Cho dù hai người đã thân thiết nhường ấy, nhưng khi Kỳ Thiện nghe anh nói đến đây cũng thấy ngượng ngùng, "Nói bậy gì đó, làm gì có truyện đồi trụy gì đâu!"

Chu Toán cố ý vạch trần cô, "Như ý quân truyền" vẫn còn đang chạy trong ứng dụng ngầm của điện thoại kia kìa, không phải truyện đồi trụy thì là gì? Tôi không học hành nhiều như cậu, nhưng vẫn muốn thỉnh giáo một chút "Tà đầu tẫn khẩu, lưỡng tướng dâm đãng" có nghĩa là gì ...

"Cậu im miệng ngay!" Kỳ Thiện thấy anh không chịu im lặng, mặt mày nóng bừng nhào sang định bịt miệng anh, lại bị đai an toàn kéo về, chỉ bừng bừng lửa giận nhéo một cái trên gò má anh.

"Tôi còn phải dựa vào bản mặt này kiếm cơm đấy!" Chu Toán bật cười, nép vào một bên, tay lái có chút không vững.

"Phải xem để biết, đây là tác phẩm văn học cậu hiểu không hả." Kỳ thiện cứng đầu cứng cổ cãi bướng. Trước khi cô đi du lịch với đơn vị, nhìn thấy luận văn nghiên cứu liên quan đến tiểu thuyết diễm tình Minh Thanh của vị sư huynh nào đó ở viện văn học trong kho tư liệu của thư viện, cảm thấy hứng thú, liền tải vài chương vào điện thoại để giết thời gian trên đường đi du lịch. Chuyến đi lần này, chỉ những lúc không có người cô mới đọc một lúc, trong lòng quả thực có chút tò mò, cứ nghĩ rằng chuyện này chỉ có trời biết đất biết, ai ngờ lại bị tên Chu Toán xấu xa này nắm được thóp cơ chứ.

"Chậc chậc, tôi chỉ xem một đoạn ngắn thôi đã thấy đỏ mặt rồi, cậu còn xem cả 89% ..."

Kỳ Thiện liền biết ngay là tên oắt này nhân lúc cô xuống xe nói chuyện với Triển Phi đã xem trộm điện thoại của cô, vừa cúi đầu nhìn, điện thoại vốn dĩ đặt ở bảng hiển thị quả nhiên đã không thấy tăm hơi, chau mày bảo: "Chu Toán, làm người phải có ..."

"Giới - hạn - đạo - đức, đúng không?" Kỳ Thiện vẫn chưa nói xong, Chu Toán đã kéo dài giọng tự động nói tiếp nửa câu sau. Đây chính là câu nói mà Kỳ Thiện thường xuyên nói trước mặt anh, anh cũng đã nghe cả trăm ngàn lần rồi, mỗi lần nhìn cô mặt ủ mày chau, nghiêm túc dạy dỗ anh, anh đều không nhịn được muốn cười. Người khác đều khen Kỳ Thiện ngoan ngoãn, đứa trẻ thành thật, chẳng lẽ anh còn không biết nội tâm hư hỏng của cô sao?

"Trả điện thoại của tôi đây." Kỳ Thiện nghiêm giọng nói.

Chu Toán cười nhạo một tiếng, rút dây sạc điện thoại ra ném lên đùi cô, nói: "Đồ vô lương tâm. Điện thoại của cậu sắp hết pin rồi. Ban nãy mẹ cậu gọi điện đến, tôi nghe máy giúp cậu. Mẹ cậu hỏi khi nào về đến, bảo cậu tự giải quyết bữa tối."

Chu Toán có nghe điện thoại của mẹ cô hay không, Kỳ Thiện không hề để bụng, dù sao thì mẹ cô không tìm thấy cô, kiểu gì cũng sẽ gọi điện cho Chu Toán. Bọn họ trước giờ vẫn tùy tiện như thế, trước đây Kỳ Thiện cũng không nhạy cảm thế này, chỉ là bây giờ có chút đặc thù, không biết lúc anh mở điện thoại có xem mục tin nhắn của cô hay không.

"Ôi chao, đặt mật khẩu luôn?" Chu Toán tinh mắt, liếc nhìn hành động của Kỳ Thiện, châm chọc nói: "Vẫn còn để bụng vụ truyện đồi trụy kia à? Chạy nhiều ứng dụng ngầm quá sẽ hao pin, đã nhắc cậu bao nhiêu lần rồi. Tôi có lòng tốt tắt đi giúp cậu, cậu tưởng tôi thích xem mấy thứ kia của cậu lắm à? Toàn là lý luận suông cả."

Kỳ Thiện không động đậy, lúc xác nhận mật khẩu cô khẽ quay người đi, để tránh Chu Toán "không cẩn thận" nhìn thấy. Chu Toán cả giận: "Lần sau có quên mật khẩu cũng đừng tìm ông đây."

Anh bảo chỉ tắt ứng dụng chạy ngầm giúp cô, Kỳ Thiện tiện tay mở danh bạ ra xem, quả nhiên tên của anh ở trong danh bạ đã từ "Tiểu Kiều" đã đổi thành "Toán thân yêu". Kỳ Thiện kìm nén cơn buồn nôn, sửa lại thành "Chu Thìa".

Lần này cô không tránh ánh nhìn của Chu Toán. Chu Toán nói: "Cậu lâu lâu lại mang tên của tôi ra chế, chẳng lẽ cậu không sợ làm tổn thương trái tim của bố tôi à ... Còn cả linh hồn của mẹ tôi trên trời nữa chứ. Hai người dân chuyên ngành tự nhiên như bọn họ ban đầu nghĩ ra cái tên có văn hóa như thế này bộ dễ lắm hả?"

Chiêu này của anh quả nhiên có tác dụng, Kỳ Thiện ngừng tay, liền ngoan ngoãn sửa thành "Chu Toán".

Chữ "Toán" vẫn chưa nhập xong, thì có cuộc gọi đến. Kỳ Thiện vừa nhìn, lúc nghe điện thoại lơ đãng điều chỉnh tư thế ngồi.

Trong điện thoại Tử Khiểm nói, vốn dĩ tối nay rất muốn đến gặp cô, nhưng chẳng may có chuyện quan trọng cần làm, thực sự không thể thoát thân, đợi xong việc bên đấy, bất kể muộn thế nào anh cũng sẽ đến, bảo Kỳ Thiện đợi anh.

Kỳ Thiện liên tục bảo không cần, bảo anh cứ lo chuyện của mình trước, hai người ngày mai gặp cũng được. Trước khi đi du lịch cô với Tử Khiểm đã có vài phần mập mờ. Cho dù không có kinh nghiệm nhiều đối với chuyện tình cảm, nhưng cũng nhìn ra chút manh mối từ ánh mắt của Tử Khiểm khi nhìn cô và giọng nói khi nói chuyện với cô. Nói thật, đối với chuyện tình cảm này, Kỳ Thiện quả thật có chút mong đợi, chỉ là không biết nên biểu đạt và xử sự thế nào thôi. Nếu như trước đây Tử Khiểm dùng hành động để ám thị, vậy thì những tin nhắn trên tàu lúc trở về của anh gần như đã thể hiện rõ ràng rồi, Kỳ Thiện im lặng vui vẻ đã cho anh lòng tin.

Kỳ Thiện bảo sau khi xong việc buổi tối không cần phải đến, một mặt là vì buổi tối cô rất ít khi ra ngoài, sợ bố mẹ dò hỏi, cô vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để nói với họ; Hai là, sợ Tử Khiểm làm việc cả ngày mệt nhọc, mà trong lòng cô vẫn còn đang ngổn ngang phức tạp, chi bằng đợi ngày mai hẵng nói, cô cũng có thêm một buổi tối để nghĩ xem ngày mai làm sao để đối mặt với sự thay đổi trong mối quan hệ của hai người. Bởi vì cô vẫn còn ngồi trong xe của Chu Toán, có rất nhiều lời không tiện nói, nên khẽ ậm ừ vài câu, rồi vội vàng ngắt máy.

Cô biết trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi ban nãy, mặt của cô đã nóng bừng lên cả rồi, nhiệt độ của máy lạnh trong xe vừa phải, nhưng sau gáy lại phủ một lớp mồ hôi mỏng. Dây thần kinh của Chu Toán lại không thô như Triển Phi, anh tinh quái lắm. Kỳ Thiện sợ anh hỏi, cố ý ậm ừ một tiếng: "Buồn ngủ chết mất." Sau đó vặn nhỏ tiếng nhạc trong xe làm bộ buồn ngủ. Một lúc sau, Chu Toán đột nhiên mở miệng hỏi: "Cậu muốn uống nước không?"

"Được... à, không cần." Kỳ Thiện không động đậy.

"Bữa tối chúng ta giải quyết ở gần nhà cậu được không? Cậu muốn ăn gì? Món Nhật hay là ăn canh hầm ở nhà hàng mới mở kia?"

Kỳ Thiện hơi kinh ngạc vì tối nay anh không phải tiếp giai nhân, nhắm mắt lừ thừ nói: "Tôi không muốn ra ngoài, cậu tự mình đi ăn đi."

"Vậy thì ở nhà cậu ăn gì đó đi. Lần trước bố cậu gói sủi cảo chắc trong tủ lạnh còn hơn một nửa nhỉ?" Chu Toán lại nhắc.

Thật ra hôm nay Kỳ Thiện muốn ở một mình, mỗi lần đến nhà cô Chu Toán đều chiếm đóng bàn học của cô, rất ồn ào. Cô ậm ừ đáp: "Không ăn đâu, tôi giảm béo. Cậu tự mình tìm chỗ nào đó ăn đi."

Lần này Chu Toán không nói gì nữa, Kỳ Thiện cũng vui vẻ hưởng thụ sự yên ắng này. Ngõ phía trước nữa là đến nhà cô rồi, điện thoại đang gác trên đùi lại rung vài cái, là tin nhắn của Tử Khiểm.

"Buổi tối ăn uống đàng hoàng, bánh gạo đỏ nhớ để lại cho anh."

Kỳ Thiện nhìn mãi hồi lâu, không nhịn được giương khóe miệng.

"Người cậu như thế mà còn giảm béo ... Trước đây chưa từng nghe nói Chu Tử Khiểm thích con gái mình dây đâu, quả nhiên là khẩu vị thay đổi rồi." Đột nhiên giọng nói không mặn không nhạt của Chu Toán vang lên bên tai, lập tức phá hỏng điều ngọt ngào nhỏ bé thầm kín trong lòng Kỳ Thiện.

"Ý gì đây?"

"Chẳng có ý gì cả. Có lòng tốt nhắc nhở cậu, đêm nay chắc hẳn anh ta chẳng thể qua đây hẹn hò với cậu đâu. Ông già nhà tôi mở tiệc, anh ta không ở đó đến nửa đêm thì không đi được đâu. Ngày tháng còn dài, vì chuyện này mà đói bụng thì ngu ngốc quá đấy."

Tâm tư của Chu Toán nhạy bén, bị anh nhìn thấu cũng chẳng có gì lạ, nhưng Kỳ Thiện vẫn cảm thấy có chút phản cảm với giọng điệu hà khắc của anh.

Cô biết làm sao để đối phó với anh, mí mắt cũng chẳng thèm nhấc, ậm ừ một tiếng "Ừ", lãnh đạm đối phó.

Chu Toán vẫn không chịu bỏ qua, tự mình vừa cười vừa nói: "Cũng đúng, đầu năm nay có người cũng thay đổi quá nhanh đi, trước đây cũng chẳng nghe nói anh ta thích ăn bánh gạo đỏ."

Kỳ Thiện vốn dĩ không muốn đấu võ miệng với anh, nhưng nghe đến đây khuôn mặt không kiềm được thoắt đỏ thoắng trắng. Anh quả nhiên "tiện thể" xem luôn tin nhắn trong điện thoại của cô, đồ bỉ ổi!

"Tôi mua một ít đặc sản địa phương ở khu du lịch, cậu muốn ăn thì mang về một ít mà ăn." Cô lại chẳng thèm tính toán với anh.

Chu Toán cười nhạt, "Tôi lại chẳng tính mượn vật để nói tiếng lòng, hà tất phải làm khó dạ dày của mình."

"Biết dạ dày của cậu cao quý, may mà tôi cũng chẳng mua nhiều." Kỳ Thiện hờ hững nói, "Vận dụng thành ngữ tốt đấy."

"Cảm ơn. Xin cô giáo Thiện chỉ giáo một chút, "Ám thông khoản khúc", "Tư tương thụ thụ" dùng ở đây có thích hợp chăng?" Chu Toán không đứng đắn đáp.

***Chú thích (người dịch): "Ám thông khoản khúc", "Tư tương thụ thụ": Ý chỉ nam nữ lén lút, lén lút cho và nhận.

Kỳ Thiện bị anh làm cho tức giận mà bật cười, "Tôi với Tử Khiểm nam chưa cưới, nữ chưa gả, nếu như ở bên nhau cũng sẽ quang minh chính đại. Bây giờ vẫn chưa công khai là vì chưa đến lúc!"

"Cậu tính chấp nhận anh ta thật à?" Trên mặt Chu Toán trắng trợn viết mấy chữ "không thể hiểu nổi."

Kỳ Thiện không được tự nhiên đáp: "Không được à?"

"Cậu không có bệnh đấy chứ?"

"Câu này hình như phải để tôi nói mới đúng. Tôi chọc phải cậu lúc nào rồi hả?"

Ngón tay Chu Toán gõ nhẹ theo tiết tấu lên vô lăng, khóe miệng có chút cứng nhắc. Anh thả chậm tốc độ lái xe, sắp đến nhà Kỳ Thiện rồi.

"Thích đàn ông lớn tuổi, đây là chính miệng cậu nói mà. "Thỏ không ăn cỏ gần hang", có phải cũng là cậu nói không?" Chu Toán dừng xe ở bên ngoài gara nhà cô, cởi đai an toàn, điều chỉnh tư thế ngồi, nhìn chằm chằm vào cô, "Không tìm người nhà họ Chu thì cậu chết đi à?"

Kỳ Thiện im lặng không đáp.

"Những lời cậu đã nói cứ như đánh rắm ấy." Anh cười lạnh.

Kỳ Thiện thực sự nghe không nổi nữa, nên bước xuống xe, lúc đóng cửa xe cô nói: "Tôi là phụ nữ, là tiểu nhân, nói không giữ lời, không biết xấu hổ ... nói thế này đã được chưa?"

Chu Toán cũng bất động, nói với theo bóng lưng cô: "Tôi khinh thường bộ dạng lén lén lút lút của mấy người thôi."

Kỳ Thiện làm như không nghe thấy, lấy chìa khóa cửa ra, tra mấy lần vẫn không trúng ổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play