cạnh thôn sơn ít nhiều sẽ có người dân tộc thiểu số, Tử Khiểm biết nói tiếng địa phương cũng là chuyện bình thường. Chu Toán cũng chẳng lo mình nghe không hiểu, anh có cách biết được bọn họ đã nói những gì.

Chu Toán trở về phòng bao không lâu, thì Tử Khiểm cũng trở lại. Chu Toán cố ý gọi người đến rót rượu cho anh ta, nữ tiếp tân kia bước vào, sắc mặt vẫn như cũ, nhưng đôi mắt lại hơi ửng đỏ, nếu không phải người tinh ý chưa chắc đã phát hiện ra. Chu Toán đương nhiên là người tinh ý, thứ anh nhìn thấy không chỉ là vệt nước mắt vừa lau khô kia, mà dường như ẩn sau đó còn có một tia thất vọng.

Long Huynh cũng nhìn vài lần về hướng cô nữ tiếp tân kia, thấy cô nàng vóc người nhỏ nhắn, khuất trong bộ quần áo kia là thân thể lung linh. Làn da hơi ngăm nhưng nhẵn nhụi, mắt to miệng nhỏ, nom có vài phần xinh đẹp. Long Huynh nói nhỏ bên tai Chu Toán: "Cô nàng này cũng không tệ, một đóa hoa dại. Nếu không phải cậu đặc biệt dặn dò tôi đưa cô ta từ KTV kia qua bên này phục vụ, quả thật tôi không biết dưới tay mình còn có một người như vậy. Bắt được chưa?"

Chu Toán cười cười không đáp. Lúc này có người đề nghị giải tán, mọi người đều phụ họa. Long Huynh và Chu Toán khách sáo giữ lại vài câu, mọi người liền bắt đầu từ biệt lẫn nhau. Tiễn khách khứa gần xong, Tử Khiểm cầm áo khoác định ra bãi đỗ xe, Chu Toán kéo anh ta lại.

"Anh uống nhiều rồi, tôi đưa anh về."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play