Kỳ Thiện làm như không thấy, cô dịch cái bát, từ chối việc Chu Toán múc canh cho mình, lại chủ động gắp cho Tử Khiểm một miếng thịt bò, nói: "Anh ăn cay được, nên em đặc biệt bảo mẹ em bỏ ớt khô vào đấy." Hai người nhìn nhau cười, trong mắt Tử Khiểm có cảm kích.
Chu Toán cũng bỏ một miếng thịt vào trong miệng, không mặn không nhạt nói: "Ngấy quá đi, tôi sắp ói ra rồi."
"Mau ói đi, ói ra tôi xem thử." Kỳ Thiện tức giận không thôi.
"Hai đứa còn nhỏ quá hả?" Thẩm Hiểu Tinh lên tiếng chấm dứt cuộc đấu võ miệng.
Ăn cơm xong, trời đã tối, bình thường vào thời gian này Thẩm Hiểu Tinh và Kỳ Định nhất quyết phải đi tản bộ, sau đó Kỳ Định còn phải tranh thủ chạy về nhà để xem phim chiếu lúc tám giờ tối cho kịp giờ. Thẩm Hiểu Tinh nhanh chóng thu dọn xong bát đũa, Chu Toán rất quan tâm hiểu chuyện, anh bảo mẹ Thiện và chú Định cứ đi bộ như ngày thường, chén bát để đó cho anh. Thẩm Hiểu Tinh cười nói: "Hôm nay không đi nữa, Tử Khiểm khó khăn lắm mới đến một lần."
Kỳ Thiện nhìn không quen mắt Chu Toán làm bộ làm tịch, cô nói với bố mẹ: "Bố mẹ đi mau lên, lát nữa con với Tử Khiểm cũng muốn đi xem phim." Dứt lời lại nói với Chu Toán, "Cậu rửa bát là đúng rồi, chỉ làm có mỗi món rau trộn, mà dùng đến cả bốn năm cái dĩa."
"Được rồi, được rồi, con nói nó cái gì, nó còn chịu làm, chứ con có làm gì đâu." Thẩm Hiểu Tinh đập nhẹ con gái một cái. Cô con gái này của bà ai trông thấy cũng bảo là ôn hòa rộng rãi, chỉ duy nhất lúc đối xử với Chu Toán thì không chịu buông tha, "Cũng chẳng sợ Tử Khiểm cười cho."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT