Kỳ Thiện lại nhàm chán lén uống một chút rượu trước mặt mình, ngoại trừ vị cay ra thì không nắm được mùi vị gì khác, cô thật lòng bội phục Chu Tử Khiếm tửu lượng cao. Cô không biết Chu Tử Khiểm lớn lên ở thôn quê, bản dân tộc bên cạnh có nhiều nhà chuyên ngâm rượu, bất kể người già hay trẻ con đều coi rượu như nhân vật chính trong các dịp lễ tết. Loại rượu tự ngâm này uống thanh nhưng rất mạnh, cách chuốc say người cũng ngất ngây, giống như bài sơn ca đêm xuân bên bờ suối, như ánh mắt thiếu nữ quấn đầy nữ trang bạc trên tóc. Hồi còn bé, nhà bạn thân của Chu Tử Khiểm quanh năm bày biện mấy vại rượu, khi ấy anh ta bốc đồng, thường lén uống rồi say, lại lặng lẽ tỉnh dậy. Mấy ly rượu này không ảnh hưởng lớn đến Chu Tử Khiểm, chẳng qua uống nhanh quá nên men rượu xộc lên khiến anh ta cau mày.
Tranh thủ lúc ông Chu Khải Tú đang nói chuyện với người khác, Chu Tử Khiểm quay đầu lại. Kỳ Thiện vô tình bắt gặp ánh mắt Chu Tử Khiểm đang tìm kiếm gì đó nên kịp thời tiện tay đặt cốc trà cạnh tay anh ta. Chu Tử Khiểm lau mồ hôi, cốc trà làm dịu đi men rượu. Vì xung quanh quá đông người nên anh ta không thể cảm ơn Kỳ Thiện, chỉ nhoẻn miệng cười với cô, Kỳ Thiện cũng hiểu ý cười lại.
Long Hung lại vội vàng thêm dầu vào lửa với Chu Toán: "Con bé ngực phẳng kia... À không phải, cô bé kia có quan hệ gì với bọn cậu? Ông già cậu bảo cô ấy là cháu gái, trong điện thoại cậu lại có hình người ta, nhưng dẫn đến quán bar lại là một người khác. Không phải cô ấy thân với cậu lắm à? Nghe nói cùng lớn lên từ thuở nằm nôi , lẽ ra hai cô cậu phải gọi là 'thanh mai trúc mã' gì đấy, nhưng sao tôi thấy quan hệ của cô ấy và thằng nhóc kia cũng khá thân, còn ra mặt đánh nhau thay cô ấy. Tôi khó hiểu quá, cậu giải thích xem."
"Tôi cần phải giải thích với anh sao?" Chu Toán vẫn cầm thìa ăn canh, "Lo nhiều việc thế làm gì? Ai thích sao thì kệ!"
Sĩ diện thiệt thân!" Long Hung thừa hiểu tâm tư Chu Toán, vẫn cợt nhả, "Đừng trách anh không nhắc nhở cậu, ra tay trước giành được phần thắng, đạo lý luôn đúng trong mọi trường hợp. Cứ do dự rồi chả có phân để ăn đâu!"
Chu Toán chỉ tập trung ăn, vừa chạm đũa vào đĩa gan ngỗng thì đột ngột rụt tay lại, mắng gã: "Anh còn có thể tởm hơn nữa không... Anh nói ai là phân? Phân còn không thối bằng miệng anh đấy."
Bên chỗ Chu Khải Tú yên tĩnh chốc lát, chú ba cũng ra mặt khuyên mấy người mời rượu đừng o ép, để ông Chu Khải Tú nghỉ ngơi chốc lát và ăn chút gì đó trước. Ông Chu Khải Tú được ngồi xuống, xoa huyệt thái dương, cười cảm thán: "Không chịu già cũng không được, uống có chút mà chóng mặt. May mà có Tử Khiểm ở đây." Rồi quay sang nói với Chu Tử Khiểm, "Con cũng ăn chút gì đi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT