Kỳ Thiện trở lại trên xe, Chu Toán đang dựa vào ghế lái nhắm mắt dưỡng thần. Nghe thấy tiếng động đóng cửa xe của Kỳ Thiện, anh ném cái túi vốn đang đặt ở ghế phụ xuống hàng ghế sau giúp cô, vừa khởi động xe vừa hỏi: "Chẳng phải là đồng nghiệp sao? Ngày nào cũng gặp mặt mà còn có chuyện để nói lâu thế à."
"Nói về cậu đó." Kỳ Thiện cúi đầu thắt dây an toàn.
Chu Toán nghe vậy ngoảnh đầu sang nhìn cô, cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, chỉ "ừ" một tiếng xem như đáp lời.
"Cô gái nhỏ rất có hứng thú với cậu đấy."
"Ừ."
"Nói không chừng mấy hôm nay sẽ gọi điện cho cậu."
"Ừ."
Kỳ Thiện liếc nhìn Chu Toán, anh đang chuyên tâm lái xe, nghe cô nói xong, trên mặt như cười như không, cũng không có phản ứng gì nữa. Kỳ Thiện chán ghét bộ dạng này của anh, cứ như người ta thích anh, theo đuổi anh là chuyện hiển nhiên, còn tự cho mình là cao thủ tình trường --- đi qua ngàn bụi hoa, thâm tàng bất lộ. Vốn dĩ cô cũng chẳng muốn tiếp tục vấn đề này, để tránh cho chứng bệnh yêu bản thân của anh càng nặng thêm, nhưng nghĩ đến ánh mắt lấp la lấp lánh của Triển Phi ban nãy, rốt cuộc không nhịn được bèn chêm một câu: "Tôi cảnh cáo cậu, đừng có đụng vào cô ấy!"
"Sao lại nói lời khó nghe thế chứ!" Chu Toán vừa cười vừa nói, trả lời ấy vậy mà dứt khoát "Không thành vấn đề, chỉ cần cô ta đừng đụng vào tôi là được."
Kỳ Thiện nhất thời buồn bực. Cô có thể nhìn ra được trong chuyện "tình cờ gặp gỡ" của Chu Toán và Triển Phi, thì Triển Phi là người nặng lòng hơn, khó mà đảm bảo được cô nàng sẽ không chủ động liên lạc với Chu Toán.
Con người của Chu Toán Kỳ Thiện hiểu rõ hơn ai hết. Anh là kiểu người từ nhỏ đã biết bản thân mình có vẻ ngoài đẹp trai, lớn lên trong sự theo đuổi và vây quanh của người khác, đã quen chiếm ưu thế trong mối quan hệ nam nữ, trước giờ chưa hề thiếu các cô gái chủ động đối xử tốt với anh, anh chẳng phải hao tốn tâm tư, cũng chẳng cần chủ động theo đuổi, những chuyện phiền hà anh cũng sẽ không đụng tới. Có đôi khi đối phương theo đuổi quá sít sao, nom người ta cũng thuận mắt, thế là anh bèn thuận nước đẩy thuyền qua lại một thời gian, sau nữa thấy không còn gì mới mẻ, tâm tư cũng dần dần phai nhạt. Sự đào hoa của Chu Toán không nằm ở chỗ anh đã yêu đương bao nhiêu lần, mà là đếm không xuể được những mối tình mập mờ vây quanh, ỷ mình có vẻ ngoài điển trai, lời nói hành động lại làm cho người ta thích thú, đây chính là điều dễ dàng khiến người ta rung động nhất. Ấy thế mà anh lại còn cho rằng mình vô tội, thường trước mặt Kỳ Thiện nói anh vốn chẳng lăng nhăng, cũng chẳng đa tình. Anh chỉ là "từ chối không được rõ ràng lắm, rung động cũng chẳng mấy mãnh liệt."
Kỳ Thiện hối hận lúc ở nhà ga đã đồng ý để "Tiểu Kiều" đưa Triển Phi một đoạn, sợ cái gì thì cái ấy đến. Cô buồn bực nói: "Cậu nghe rõ đây, Triển Phi là đồng nghiệp của tôi, bọn tôi ngày nào cũng gặp. Cô ấy là học trò của đơn vị, bố cô ấy là thầy hướng dẫn của học viện môi trường ở trường bọn tôi, mẹ cô ấy là phó chủ nhiệm bộ phận lưu thông của thư viện, cậu đừng có hại tôi sau này không sống nổi ở đơn vị, khó xử chết mất."
Chu Toán khinh bỉ đáp: "Cậu bảo con người cậu có ích kỷ không cơ chứ, cái gì cũng chỉ nghĩ cho bản thân."
"Cậu đừng có cắn ngược lại tôi! Con người Triển Phi tốt lắm, quan hệ giữa bọn tôi cũng không tệ. Cậu tránh xa cô ấy một chút, coi như tích đức đi." Kỳ Thiện nghiêm mặt nói.
Chu Toán nghe ra được cô hơi bực bội, bèn bật cười bảo: "Cậu nói cứ như tôi là tên biến thái dâm dê không bằng, tôi đã làm gì nào? Khoan hẵng nói tôi với cô ấy bát tự còn chưa xem, cho dù là yêu đương thật, rồi chia tay, thế thì sao nào? Cậu bảo cô đồng nghiệp của cậu tìm đại một người đàn ông trên đường rồi yêu đương thử xem, cậu có dám đảm bảo là sẽ bạc đầu giai lão không?"
"Tùy tiện tìm một người đàn ông đều tốt hơn cậu, ít ra người ta thật lòng thật dạ, có kết quả gì hay không lại là chuyện khác." Kỳ Thiện ghét nhất điểm này ở anh, luôn luôn có nhiều lý lẽ lệch lạc, đen cũng bị anh nói thành trắng được.
"Tôi không thật lòng chỗ nào?" Chu Toán bị Kỳ Thiện nói cho cũng có chút không vui, "Nếu cô đồng nghiệp kia của cậu tốt như thế, nói không chừng tôi và cô ta vừa mắt nhau, sau này thật sự có thể kết hôn sinh con cũng không chừng."
"Đó đương nhiên là chuyện đáng mừng. Hy vọng vận may của cô ấy tốt, đừng có diễn lại vở kịch của bạn thời đại học của tôi khi xưa."
"Bạn đại học làm sao.... À!"
Kỳ Thiện trừng mắt nhìn Chu Toán, anh không đáp lời nữa. Lần trước bạn thời đại học của Kỳ Thiện hẹn cô đi dạo phố, ăn cơm, Kỳ Thiện muốn tiện lợi, nên đến nhà hàng mà Chu Toán góp cổ phần ở trung tâm thương mại. Ấy thế mà trùng hợp, cái vị cổ đông ngày thường không thấy bóng dáng hôm đó lại có mặt, ăn cơm cùng với hai cô. Trên bàn ăn mọi người trò chuyện rôm rả, ăn uống cũng thỏa thích. Đến mãi giữa khuya hôm nào đó của nửa tháng sau, Kỳ Thiện nhận được điện thoại khóc lóc kể lể của bạn học mới biết, sau bữa cơm đó, Chu Toán đã thông đồng với cô nàng sau lưng cô, chẳng được bao lâu lại đá người ta ra sau đầu. Kỳ Thiện tốn hết sức lực khuyên nhủ người bạn học kia, kết quả cuối cùng lại mất đi một người bạn có quan hệ không tồi. Chưa đến một năm, tên khốn Chu Toán này thế mà đã quên sạch chuyện này rồi.
"Không hợp thì chia tay thôi. Đều đã là người lớn cả rồi, đây chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?" Một lát sau, Chu Toán mới lơ đễnh đáp.
Kỳ Thiện bốc hỏa, nghiêm mặt nói: "Cậu với cậu ấy thì thôi đi, còn nhập nhằng với chị họ cậu ấy làm gì, như thế mà cậu bảo là bình thường sao? Chị họ cậu ấy là bạn gái của hướng dẫn viên trường bọn tôi, cậu biết không hả?!"
Chu Toán lập tức biện minh: "Kỳ Thiện, tôi nói cho cậu biết, chuyện nào ra chuyện đó. Chị họ cô ấy là sau khi tôi đã chia tay với cô ấy cơ, hơn nữa cũng chỉ là đi chơi với nhau một, hai lần. Tôi không biết cô ấy đã có bạn trai, lại càng không biết bọn cậu có mớ quan hệ đấy."
Kỳ Thiện ngoảnh mặt ra ngoài cửa, gằn lên từng tiếng: "Chu Toán, tôi nói cho cậu biết, làm người phải có đạo đức!"
"Lại nữa rồi. Cậu nói cứ như tôi là kẻ đê tiện thật ấy. Bọn họ đến bây giờ vẫn còn liên lạc với tôi đấy, sao cậu lại phê phán đạo đức làm người của tôi chứ?" Chu Toán bị Kỳ Thiện nói cho trong lòng cũng có chút buồn bực, nếu không phải bên lề không có chỗ đỗ xe, chứ không suýt chút nữa đã dừng xe ở bên đường để lý luận phải trái một phen.
Anh nghiêng đầu nhìn cô mấy lần, cô vẫn quay mặt đi, sắc mặt nhàn nhạt.
Chu Toán gật đầu, đáp: "Được rồi, đồng ý với cậu, cho dù cái cô Từ Phi kia chủ động liên lạc với tôi, tôi cũng tuyệt đối không vướng mắc gì với cô ta, được chưa?"
"Triển Phi." Kỳ Thiện sửa lại, trầm mặc một lúc mới nói, "Không phải là tôi muốn xen vào chuyện của người khác, cũng không phải nói cậu không tốt. Tôi luôn cảm thấy cậu có được tình cảm quá dễ dàng, căn bản không biết cách trân trọng."
Chu Toán đang đợi đèn đỏ, khó khăn lắm mới chuyển sang đèn xanh, chiếc xe phía trước lại cứ chậm rì rì, anh ấn kèn thúc giục vài lần, bực bội khẽ mắng mấy câu, mãi đến khi vượt lên được, tiện thể ép xe người ta một cái, rồi mới nhìn về phía Kỳ Thiện: "Ban nãy cậu nói gì cơ?"
"Không có gì. Chỉ là dùng lập trường bạn bè mà khuyên cậu vài câu."
Chu Toán nghe khẩu khí liền biết cơn giận của cô đã nguôi ngoai, liếc mắt nhìn cô, thấy cô vẫn nghiêm mặt, vừa cười vừa nói: "Cậu đúng là thích lo lắng vớ vẩn. Bớt lo lắng mấy chuyện tầm phào đi, tóc bạc trên đầu cậu có khi sẽ bớt được mấy sợi đấy."
Kỳ Thiện trầm mặc trong chốc lát, cũng thuận nước đẩy thuyền. Về chuyện của Triển Phi, anh đã nói đến mức này rồi, cô cũng yên tâm phân nửa, cũng không muốn tính toán chuyện cũ nữa. Cô và Chu Toán biết rõ gốc rễ của nhau, những gì nên nói hay không nên nói đều hiểu rõ, dừng ở đây là được rồi.
Cô liếc qua bàn tay đang đặt trên vô lăng của Chu Toán, đúng lúc nhìn thấy "đầu sỏ gây chuyện" hôm nay trêu trọc Triển Phi.
Vòng tay xương bò kia là lần trước Chu Toán đi Tây Tạng với bạn bè mang về, lần nào đi Tây Tạng anh cũng mang về cho cô một bọc hạt châu Tây Tạng. Kỳ Thiện thích mấy thứ đồ nhỏ nhắn kia, cũng giỏi về khoản này. Chuỗi tràng hạt và vòng tay lần này cô xâu, đa số bị Chu Toán mang đi tặng bạn gái. Nói là tặng bạn bè và đối tác, ai mà biết có phải mang đi dỗ mấy cô nàng kia không. Mấy chuyện này cô chẳng muốn so đo, chỉ cần đừng để cô nhìn thấy chiếc vòng anh đang đeo hôm nay vài hôm nữa lại nằm trên tay Triển Phi thì cô đã cảm tạ trời phật rồi.
Thỏ không ăn cỏ gần hang, ai bảo hang của cô và Chu Toán lại gần đến thế chứ?
"Nhìn gì thế?" Chu Toán cũng nương theo ánh mắt của Kỳ Thiện nhìn lên vô lăng.
Kỳ Thiện nhìn anh nói: "Cô bé Triển Phi này luôn cho rằng đi Tây Tạng một, hai chuyến sẽ có thể gột rửa tâm hồn, thế mà cậu đi đi về về không biết bao nhiêu lần rồi, sao vẫn cứ bẩn thỉu như thế."
Chu Toán ngả ngớn đáp: "Sự thuần khiết và si tình của tôi, người bình thường làm sao có thể cảm nhận được? Nếu không phải Long Huynh cái tên nhát gan kia mỗi lần đi Tây Tạng đều không dám tự mình lái xe, chết cũng phải kéo theo tôi, tôi mới không thèm đày đọa bản thân đâu, cậu cũng đừng mong có người giúp cậu kiếm mấy thứ bảo bối kia."
"Cậu bảo cái này?" Kỳ Thiện liếc chuỗi tràng hạt trên tay anh. Chu Toán dạo này đang thân thiết với nhóm bạn lặn, vừa mới chạy đến đảo nào đó của Ấn Độ thi được tấm bằng, cả người phơi nắng đen bóng cả ra. Tay của anh không đẹp như khuôn mặt, so với một người chẳng phải làm lụng vất vả mà nói, xương ngón tay rõ ràng, gân tay trên mu bàn tay nổi rõ, may mà khớp tay cũng coi như thon dài, cơ bắp trên cánh tay cũng coi như đẹp mắt, chiếc vòng xương bò màu xám đeo trên cổ tay mới không quá khó coi.
"Cậu bảo mấy thứ đồ kia là "bảo bối"? Chiếc vòng này nếu như không gắn thêm một viên hồng ngọc cực phẩm và hai viên sáp ong chất lượng tốt của tôi thì cũng chỉ là đồ bỏ đi." Kỳ Thiện có sao nói vậy.
"Đúng thế, đồ của cậu toàn đồ tốt. Nhưng mà hoa hồng cũng cần có lá xanh chứ?" Ban nãy hai người vừa có chút chuyện không vui, Chu Toán nói vài lời dễ nghe, anh khẽ nhấc tay lên cho Kỳ Thiện xem, "Tôi đeo hơn mười mấy ngày rồi, không dưới ba người hỏi xin tôi đâu đấy."
"Còn dám mở miệng nói nữa hả, mấy thứ cậu lấy ở chỗ tôi chắc chỉ còn cái này thôi nhỉ."
"Yên tâm, chuỗi này có đồ riêng của cậu, tôi không cho người khác đâu."
Kỳ Thiện trở lại trên xe, Chu Toán đang dựa vào ghế lái nhắm mắt dưỡng thần. Nghe thấy tiếng động đóng cửa xe của Kỳ Thiện, anh ném cái túi vốn đang đặt ở ghế phụ xuống hàng ghế sau giúp cô, vừa khởi động xe vừa hỏi: "Chẳng phải là đồng nghiệp sao? Ngày nào cũng gặp mặt mà còn có chuyện để nói lâu thế à."
"Nói về cậu đó." Kỳ Thiện cúi đầu thắt dây an toàn.
Chu Toán nghe vậy ngoảnh đầu sang nhìn cô, cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, chỉ "ừ" một tiếng xem như đáp lời.
"Cô gái nhỏ rất có hứng thú với cậu đấy."
"Ừ."
"Nói không chừng mấy hôm nay sẽ gọi điện cho cậu."
"Ừ."