Sau khi Kỳ Thiện ngừng khóc, điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, việc đầu tiên cô làm đó là gỡ miếng ngọc và bồ đề đang đeo trên cổ ra, đặt xuống cạnh tay Chu Toán.
"Cậu có ý gì?" Chu Toán lạnh lùng hỏi.
"Dì Gia Nam đưa miếng ngọc này cho tôi, bảo tôi trước tiên cứ giữ giùm cậu. Nếu như có một ngày cậu gặp được người con gái mà cậu yêu thương thật lòng thì lại trả cho cậu cũng không muộn." Kỳ Thiện nói tiếp, "Cậu sẽ gặp được rất nhiều cô gái, có thật lòng hay không, chỉ có bản thân cậu biết."
Chu Toán cũng bắt đầu bực bội, "Cứ mỗi khi tức giận lại lấy mấy thứ này xả giận, tôi không ấu trĩ như cậu!"
Kỳ Thiện cúi đầu, vệt nước mắt trên mặt vẫn chưa khô hoàn toàn, nhưng đã không còn đau buồn nữa, "Tối nay cậu đừng ở nhà tôi nữa, được không?"
Chu Toán mất mấy giây để tiêu hóa câu này, sau khi xác định Kỳ Thiện không phải nói đùa, anh cắn răng đứng dậy định đi, hung dữ đáp: "Cậu đừng hối hận!"
"Đem ngọc của cậu đi. Cậu không muốn thì trả cho dì Gia Nam, đỡ phải làm hỏng một món đồ tốt." Kỳ Thiện nhắc nhở thêm lần nữa, lời nói của cô giống như đang nói một chuyện không liên quan với một người không liên quan.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT