Cho dù bây giờ anh làm chuyện bà ghét nhất trước mặt bà, cũng sẽ chẳng còn ai mắng anh không có chí tiến thủ nữa. Sau này cũng như vậy, sẽ không còn ai gò bó trói buộc mỗi một chuyện anh làm nữa, cũng sẽ không còn ai xem anh như bảo bối trong lòng nữa. Anh không cần phẫn nộ, không cần phản kháng, không cần sợ bà thất vọng lại cố ý khiến bà thất vọng nữa.
Phùng Gia Nam lúc nào cũng giống như sư tử mẹ hùng hổ chắn trước mặt con trai, bà làm tất cả cũng là vì Chu Toán, cũng dành tất cả mọi thứ mà bà tranh giành được để lại cho anh, bất kể điều đó anh có muốn hay không, cũng không cho anh cơ hội để báo đáp. Chu Toán căm hận bà, muốn thoát khỏi bà, nhưng mỗi một chuyện anh làm đều không thể tránh khỏi ấn ký của bà. Cuối cùng bà nói: "Yêu làm sao mà không gò bó trói buộc cơ chứ?" Người gò bó anh nhất trên đời này đã chết rồi, người yêu anh nhất cũng như vậy.
Điếu thuốc của Chu Toán bỗng nhiên bị người nào đó giật lấy, anh lạnh hết cả sống lưng, suýt chút nữa cho rằng mẹ anh hiển linh, vừa ngẩng đầu, là Kỳ Thiện nghiêm mặt đứng trước mặt anh. Cô dập tắt nửa điếu thuốc vào lư hương, cằn nhằn nói: "Cứ phải hút ở đây mới được à? Dì Gia Nam không thích đâu. Cậu không thể để người khác bớt lo được một lần sao?"
Kiểu khuyên bảo từng khiến Chu Toán ghét tới phát điên mà nay nghe không khác gì tiếng sáo trời. Sự trầm tĩnh và bi thương anh bày ra trước mặt mọi người toàn bộ tan rã như lớp mặt nạ, không có tiền đồ đỏ bừng đôi mắt, vừa giận dỗi lại băn khoăn.
"Chẳng phải cậu không thèm để ý đến tôi nữa à?"
Ban ngày bọn họ từng gặp nhau. Lúc ấy Kỳ Thiện đi theo người nhà đến trước linh đường thắp hương, Chu Toán thân là người nhà cùng với Chu Khải Tú khom lưng đáp lễ với bọn họ, Kỳ Thiện cũng theo lẽ thường nói "xin nén bi thương". Tối đến, Kỳ Thiện dìu bà ngoại mình về nhà. Dì Gia Nam và cả nhà mẹ cô đều quen biết từ lâu, lần này bà ngoại, cậu và mợ của cô đều từ thành phố kế bên chạy đến đây. Bên cạnh Chu Khải Tú không có nữ quyến tháo vát, Thẩm Hiểu Tinh là bạn bè thân thiết nhất của nhà bọn họ được ủy thác trọng trách, mọi chuyện lớn nhỏ trong lễ tang đều được bà chuẩn bị lo liệu, bận đến nỗi không còn sức lực để đau buồn. Mãi đến bây giờ bà vẫn còn đang nhỏ giọng thương lượng quy trình công việc ngày mai với nhân viên phụ trách nghi thức mai táng.
Kỳ Thiện vốn dĩ là qua đây đưa áo khoác cho mẹ cô, trời về đêm chuyển lạnh. Cô thấy ly nước để trước mặt mẹ mình rất lâu rồi vẫn chưa đụng đến, Thẩm Hiểu Tinh nói mấy công việc khác nhau với từng người, tư duy vẫn còn rất rõ ràng, nhưng hốc mắt đã trở nên sâu hoắm. Kỳ Thiện đau lòng, muốn giúp đỡ mẹ mình, hỏi: "Có gì để con làm không ạ? Mẹ, hay là con ghi tiền phúng điếu nha."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play