Phùng Gia Nam không ngờ con trai sẽ nói như vậy, bà khẽ nói: "Có khi đến chết mẹ cũng sẽ không đốt lá thư kia, đồng thời, có đến chết mẹ cũng sẽ không tha thứ cho ông ấy. Chẳng có gì hay ho để nói cả, may mà Tiểu Thiện và con sẽ không có cơ hội để đi đến bước đường này của mẹ và bố con."
Chu Toán vô cớ bốc hỏa: "Chuyện của con và cậu ấy không cần mẹ quan tâm. Mẹ cảm thấy như vậy là muốn tốt cho con, thực ra là muốn thỏa mãn cái tính thích kiểm soát của mẹ mà thôi. Mẹ không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, trong chuyện tình cảm mẹ là một kẻ thất bại đáng thương, không kiểm soát được người đàn ông của mình, mới biến thái mà muốn kiểm soát cuộc sống của con!"
Đầu bên kia điện thoại yên lặng một lúc lâu, Chu Toán muốn cúp điện thoại, nghe thấy giọng nói buồn bã và mệt mỏi của mẹ anh, bà nói: "Đánh bại được mẹ, thì con sẽ thắng sao? A Toán, yêu làm sao mà không gò bó trói buộc được chứ!"
Sau đó có lẽ bọn họ còn cãi thêm vài câu, nhưng Chu Toán không còn nhớ nữa. Bốn ngày sau, vào giờ nghỉ trưa ngắn ngủi Phùng Gia Nam bắt xe từ khu vực trung tâm đi về hướng Nguyên Lãng, chiếc xe taxi bà ngồi va chạm với một chiếc xe hàng khi giao nhau trên đường. Phùng Gia Nam tử vong tại chỗ, người tài xế cũng ngừng thở khi trên đường được đưa đến bệnh viện. Không ai biết tại sao lúc bấy giờ bà phải đi ra ngoài, là gặp khách hàng hay hẹn gặp bạn bè, đáp án theo sự qua đời của đương sự mà trở thành một câu đố.
Chu Toán đáp chuyến bay đi Hồng Kông ngay trong đêm xảy ra tai nạn, xử lý hậu sự của Phùng Gia Nam cùng với Thẩm Hiểu Tinh người vội vàng chạy đến. Chu Khởi Tú vốn dĩ cũng muốn đến, nhưng bị Chu Toán từ chối. Bất luận là về mặt pháp luật hay tình cảm mà nói, Phùng Gia Nam và ông đã không còn vướng mắc gì nữa. Chu Toán kiên quyết tin rằng mẹ anh sẽ không muốn Chu Khởi Tú tiễn bà đoạn đường cuối này. Điều duy nhất anh không xác định là, mẹ anh có phải cũng không muốn gặp lại đứa con trai bất tài này hay không.
Chiếc xe taxi gặp tai nạn bị hư hỏng nghiêm trọng, di thể của Phùng Gia Nam cũng không thể may mắn thoát khỏi. Chu Toán đi nhận thi thể, nếu không phải nhìn thấy vết sẹo mờ mờ ở mu bàn tay phải vẫn còn nguyên vẹn kia, anh sẽ không thể nào tin nổi đống máu thịt bấy nhầy kia là mẹ của anh.
Vết sẹo kia là vết thương cũ hơn mười năm trước, bấy giờ Chu Toán mới bảy tuổi không nghe lời cứ một mực đòi học đạp xe đạp, trong đám bạn cùng chơi với anh chỉ còn mỗi anh không biết chạy xe, ngay cả Kỳ Thiện tháng trước cũng đã bắt đầu chậm rì rì lắc lư đạp xe qua lại ở con đường trước cổng. Phùng Gia Nam đi theo phía sau xe, Chu Toán không để cho bà giữ, vì để thoát khỏi bà, anh đạp càng nhanh, tay lái không vững, tông vào bậc thang bên phải của bờ đê. Dưới tình thế cấp bách Phùng Gia Nam đã nắm lấy căm xe đạp ở bánh xe... cũng là bàn tay này bốn hôm trước đã gọi một cuộc điện thoại e rằng là cuộc gọi khiến bà thất vọng nhất cuộc đời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT