Trong khoảnh khắc Hạ Hề tỉnh lại, cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, đúng là không nên uống bia say, đối với người có tửu lượng kém như cô thì càng không nên hành động như vậy.
Cô sắp đi dạy ở thôn núi xa xôi, trước khi rời đi, mấy người bạn thân tổ chức một bữa tiệc chia tay cho cô, nghĩ rằng sẽ hơn một năm không gặp được nhau, tất cả mọi người đều cảm thấy lưu luyến không rời, uống mãi thành quá chén, Hạ Hề đã quên mất mình về nhà thế nào.
Hạ Hề cố gắng mở to mắt, mờ ảo một lát, đôi mắt bắt đầu từ từ nhìn rõ, thứ đầu tiên đập vào tầm mắt chính là trần nhà màu trắng, không phải là chiếc đèn hình hộp họa tiết vịt con trong phòng ngủ của cô.
Trong không khí còn có mùi nước sát trùng nồng nặc, đây… Hình như là bệnh viện.
Uống quá nhiều bia rồi ngộ độc bị đưa vào bệnh viện ư?
Không phải chứ, tuy tửu lượng cô không cao, nhưng cũng không đến mức uống mấy chai bia đãngộ độc rồi.
Chẳng lẽ đêm qua đã xảy ra chuyện gì trên đường về nhà?
Suy nghĩ này khiến Hạ Hề bỗng chốc tỉnh táo lại, vội chuyển động cánh tay và chân, tuy hơi đau nhưng các bộ phận trên người đều còn, Hạ Hề không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ngay lúc Hạ Hề định gắng gượng ngồi dậy, thì đột nhiên trên tay lại truyền đến một cảm giác ấm áp cùng với một giọng nói ngọt ngào ngây thơ: "Mẹ, mẹ tỉnh rồi.''
Hạ Hề sửng sốt một chút, tự nghiêng đầu trên gối nhìn sang, chỉ thấy một bé trai ngồi bên giường bệnh của mình, đôi mắt và cái mũi nhỏ của bé trai đều hồng hồng, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp nhìn cô.
Đây nhất định là đứa bé xinh trai nhất trên đời mà Hạ Hề từng gặp, một đôi mắt vừa lớn vừa có thần, nhìn người khác thì chớp chớp, khiến lòng người như mềm ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mềm phối với quần yếm cao bồi, cảm giác giống như nhóc shota* bước ra từ trong truyện tranh.
(*) Shota: thuật ngữ anime của Nhật bản, chỉ những cậu bé từ 7 - 14 tuổi đáng yêu dễ thương trong truyện tranh hoặc hoạt hình.
"Cậu bạn nhỏ, cháu là ai, sao lại ở đây với cô...'' Hạ Hề dừng một chút, cười tủm tỉm: "Sao em lại ở đây với chị thế?'' Cô chỉ mới vừa tốt nghiệp đại học, chắc là còn chưa đến tuổi bị người khác gọi là cô đâu… Nhỉ...
"Mẹ...'' Đột nhiên nhóc shota "oa'' một tiếng rồi bật khóc, nắm chặt lấy bàn tay không gắn ống tiêm của Hạ Hề, "Mẹ không cần An An nữa sao, An An nghe lời mà, mẹ đừng bỏ An An...''
Hạ Hề sợ nhất là trẻ con khóc, lập tức đau cả đầu, vội chống đỡ cơ thể ngồi dậy, chỉ thoáng một cái liền có cảm giác hoa mắt chóng mặt.
Vất vả lắm mới ổn định được, Hạ Hề đưa tay ra xoa đầu nhóc shota, an ủi nó: "Em đừng sợ, chị không phải người xấu, em nói cho chị biết, mẹ em đang ở đâu, chị đưa em đi tìm mẹ được không nào?''
"Mẹ..." Nhóc shota nhào vào lòng cô, khóc nức nở: "Mẹ… Hức...''
Hạ Hề thấy thằng bé khóc thì mềm lòng, dùng cánh tay không truyền dịch dịu dàng dỗ dành nó: "Đừng khóc, đừng khóc, bộ dạng em xinh đẹp như vậy, sao mẹ lại không cần em chứ.''
Tâm lý cha mẹ này thật vững vàng, ném đứa trẻ nhỏ thế này trong bệnh viện không quan tâm, nếu bị kẻ xấu gặp được rồi bắt cóc nó, đến lúc đó cha mẹ nó khóc cũng không được.
Hạ Hề định xuống giường giúp thằng bé này đi tìm cha mẹ, nhân tiện hỏi bác sĩ một chút vì sao cô lại ở trong bệnh viện, là ai đưa cô vào bệnh viện. Cô nhớ đêm qua bạn trai của bạn thân Chung Huyên lái xe, cho nên anh ta không uống rượu, chịu trách nhiệm đưa mọi người về nhà, cô lên xe thì ngủ thiếp đi, sau đó cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cô vào bệnh viện, vậy đám người Chung Huyên đâu, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Đúng lúc Hạ Hề không biết nên xử lý ống tiêm trên mu bàn tay như thế nào, cửa phòng bệnh được mở ra, mẹ Hạ đi vào.
"Hề Hề, con tỉnh rồi, có thấy chỗ nào không thoải mái không?" Mẹ Hạ nhìn thấy Hạ Hề tỉnh lại, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ, vội đi đến giường bệnh sờ trán cô, quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt.
"Không có, chỉ là hơi đau đầu.''
"Bác sĩ nói con bị chấn thương sọ não nhẹ, không có gì đáng lo, nghỉ ngơi tốt vài ngày sẽ không sao nữa.''
"Chấn thương sọ não nhẹ.'' Hạ Hề cau mày, "Mẹ, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì, sao con không nhớ được xíu nào.'' Chẳng lẽ đúng là uống bia xong về nhà thì xảy ra tai nạn giao thông.
"Các con gặp tai nạn giao thông, bị một chiếc xe vận tải lớn đụng phải.''
Quả nhiên là tai nạn giao thông.
"Bọn họ không có chuyện gì chứ?"
"Tạ ơn trời đất, các con đều không bị gì nghiêm trọng, Tiểu Nam vì bảo vệ con và An An nên bị thương cánh tay, bây giờ còn đang hôn mê. Nhưng bác sĩ đã nói sẽ tỉnh lại nhanh thôi, con đừng lo lắng, An An cũng không hề bị thương.'' Nói đến đây, trong lòng mẹ Hạ vẫn còn sợ hãi, bị chiếc xe vận tải lớn như vậy đâm trúng, một nhà ba người đều không có chuyện gì, coi như là may mắn, đợi bọn họ ra viện, bà và ông Hạ sẽ đến Ngũ Đài Sơn bái Phật.
Hạ Hề cau mày, cô nghe rất rõ ràng mỗi từ mỗi chữ mẹ nói, nhưng ngẫm lại cũng hơi khó hiểu, đêm qua người trên xe đều là bạn học đại học của cô, trong đó không có ai có chữ "Nam" và chữ "An'' trong tên họ, cũng không có người nào có biệt danh là "Tiểu Nam" và "An An".
"Mẹ..." Hạ Hề tràn ngập nghi hoặc nhìn mẹ Hạ, "Ai là "Tiểu Nam" và "An An", còn mấy người Chung Huyên đâu, không xảy ra chuyện gì chứ?"
"... Con nói cái gì?" Mẹ Hạ sửng sốt một chút, không kịp phản ứng, "Hề Hề, con nói gì vậy?" Sao lại có liên quan đến Chung Huyên.
"Bà ngoại..." Nhóc shota vẫn luôn ngoan ngoãn ở một bên không hề lên tiếng đột nhiên nhào vào lòng mẹ Hạ, khóc nói: "Bà ngoại, mẹ không cần An An nữa, mẹ nói không biết An An đó.''
"Bà ngoại?" Hạ Hề khiếp sợ hai mắt trừng lớn, kêu thành tiếng: "Bà ngoại cái gì?"
Sau khi Hạ Hề được bác sĩ kiểm tra hơn một giờ lại nói chuyện với mẹ Hạ, có chút hoang mang.
Theo lời mẹ Hạ, năm nay cô đã 28 tuổi, không chỉ kết hôn còn có một đứa con.
Rõ ràng cô vừa mới tốt nghiệp đại học, định đến vùng quê ở Tây Bắc dạy một năm, sao có thể sau khi uống một chầu bia tỉnh lại đã biến thành một người phụ nữ kết hôn, còn là mẹ của đứa trẻ bốn tuổi.
Trời đất chứng giám, cô còn chưa có cả bạn trai, sao lại có chồng rồi sinh con chứ.
"Hề Hề, con xem con có nhận ra ba không?" Ba Hạ nghe tin này thì từ một phòng bệnh khác chạy đến, dè dặt cẩn thận nắm tay Hạ Hề, chỉ sợ con gái bảo bối của ông nói một câu: "Ông là ai?"
"...Ba, đương nhiên là con nhận ra ba rồi.''
Tuy rằng nhận ra ba Hạ nhưng trong lòng Hạ Hề vẫn thoáng hồi hộp, vừa rồi chỉ lo nói chuyện với mẹ Hạ, còn chưa kịp nghĩ chuyện khác, bây giờ mới phát hiện, kiểu tóc của ba mẹ Hạ đều thay đổi, ngày hôm qua mẹ còn đắc ý đi uốn tóc, hôm nay đã biến thành thẳng, tóc đen trở thành màu nâu đỏ.
Còn ba cô, ngày hôm qua đi theo mẹ làm tóc cũng đã nhuộm một màu đen, sao hôm nay chỗ tóc mai đã trắng rồi, cũng không thể bạc đầu sau một đêm chứ.
Hạ Hề nhận ra được điều này, lòng bàn tay đổ chút mồ hôi, trái tim cũng đập nhanh, nhịn không được nhìn thoáng qua nhóc shota đang khóc thút tha thút thít trong lòng mẹ Hạ, trong lòng càng hoảng sợ.
"Ba mẹ, bác sĩ, mọi người nhất định đều nhầm rồi, tôi không mất trí nhớ, tôi nhớ rõ toàn bộ chuyện từ nhỏ đến lớn của mình." Hạ Hề cố gắng ổn định tâm lý, "Ba tôi tên là Hạ Đức Dịch, mẹ tôi là Ninh Giai Văn, tôi học tiểu học ở trường tiểu học thực nghiệm trên đường Kiến Thiết, học trung học tại trường thực nghiệp trung học phụ thuộc, học phổ thông tại trường tốt nhất thành phố, tôi thi đại học được 587 điểm, những điều này tôi đều nhớ rành mạch rõ ràng, cho nên tôi thật sự không mất trí nhớ.”.
||||| Truyện đề cử:
Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình |||||
Ba mẹ Hạ nghe Hạ Hề nói tỉ mỉ như vậy, trong lòng đột nhiên xuất hiện một tia hy vọng, đẩy nhóc shota mắt đỏ hồng trong lòng về phía trước: "Này Hề Hề, ai đây?"
Hạ Hề nhìn nhóc shota đang tội nghiệp nhìn cô chằm chằm, vô thức lại rụt về sau một chút: "Mẹ, mẹ đừng làm con sợ, con vừa mới tốt nghiệp, con thực sự chưa từng sinh con, cuộc sống tốt đẹp của con còn chưa bắt đầu, sao mẹ có thể đưa cho con một đứa trẻ không rõ lai lịch chứ.''
Ba mẹ Hạ thoáng nhìn nhau, sau đó ra khỏi phòng bệnh cùng với bác sĩ, Hạ Hề ở trong loáng thoáng nghe được mẹ Hạ hỏi: "Bác sĩ, tóm lại con gái tôi có thể khôi phục trí nhớ hay không?"
...
"Mẹ...'' Giọng nói mềm mại vang lên: "Mẹ, con là An An..."
Hạ Hề đau đầu hoa mắt một trận, có thể do bản thân tỉnh lại không đúng cách, sau khi ngủ một giấc thì mọi thứ đều khôi phục lại bình thường.
Sau khi ba mẹ Hạ trở lại phòng bệnh thấy Hạ Hề đang ngủ, vì thế đưa An An khóc đến mắt mũi đỏ ửng ra khỏi phòng bệnh, An An giữ tay nắm cửa phòng bệnh không chịu đi: "Bà ngoại, có phải mẹ không cần An An nữa không?"
"Sao thế chứ, mẹ chỉ bị bệnh thôi.'' Mẹ Hạ ngồi xổm xuống trấn an An An, "Khi An An bị bệnh có phải cũng rất khó chịu không, bây giờ mẹ cũng rất khó chịu, cho nên chúng ta đừng quấy rầy mẹ, bà ngoại đưa con đi thăm ba được không nào?"
Nghe thấy đi tìm ba, An An mới buông lỏng nắm cửa, trước khi đi còn lưu luyến ghé vào khe cửa nhìn thoáng qua Hạ Hề trong phòng.
Ba mẹ Hạ đưa An An đến một phòng bệnh đơn ở đầu khác của hành lang.