Khi nãy tim của Chu Toán vẫn còn thấp thỏm chơi vơi, giờ khắc này Kỳ Thiện ngồi ở nơi anh đưa tay là với tới, thần trí anh từ từ quay trở lại, suy nghĩ rối loạn cũng dần định được phương hướng. Chỉ cần anh còn một hơi tàn, Chu Tử Khiểm cứ mơ đi! Không đúng, Chu Toán lặng lẽ sửa câu nói này lại, cho dù anh không còn hơi thở thì cũng không đến lượt người khác có được Kỳ Thiện.
"Vậy chúng ta đi đâu bơi?" Kỳ Thiện thật sự không chịu được muỗi, đau khổ hỏi. Cô không nhất định phải đi bơi, chẳng qua đã đến biển, lại thay áo bơi rồi, không xuống nước thì kỳ lạ quá.
"Bơi trong bể thì có gì vui, muốn bơi thì ra biển bơi."
"Ra biển sao?" Lúc Kỳ Thiện còn đang do dự thì Chu Toán đã đi được vài bước, thúc giục: "Mau lên, cứ lề mề mãi là sóng lớn đấy."
Kỳ Thiện đành đi theo, bước thấp bước cao giẫm trên bờ cát.
"Còn mang giày làm gì!" Chu Toán chau mày, quay đầu ngồi xuống bên cạnh Kỳ Thiện, tức khắc cởi phăng đôi sandal của cô, cầm chung với dép kẹp của anh suốt quãng đường: "Đi thôi, cẩn thận giẫm phải vỏ ốc."
"À!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT