Chờ đợi mệt mỏi nhất không phải là chờ mãi không đến, mà là không thể đoán trước được kết quả. Giả dụ ngay bây giờ bạn lựa chọn bỏ cuộc, thì có nghĩa là tất cả tinh lực và tâm huyết bạn bỏ ra ở hàng ngàn giây phút trước đó đều uổng phí. Chờ đợi một ngày hay chờ đợi một đời, trước khi có kết quả đều chẳng có gì khác biệt, kết quả cuối cùng chỉ đơn giản phân thành 2 loại: Thành công hoặc thất bại.

Có khi một giây sau người đó sẽ đến thì sao?

Hoặc có khi đợi thêm một chút nữa sẽ có kết quả thì sao?

Nhà phát minh vĩ đại Edison chính là nhờ sự kiên trì bền bỉ không bỏ cuộc mà phát minh ra bóng đèn đó!

Kỳ Thiện nghĩ, tại sao cô không thể cũng ôm tâm lý gặp may như thế chứ? Không nên đợi cũng đợi rồi, xấu hổ cũng xấu rồi. Một đám cưới bị tạm hoãn dù sao cũng đỡ hơn là cô dâu bị chú rể cho leo cây. Cô đứng một mình ở vòng hoa tươi trước lễ đài, khuôn mặt dưới khăn voan bình tĩnh như tượng, nhưng suy nghĩ đã sớm không còn ở đây, dường như hoàn toàn không phát hiện ra tiếng nhạc phía sau dần dần bị những tiếng thì thầm lấn át, chỉ nắm chặt bó hoa cưới trong tay, trầm mặc chờ đợi. Chờ đợi là sở trường của Kỳ Thiện, giống như sở trường của cô là tha thứ cho anh vậy.

"Chắc anh ta không đến đâu." Bạn thân có lòng tốt khuyên nhủ bên tai.

Kỳ Thiện chăm chú nhìn mũi giày của mình, chậm rãi lắc đầu.

"Cậu dựa vào đâu mà tin tưởng anh ta như thế?" Người bên cạnh cũng đau lòng cho sự cố chấp của cô.

"Đúng vậy, nếu đến thì anh ta đã đến từ lâu rồi."

"Anh ta vốn dĩ chẳng muốn kết hôn với cậu."

"Cậu ngốc quá..."

Những lời bàn tán và chất vấn bỗng chốc bủa vây lấy cô.

Kỳ Thiện không chịu nỗi sự quấy nhiễu nữa. Cuối cùng không nhịn được, lôi ra hai tờ giấy chứng nhận kết hôn, bày ra trước mặt mọi người, chỉ để chứng minh hôn lễ này chẳng qua chỉ là hình thức. Anh sẽ lấy cô, bọn họ vốn dĩ là một.

Một chiêu này rốt cuộc có thể khiến xung quanh yên tĩnh trở lại - yên tĩnh đến mức khiến lòng người lo lắng.

Kỳ Thiện chần chừ mở khăn voan ra, lúc này mới phát hiện trên tay cô nào phải giấy chứng nhận kết hôn, rõ ràng chỉ là hai cuốn vở bài tập cũ kỹ.

Hai mắt cô tối sầm, chợt như sét đánh ngang tai.

.....

"Tỉnh rồi?" Triển Phi duỗi eo, cười hì hì nói, "Mơ thấy mộng đẹp gì thế ạ?"

Kỳ Thiện khẽ chớp mắt để thích ứng với sự thay đổi của ánh sáng, cô không giải thích với đồng nghiệp về giấc mơ vừa ly kỳ vừa hoang đường ban nãy. Triển Phi cũng không chú ý đến sự thay đổi ngắn ngủi trên gương mặt cô, chỉ nhỏ giọng oán trách, "Lãnh đạo của viện chúng ta đúng là keo kiệt. Khó khăn lắm mới tổ chức hoạt động tập thể một lần, không đặt vé máy bay cho chúng ta thì thôi đi, mười ba tiếng tàu hỏa, tốt xấu gì cũng phải đặt giường mềm chứ. Lưng của em sắp gãy ra cả rồi."

Tàu vừa đi qua một đường hầm dài, bên ngoài khung cửa đập vào mắt là bạt ngàn núi non và đồng ruộng, nhìn mãi cũng khiến đôi mắt mỏi mệt, trái tim trống rỗng. Rõ ràng trước khi ngủ gật Kỳ Thiện vẫn còn mắc kẹt trong việc lo được lo mất của sự chờ đợi, lại bứt rứt không yên vì tiếng ồn lúc có lúc không của âm thanh tín hiệu trên tàu hỏa, trong tình huống này mà vẫn có thể ngủ được, lại còn mơ một giấc mơ sống động như thật, đúng là không thể hiểu nổi. Chắc chắn là do tối qua ngủ không ngon. Trước đó tàu hỏa vẫn luôn di chuyển ở khu vực tín hiệu yếu, tin nhắn gửi đi mãi vẫn chưa nhận được trả lời, cô hoảng hốt suy nghĩ vẩn vơ, mới có thể quên đi giấc mơ đáng ghét kia.

Vừa nghĩ đến điện thoại, Kỳ Thiện mới phát hiện trên tay trống không, trước khi ngủ cô vẫn luôn cầm nó trong tay. Cô giật mình ngồi thẳng người dậy tìm kiếm xung quanh, kết quả trông thấy điện thoại bị kẹt ở khe hở của chỗ ngồi kế bên đùi, điện thoại hiển thị có ba tin nhắn chưa đọc, tin nhắn cuối cùng được gửi tới vào 18 phút trước. Cô vội vàng mở ra xem, rõ ràng mỗi câu mỗi chữ đều quen thuộc, nhưng xem xong lại hơi thẫn thờ, sợ bản thân mình vẫn chưa thực sự trở về thực tại sau giấc mơ kia, lại xem ngược, xem xuôi tin nhắn kia lần nữa.

12:26 phút: Mấy giờ tới nơi?

12:29 phút: Anh đi đón em được không? Có chuyện muốn nói với em.

12:34 phút: Nhớ thì có nhớ, nhưng không phải là vì bánh gạo đỏ.

Mà Kỳ Thiện gửi tin nhắn cuối cùng vào lúc 12:21 phút, lúc đó nửa đùa nửa thật hỏi anh: "Lúc nào cũng hỏi em khi nào về đến, nhớ bánh gạo đỏ em mang về cho anh thế sao?"

Màn hình điện thoại trong tay Kỳ Thiện đang tối dần. Tiếng lải nhải liên hồi của Triển Phi tựa như được truyền đến từ một nơi xa xôi.

"Mấy giờ rồi? Sắp đến chưa ạ?"

"Em đói sắp chết đến nơi rồi. Lần sau mà có hoạt động kiểu này, em xin thề nhất định phải nghỉ phép bệnh."

"Chút nữa chị có ngồi xe của đơn vị về trường không?"

"Chị Kỳ Thiện, chị đang làm gì vậy?"

"Kỳ Thiện!"

Bị bỏ mặc nên câu nói cuối cùng của Triển Phi gần như là hét lên, tức giận vỗ lên cánh tay của Kỳ Thiện.

Kỳ Thiện suýt chút nữa không đỡ được điện thoại, ngẩng đầu nhìn Triển Phi một cái, đáp: "Ừ..."

Triển Phi nói: "Nghĩ gì thế, xem giùm em mấy giờ rồi, rốt cuộc còn bao lâu nữa mới đến nơi?"

"À, còn một tiếng bốn mươi phút nữa."

Kỳ Thiện chột dạ cầm điện thoại ngoảnh sang một bên, sợ người khác phát hiện ra sắc mặt và đôi tai đang đỏ ửng của mình, lại khẽ cúi đầu xuống. "Sắp đến rồi."

Triển Phi đã quen với tính cách chậm chạp của Kỳ Thiện, nên vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của cô, than vãn nhàm chán rồi lại im lặng nằm nhoài nhìn ra ngoài cửa sổ. Kỳ Thiện lại xem mấy tin nhắn kia thêm lần nữa. Cánh tay bị Triển Phi vỗ vẫn còn hơi âm ỉ, nhắc nhở cô tính chân thật của mọi chuyện đang diễn ra trước mắt. Nghi hoặc, bất an, rụt rè e lệ... lại có chút vui vẻ, tất cả những cảm xúc này giống như một đàn kiến không có kỷ luật lặng lẽ men theo sống lưng bò dọc lên trên, đến khi chiếm cứ đại não của cô. Tiếng còi tàu ầm ĩ giống y như nhịp tim của cô lúc này, càng lúc càng dồn dập.

Cô đã nghĩ ra mấy cách trả lời, nhưng viết rồi lại xóa, giày vò đến khi điện thoại chỉ còn 20% pin, cuối cùng chỉ trả lời đơn giản ngắn gọn: "Bố mẹ em muốn đến rước em, trở về sẽ gọi điện thoại cho anh."

Hơn một tiếng đồng hồ còn lại bỗng nhiên trở nên nhanh vô cùng. Cảnh vật bên ngoài cửa sổ càng lúc càng xuất hiện nhiều nhà cửa và biển quảng cáo, sắp đến ga rồi. Lúc đi ra, Triển Phi lại hỏi: "Chị Kỳ Thiện, chị về bằng cách nào thế, có muốn cùng gọi xe không ạ?"

Thư viện của bọn họ đã sắp xếp một chiếc xe đến đón, nhưng lại trực tiếp đưa về trường, mà Kỳ Thiện và Triển Phi đều sống ở bên ngoài.

Nhắc đến chuyện nhà, Kỳ Thiện lại thấy hơi đau đầu. Hôm qua lúc gọi điện thoại với người nhà, bố mẹ cứ nằng nặc đòi đến nhà ga đón cô, ban nãy cô cố ý không cho Tử Khiểm đến đón, để tránh phải giải thích với người lớn trong khi mối quan hệ của họ vẫn chưa xác định chắc chắn. Ai ngờ mười phút trước, mẹ cô gọi điện thoại đến nói đơn vị có việc phải tăng ca, mà bố của Kỳ Thiện lại không biết lái xe, vậy có nghĩa là bọn họ đều không thể đến được, sớm biết như thế.... Kỳ Thiện vừa định nói, thì điện thoại trong túi lại đổ chuông, cô lấy điện thoại ra nhìn thử, nhủ thầm: "Quả nhiên!"

Triển Phi đỡ hành lý giúp Kỳ Thiện, nghe cô có chút khó xử nói với người trong điện thoại: "Tôi biết ngay là bọn họ sẽ bắt cậu gánh nợ mà. Không cần, tôi tự gọi xe về... hôm nay cậu rảnh lắm hả .... à, thế cũng được!"

"Tiểu Kiều?" Triển Phi gần như đoán được là ai gọi tới, nhìn thấy Kỳ Thiện gật đầu, lại vừa cười vừa hỏi: "Cô ấy tới đón chị hả, có thể cho em đi ké không?"

Gần nhà ga đang tiến hành sửa chữa nên khó đón xe. Kỳ Thiện do dự trong phút chốc, cuối cùng vẫn bảo: "Được."

Xe đến đón cô vẫn còn trên đường, bọn họ phải chờ. Kỳ Thiện và Triển Phi tạm biệt đồng nghiệp trong đơn vị rồi lại lần lượt đi vệ sinh. Kỳ Thiện đứng một lúc trước bồn rửa mặt, ngẩn người nghĩ ngợi, sau khi về nhà gọi điện thoại cho Tử Khiểm nên nói gì đây? Hôm nay là cuối tuần, không biết là bây giờ anh ấy đang làm gì. Nếu cô vừa về đến, buổi tổi lại muốn gặp ngay, như thế có phải hơi vội vã hay không? Cô dùng bàn tay mới vừa rửa xong đang còn hơi ẩm ướt, vuốt suôn mái tóc, nhìn bản thân mình trong gương, bất giác có chút xa lạ.

Khi Kỳ Thiện cúi đầu lau đi vết nước trên tay, chậm rì rì đi từ phòng vệ sinh ra ngoài, thì chỉ thấy hành lý của cô và Triển Phi nằm trơ trọi ở chỗ cũ, mà người vốn dĩ phải trông coi hành lý là Triển Phi lại không thấy tăm hơi. Cô gái Triển Phi này đúng là sơ sẩy quá đi, chẳng lẽ không biết ở nhà ga nhiều người qua lại, rất dễ mất đồ sao? Hay là lúc cô rời khỏi đã xảy ra chuyện gì chăng? Vừa nghĩ đến đây, Kỳ Thiện hơi lo lắng, vội vàng nhìn xung quanh, mãi đến khi nhìn thấy dáng người quen thuộc mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Thực ra Triển Phi chỉ đứng cách đó vài bước, nhưng vì cô nàng quay lưng lại với Kỳ Thiện, mà bên cạnh lại có cây trụ, thế nên Kỳ Thiện nhìn sơ qua thì không thấy được. Cô nàng đang nói chuyện với ai đó, nom bộ dáng rất chi là vui vẻ, lúc Kỳ Thiện kéo hành lý của hai người qua đó, thì bọn họ đang cầm điện thoại trao đổi phương thức liên lạc.

Thấy Kỳ Thiện đến gần, Triển Phi hưng phấn vẫy tay với cô.

"Đây là người bạn em mới quen." Kỳ Thiện vừa dừng chân, thì Triển Phi vừa cười vừa giới thiệu bạn mới với cô, nói xong lại tiếp tục nhập tên người liên lạc mới vào danh bạ, miệng lẩm bẩm. "Chu" trong triều đại "Chu", "Tán" trong tán mỹ phải không ạ?"

"Họ thì đúng rồi, còn "Tán" thì có bộ "Vương" ở kế bên nữa." Chủ nhân của cái tên đáp.

Triển Phi vẫn chưa nghĩ ra, nghi hoặc ngẩng đầu, "Bộ "Vương" kế bên?"

"Sắt bỉ ngọc toản, hoàng lưu tại trung". Anh ta cười bảo, "Lấy từ "Kinh thi"." Bố mẹ tôi thích học đòi văn vẻ.

Ngón tay của Triển Phi vẫn còn do dự đặt trên màn hình điện thoại, ánh mắt lại lưu luyến nụ cười của người kia.

Anh thấy Triển Phi vẫn chưa nghĩ ra, bèn cầm lấy điện thoại trong tay cô nàng, nhập vài chữ, sau đó đưa điện thoại tới trước mặt cô nàng. Động tác của anh vô cùng tự nhiên, khiến cho hai má của cô gái hoạt bát trẻ tuổi nhất của thư viện Kỳ Thiện bỗng chốc đỏ bừng. Khi anh trả điện thoại lại cho chủ nhân của nó, Triển Phi vẫn còn ngơ ngác chưa kịp đưa tay nhận lấy.

Kỳ Thiện vội ho khan một tiếng, Triển Phi hiểu ý, mặt lại càng đỏ hơn, vội vàng nhận lấy điện thoại, không dám nhìn vào mắt anh nữa, vờ như đang nghiêm túc nghiên cứu cái tên mà anh vừa nhập vào điện thoại của cô nàng, không hề phát hiện ra giọng nói của mình đã không như ban đầu.

"Ôi, hóa ra là chữ "Toán" này... ít khi dùng để đặt tên lắm, em đoán đây cũng có nghĩa là một món đồ làm bằng ngọc." Triển Phi đã làm việc ở thư viện đại học G hơn nửa năm, tuy rằng công việc liên quan đến tư vấn cho khách hàng, nhưng số sách đọc được cũng không ít.

Chu Toán nghe Triển Phi nói xong chỉ cười chứ không đáp. Lần đầu tiên gặp mặt, Triển Phi cảm thấy lúc cười ánh mắt và nếp nhăn nơi khóe miệng của người đàn ông trẻ tuổi này mới thật đẹp làm sao. Chẳng trách chị Kỳ Thiện từng bảo cụm từ "Như hoa như ngọc" này ban đầu là dùng để miêu tả đàn ông, bấy giờ cô nàng chẳng tin. Xem ra bố mẹ anh thật biết đặt tên.

""Toán" có nghĩa là "cái thìa"." Người lên tiếng là Kỳ Thiện vẫn luôn im lặng nãy giờ, trong sự ngạc nhiên của Triển Phi và hàng lông mày hơi nhếch lên của Chu Toán, cô lại bổ sung một câu, “Làm bằng ngọc thì đúng rồi, nhưng loại ngọc này không phải thuần ngọc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play