Nguyên tắc đối nhân xử thế của Kỳ Thiện trước nay luôn là "Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện", Triển Phi hoàn toàn không ngờ cô lại đột nhiên chêm vào một câu như thế. Mặc dù cô vẫn dùng giọng điệu bình thản để nói chuyện như mọi khi, cứ như đang thảo luận một vấn đề học thuật đơn giản, nhưng không hiểu tại sao lại khiến cho màu sắc của "Kinh thi" phát sinh biến hóa một cách tế nhị như thế.
Triển Phi há hốc miệng, kéo Kỳ Thiện về hướng "Chu Thìa", vừa cười vừa giải thích: "Đây là đồng nghiệp của em, Kỳ Thiện, là nhân viên quản lý ở bộ phận sưu tập của thư viện chúng em. Bệnh nghề nghiệp, anh đừng để ý."
Chu Toán hiển nhiên không hề để bụng.
Triển Phi cầm lấy hành lý từ trong tay Kỳ Thiện. Cuộc gặp gỡ tình cờ khiến người ta vui vẻ này là món quà lớn nhất trong chuyến đi lần này, những điều nên nói đã nói xong rồi, những điều chưa nói nên lời bây giờ cũng chưa phải lúc để nói.
"Chúng em đi đây, rất vui vì quen biết anh." Triển Phi ngẩng đầu lên nhìn Chu Toán, dịu dàng nói, "Sau này nếu như em gọi điện thoại cho anh hỏi này hỏi nọ thật, thì anh không được chê em phiền đâu đấy!"
Chu Toán cười bảo, "Vậy còn phải xem em hỏi gì."
Anh nói thế, nhưng trực giác của Triển Phi mách bảo rằng anh ấy hẳn là không ghét mình. Mật ngữ 12 chòm sao nói tháng này cô nàng sẽ gặp vận đào hoa, tuần trước cô nàng mới nhờ chị Kỳ Thiện xâu cho mình một chuỗi vòng tay pha lê màu hồng, chẳng lẽ linh nghiệm đến thế sao?
Những suy nghĩ của cô nàng đều viết hết lên đuôi mày khóe mắt, lại có chút thẹn thùng muốn che giấu, vội vàng lảng sang chuyện khác hỏi Kỳ Thiện: "Tiểu Kiều đến chưa? Xe của cô ấy đỗ ở đâu ạ?"
Lông mày của Chu Toán lại càng nhướng cao hơn, đáng tiếc Triển Phi chỉ chú ý đến vẻ mặt phức tạp của Kỳ Thiện.
Kỳ Thiện hất cằm chỉ vào người đứng bên cạnh Triển Phi.
"Tự em hỏi cậu ta đi."
Xe của Chu Toán vừa chạy đến đoạn đường gần nhà Triển Phi, Triển Phi liền chuồn xuống xe nhanh như cắt, ngay cả ý tốt muốn lấy hành lý giùm cô nàng của Chu Toán cũng bị từ chối. Cuối cùng là Kỳ Thiện giúp cô nàng khiêng hành lý từ trong cốp xe ra.
Triển Phi nhìn Kỳ Thiện, lại liếc nhìn bóng lưng đang cúi đầu ngồi trên ghế lái của Chu Toán, muốn nói lại thôi. Cuối cùng vẫn không nhịn được, cô nàng lấy cớ không tìm thấy chìa khóa của văn phòng, kéo Kỳ Thiện cách xa hơn mười mét, xác định Chu Toán không nghe thấy cuộc đối thoại, mới nghẹn đỏ mặt mà oán trách: "Sao chị chưa từng nói với em "Tiểu Kiểu" là đàn ông hả?"
"Nhưng chị cũng chưa từng nói cậu ta là con gái mà. Em chưa từng hỏi chị à?"
Kỳ Thiện quả thật là oan uổng. "Tiểu Kiều" là biệt danh từ thuở nhỏ của Chu Toán, ngoài người lớn trong nhà thỉnh thoảng chọc ghẹo mới gọi, thì rất ít người biết đến cái tên này, bình thường Kỳ Thiện cũng rất hiếm khi gọi anh như thế. Chỉ là mấy hôm tết vừa rồi, Kỳ Thiện vô ý làm rơi cái chặn giấy bằng đá trên bàn, đập ngay vào chân Chu Toán, khiến cho hai ngón chân của anh sưng tấy mấy hôm, vì vậy mà anh oán trách cô vô số lần, còn bày ra bộ dạng không đi đứng được, khiến bố mẹ Kỳ Thiện cũng mắng cô bất cẩn. Kỳ Thiện nổi nóng liền đổi tên của Chu Toán trong danh bạ thành "Tiểu Kiều", cố ý trêu trọc một phen, sau đó cũng lười đổi lại.
Triển Phi là nghiên cứu sinh vừa được giữ lại trường năm nay, cũng coi như đang trong thời gian thực tập trước khi bước vào làm chính thức, công tác ở thư viện chưa đến một năm. Bởi vì nguyên nhân người trẻ tuổi ở thư viện quá ít, nên từ khi mới đến Triển Phi vẫn luôn thích ở cùng với Kỳ Thiện. Cho dù Kỳ Thiện lớn hơn cô nàng ba tuổi, tính cách trầm tĩnh, bộ phận công tác cũng khác nhau, nhưng những cô gái chưa kết hôn trong đơn vị chỉ còn lại hai người họ thôi, lúc nhàn rỗi Triển Phi theo thói quen đến văn phòng của Kỳ Thiện tìm cô tán gẫu. Tính cách của Triển Phi hoạt bát, dễ thân quen, khi ở cùng với Kỳ Thiện chủ yếu là cô nàng nói, Kỳ Thiện nghe. Quen biết lâu ngày. Triển Phi phát hiện thoạt nhìn thì Kỳ Thiện trông có vẻ tẻ nhạt, nhưng thật ra cũng rất thú vị, lại thêm bối cảnh gia đình và quá trình trưởng thành của hai người cũng có nhiều nét tương đồng, nên lại càng cảm thấy hợp nhau hơn, bữa trưa hoặc lúc tan ca cũng thường đi cùng nhau.
Triển Phi tự cho rằng hiểu rất rõ về Kỳ Thiện. Các mối quan hệ của Kỳ Thiện rất đơn giản, những người thân thiết với cô trừ bố mẹ ra, thì chính là "Tiểu Kiều". Cái tên "Tiểu Kiều" này, Triển Phi vô tình nhìn thấy khi điện thoại của Kỳ Thiện hiển thị có cuộc gọi đến, sau đó cũng thường xuyên thấy Kỳ Thiện và "cô ấy" nói chuyện điện thoại, bất kể là thời gian làm việc hay thời gian nghỉ trưa, Kỳ Thiện và "Tiểu Kiều" chuyện gì cũng nói được, trong đó đa số là việc lặt vặt về người lớn trong nhà. Tuy rằng Triển Phi chưa từng gặp "Tiểu Kiều", nhưng trong lòng lại chẳng cảm thấy người này xa lạ, quan trọng hơn là, cô nàng chưa từng nghĩ rằng "Tiểu Kiều" là đàn ông, chưa hề.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là Kỳ Thiện chưa từng đề cập đến vấn đề giới tính của "Tiểu Kiều", Triển Phi cũng chưa từng hỏi, mọi người đều cảm thấy không cần thiết, nhưng mà.... "Anh ấy lại chẳng phải bạn trai của chị, bọn chị cùng nhau xem phim, dạo phố, ăn cơm, đúng là biến thái mà!" Triển Phi không phục nói. Kỳ Thiện bất đắc dĩ bảo: "Cậu ta uống sữa của mẹ chị mà lớn, bọn chị từ nhỏ đã ngủ chung nôi. Bình thường cậu ta cũng đi xem phim, ăn cơm, dạo phố với mẹ chị. À, đúng rồi, càng biến thái hơn nữa là đôi khi bố chị cũng đi cùng". Cô nói xong, nhìn bộ dạng ấm ức mà dẩu môi của Triển Phi, nghĩ ngợi, rồi bảo: "Chị phải nói với em một tiếng "xin lỗi", đáng lẽ chị phải nhắc em sớm một chút."
Bấy giờ, ban đầu Kỳ Thiện vẫn chưa hiểu rõ tình hình của hai người bọn họ, cũng không biết bọn họ làm sao lại bắt chuyện với nhau, có nói rõ thân phận chưa? Cô cũng chưa xác định được Triển Phi có biết Chu Toán là người đến đón bọn họ hay không, lại nhìn ra được tâm tư của cô nàng, lúc này nếu như bỗng nhiên mở miệng nhắc nhở, nói không chừng lại khiến cô nàng hiểu lầm cô đang tuyên bố chủ quyền, tức giận không vui, thế nên bèn im lặng đứng xem. Đến khi Triển Phi giới thiệu Chu Toán cho cô, cô mới chắc chắn được là nhầm lẫn rồi, mà Chu Toán lại mang nụ cười tủm tỉm thích thú, ánh mắt của Triển Phi thì chưa hề rời khỏi người Chu Toán, cô liền biết cho dù nói gì cũng chẳng còn ý nghĩa nữa, chỉ có thể giả chết đến cùng. Đây là điểm duy nhất mà khiến Kỳ Thiện cảm thấy có lỗi với Triển Phi. Mẹ cô và Chu Toán đều từng bảo, con người của cô, tật xấu chính là suy nghĩ quá nhiều. Triển Phi không nghĩ về vấn đề này quá lâu, cô nàng cũng không phải là người nhỏ nhen, nghĩ đến Chu Toán lúc bấy giờ mới đến cửa ga tàu, mang bộ dáng đợi người đứng bên cạnh cô nàng, là cô nàng gặp sắc nổi lòng tham chủ động bắt chuyện.
Cô nàng có chút ngượng ngùng giải thích với Kỳ Thiện: "Em ...em cũng chỉ có lòng hiếu kỳ với chuỗi vòng trên tay anh ấy, cảm thấy rất đẹp, mới đi hỏi anh ấy mua ở đâu, không có ý gì khác. Anh ấy nói vòng tay trên tay anh ấy là xương bò Tây Tạng và sáp ong cũ mang về từ Tây Tạng. Chị cũng biết, em vẫn luôn muốn đi Tây Tạng một chuyến, cho nên mới nói hay là lưu lại phương thức liên lạc, dù sao thì anh ấy đã từng đi, sau này nếu có chuyện gì thì có thể hỏi thăm. Thật đó, chỉ có thế thôi..."
Kỳ Thiện gật đầu. Không vạch trần, cũng không hỏi cô nàng vì sao phải giải thích. Đối với chuyện này cô đã gặp nhiều rồi.
Ngược lại Triển Phi nói một lúc, cũng cảm thấy có chút giấu đầu hở đuổi, ngượng ngùng bật cười.
Chu Toán vẫn luôn ở trong xe, không thúc giục, cũng không thấy anh quay đầu. Sự ngượng ngùng của Triển Phi không thể vượt qua được sự tò mò của cô nàng. Đối diện với ánh mắt hiểu rõ mọi chuyện của Kỳ Thiện, đỏ mặt chà chà chân, dứt khoát hỏi chuyện trong lòng.
"Chị Kỳ Thiện, em hỏi chị mấy câu, chị không được gạt em." Triển Phi không đợi Kỳ Thiện trả lời, liền hỏi một câu, "Anh ấy là gay hả?"
Sau khi sửng sốt, Kỳ Thiện huơ tay nói: "Không, không phải." Chuyện này không thể nói bừa được, tuy rằng cô lại mong anh như thế thật.
Triển Phi nhìn thẳng vào mắt Kỳ Thiện hỏi, "Câu hỏi thứ hai của em, bọn chị có phải một đôi không?"
Lần này Kỳ Thiện huơ tay càng nhanh, "Không phải, không phải đâu!"
"Chị có dám thề không?" Triển Phi không chịu tin hoàn toàn. Cô nàng không tin giữa nam và nữ lại có tình bạn hoàn toàn thuần khiết, đặc biệt là giống như Kỳ Thiện và Chu Toán, ít nhất là trước đây cô nàng vẫn chưa từng thấy.
Kỳ Thiện dở khóc dở cười nói: "Được rồi, chị thề."
Bấy giờ Triển Phi mới thở phào nhẹ nhõm, Kỳ Thiện không phải là người giỏi nói dối, chuyện này cô nàng có thể tin tưởng. Sau đó cô nàng hỏi câu hỏi thứ ba, ngữ khí thêm mấy phần mong đợi.
"Anh ấy làm nghề gì ạ?"
"Nhà giàu đời thứ hai, ăn bám. Chuyện gì cũng làm, chẳng chuyện nào đàng hoàng cả."
Kỳ Thiện lựa chọn dùng lời của ông nội anh để đánh giá anh, "trích dẫn" như vậy chắc không phải là nói xấu sau lưng đâu nhỉ.
"Chuyện gì cũng làm là sao? Anh ấy... vẫn chưa kết hôn chứ? Bây giờ có bạn gái không? Năm nay bao nhiêu tuổi? Chòm sao nào? Nhóm máu gì?"
"Bạn gái? Dạo này chắc là không có." Kỳ Thiện sờ cằm nghiêm túc suy nghĩ. Cô không thích nghe ngóng mớ chuyện hư hỏng của Chu Toán, cô gái tiếp viên hàng không kia hình như đã hai tháng rồi không nghe thấy anh nhắc đến, người mới thế chỗ tạm thời vẫn chưa nghe nói.
"Chị Kỳ Thiện, nghe chị nói, chắc anh ấy có nhiều bạn gái lắm nhỉ!" Giọng nói của Triển Phi hơi mất mát.
"Đúng là không ít." Kỳ Thiện nhân cơ hội nhắc nhở, hi vọng tiểu cô nương kịp thời tỉnh ngộ, quay đầu là bờ.
Triển Phi ngoảnh đầu nghĩ ngợi, lẩm bẩm nói: "Cũng đúng, người như anh ấy, đã không phải gay, bên cạnh không có phụ nữ vây quanh mới là kỳ lạ. Anh ấy thích phụ nữ thế nào ạ? Quan hệ của bọn chị tốt như thế, chị chắc chắn là biết."
Sự cố chấp của Triển Phi khiến Kỳ Thiện âm thầm kêu khổ, "Chị thật sự không biết."
Không phải là Kỳ Thiện đối phó qua loa, mà khẩu vị chọn bạn gái của Chu Toán rất hỗn loạn, biến hóa khôn lường. Trước cô tiếp viên hàng không thì là cô bạn gái bán trái cây, lúc hẹn hò với Chu Toán còn thiếu mấy tháng nữa mới đủ 20 tuổi. Mà trước cô bạn gái bán trái cây thì là một nữ tinh anh đầu ngành, Kỳ Thiện chỉ gặp cô ấy một lần, cụ thể bao nhiêu tuổi thì không tiện hỏi, nhưng chắc chắn là lớn hơn Chu Toán vài tuổi.
Tên nhóc Chu Toán này là cung Song Tử nhóm máu AB, một mình có thể đánh được một bàn mạt chược bốn người, anh muốn gì, thích gì, nói không chừng chính bản thân anh cũng không rõ.
"Vậy chị hỏi anh ấy xem." Triển Phi cười hì hì khoác tay Kỳ Thiện, "Nhưng mà chị đừng để anh ấy biết được là em hỏi thăm đấy. Còn nữa, anh ấy sống ở đâu, bình thường thích đi đâu chơi?"
Kỳ Thiện chịu không nổi, qua loa nói: "Chẳng phải em có số điện thoại của cậu ta à? Mấy chuyện này em tự hỏi được không?" Cô thực sự không muốn nhúng tay vào chuyện này, lại nói, chút tâm tư nhỏ bé này của Triển Phi, trước mặt Chu Toán hoàn toàn chẳng là gì.
Thật ra Kỳ Thiện đã thể hiện rất rõ thái độ của mình rồi. Có một số chuyện cô không quản được, thì sẽ không nhúng tay vào. Đứng ở lập trường của cô, một bên là đồng nghiệp nữ có quan hệ khá tốt với mình, một bên là bạn từ thuở nhỏ, nói nhiều hay nói ít, nói tốt hay nói xấu đều không thích hợp.
Chuyện đã đến nước này, cô sợ Triển Phi nghĩ không thông, trước khi tạm biệt, không nặng không nhẹ bồi thêm một câu: "Thật ra cậu ta chẳng có gì tốt cả. Đàn ông quan trọng nhất là ở tấm lòng."
Chỉ tiếc là ánh mắt của Triển Phi nhìn về phía Chu Toán đang ngồi trong xe trước khi quay người kéo hành lý, khiến Kỳ Thiện hiểu được, những lời này có lẽ đều là vô ích.