Chu Toán chạy đến câu lạc bộ ở ngoại ô của Long Huynh đã vào khoảng 10 giờ đêm. Nữ tiếp tân trẻ tuổi mở cửa dẫn anh vào, tiếng nhạc êm dịu cùng giọng hát trầm ấm của người đàn ông trung niên quanh quẩn bên tai. Anh trông thấy bố mình một tay đút vào túi quần, một tay cầm micro, đứng giữa khán phòng rộng lớn, bài hát "Ánh đèn" của Nga đã đến đoạn cuối.
Âm nhạc vừa ngừng, tiếng vỗ tay và khen ngợi vang vọng khắp căn phòng. Chu Toán vừa đứng lại, cũng vỗ tay qua loa vài cái.
"Bêu xấu, bêu xấu!" Chu Khải Tú đưa micro cho nhân viên phục vụ, mỉm cười với khách khứa trong sảnh, sau đó dừng lại vài giây ngắn ngủi trên mặt Chu Toán, rồi ngồi xuống cạnh chiếc bàn trà gỗ mun nạm vàng.
Chu Toán đi về phía Chủ Khởi Tú, gọi một tiếng: "Bố". Lại chào hỏi người bên cạnh Chu Khải Tú: "Lâu lắm rồi mới gặp chú Tần, khí sắc tốt thế này, chắc là lén đi tập thể hình một mình đây, thế mà chẳng gọi bọn cháu một tiếng."
Chu Khải Tú trách cứ bảo: "Không biết lớn nhỏ, chẳng biết lễ phép gì cả."
Ngược lại, người được Chu Toán gọi là "chú Tần" lại lên tiếng bênh vực: "Anh mắng cái gì? Người trẻ tuổi, cần gì phải câu nệ?" Dứt lời, ôn hòa gật đầu với Chu Toán: "A Toán đến rồi à, ngồi đi. Chú vốn định tìm cháu đi bơi cùng, nhưng đáng tiếc thân bất do kỷ, sức khỏe kém quá. Già rồi! Nếu là trước kia làm việc xong, nửa đêm đi bơi cả chục vòng cũng không thành vấn đề. A Lung cũng kêu réo muốn học bơi, mấy ngày trước còn hỏi thăm cháu đấy, cháu có thời gian thì đi cùng con bé. Người trẻ tuổi với nhau chơi mới thỏa thích."
Chu Toán thành thạo rót cho chú Tần chén trà xanh, đoạn mới ngồi xuống. Long Huynh đang ngồi ở sô pha đánh bài với đám người đằng kia cũng nhân cơ hội nháy mắt với anh, Tử Khiểm cũng cười cười.
Chu Toán cười nói với chú Tần: "A Lung có cao thủ như chú ở bên, cháu làm sao dám dạy cô ấy. Chú mà chê mình già, thế bố cháu phải làm sao bây giờ. Bố cháu còn hơn chú một tuổi đấy, hát tình ca ấy à, ngay cả mấy cô gái đứng ở ngoài cửa kia tim cũng đập loạn cả lên."
"Anh xem nó nói gì kia kìa!" Chu Khải Tú cười mắng.
Bố của Chu Toán - Chu Khải Tú tuổi tác đã quá năm mươi, nhưng do thân hình và tướng mạo được chăm sóc tốt, nên thoạt nhìn có vẻ chỉ mới hơn bốn mươi, phong thái anh tuấn chẳng kém năm xưa, hành động cử chỉ mang theo dấu vết trầm ổn của tháng năm mà thêm mấy phần sức hút. Giọng hát của ông quả thật rất hay, thanh âm trầm ấm, tiếng Nga lưu loát, các cô gái trẻ si mê cũng chẳng có gì là lạ.
Lão Tần cười cười nhấp một ngụm trà, nửa đùa nửa thật nói với Chu Toán: "Phương diện này chú làm sao dám so với bố cháu. Ngay cả cháu cũng chưa chắc đọ được với sự hấp dẫn thời trẻ của bố cháu đâu, chẳng qua ông ấy không biết dỗ người như cháu thôi."
"Người anh em, ông muốn tôi xấu mặt à?" Chu Khải Tú khiêm tốn đáp, lại nhìn Chu Toán rồi lắc đầu, "Cũng chẳng biết nó giống ai, sắp ba mươi tuổi đầu rồi, việc đàng hoàng thì chẳng làm, chỉ biết chơi bời lêu lổng thôi."
Chu Toán cúi đầu uống trà, trong lòng thầm nghĩ, nếu Kỳ Thiện ở đây, có lẽ lại nói một câu "Dùng thành ngữ hay lắm."
"Nó chẳng qua là không muốn kiếm cơm dưới trướng ông thôi, cũng chẳng dựa vào ông. Tùy nó đi. Có đứa cháu tài năng ở bên cạnh, ông lại đương lúc tráng niên, để nó chơi thêm vài năm nữa thì đã sao?"
Lão Tần nói chuyện với Chu Khải Tú thêm một lúc thì cáo từ, mọi người ở sảnh đều đứng dậy chào, Chu Khải Tú đích thân tiễn ông ấy đến cửa chính, thấy tài xế chở lão Tần đã khuất xa, mới cùng đám người đi vào gian phòng ban nãy. Lão Tần đã đi trước, nhưng vài người cấp dưới của ông vẫn còn ở lại, mọi người đều quen biết lẫn nhau, không phải đang đánh bài với Long Huynh, thì là đang uống rượu với Tử Khiểm.
Trên đường trở về phòng, Chu Khải Tú không nhịn được quở trách Chu Toán vài câu, chẳng ngoài mấy câu đã nghe nhàm cả tai. Chu Toán chẳng buồn cãi lại, cũng chẳng thèm để vào tai. Tử Khiểm đi phía sau Chu Khải Tú, vẫn một mực im lặng.
Chu Toán trước giờ chưa từng nhúng tay vào công việc của công ty Chu Khải Tú, tự mình lăn lộn bên ngoài, Chu Khải Tú bình thường cũng chẳng hy vọng vào anh. Bữa tối hôm nay nhân vật chính là lão Tần, trước khi đến câu lạc bộ của em trai vợ lão Tần, họ đã dùng bữa tối ở nhà hàng mà Chu Khải Tú sắp xếp từ trước. Bấy giờ Chu Toán vẫn chưa đến, Chu Khải Tú và Tử Khiểm cũng tự mình ứng phó được. Lúc này ép buộc Chu Toán đến, là vì Chu Khải Tú đoán được kiểu gì lão Tần cũng sẽ về sớm, mà mấy tay đắc lực dưới trướng ông ấy nếu như vẫn ở lại chơi, tất cả đều là thanh niên trai tráng, trời đã về khuya, với thân phận và tuổi tác của Chu Khải Tú mà ở lại đón tiếp, thì quả thật không tiện.
Con người Tử Khiểm có tài, hạng mục có lớn mấy vào tay anh, Chu Khải Tú cũng chẳng mảy may do dự hay lo lắng, nhưng những trường hợp thế này, với tính cách quá mức đứng đắn nghiêm cẩn của anh, ngược lại có hơi cứng nhắc, chi bằng để tên ăn chơi trác táng Chu Toán ở đây như cá gặp nước. Hơn nữa Chu Toán với em đằng vợ của lão Tần "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", trước giờ vẫn qua lại thân thiết, những trường hợp thế này có anh ở đây thích hợp hơn cả. Chu Khải Tú thường âm thầm thở dài, tính cách của hai đứa Tử Khiểm và Chu Toán cách xa nhau cả ngàn dặm, nếu Tử Khiểm học được một nửa thủ đoạn gian xảo của A Toán, A Toán lại có được một nửa thành thật đáng tin của Tử Khiểm... nghĩ đến đây ông lại tự cười mình hoang đường, sống hơn nửa đời người rồi mà vẫn còn tham lam như cũ.
Chu Khải Tú đã bảo Tử Khiểm gọi điện bảo Chu Toán qua đây từ sớm, thế mà thằng nhãi Chu Toán này lại dám làm bộ làm tịch thoái thác, nói mình không phải là nhân viên của công ty bọn họ, không phận sự, buổi tối có việc khác rồi. Chu Khải Tú tức muốn nổ phổi, tự mình gọi điện thoại, vừa chửi mắng vừa dụ dỗ, anh mới không tình nguyện mà xuất hiện.
Bị bố quở trách đối với Chu Toán mà nói cứ như cơm bữa, anh cứng đầu cứng cổ, mềm cứng cũng không ăn, thật ra Chu Khải Tú cũng hết cách với anh. Thường ngày một người thì cứ nói, còn một người nghe tại nọ xọ tai kia, nghiễm nhiên đã trở thành hình thức ở chung của hai người họ, những gì nói xong như nước đổ lá khoai. Nhưng sau khi lão Tần đi Chu Khải Tú liền nhìn ra, hôm nay con trai ông không mấy tập trung.
Khi Chu Khải Tú lại lần nữa nói đến "Tôi không yêu cầu anh phải làm ông nọ bà kia, nhưng anh không ngoan ngoãn làm một công việc đàng hoàng được à? Nói ra lại khiến tôi mất mặt thay anh, nếu anh được một nửa của Tử Khiểm..." Vốn dĩ từ trước đến giờ đây là "Bài văn tổng kết" dạy con của Chu Khải Tú, nhưng Chu Toán nãy giờ đang giả điếc lại bỗng cười, đáp lại: "Bố, bố nói xem con như vậy là di truyền từ ai? Bố xem Tử Khiểm cái gì cũng tốt, theo lý mà nói chắc không phải vấn đề di truyền của bố, vậy thì chắc chắn là gen di truyền của mẹ con không tốt!"
Chu Khải Tú ngẩn ra, sau đó chỉ thấy máu nóng bốc lên đầu, giơ tay muốn đánh chết thằng con bất tài này, nhưng nhìn khuôn mặt vừa giống mình, lại có nét giống người vợ quá cố, bàn tay run run không cách nào hạ xuống.
Đương lúc giằng co, có một bàn tay vững vàng đỡ lấy cánh tay Chu Khải Tú.
"Chú hai, A Toán chỉ đùa thôi." Tử Khiểm nói.
Chu Toán nhướng mày, tiện đà cà lơ phất phơ phụ họa đáp: "Đúng đấy, bố, tính hóm hỉnh của bố sao ngay cả Tử Khiểm cũng chẳng bằng thế?"
Chu Khải Tú hít sâu vài hơi, ổn định lại cảm xúc, kín đáo thở dài một hơi. Nếu Gia Nam vẫn còn sống, nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ cười nhạo ông thế mà bị con trai làm cho tức đến sượng mặt. Gia Nam không phải là mẹ hiền, nhưng bảo bối của bà ấy chỉ có bà ấy mới được dạy dỗ, rất bênh vực con cái. Chu Khải Tú từng cho rằng thằng con bất tài này chẳng giống ai, bây giờ xem ra là hoàn toàn kế thừa mặt đen tối của ông và Gia Nam, tính kế mưu mô giống ông, cũng cố chấp ương ngạnh như Gia Nam, cầm dao cười tủm tỉm đâm một nhát vào vị trí đau nhất nơi trái tim của người ta, lại khiến người ta phải ngấm ngầm chịu đựng không thốt nên lời.
"Tôi gọi anh đến làm gì hả? Nên làm gì thì làm đi." Chu Khải Tú phất tay bảo Chu Toán tránh xa mình ra, thấy anh vui vẻ xoay người đi vào trong phòng, rốt cuộc vẫn chưa hết giận, lại nói với con trai: "Lần trước anh bảo cái gì mà công ty cho vay nhỏ kia đấy, tôi không đồng ý, tôi không cho anh vay tiền đâu."
Mấy năm nay, Chu Khải Tú đã bỏ cuộc với dự định bảo Chu Toán về công ty, tuy nhiên ông vẫn chẳng để mấy thứ gọi là "sự nghiệp" của con trai ở ngoài kia vào mắt. Gia Nam mẹ của Chu Toán, sau khi qua đời, đã để lại toàn bộ tài sản dưới tên bà cho con trai, đó là một khoản tiền không hề nhỏ. Trước khi mất, Phùng Gia Nam đã li hôn với Chu Khải Tú, Chu Khải Tú không tiện nhúng tay đi hỏi phương hướng của số tiền này, theo như nhiều nguồn tin biết được, mấy năm nay, ngoài một số cổ phần và bất động sản không tiện xuống tay, tất cả số tiền có thể dùng trong tay Chu Toán đều bị giày vò đến mức chẳng còn lại bao nhiêu. Số tiền này đa số bị Chu Toán đầu tư vào đủ mọi ngành nghề. Chỉ tính số Chu Khải Tú biết, thì có quán bar, các loại nhà hàng, trang trại rượu cỡ nhỏ, câu lạc bộ đêm, spa massage chân, hãng xe, bệnh viện thú cưng, ... Tóm lại, ăn uống chơi bời không loại nào không có mặt. Chu Toán hôm nay có hứng thú với cái này, hôm sau lại thích cái khác, vô cùng tùy hứng. Những thứ này trong mắt Chu Khải Tú chính là "Mối làm ăn" chẳng ra làm sao, cũng chẳng có cái nào là của riêng anh. Anh giống Thiện Tài Đồng Tử thích giao tiền cho người khác, tự mình làm cổ đông nhỏ, như thế không cần phải hao tâm tổn sức đi làm mấy chuyện cực nhọc, còn có thể kết giao với một đám bạn bè chẳng ra làm sao.
Chu Khải Tú hồi còn trẻ cũng đã từng trải qua thời gian phong lưu hoang đường, nhưng lại rất cẩn trọng trong việc làm ăn, nếu không cũng sẽ không từ hai bàn tay trắng đi tới địa vị ngày hôm nay. Những việc làm này của Chu Toán, Chu Khải Tú mỗi lần nghe thấy đều tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi. Thậm chí ông còn mong con trai sớm ngày tiêu xài hết số tiền mẹ nó để lại, để anh nếm chút cực khổ của sự nghèo khó, tư vị của cùng đường cụt lối, mài mòn bớt nhuệ khí, nói không chừng còn có thể cứu được. Thế mà ngược lại, mấy mối "Làm ăn" của Chu Toán lại cứ như nấm mọc sau mưa, như rết trăm chân, mấy năm rồi cũng chẳng thấy suy sụp. Bên này kinh doanh không tốt phải đóng cửa, bên kia lại mở thêm chi nhánh, khiến Chu Toán lắc lư nhiều năm ở bên ngoài, nói tốt cũng không phải tốt, nói xấu cũng không đến nỗi, nhưng tóm lại là không chết đói được.
Công ty cho vay lần này là chuyện khiến Chu Toán có hứng thú nhất gần đây, số tiền cần đầu tư cho đầu kỳ không nhỏ. Chu Khải Tú biết số vốn trong tay Chu Toán chắc chắn không xoay kịp, nếu không sẽ không nhớ đến ông, trở về tìm ông mượn tiền cấp cứu. Nếu như nói trước ngày hôm nay Chu Khải Tú vẫn còn do dự có nên nể mặt thằng con hiếm khi mở miệng nhờ vả mình, liều mình cho nó càn rỡ một phen không, nhưng nhìn bộ dạng khiến người ta phát bực của anh hiện giờ, quả thực không thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa.
Chu Toán nghe thấy thế thì quay đầu, trên mặt không mảy may biểu tình, thấu hiểu lòng người mà đáp: "Bố, bố khỏi cần bận tâm nữa, chuyện tiền bạc con đã giải quyết xong rồi. Bố không cho con vay tiền, công ty khai trương con sẽ gửi thiếp mời cho bố theo lệ thường."
Chu Khải Tú nheo mắt nghi ngờ đánh giá con trai. Chu Toán có hàng đống tật xấu, nhưng anh có hai nguyên tắc, là Phùng Gia Nam lúc còn tại thế đã nghiêm khắc dạy dỗ mà nên. Một, không mượn tiền của bạn bè; hai, không thể bán đồ. Anh đã không còn thứ gì để thế chấp ngân hàng nữa, đây cũng là nguyên nhân Chu Khải Tú lấy làm thích thú mà kiềm chế anh. Anh lấy tiền ở đâu ra?
"Anh lại nhắm vào Tiểu Thiện hả?" Chu Khải Tú cũng là người có tâm tư sâu sắc, trầm ngâm giây lát liền nghĩ đến đáp án có tính khả thi nhất.
Chu Toán bắt được sắc mặt bình tĩnh của Tử Khiểm hơi biến đổi, nở nụ cười thâm ý nơi khóe miệng.
"Quả nhiên là bố ruột của con."
Chu Khải Tú cảm thấy bản thân sớm muộn gì cũng chết ngất trước mặt Chu Toán. Lần trước khi uống trà với ông, trong lúc vô tình Kỳ Định có nhắc, toàn bộ tiền của Tiểu Thiện không nằm trong tay cô, tất cả đều bị Chu Toán mang đi mở bệnh viện thú cưng rồi. Chu Khải Tú trở về mắng Chu Toán một trận, ra lệnh cho anh trong vòng một tuần phải trả tiền lại cho Tiểu Thiện, nếu không sẽ cho anh biết tay. Sau một tuần, Chu Khải Tú đích thân đi hỏi Tiểu Thiện đã nhận được số tiền đó chưa, Tiểu Thiện gật đầu giống như gà con mổ thóc. Để chắc chắn, Chu Khải Tú còn muốn xem bằng chứng chuyển tiền của Chu Toán, Tiểu Thiện lại nói, sau khi Chu Toán trả tiền cho cô, thuận tiện giúp cô lập một phương án quản lý tài sản - để cô nhập một nửa vào cổ phần của bệnh viện thú cưng, một nửa nhập vào chuỗi cửa hàng trái cây của bạn anh, số tiền kiếm được còn nhiều hơn số tiền lãi gửi tiết kiệm ngân hàng.