Liên tục mấy ngày, Hạ Hề đều sáng đi chiều về, bắt đầu đánh vật cả ngày với công việc.

Bình thường Hạ Hề sẽ học quản lý với Lô Vi, lúc bận rộn cũng giúp đưa thức ăn lên rồi tính tiền, tận dụng khoảng thời gian nhắn nhất hiểu rõ quy trình của nhà hàng.

Khi rảnh rỗi, Hạ Hề ngồi yên trong đại sảnh chống má xem di động, chân mày hết cau bên trái, lại nhăn bên phải.

"Đang xem gì vậy?"

Phía sau bất ngờ truyền đến giọng nói êm ái làm Hạ Hề giật mình, quay đầu nhìn lại, là một bó hoa bách hợp thơm nức.

Hạ Hề đành chịu thở dài: "Kiều tổng, ngài lại đến rồi.'' Mấy ngày nay, ngày nào Kiều Văn Ngộ cũng đến, hơn nữa mỗi ngày đều sẽ mua cho cô một bó hoa.

Kiều Văn Ngộ tiến lại ngồi xuống đối diện cô, vỗ tay phát ra tiếng: "Nhân viên phục vụ, cho một ly Uyên Ương.''

Hạ Hề nhìn Kiều Văn Ngộ ung dung dường như đã xem nơi đây như nhà của mình, cảm khái nói: "Kiều tổng thật rảnh rỗi!!'' Cũng có một chữ 'tổng' đằng sau, Phó Nam Cẩm thì bận như cún, Kiều Văn Ngộ lại rảnh rỗi an nhàn.

"Giang phu nhân cũng không bận mà.'' Kiều Văn Ngộ cười tủm tủm, "Tôi không hiểu lắm sở thích của Giang phu nhân, mấy ngày nay cô liên tục xem video nhảy Hula, cô có sở thích gì đặc biệt sao?"

Anh ta mới là người có sở thích kỳ lạ, trong lòng Hạ Hề châm chọc một câu. Cô thật sự cũng không nhìn thấu Kiều Văn Ngộ, mỗi ngày đều đến tặng hoa cho cô. Còn dùng danh nghĩa là đối tác làm ăn với công ty Giang Nam, đây là dùng việc hợp tác để đào góc tường ông chủ sao?

Cô cảm thấy dựa vào nhan sắc của cô chắc không gánh nổi cái góc tường này đâu.

"Cô có thể nói cho tôi biết vì sao xem mãi video này không?" Kiều Văn Ngộ hết sức buồn bực, "Tôi đã tò mò mấy ngày rồi, cô có thể kể nguyên nhân cho tôi biết không?"

"Tôi cũng tò mò về Kiều tổng rất lâu rồi, anh có thể nói lý do cho tôi biết được không?" Hạ Hề cũng hỏi anh ta.

"Giang phu nhân tò mò điều gì về tôi, cứ nói đừng ngại.'' Kiều Văn Ngộ cười đến mức dường như có hoa đào tung bay, "Tôi nhất định biết gì nói đó, đã nói sẽ nói hết.''

Hạ Hề nhìn anh ta, vẻ mặt một lời khó nói hết.

"Vì sao mỗi ngày anh đều đến đây tặng hoa cho tôi?" Người không biết xấu hổ ắt sẽ vô địch, Hạ Hề cũng không định giữ lại thể diện cho anh ta.

"Tôi hành động rõ ràng như vậy, Giang phu nhân không cảm nhận được sao?" Kiều Văn Ngộ ôm ngực, dáng vẻ như bị tổn thương.

Hạ Hề: "..."

Hạ Hề mặc kệ anh ta, tiếp tục xem video nhảy Hula, nếu như đã không thể thay đổi, chỉ có thể dốc sức đi làm, ít nhất có thể làm An An vui vẻ. Từ sau khi cô tỉnh lại cũng chưa làm cái gì cho An An, nếu làm thế này có thể khiến thằng bé vui vẻ, chút chuyện nhỏ đó cũng không mấy khó khăn.

Tuy rằng... Còn có chút...

Nhưng ai bảo thằng nhóc thối đó lại là con trai của cô chứ, Hạ Hề cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ có một ngày vì một thằng nhóc mà đi xem mấy cái video nhảy Hula chết tiệt này, cho nên mới nói làm người, nói chuyện nhất thiết đừng nói cứng, rất dễ mất mặt!. truyện ngôn tình

Tính ra cũng may, còn có Phó Nam Cẩm làm cùng cô, dọa người khác không chỉ có mình cô. Nghĩ tới điều đó, trong lòng Hạ Hề vẫn còn một chút an ủi, giờ phút này cô mới cảm nhận vô cùng rõ ràng được sự lớn lao của hai chữ vợ chồng.

Hạ Hề xem say mê, đợi khi xem xong video dài 15 phút, giật mình mới nhớ đến Kiều Văn Ngộ còn ngồi đối diện, đột nhiên ngẩng đầu, người đối diện đang nheo mắt nhìn cô, trong đôi mắt là sự tìm tòi nghiên cứu và trầm tư.

Nhìn thấy Hạ Hề nhìn mình, lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười gợi đòn: "Sao thế, cuối cùng đã nhớ ra tôi rồi à?"

Hạ Hề giả lả cười một cái, đứng lên: "Kiều tổng cứ tự nhiên.''

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Hạ Hề, Kiều Văn Ngộ bưng tách cà phê trước mặt lên uống một ngụm, chậc chậc: "Không tệ.''

Đã là hoàng hôn, đầu hạ ngày càng lúc càng dài, mặc dù đã sắp đến giờ tan học, mặt trời vẫn còn lưu luyến không chịu lặn.

Hạ Hề cầm túi ra khỏi "Ngô Hệ Lâu'', định bắt xe đi đón An An, bây giờ nghĩ lại vẫn là tự lái xe tốt hơn, mỗi ngày không cần gọi xe nữa. Gặp giờ cao điểm đi làm, gọi xe nửa tiếng mới có, cô phải dành ra thời gian luyện tập lái xe, bằng không hai chiếc xe trong nhà cũng chỉ có thể làm mô hình trưng bày.

"Hề Hề, Hề Hề..." Chung Huyên thở hổn hển chạy đến, vừa khéo chặn được Hạ Hề trước cửa "Ngô Hệ Lâu''.

"Làm gì mà cậu chạy gấp thế?" Hạ Hề mỉm cười: "Đúng lúc lắm, đưa tớ đi đón An An đi, buổi tối sẽ mời cậu ăn cơm.''

"Tớ..." Chung Huyên còn chưa mở miệng, tiếng di động của Hạ Hề đã vang lên, Hạ Hề tiện tay cầm lấy nhìn thoáng qua, trên di động hiển thị một tin nhắn, một dãy số xa lạ.

Đúng lúc Chung Huyên ở bên cạnh cô, không cẩn thận đọc được, thốt ra một câu chửi tục: "Mẹ nó..."

Hạ Hề nhìn thoáng qua nội dung tin nhắn, làm như không có việc gì: "Đi nào, đón con trai thôi."

Chung Huyên kinh ngạc: "Cậu có thấy được nội dung tin nhắn không?"

"Thấy rồi.'' Hạ Hề gật đầu.

[Buổi tối Giang Nam sẽ đến khách sạn Winnard thuê phòng với một người, phòng số 530.]

"Cậu thấy rồi?" Vẻ mặt Chung Huyên khiếp sợ, "Cậu thấy rồi còn bình thản như vậy sao?"

"Nếu không thì làm gì?" Hạ Hề trưng ra dáng vẻ vô hại.

Chung Huyên im lặng mười giây: "Chị em tốt của tớ, chồng cậu thuê phòng với người ta, cậu bình tĩnh như vậy à?"

Hạ Hề mỉm cười vỗ vai Chung Huyên: "Cô gái, cậu suy nghĩ nhiều rồi, đây không phải là chuyện Giang Nam sẽ làm.'' Nói lời này cũng không phải vì cô rất tin tưởng vào ông chồng hời đó của mình. Chẳng qua, nếu Phó Nam Cẩm muốn làm chuyện này, cũng không ngốc đến mức để người ta gửi tin nhắn địa chỉ gọi cô đến, chuyện này không phù hợp với người xấu xa lý trí như anh.

"...'' Chung Huyên nhìn Hạ Hề như nhìn kẻ ngốc hồi lâu, "Có phải đầu cậu hỏng hết rồi không?"

"Đúng vậy, đầu óc tớ vốn đã không tốt.'' Dù sao cô cũng mất trí nhớ thôi, đầu óc quả thật có vấn đề, câu này nói không sai.

Chung Huyên lười nói nhảm với cô, kéo tay cô đi ra ngoài: "Đàn ông đều là động vật không quản lý được nửa thân dưới, đừng khờ thế, tớ có kinh nghiệm, cậu theo tớ đi bắt gian tình nào." Dám bắt nạt Hạ Hề, cô sẽ băm đầu chó của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play