Hạ Hề mang theo một cái vali về đến "Ngô Hệ Lâu'', trong vali đều là quà tặng Chung Huyên mang về từ nước ngoài.

Chocolate, khoai tây chiên là Chung Huyên mang về cho An An.

Còn túi xách hàng hiệu, vòng cổ lắc tay, nước hoa, đồ trang điểm đều là Chung Huyên mang về cho cô.

Duy nhất một điều khác nhau, mua cho An An là Chung Huyên trả tiền, còn những thứ mua cho Hạ Hề đều do Phó Nam Cẩm, không, phải nói là Giang Nam đưa tiền cho Chung Huyền nhờ cô ấy mang về.

Sau khi Hạ Hề và Chung Huyên cùng ăn cơm xế chiều, nên khi đến Ngô Hệ Lâu cũng khá nhàn rỗi, chỉ có vài người uống trà chiều, Hạ Hề vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một người có chút quen mắt.

Chủ yếu là do khí thế của người này quá mạnh mẽ, một mình nhàn nhã ngồi cạnh cửa sổ, ánh mặt trời buổi chiều chiếu lên người anh ta, lại thêm dáng vẻ lười nhác thoải mái, càng hấp dẫn ánh mắt của mấy cô gái trẻ. Bản thân anh ta còn rảnh rỗi gây thêm sự chú ý, thấy có người nhìn mình, cách một lớp kính nâng ly với người ta.

Hạ Hề nhìn thấy mấy cô gái trẻ đỏ mặt chạy đi.

Chỗ ngồi Kiều Văn Ngộ ngay gần cửa, Hạ Hề vừa vào đã nhìn thấy anh ta, còn nhếch miệng tươi cười với cô.

Lô Vi thấy Hạ Hề đến, vội nghênh đón.

"Vị Kiều tổng này sao lại ở đây thế?" Hạ Hề mỉm cười lịch sự với Kiều Văn Ngộ, nhỏ giọng hỏi Lô Vi.

"Mỗi ngày tổng giám đốc Kiều đều đến đây, có đôi khi một ngày phải đến hai ba lần, cơm trưa và cơm chiều đa số đều dùng ở đây.''

"Làm một người có chữ 'tổng giám đốc' phía trước, anh ta rảnh rỗi vậy sao?" Hạ Hề buồn bực.

Lô Vi còn chưa trả lời Hạ Hề, Kiều Văn Ngộ đã đi đến, cầm trong tay một cành hoa bách hợp: "Thời tiết mùa này rất tốt, rất thích hợp trồng hoa bách hợp.''

Hạ Hề nhìn cành hoa bách hợp sắp héo rũ trước mặt, mặt đầy vệt đen, đầu óc người này có vấn đề sao?

"Kiều tổng thật biết nói đùa.'' Lô Vi mỉm cười nhận hoa, "Trên mỗi bàn chúng tôi chỉ để một cành hoa, ngài cầm đi của chúng tôi thế, khách hàng sẽ than phiền mất.''

Kiều Văn Ngộ không hề có dáng vẻ xấu hổ, nhún vai: "Ngày mai, ngày mai tôi sẽ đền cho Giang phu nhân một bó hoa.''

Hạ Hề: "..." Cô không cần có được không?

Dường như Kiều Văn Ngộ đi đến vì để nhìn thấy Hạ Hề, sau khi nói xong mấy câu đó thì thanh toán rồi chạy lấy người.

"Chị Hề, chị đừng bận tâm, vị tổng giám đốc Kiều này là người thích đùa.'' Lô Vi lo Hạ Hề bị dọa sợ, vội giải thích. Nhưng trong lòng thật ra cũng có chút bất ngờ, Kiều Văn Ngộ thường ngày nhìn thì cà lơ phất phơ, thích trêu đùa nhân viên phục vụ, nhưng từ trước đến giờ lại chưa từng xảy ra chuyện như hôm nay.

Lô Vi âm thầm cau mày, vị tổng giám đốc Kiều này còn đang làm ăn với tổng giám đốc Giang nhà Hạ Hề, chắc cũng không đến nỗi làm ra chuyện gì khác người đâu.

Buổi tối, ba mẹ Hạ đến nhà trẻ đón An An, nhân tiện đưa bà dì Hạ Hề đến "Ngô Hệ Lâu" ăn cơm.

Bà dì này là họ hàng xa, trước đây Hạ Hề cũng chưa từng gặp bà ấy, bà và con cái luôn sống ở vùng khác, lần này nói là đến chơi thật ra là đến khám bệnh.

Mấy ngày nay đều do ba mẹ Hạ đón tiếp, ban đầu vì tình hình của Hạ Hề và Phó Nam Cẩm không tiện gặp mặt. Nhưng hai ngày qua thấy tình trạng hai người đã ổn định, cảm thấy lâu lâu bà dì từ xa mới đến một lần chắc là cũng muốn gặp Hạ Hề và An An một chút, vì thế đã dẫn bà đến "Ngô Hệ Lâu'' ăn cơm.

Hạ Hề cảm thấy đã ăn cơm cùng với bà dì, thì Phó Nam Cẩm nhất định phải tham gia, vì thế gọi điện thoại cho anh.

Đây là lần đầu tiên sau khi Hạ Hề tỉnh lại gọi điện thoại cho Phó Nam Cẩm, tìm kiếm trong danh bạ hồi lâu cũng không tìm được cái tên 'Giang Nam', nếu không thì là 'Chồng yêu' à?

Hạ Hề rùng mình một cái, không sến súa vậy chứ?

Nhưng trong danh bạ cũng không có 'Chồng yêu'.

Hạ Hề buồn bực, không phải tình cảm vợ chồng tan vỡ, nên xóa số đi rồi chứ?

"An An.'' Hạ Hề đưa di động cho An An, "Gọi điện thoại cho ba con, kêu ba đến ăn cơm.''

An An nghe vậy, bàn tay nhỏ bé thuần thục ấn vài cái trên điện thoại, nhanh chóng xuất hiện một dãy số, Hạ Hề nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình chính là...

Bảo Bối Lớn!!

Ông trời ơi, ông cho một tia sét đánh chết cô đi! Sao lại mất mặt thế này?

Hạ Hề nhìn thấy ba chữ này cả người khó chịu, nhanh chóng đổi thành tên Phó Nam Cẩm.

Đợi đến khi Phó Nam Cẩm đến, Hạ Hề nhìn thấy anh lại nhớ đến ba chữ 'Bảo Bối Lớn', vừa nghĩ đến thì cả người lại khó chịu, đứng ngồi không yên, cuối cùng trực tiếp không dám nhìn Phó Nam Cẩm nữa.

Phó Nam Cẩm chỉ nhìn thấy cô gái ngồi cạnh anh vẻ mặt hết đỏ lại hồng, tránh né, không hề giống người tính tính tinh quái thường ngày.

Hạ Hề không nhìn Phó Nam Cẩm, nhưng Phó Nam Cẩm không nhịn được nhìn Hạ Hề vài lần, trong lòng không ngừng dâng lên một cảm xúc phức tạp khó hiểu.

Bị anh nhìn mấy lần, hơn nữa cô đang trốn tránh không dám đón ánh mắt của anh, Hạ Hề rất khó phát hiện ra cảm xúc kia. Đúng lúc cảm nhận được ánh mắt kia một lần nữa, Hạ Hề mạnh dạn nghiêng đầu, nhăn mũi với Phó Nam Cẩm.

Phó Nam Cẩm bất ngờ không đề phòng bị tóm ngay chóc, bình tĩnh nhìn Hạ Hề vài giây, lạnh nhạt dời tầm mắt.

Hạ Hề thầm suy nghĩ, cũng không sao nói rõ được.

Phó Nam Cẩm nhớ tới cảnh tượng hôm nay anh nhận điện thoại của Hạ Hề, không khỏi thở dài.

Hôm nay Phó Nam Cẩm đến công ty, đầu tiên Hàn Phỉ dẫn anh dạo quanh công ty một vòng, chung quy công ty không quá lớn, nhân viên công ty chỉ có hai mươi ba mươi người, nhưng các bộ phận đều có đủ.

Sau khi Phó Nam Cẩm nắm rõ công ty, buổi chiều khi sắp tan tầm lại bảo Hàn Phỉ mở một hội nghị cấp cao trong công ty.

Nhân viên công ty đều là người trẻ tuổi, ngày thường Giang Nam không thích nói chuyện, trong lúc đó cũng không tiếp xúc nhiều với nhân viên. Nhưng đối xử với cấp dưới khá rộng rãi, cách quản lý của anh là chỉ cần bạn có năng lực, là có thể giành được tự do lớn nhất.

Cho nên nhân viên trong công ty rất kính trọng anh, cũng không phải quá sợ anh. Dù anh ít nói ít cười nhưng từ trước đến giờ ở trước mặt anh cũng không cần quá câu nệ. Bầu không khí trong cuộc họp công ty vẫn luôn rất tốt, mỗi lần họp lúc trước còn có thể cười nói thêm vào.

Phó Nam Cẩm không có ý kiến gì với văn hóa công ty này, cũng không nói bất mãn điều gì. Hàn Phỉ vốn đang cảm thấy sau khi Phó Nam Cẩm mất trí nhớ cả người đều lạnh lùng rất nhiều, sợ anh nhìn thấy công ty nhàn rỗi như vậy không hiểu lại không vui. Bây giờ nhìn sắc mặt Phó Nam Cẩm vẫn như bình thường, liền nhẹ nhàng thở ra.

Hội nghị công ty triển khai thuận lợi, đúng như lời Phó Nam Cẩm nói, anh mất ký ức nhưng không mất đi năng lực học tập, bàn bạc với nhân viên công ty cũng không gặp cản trở gì.

Đối với Phó Nam Cẩm mà nói, ứng phó với công việc của một công ty nhỏ như thế này quả thực chỉ là một bữa ăn sáng. Cho nên dù mất đi một phần ký ức, nhưng thông qua văn kiện mấy ngày qua anh làm, đã nắm rõ toàn bộ công việc của công ty, thậm chí còn có rất nhiều ý tưởng. Dù sao thì lúc trước Giang Nam không có toàn bộ trí nhớ của anh, có thể làm được như vậy cũng xem như không tệ rồi.

Hàn Phỉ thấy Phó Nam Cẩm miễn cưỡng dựa lưng vào ghế làm việc, đôi mắt khép hờ, dáng vẻ lạnh lùng, cảm thấy trong lòng có chút khác lạ. Trước kia bộ dạng Giang tổng cũng như thế, cũng ngồi như vậy, cùng là một người nhưng bây giờ vị Giang tổng này khiến người khác cảm thấy bị áp bức vô hình. Nhân viên đang họp cũng có thể cảm thận được luồng sức mạnh này, càng dè dặt hơn so với trước kia.

Hội nghị họp được một nửa, trong phòng họp đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại di động du dương:

If you wonder off too far

My love will get you home

If you follow the wrong star

My love will get you home

....

Chân mày Phó Nam Cẩm đột nhiên cau lại.

Cho dù văn hóa công ty cởi mở, cũng sẽ không cho phép nhân viên khi họp không để điện thoại chế độ yên lặng, hầu như mọi người đều nhìn di động của mình, sau khi đều kiểm tra xong phát hiện tiếng chuông còn vang.

Mọi người cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, phát hiện hình như tiếng chuông vang lên không phải từ người nhân viên đang họp, mà tiếng chuông này lại hơi quen tai.

"Anh Nam, di động của anh.'' Hàn Phỉ nhỏ giọng nhắc nhở.

"Của tôi?" Phó Nam Cẩm hơi sửng sốt, "Di động của tôi không có nhạc chuông này?" Mấy ngày nay Hàn Phỉ cũng có gọi điện thoại cho anh, chuông di động không phải bài này, hơn nữa di động của anh...

Phó Nam Cẩm buông bút, lục trong túi một chút, di động đâu?

"Là của anh, là của anh..." Hàn Phỉ đứng lên nhìn quanh một lượt trong phòng họp.

Vài nhân viên cũng đứng lên tìm, rất nhanh đã phát hiện điện thoại di động nằm một góc trên bàn trà.

Phó Nam Cẩm nhìn thấy quả thật là di động của mình, mày càng cau lại, thuận miệng hỏi: "Là điện thoại của ai?"

Nhân viên nghe thấy gần như cũng vô thức nhìn thoáng qua, nói một câu: "Cả thế giới của anh.''

Phó Nam Cẩm: "..."

Trong phòng hội nghị rơi vào bầu không khí im lặng khác thường.

"..." Hàn Phỉ cười khan một tiếng: "Tôi đã nói là điện thoại của học tỷ mà.''

...

Ăn cơm tối xong, ba mẹ Hạ và bà dì cùng nhau về nhà, một nhà ba người cũng gọi xe về nhà. Bây giờ bộ dạng Phó Nam Cẩm không thể lái xe, còn đối với Hạ Hề mà nói chỉ mới có bằng lái còn chưa thật sự lái xe ra đường không biết gì hết, cho nên cô không dám lái xe.

Về nhà Hạ Hề có chút sống không còn gì luyến tiếc, vì hôm nay ba Hạ đã đưa cho An An mấy cái váy cỏ mang từ Hawaii về.

Sau khi tắm rửa xong An An mặc áo ngủ của nó nằm trên giường, nhìn Phó Nam Cẩm vừa được gội đầu xong bị đẩy ra khỏi phòng tắm, nhỏ giọng nói: "Ba, có phải mẹ không vui ạ.''

Phó Nam Cẩm ngồi trên giường, một tay lau tóc: "Sao thế được, chắc mẹ mệt đấy.''

An An nằm sấp trên giường, đôi chân trắng mịn vung vẩy, cong cái miệng nhỏ, thoạt nhìn tâm tình không vui.

Phó Nam Cẩm xoa đầu thằng bé: "Sao thế?"

"Ba, ba nói con trai mặc váy nhảy múa có phải sẽ bị bạn học chê cười không?"

"Ừ.'' Phó Nam Cẩm hơi sửng sốt, bàn tay lau tóc ngừng lại, anh nhớ hôm đó khi ba Hạ đưa ra ý tưởng mặc váy cỏ nhảy Hula An An rất vui vẻ, sao bây giờ lại có cảm giác hoài nghi thế?

Phó Nam Cẩm không hiểu rõ đứa trẻ này lắm, nhưng nhìn người nhỏ bé trên giường, suy tư một chút, đứa trẻ lớn bằng này chắc đã có khái niệm tương đối rõ ràng về giới tính, anh nhớ An An từng nói thằng bé là đàn ông, phải bảo vệ mẹ.

"An An không muốn mặc váy à?" Phó Nam Cẩm hỏi thử.

"Không, không phải...'' An An vội lắc đầu, lắc được một nửa lại hơi do dự, "Con, con..."

"Không sao cả, có gì đều có thể kể cho ba, ba sẽ không nói với người khác.'' Phó Nam Cẩm từng bước dụ dỗ.

An An bật dậy, bàn chân nhỏ đứng trên giường, đôi mắt to long lanh: "Ba, ba nói xem mẹ rất vui khi mặc váy đúng không?"

"Ừ.'' Phó Nam Cẩm nghe vậy, đầu óc nhanh chóng chuyển động, chuẩn xác lấy được tin tức quan trọng trong lời nói của An An. "... Con muốn nhảy Hula là vì cảm thấy mẹ sẽ thích mặc váy đúng không?"

"Vâng ạ.'' An An gật mạnh đầu, "Mẹ thích nhất là mặc váy, con cảm thấy gần đây mẹ đều không vui, muốn khiến mẹ vui vẻ. Trước kia ba mua váy cho mẹ, mẹ đều sẽ rất vui vẻ.''

Phó Nam Cẩm nghe vậy đỡ trán, hóa ra An An là vì dỗ Hạ Hề mới muốn mặc váy, chuyện này thật sự là... Suýt chút nữa đã khiến tất cả mọi người rơi sâu vào vũng lầy hiểu lầm.

"Nhưng mà ba ơi, hôm nay ở nhà trẻ có một bạn nam mặc một bộ quần áo có hoa nhỏ, các bạn khác đều nói bạn đó là con gái, nếu con mặc váy có phải sẽ bị các bạn chê cười không?"

Trên khuôn mặt nhỏ bé của An An tràn ngập sự lo lắng.

"Nếu biết mặc váy sẽ khiến mẹ vui vẻ, nhưng lại bị bạn bè chê cười, An An có mặc váy hay không?" Phó Nam Cẩm nhẹ giọng hỏi.

"Sẽ mặc.'' An An nặng nề gật đầu, trong mắt không chứa hoài nghi mà là kiên định, "Ba từng nói, mẹ là quan trọng nhất.''

Vì lời nói của An An, trong lòng Phó Nam Cẩm thoáng qua một cảm xúc khó diễn tả bằng lời, trong lòng một người khó mà tin tưởng như anh, lại cảm thấy hình như rất hợp tình hợp lý.

Phó Nam Cẩm cúi đầu hôn lên mặt An An: "An An giỏi quá.''

"Chuyện này ba giúp con được không?"

"Vâng, ba giúp thế nào?" Đôi mắt An An bất ngờ bừng sáng.

"Ba có cách để con không cần mặc váy, vẫn có thể khiến mẹ con vui vẻ được không?"

"Có thể chứ ạ?" An An có chút do dự.

"Có thể, An An không tin ba à?"

"Tin, tin." An An liền vui vẻ, "An An tin ba.''

An An vui vẻ, nằm lên giường, trong tay còn cầm theo gấu bông heo Peppa, bắt chéo chân nhỏ, lộ ra cái bụng mềm mại, lắc cơ thể một cái.

Phó Nam Cẩm kéo áo của thằng bé xuống che cái rốn, trầm tư một lát hỏi An An một vấn đề: "An An có biết trong di động mẹ lưu số ba là gì không?" Từ trước đến nay Phó Nam Cẩm không hay quan tâm, nhưng sau khi trải qua chuyện buổi sáng, anh lại nảy sinh hứng thú chết tiệt với di động của Hạ Hề.

"Bảo Bối Lớn ạ.'' An An lắc lư chân, vô cùng tùy ý, "An An là bảo bối nhỏ của mẹ, ba là bảo bối lớn của mẹ!''

Phó Nam Cẩm: "..."

Quả nhiên làm người không nên tò mò!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play